Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 39: 39: Tìm Kiếm 2

3:53 chiều – 29/05/2024


Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Hứa Lị Lị về nhà một mình với chiếc cặp sách trên lưng, gia đình cô bé sống trong một tòa dân cư đổ nát, nhiều công nhân nhập cư sống ở ngôi làng cũ này, môi trường bẩn thỉu, dân cư phức tạp, trật tự an ninh cực kỳ kém.
Hứa Lị Lị cẩn thận tránh một vũng nước, đi xuyên qua một con hẻm nhỏ.

Trước cửa tiệm cắt tóc đầu ngõ, một người phụ nữ trang điểm đậm đang mặc một chiếc váy hai dây bó sát, tay sơn móng màu đỏ đang cầm điếu thuốc, uể oải tựa vào cửa.
Thấy Hứa Lị Lị nhìn sang, một làn khói chậm rãi phả ra từ miệng tô son môi đỏ tươi, sau đó bày ra một ánh mắt quyến rũ: “Em gái nhỏ tan học rồi à?”
Hứa Lị Lị sợ đến tái mặt, nắm chắt quai cặp sách chạy đi.

Mẹ cô bé nói phụ nữ ở đây không đàng hoàng, bọn họ đều là người xấu, bảo cô bé phải tránh xa.
Chạy một đoạn dài mà vẫn nghe thấy tiếng người phụ nữ cười khúc khích.
Hứa Lị Lị vô cùng sợ hãi, bình thường cô bé sẽ đi cùng Triệu Đồng Đồng, nhưng hôm nay các bạn học khác đã kéo cô bé đi chơi, không đợi Triệu Đồng Đồng.

Nhưng những bạn học đó đi một đường khác với cô bé, đi cùng cô bé đến đầu hẻm thì tách ra, cô bé đơn độc suốt quãng đường còn lại.

Cô bé nhát gan và có phần sợ hãi.
Mẹ Lị Lị nói với cô bé rất nhiều tai nạn của trẻ em trên đường.

Ý định ban đầu là muốn cô bé chú ý an toàn, nhưng sau khi nghe nhiều quá, cô bé trở nên rất sợ hãi và không dám đi bộ một mình.

Gia đình cô bé sống trong căn nhà áp chót ở cuối con hẻm, nhà Triệu Đồng Đồng đối diện với nhà cô bé, bời vì nhà gần nên mẹ bảo cô bé đi học cùng Triệu Đồng Đồng.
Ừm, mai cô bé sẽ đi với Triệu Đồng Đồng, không thể nghe lời các bạn khác mà bỏ lại Triệu Đồng Đồng.
Trước khi bước vào nhà Hứa Lị Lị đã nhìn qua nhà Triệu Đồng Đồng, cửa khóa, Triệu Đồng Đồng vẫn chưa về.

Hứa Lị Lị có hơi lo lắng, cô bé cùng mấy người Tiểu Tiểu đi mua kẹp tóc, ăn xúc xích xong mới về, đáng nhẽ Triệu Đồng Đồng phải về trước cô bé mới đúng.
“Lị Lị về rồi sao? Sao hôm nay về trễ thế?” Mẹ Hứa từ trong nhà nhìn thấy con gái đứng ở cửa lập tức hỏi.
“Hôm nay đến lượt con trực nhật.” Trong tiềm thức Hứa Lị Lị che giấu việc cô bé đi chơi với bạn cùng lớp, mẹ rất nghiêm khắc với cô bé, tan học nhất định phải về nhà càng sớm càng tốt, không thể chạy lung tung bên ngoài.

Hơn nữa hôm nay cô bé còn không đợi Triệu Đồng Đồng, mẹ cô bé biết chuyện nhất định sẽ càng tức giận.

