Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Hướng Dẫn Yêu Đương Với Yêu Quái Chương 1: 1: Nồi Này Tôi Không Đội 1

Chương 1: 1: Nồi Này Tôi Không Đội 1

3:09 chiều – 29/05/2024


Editor: Team Hoa Đào Sắp Nở
Chạng vạng tối vừa mới đổ một trận mưa, cuốn trôi đi mọi ô nhiễm nơi thành phố, trong không khí mang theo hơi nước ẩm ướt trong lành.
Đúng 8 giờ tối, thời gian mọi người đi dạo sau bữa cơm tối.

Một đám người tụ tập xung quanh đầu hẻm Đào Hoa xem náo nhiệt, đông nghìn nghịt đến mức dường như bọn họ không cảm thấy người chết là một chuyện xui xẻo.
Cảnh sát giao thông vội vàng chạy tới giải tán đám đông, đặt cọc tiêu cảnh báo, chặn mọi người ở bên ngoài.

Nhưng hiện trường đã bị giẫm thành một đống hỗn lộn, trên đường nhựa, nước bẩn hòa lẫn với máu tràn ngập khắp nơi, giống như từng đóa hoa huyết sắc đang nở rộ.
Nó không hề có tính thẩm mỹ mà ngược lại càng lộ ra dơ bẩn đẫm máu.
Một chiếc xe tải màu lam nằm nghiêng ở đầu hẻm bên cạnh, trên đèn pha bên phải còn có một vết máu nhỏ màu đỏ sẫm.
Sắc mặt người tài xế tái nhợt, tay chân bủn rủn như muốn nhũn ra, giọng nói run rẩy cố gắng giải thích: “Không phải lỗi của tôi, là, là cậu ta đột nhiên lao ra, tôi chưa kịp phanh lại…”
Nạn nhân là một thanh niên trẻ tuổi đang nằm sấp trên mặt đất, mặt dán sát trên mặt đất lạnh như băng.

Nửa phần trên mặc áo choàng màu đen, mũ trùm đầu vừa rộng vừa lớn, sau khi đội lên che khuất nửa bên mặt.

Cậu ta lại đeo khẩu trang, cho nên từ góc độ Tống Sơ Cửu nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy một bên mắt.
Mắt mở thật to, nhìn chằm chằm một hướng, ai cũng có thể nhìn ra được sự không cam lòng ở trong đó.
Tống Sơ Cửu nhìn theo ánh mắt của cậu ta, có một đồng xu nằm lặng lẽ trên mặt đất cách người chết không xa.
Cậu cảnh sát đang duy trì trật tự không chú ý, một chân giẫm lên, lại nhấc chân lên, trên đồng xu màu bạc đã dính một lớp nước bùn.
Tống Sơ Cửu lấy hai đồng xu từ trong túi, buông tay ra, đồng xu rơi trên mặt đất, phát ra tiếng leng keng, sau đó vòng vo lăn vào trong dây rào.
“Anh cảnh sát, tiền của em bị người ta chen lấn rơi hết rồi, phiền anh nhặt giúp em được không? Làm ơn, đó là tiền em ngồi xe buýt.”
Cảnh sát bị gọi có tính tình nóng nảy, quay đầu lại đã muốn mắng chửi người: “Vớ vẩn thêm cái gì? Mạng người quan trọng chuyện có cái gì vui vẻ mà nhìn? Cảnh sát đang phá án, nếu cản trở người thi hành công vụ thì sẽ…” Giọng điệu hung dữ tại lúc nhìn thấy Tống Sơ Cửu thì đột ngột dừng lại.
Cô gái nhỏ mặc một bộ đồ thể thao màu trắng hồng, chớp chớp đôi mắt to đen láy nhìn anh ta, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, diện mạo khoảng mười bảy mười tám tuổi, nụ cười ngọt ngào nhẹ nhàng, khuôn mặt hồng hào dịu dàng, không cần nói cũng khiến người ta thích.
Ôi trời, cô gái nhỏ dễ thương xinh đẹp này là con nhà ai thế, đúng là hiếm có, anh ta vừa lớn tiếng như vậy sẽ không dọa người chứ.
Anh ta lập tức thay đổi sắc mặt dịu dàng giống như trong kịch Tứ Xuyên, giọng nói hết sức nhẹ nhàng: “Em gái đừng sợ, anh nhặt giúp em.”
Anh ta lập tức cúi đầu tìm kiếm đồng xu, may mắn ba đồng xu cách cũng không xa, sau khi anh ta khom lưng nhặt lên, lấy ra khăn giấy lau sạch bùn dính ở trên, sau đó đưa cho Tống Sơ Cửu: “Chỉ ba đồng này thôi sao? Còn gì nữa không?”
“Dạ không còn, cảm ơn anh trai, anh là người tốt.”
Cảnh sát được khen, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, thật là một cô bé ngoan, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho người ta vui vẻ.
Xe cứu thương í ới chạy đến, đám đông nhường một lối đi, bác sĩ mặc quần áo cấp cứu màu xanh đậm, bước chân vội vàng chạy tới chỗ nạn nhân.

