Ánh tịch dương lấp ló sau mái ngói của Tam Vương Phủ, những đóa hoa Lưu Tô như tuyết trắng phủ khắp mặt sân. Trên con đường trải đầy sỏi đá tiếng bước chân vang lên âm thanh lạo xạo hắt hiu.Họa Y bước gần đến thư phòng, cô vừa nhận được tin Bắc Ải xảy ra nổi loạn, triều đình dốc sức kìm hãm trận chiến có thể kéo dài đằng đẵng sắp tới, Trình Tranh được hoàng đế Nguyệt Quốc cho gọi vào cung.Nếu lần này hắn phải đi ra Bắc Ải, chắc chắn sẽ không thể dẫn theo cô. Bởi lẽ quân doanh là chốn mà nữ nhân không tiện lưu lại, lần trước có thể cùng đến đông biên đã là ngoại lệ.Từ đằng xa, cơ hồ cô nhìn thấy một thân ảnh sắc áo thiên thanh bước ra khỏi cửa thư phòng của Trình Tranh, dáng đứng thẳng tắp hiên ngang, dưới ánh tịch dương đỏ rực phản chiếu trên mặt hắn một làn hơi lạnh lẽo.Nhìn thấy cô, đôi mày rậm của hắn bất giác dãn ra, trong ánh mắt dường như chứa đựng băng giá nghìn năm đó toả ra ôn hoà nội liễm, tia nắng của lúc ráng chiều phơi ngang bờ ngực vững chãi đó, khóe môi hắn mặc dù không cười nhưng vẫn khe khẽ cong lên.Trình Quân dùng dáng điệu cẩn trọng thi lễ:– Tam Vương Phi an.Cô vội vàng thi lễ đáp trả:– Nhị Vương Gia, không biết ngài đến, không kịp nghênh đón ta thất lễ rồi.Hắn lúc này trông có vẻ nhã nhặn, ôn hòa:– Tam Vương Phi đã khách sáo rồi. Ta tới đây để chuyển lời thay Phụ hoàng đến tam hoàng đệ.– Không biết phụ hoàng có việc hệ trọng gì giao phó, nếu là chuyện quân cơ ta không tiện nán lại.Trông tình hình cô đoán lần này Trình Quân đến rất có thể là truyền ý chỉ của hoàng thượng lệnh Trình Tranh xung trận Bắc Ải. Nhưng khi đứng trước mặt hắn cô lại cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề, nét thâm trầm của hắn luôn hướng đến cô, như thể thương cảm, như thể xót xa.Trình Quân rơi ánh mắt trên nét mặt lộ rõ lo lắng của Hoạ Y, hắn nói:– Không sao. Ta và tam hoàng đệ cũng đã nói xong, lời của phụ hoàng ta cũng đã truyền đạt lại rồi.Hoạ Y nở nụ cười nhu mì cần có:– Nếu đã vậy xin mời Nhị Vương Gia ở lại dùng chung trà, trò chuyện giải khuây.Trình Quân nhã nhặn từ chối:– Cũng không còn sớm, đã làm phiền Tam Vương Phủ hồi lâu, ta xin cáo từ trước.Hành động thẳng thừng dứt khoát của hắn khiến cô cũng không tiện giữ lại thêm, mà lúc này cô hẳn rất nóng lòng muốn biết việc mà hắn truyền lời là gì, Họa Y thi lễ:– Vậy ta tiễn ngài.– Ta có thể tự đi, đa tạ Tam Vương Phi hữu lễ.Sau khi Trình Quân đi khỏi cô mới tiến vào bên trong, thư phòng lặng như tờ, Trình Tranh ngồi trên bàn đọc sách ánh mắt dường như bị phân tán sự tập trung.Sắc mặt tái nhợt của hắn làm Hoạ Y càng thêm tò mò, trước nay dù cho hắn có phần nhút nhát, nhưng một lúc khiến Trình Tranh ngây người như vậy thì chưa từng xảy ra.Cô nắm lấy bàn tay của Trình Tranh dịu dàng hỏi:– Vương Gia, Nhị Vương Gia đã nói những gì? Vì sao sắc mặt chàng lại không được vui?Trình Tranh chậm rãi đưa con ngươi sâu thẳm nhìn cô, từ trong ánh mắt đó cô có thể cảm nhận được một vẻ buồn bã và khó xử, hắn cẩn thận nhìn Họa Y rất lâu, cô chờ đợi hắn nói ra.Hắn nắm lấy đôi bàn tay cô gọn gàng trong hơi ấm của mình, lòng bàn tay Trình Tranh không ngừng nóng lên, hắn xiết lấy từng ngón tay của cô, ngập ngừng nói:– Y nhi, tình hình chiến sự ở Bắc Ải đang một khẩn cấp.– Chuyện này ta có biết, vừa nãy ta nghe nói phụ hoàng đang tập trung binh lực Bắc tiến để trấn áp.Trình Tranh khẽ lắc đầu:– Trận đánh này một khi nổ ra sẽ không dễ dàng kết thúc, nói đúng hơn là nó khởi đầu cho thời kỳ loạn thế. Chỉ nói đến bấy nhiêu thôi cũng đủ để mường tượng ra tính nghiêm trọng của chiến sự lần này. Nhưng một Nguyệt Quốc dù có hưng thịnh đến đâu cũng không thể đơn độc chống chọi lại với hàng nghìn thế lực đối địch bên ngoài. Nguyệt Quốc là mảnh đất phồn thịnh và rộng lớn, tài nguyên dồi dào, khí hậu bốn mùa phân rõ rệt, nơi địa thế tốt đẹp như vậy có đất nước nào lại không mang tham vọng chiếm hữu.Mà hiện nay những nước có quan hệ hữu nghị tốt đẹp với Nguyệt Quốc không nhiều, hùng mạnh nhất phải kể đến An Quốc.