Vì vậy cô bé chột dạ cúi đầu, không nói nhiều.
Mẹ Hứa bận việc nhà nên không chú ý: “À, mẹ quên mất hôm nay con trực nhật, trong bếp có dâu tây mới rửa sạch, con ăn xong thì làm bài tập đi.”
“Vâng.” Mẹ cô bé không mảy may nghi ngờ, Hứa Lị Lị thở phào nhẹ nhõm, cầm đ ĩa dâu rồi nhanh chóng trở về phòng.
Nhà của bọn họ là nhà hai tầng, phòng ngủ của cô bé ở tầng hai, từ cửa sổ cô bé có thể nhìn thấy nhà của Triệu Đồng Đồng ở đối diện, thậm chí nhìn được cả phòng của Đồng Đồng.
Cả hai thường nói chuyện với nhau qua con phố.
Trong khi làm bài tập, thỉnh thoảng Hứa Lị Lị lại nhìn vào phòng đối diện, cô bé muốn đợi Triệu Đồng Đồng trở về để xin lỗi, lẽ ra hôm nay cô bé không nên bỏ mặc Đồng Đồng ở lại một mình.
Nhưng đến tận bữa tối vẫn chưa thấy Triệu Đồng Đồng trở về.


Nhưng cha của Triệu Đồng Đồng lại uống rượu say khướt mới về.
Hứa Lị Lị rất sợ cha của Triệu Đồng Đồng, ông ta thường xuyên uống rượu, ngày nào cũng say xỉn, đôi khi còn đánh người.

Cô bé đã nhìn thấy những vết thương do ông ta đánh đập của Triệu Đồng Đồng, rất đáng sợ nên cô bé chưa bao giờ dám đến nhà Triệu Đồng Đồng.

Đều là Triệu Đồng Đồng mang cặp sách đến nhà cô bé làm bài tập.
Mẹ Hứa thấy con gái ăn uống nhưng cứ lơ đãng nên hỏi: “Lị Lị sao vậy? Con cảm thấy không khỏe sao? Ngay cả món sườn xào chua ngọt yêu thích của con cũng không ăn à?”
Hứa Lị Lị mím môi, nhưng cô bé vẫn không dám nói sự thật với mẹ, nhỏ giọng nói: “Trên đường về, các bạn học cho con xúc xích nướng, hiện tại con cũng không đói lắm.”
Mẹ Hứa không nghi ngờ gì: “Vậy à, mẹ còn tưởng con ăn không ngon, nhưng con đừng ăn nhiều mấy quán ven đường, lâu lâu ăn một lần thì không sao.

Bạn cùng lớp mời con ăn xúc xích, ngày mai con mang socola mẹ mua đến chia cho bạn ấy.

Là bạn tốt thì nên có qua có lại, nhân tiện con cũng chia một ít cho Đồng Đồng, sao hôm nay bạn ấy không đến nhà mình làm bài tập?”
Hứa Lị Lị cúi đầu, may mắn là mẹ Hứa không bắt cô bé trả lời, chỉ là thuận miệng nói một câu.
Sau khi ăn xong với tâm trạng lo lắng, Hứa Lị Lị chạy lên lầu như người khác đuổi, mở cửa phòng chạy đến bên cửa sổ, nhìn vào phòng đối diện.
Bên đó vẫn tối, không có ánh sáng, Triệu Đồng Đồng sợ nhất là bóng tối, nếu cô bé về thì không thể nào không bật đèn.
Trong phòng khách ở tầng dưới nhà cô bé, cha của Triệu Đồng Đồng say bí tỉ, ôm bầu rượu ngã xuống đất, ngáy như sấm.

Hứa Lị Lị liếc nhìn đồng hồ trên tường, hơn tám giờ rồi, nỗi bất an trong lòng cô bé dần lớn lên, sao Triệu Đồng Đồng còn chưa về?
Cô bé sợ hãi rơi nước mắt, Đồng Đồng, cậu mau về đi, tớ sẽ không bao giờ bỏ cậu lại một mình nữa!
Trên bàn cô bé đặt mấy đồng xu, nước mắt giàn giụa trên đó, ngay sau đó, trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói: “Em muốn Đồng Đồng trở về sao? “
Tầm nhìn của Hứa Lị Lị bị nước mắt làm mờ đi, một người xuất hiện.

Đó là một cô gái trẻ rất xinh xắn, mặc một chiếc váy hồng rất đẹp.