Nhưng mà, người đã ngừng thở.
Hai mắt tài xế xe tải tối sầm, gần như ngất đi, xong rồi, ông ta đâm chết người…
Khi mọi người đang than thở về cái chết của một sinh mệnh còn trẻ tuổi thì một tiếng hét từ trong ngõ sâu truyền đến: “A! Người chết rồi!”
Sau đó bên trong càng ồn ào hơn, thỉnh thoảng có tiếng hét sợ hãi: “Có người chết!”
Quần chúng vây xem không ngại chuyện lớn, nhanh chóng đi vào sâu trong con hẻm.

Cảnh sát giao thông lập tức phản ứng kịp, đi theo sau, hơn nữa nghiêm khắc quát lớn: “Không được tới gần! Chú ý bảo vệ hiện trường!”
Tống Sơ Cửu hơi ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại cũng đi theo dòng người.

Còn chưa rõ tình huống của thân chủ, cách hiện trường vụ tai nạn xe cộ không xa lại đột nhiên xuất hiện một nạn nhân khác, khoảng cách gần như vậy, nói không chừng sẽ có liên quan gì đó.
Hẻm Đào Hoa là một ngõ nhỏ lâu đời, hai bên tường lốm đốm rêu phong.

Trời vừa mưa, vách tường trơn trượt, thoang thoảng mùi đất.
Con đường đá xanh đầy ổ gà, khi bước đi, “tõm” bắn tung tóe lên chân.

Trong bốn ngọn đèn đường chỉ có một ngọn đèn còn hoạt động, phát ra ánh sáng lờ mờ trong đêm, như thể đang cố bảo vệ sự bướng bỉnh cuối cùng của nó.
“Tôi, tôi đi vứt rác, thấy bên này có bóng người, tôi còn tưởng có người say rượu ngủ gục dưới đến nên đi tới xem.

Sau đó thì thấy một con dao cắm trên ngực anh ta…” Một người phụ nữ nước mắt giàn giụa đang hoảng loạn giải thích tình hình với cảnh sát giao thông.
“Tạm thời cô đừng khóc, cũng không được rời khỏi đây, đợi lát nữa cô thuật lại tình huống với cảnh sát hình sự, bọn họ cần phải ghi chép.”
Cách đầu hèm khoảng 50m bên cạnh thùng rác, Tống Sơ Cửu nhìn thấy một nạn nhân khác.
Cảnh sát giao thông đã nhanh chóng ngăn cách đám người, đèn đường tối om, mọi người không nhìn thấy gì nhưng cũng không ai muốn rời đi.

Tống Sơ Cửu cũng không thể tới gần nhưng may mắn là tầm nhìn của cô không bị ảnh hưởng bởi màn đêm đen.
Thùng rác trong bóng tối, một người đàn ông trung niên đang ngồi xiêu vẹo dựa vào tường, đầu ông ta cúi xuống, mái tóc ướt sũng do nước mưa dính vào trán.

Một con dao găm ở ngực, trên chiếc áo sơ mi trắng của ông ta nhiễm một mảng máu lớn.

Dưới người tích tụ một vũng nước đã bị nhuộm thành màu đỏ sẫm.

Trên người ông ta mặc vest, giày da, thắt cà vạt chỉnh tề, trông ông ta chẳng khác gì một nhân viên văn phòng bình thường.
Mưa to đã xóa đi rất nhiều dấu vết, hơn nữa trên người của người đàn ông này cũng không có bất kì đồng tiền mặt nào nên Tống Sơ Cửu cũng không lấy thêm được tin tức gì.

Nhưng cô cũng không rời đi mà lẳng lặng đứng trong đám người chờ cảnh sát hình sự tới.
Tiếng còi báo động đã vang lên từ xa, rất nhanh mấy chiếc xe cảnh sát đã dừng lại ở đầu ngõ.
Ngay sau đó là tiếng bước chân rầm rập của nhóm người đang dần dần tới gần.
“Sao lại có nhiều người như vậy? Trước tiên sơ tán đám đông, bảo vệ hiện trường.” Một giọng nói trầm tĩnh vang lên trong đêm.
“Đội trưởng Giang, đội cảnh sát giao thông đã hỗ trợ bảo vệ hiện trường.” Có người trả lời: “Vừa rồi có một vụ tai nạn xe hơi ở đầu ngõ, đám người vây xem vẫn chưa rời đi, nghe nói ở đây xảy ra án mạng nên bọn họ lại kéo đến đây.”
Trong lúc nói chuyện, nhóm cảnh sát hình sự mặc đồng phục đã đi tới.