– Vương Gia, vậy phía An Quốc thế nào, có phải phụ hoàng muốn chàng đi An Quốc một chuyến không?Trình Tranh khựng lại, nhanh như vậy mà cô đã nghĩ ra đến điểm trọng tâm. Lồng ngực hắn nghẹn đi, nhìn cô tận sâu trong tim Trình Tranh vạn lần khó xử.– Y nhi, nếu như…ta nói là nếu như, tình cảnh ép buộc ta phải cưới thêm một người khác, vậy nàng có bằng lòng vì ta mà bao dung không?Không gian xung quanh vốn đã tĩnh mịch bị một câu hỏi của Trình Tranh mà làm cho ngưng đọng, Hoạ Y nuốt ngụm nước bọt lớn xuống yết hầu, thần kinh như tê dại khi vừa nghe những gì hắn nói.Cô gượng gạo:– Vương Gia, chàng nói gì vậy? Đừng đùa nữa.Hắn dùng ngón cái tỳ miết vào mu bàn tay cô, sự ma sát khiến mảng da tại đó cũng tăng nhiệt, nóng ran, giống với trái tim của cô lúc này.– An Vương đồng ý kết chặt giao hảo với Nguyệt Quốc, một khi có biến động sẽ không tiếc binh mã, quân lực cấp tốc chi viện, chỉ cần thoả một điều kiện, chính là để Kha Nguyệt quận chúa sang Nguyệt Quốc hoà thân.Hai bàn tay nhỏ nhắn đặt giữa làn hơi của hắn, nắm xiết lại. Cô không ngừng nhìn chăm chăm vào đồng tử đen láy của Trình Tranh, cô phát hiện những gì hắn nói dường như không có câu nào là đang đùa giỡn.Nhanh như vậy sao? Từ lúc xuyên đến thời không này, bước vào Tam Vương Phủ, Hoạ Y đã biết trước sớm muộn cũng sẽ có ngày này, chỉ là cô không ngờ lại nhanh như vậy.Hoạ Y vẫn không thể hiểu, việc này thì có can dự gì đến hắn, hắn đã là người đã có thê tử, ai lại muốn gả nữ nhi có thân phận tôn quý của quốc gia mình cho một người đã có chính thê để hoà thân, với thân phận của quận chúa kia nghiễm nhiên không thể mang danh vị thấp hơn nữ tử của một nhà võ tướng nhỏ bé như cô.– Nhưng Nguyệt Quốc đâu chỉ có mỗi mình chàng là Vương Gia, Trình Quân ngài ấy chẳng phải chưa có hôn phối hay sao? Để ngài ấy cưới Kha Nguyệt quận chúa chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?Trình Tranh ngậm ngùi, hắn sợ từng lời nói chuẩn bị nói ra sẽ càng làm trái tim của nữ nhân hắn yêu tổn thương.– Nhưng trong thư của An Vương đích danh chỉ tên ta, ngoài ta ra ông ấy nhất quyết không muốn gả quận chúa cho kẻ khác.– Vậy còn ta thì sao?Đôi mắt ươn ướt của Hoạ Y nhìn hắn, nội tâm phức tạp vô cùng. Nếu không chấp nhận mối hôn sự này Nguyệt Quốc sẽ phải đối mặt với những gì? Cô không thể biết.Nếu hắn đồng ý, vậy thì cô sẽ là gì? Tam Vương Phi của Tam Vương Phủ, Trắc Phi của Tam Vương Phủ, hay phế phi của Tam Vương Phủ?Trình Tranh không biết phải trả lời thế nào với cô, gục đầu trầm lặng. Hắn cảm nhận được bàn tay của Hoạ Y đột nhiên chuyển lạnh, lại ngước nhìn ôn nhu nói với cô:– Y nhi, nàng yên tâmHắn đưa ba ngón tay thẳng tắp của mình lên, kiên định dứt khoát:– Dù cho ta có buộc phải cưới nàng ta, cũng tuyệt đối chỉ có mỗi mình nàng thôi. Y nhi, đừng buồn, đừng đau lòng.Hoạ Y ngồi trước mặt hắn nào phải Chu Hoạ Y của thời không mang tên Nguyệt Quốc, nhưng lại phải cam chịu sự san sẻ đáng hận này. Phút chốc Hoạ Y không thể mang tư tưởng của mình để chấp nhận được mối hôn nhân này, phải chia sẻ phu quân của mình với nữ nhân khác, đừng nói là cô, tất cả nữ nhân trong thiên hạ này chẳng ai chịu được.Hắn bảo cô đừng đau lòng, bảo cô đừng buồn bã, hắn nghĩ tim cô là sỏi đá hay là thứ vật thể vô tri.Cô đứng lên, bất tri bất giác quay đầu ra ngoài, mặc cho Trình Tranh gọi với. Hắn nắm lấy chéo áo của cô, bên kia là đầm đìa lệ đổ, cô không nhìn hắn, tim đột nhiên thắt lại, run run nói:– Vương Gia, ta cần chút yên tĩnh.Trình Tranh nới lỏng tay, để cho chéo áo tùy ý rơi xuống.Hoạ Y đi một mạch ra sau hậu viện, dưới gốc Lưu Tô trắng như bông tuyết, cô không kìm được mà oà khóc.Không biết vì sao lại mãnh liệt như vậy, cảm giác cứ như sắp mất đi thứ vô cùng trân quý. Bất chợt cô nhận ra bản thân vốn không thuộc về thế giới này, cô nên phải ở thế giới mà mình vốn ở, tại sao lại để cô xuyên đến đây, ông trời cũng thật là biết trêu đùa.