Hứa Lị Lị ngẩn ngơ: “Chị là ai?”
“Chị hả?” Tống Sở Cửu mỉm cười: “Em có thể gọi chị là tiên nữ, rất nhiều bạn nhỏ đều gọi chị như vậy.”
Hai mắt của Hứa Lị Lị lập tức sáng lên: “Em biết ngay chị là tiên nữ! Bởi vì chỉ có thần tiên mới có thể xinh đẹp như vậy!”
Tống Sơ Cửu không nhịn được cười, lời nói thẳng thắn của trẻ con luôn khiến người ta vui vẻ.
“Vậy chị tiên nữ ơi, chị có thể giúp em tìm Đồng Đồng không? Đều là lỗi của em, em không cùng cậu ấy trở về, cậu ấy còn chưa về nhà, em rất lo lắng cho cậu ấy.” Hứa Lị Lị lau nước mắt và kể lại những gì đã xảy ra với Tống Sơ Cửu, sau đó nhìn cô đầy mong đợi.
“Được.” Tống Sơ Cửu gật đầu: “Chị đến đây để giúp em vì chị nghe thấy mong muốn của em.”
Đôi mắt của Hứa Lị Lị trở nên sáng hơn, cô bé vui vẻ nói: “Thật tuyệt, cảm ơn chị tiên nữ!”
Với sự giúp đỡ của chị tiên nữ, Đồng Đồng nhất định sẽ ổn thôi!
Tống Sơ Cửu cau mày, hơi buồn rầu nói: “Tuy nhiên, chuyện này chị vẫn cần sự giúp đỡ của Lị Lị! Chị là tiên nữ, người thường không thể nhìn thấy chị.

Chị có thể giúp em tìm Đồng Đồng, nhưng chỉ có có thể tìm thấy vị trí của bạn ấy.

Nhưng nếu bạn ấy bị kẻ xấu bắt giữ, thì dù chị có tìm được bạn ấy thì bạn ấy vẫn không thể trốn thoát, đúng không? Vậy Lị Lị có biện pháp gì không? Cô giáo đã dạy Lị Lị phải làm gì trong tình huống này chưa? Bạn của mình mất tích, nếu Lị Lị phát hiện thì phải làm gì?”
“Bảo giáo viên báo cho phụ huynh, sau đó nhờ chú cảnh sát giúp đỡ!” Hứa Lị Lị xấu hổ đỏ mặt nói: “Chị ơi, em sai rồi, em không nên sợ mẹ mắng mà giấu diếm chuyện này, bây giờ em sẽ lập tức đi nói cho mẹ, để mẹ gọi cảnh sát.”

Tống Sơ Cửu xoa xoa đầu của cô bé: “Lị Lị thật giỏi, biết sai có thể sửa, vẫn là một cô bé ngoan, vì vậy chị sẽ đi tìm Đồng Đồng trước.

Em cũng nhanh chóng đi nói với mẹ được không?”
“Vâng ạ!”
Hứa Lị Lị quay người chạy xuống lầu kể cho mẹ nghe mọi chuyện xảy ra hôm nay, mẹ Hứa vừa nghe đã biết chuyện này rất nghiêm trọng, trật tự an ninh ở khu vực bọn họ không tốt, một cô bé đến giờ vẫn chưa quay lại.

Khả năng xảy ra chuyện không may là cực cao.

Mẹ Hứa cũng không nói gì với Lị Lị, ngay lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Mặc dù không phải là người thân gọi cảnh sát, nhưng xét đến hoàn cảnh đặc biệt của gia đình Triệu Đồng Đồng, trật tự anh ninh ở khu vực này thực sự không tốt, vì vậy cảnh sát cũng không chậm trễ, ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm Triệu Đồng Đồng.
Đầu tiên bọn họ xem các camera giám sát dọc đường từ trường về nhà.
Nhưng hầu hết các camera giám sát đều bị hỏng, cảnh sát nhìn từ đầu đến cuối nhưng chỉ có thể thấy Triệu Đồng Đồng xuất hiện lần cuối trên camera giám sát cách nhà hai con phố, sau đó cô bé không xuất hiện nữa, cảnh sát đã đến đó một lần để điều tra nhưng không có manh mối nào.
Tống Sơ Cửu cũng đang tìm kiếm manh mối, cô đi vòng quanh nơi Triệu Đồng Đồng xuất hiện lần cuối, tìm kiếm nhân dân tệ có thể cung cấp manh mối, nhưng cô không thu được bất kỳ thông tin hữu ích nào.

Giống như Triệu Đồng Đồng đã bốc hơi khỏi không khí.
“Cần giúp không?” Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng cô.
 
——oOo——