Người dẫn đầu tướng mạo anh tuấn, mặt mày sắc nét, khuôn mặt lạnh lùng giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, trông anh giống như không có tình người.

Khí thế của anh mạnh mẽ, bước đi mang theo gió, vừa đi vừa nói: “Mở rộng phạm vi cảnh giới.”
Những người bên cạnh nhanh chóng tuân lệnh, bắt đầu sơ tán đám đông.

Tống Sơ Cửu nhìn người nọ, ngạc nhiên mở to hai mắt.
Người nọ cũng nhìn thấy sự hiện diện của cô, dừng bước lại, đưa mắt nhìn qua.
Hơi thở của đồng loại.
Ánh mắt của hai người giao nhau trong không khí ba giây, lại đồng thời hiểu ý dừng lại.

Người được gọi là đội trưởng Giang tiếp tục đi về phía trước, Tống Cửu Sơ thì cùng đám người đi ra ngoài.

Vẻ mặt cô bình tĩnh nhưng trong lòng lại cuồn cuộn sóng trào.
Cô thực sự đã gặp phải đồng loại!
Cảm giác của cô không thể sai, hơi thở của người kia rõ ràng cũng là yêu quái.
Chỉ là không biết là yêu quái gì.
Sau cú sốc ngắn qua đi, trong lòng Tống Sơ Cửu đột nhiên vui vẻ, cứ tưởng trên đời này sẽ không có yêu quái thứ hai, không ngờ lại có đồng loại.

Tuy hai người không quen biết nhưng cô cảm thấy rất vui khi biết bản thân không phải là dị chủng duy nhất tồn tại trong thế giới loài người.
Loại tâm trạng vui vẻ này khiến cô không nhịn được nhếch khóe miệng, khuôn mặt cũng trở nên sống động hẳn lên.
Giang Bách Xuyên vừa đúng lúc quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, trái tim anh khẽ động, yêu quái nhỏ này cười lên khá ngọt ngào.
Bên ngoài ngõ nhỏ, thi thể của thân chủ đã bị kéo đi, chỉ còn lại một vũng máu đỏ sậm trên mặt đất.
Tống Sơ Cửu cũng không quan tâm thi thể ở đâu, cô cầm đồng xu nhặt được lúc trước, đi theo đám người về phía trước.

Khi cô bước đi, bóng dáng cô dần biến mất trong không khí mà những người xung quanh lại không hề phát hiện.
Ngay sau đó, Tống Sơ Cửu trở về căn hộ của cô.
Nằm thư thái trên ghế sofa, cô nhặt đồng xu lên và bắt đầu kiểm tra những hình ảnh do đồng xu ghi lại.
Ngay từ đầu, hình ảnh xoay lên xoay xuống, đảo lộn thế giới khiến người ta chóng mặt.

Phải mất một hồi lâu Tống Sơ Cửu mới nhận ra đồng xu đang được ai đó cầm trên tay, tung lên tung xuống để mua vui.
Những gì cô nhìn thấy là dưới góc nhìn của đồng xu cho nên mới lắc lư lên xuống theo như vậy.
Hình ảnh lộn xộn nhưng vẫn có thể nhìn thấy một số thông tin.

Trong căn phòng tối tăm, mọi thứ đều lộn xộn, trên bàn có một cơm mang đi.

Một thanh niên nhuộm tóc vàng, miệng ngậm điếu thuốc, chân vắt chéo, đang cà lơ cà phất mân mê đồng xu.
Tống Sơ Cửu nhận ra đây là thân chủ của cô.
Căn phòng bao phủ đầy sương mù, sau khi hút một điếu thuốc, cậu ta búng ngón tay, dừng động tác tung đồng xu nhàm chán lại, cảnh tượng mà Tống Sơ Cửu nhìn thấy cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Một khuôn mặt cực kỳ trẻ tuổi đột nhiên phóng to, nam thanh niên nhìn chằm chằm vào đồng xu lẩm bẩm nói: “Chỉ còn một đồng xu, hôm nay mày phải phù hộ cho tao kiếm được tiền ăn!”
Cậu ta vò mái tóc rối bời, lấy ra một chiếc khẩu trang rồi đeo lên, sau đó đội chiếc mũ đen thùng thình lên đầu.
Mở cửa đi ra ngoài.
Trời đã tối hẳn, có mưa nhỏ, nam thanh niên mắng một tiếng “Mẹ kiếp” nhưng vẫn cúi đầu bước ra ngoài.
Cậu ta luôn cầm đồng xu trong tay, như thể cậu ta đã phó thác cho nó một ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Đây là một khu dân cư cũ nát, ngõ hẹp, đường xá lộn xộn.

Sau khi đậu xe, ngõ đã hẹp lại càng hẹp hơn.
Dáng đi của nam thanh niên không hề bình thường chút nào, ngoảnh đi ngoảnh lại, giống như một tên trộm.
Nhưng Tống Sơ Cửu vẫn phát hiện ra quy luật, cậu ta đang cố tình tránh camera, những chỗ cậu ta đi đều nằm trong điểm mù của camera.
Chắc không phải là trộm thật chứ?
Đang suy nghĩ miên man, nam thanh niên dừng lại bên cạnh một chiếc xe tư nhân, nhìn xung quanh không thấy ai, sau đó lấy trong túi ra một vật gì đó, “Rầm” một tiếng, kính cửa sổ phía trước vỡ tan tành.
Cánh tay nam thanh niên duỗi ra, móc ra một cái túi từ trong xe, mở ra nhìn thì thấy trống không.
Cậu ta chửi thầm một tiếng, tiện tay ném đi.

Tống Sơ Cửu đã sợ ngây người, cô không ngờ khách hàng lần này lại là một tên trộm.

Hơn nữa xem ra là một tay lão luyện.
Công ty của cô kể từ khi thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên cô gặp phải một khách hàng như vậy!
Khách hàng vẫn đang “làm việc” nhưng vận may đêm nay của cậu ta không tốt lắm, gõ liên tiếp ba chiếc xe mà không thu được gì.

Điều này càng khiến cậu ta cáu kỉnh hơn.
Mưa đã tạnh, cậu ta rẽ vào một con hẻm tối, Tống Sơ Cửu lập tức nhận ra đây là ngõ Đào Hoa, ngõ nhỏ mà người đàn ông trung niên đã chết.
Con hẻm này quá hẹp, không có xe đậu, cậu ta bước nhanh qua nhưng đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó nên dừng lại.
Cậu ta từ từ đến gần thùng rác, trong bóng tối có một người nửa nằm nửa ngồi, hình như đang ngủ.

Cậu ta đổi đồng xu từ tay trái sang tay phải, rồi từ từ duỗi tay trái ra.
Tống Sơ Cửu nhìn thấy cậu ta đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Cậu ta vội vàng chạy đi nhưng mới đi được hai bước lại dừng lại.

Cậu ta nhìn lại người đàn ông đã chết trong góc, đôi mắt cậu ta đang có sự vật lộn, ngực phập phồng dữ dội, dường như đang phải khó khăn đấu tranh tư tưởng.
Tống Sơ Cửu tự hỏi, nếu gặp phải chuyện như vậy thì gọi cảnh sát không phải là ổn rồi sao, còn phải đấu tranh cái gì?
Sau khoảng thời gian dài tưởng chừng như cả thế kỷ, lại dường như chỉ trong một khoảnh khắc, cuối cùng cậu ta đã đưa ra quyết định.
Cậu ta ngồi xổm trước mặt nạn nhân, run rẩy đưa tay mò mẫm trên người nạn nhân.

Đầu tiên là lấy ví của đối phương, sau đó lại tháo đồng hồ, ngay cả viên ngọc bội đeo trên cổ người đàn ông cũng không từ bỏ.
Tống Sở Cửu lại hoảng sợ lần thứ hai.
Tên trộm này thật điên! Đến người chết mà cậu ta cũng không tha!
Sau khi quét sạch tất cả đồ đạc của nạn nhân, thân chủ vội vàng ra về.
Có lẽ là cắn rứt lương tâm, cũng có thể là bởi vì cảm thấy chuyện trộm đồ của người chết quá k1ch thích, nhưng Tống Sơ Cửu cho rằng nhiều khả năng là thân chủ đội mũ quá thấp che khuất tầm nhìn của cậu ta cho nên mới vừa đi ra đầu ngõ, “Két” một tiếng, bị một chiếc xe tải đâm.
Cơ thể của cậu ta bay lên cao rồi nặng nề rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng trên mặt đất rồi nằm yên tĩnh trên mặt đất, không còn hơi thở.

Đôi mắt của cậu ta nhìn thẳng vào một hướng, nơi có đồng xu quay một vòng rồi nằm lặng lẽ trên mặt đất.
Trước khi chết, suy nghĩ cuối cùng của cậu ta là…
Mẹ kiếp! Nồi này ông không đội đâu!
 
——oOo——