Không lâu sau thì cửa phòng khám mở ra, vị bác sĩ bước ra khỏi phòng đầu tiên. Hà Vy nhanh chóng đứng dậy hỏi: “Bác sĩ, cậu ấy có vấn đề gì nghiêm trọng không?” “Hiện tại thì không ảnh hưởng gì lớn ở bên trong cả, chỉ có một vài vết bầm tím ngoài da thôi, không cần quá lo lắng. Xong xuôi thì xuống dưới tầng dưới kia để thanh toán tiền khám nhé!” Cô bác sĩ trạc tuổi mẹ cô lên tiếng trả lời.“Dạ vâng, cháu cảm ơn bác sĩ!” Nghe vậy Hà Vy mới cảm thấy thả lỏng hơn. Sau khi bác sĩ đi khỏi thì Tiến Anh cũng bước ra khỏi phòng khám. Cậu một tay nhét túi quần, tay còn lại thì xoa xoa lấy bụng, vẫn còn cười được nhìn Hà Vy mở miệng: “Anh đã bảo là không sao rồi mà, ngồi nghỉ có lát là lại khỏe ngay thôi!” Hà Vy cau có nhìn cậu: “Cậu vẫn còn tươi tỉnh nhỉ! Đúng là một tên ngốc nghếch, bọn chúng nhiều người như vậy còn có thể đánh lại được hay sao mà cậu còn thách thức với bọn chúng!”“Hừ, ai bảo cái đám chó dại ấy lại dám nói xấu anh ngay trước mặt em! Anh cũng sẽ không để yên cho bọn nó sống dễ dàng vậy đâu!” “Đừng có đụng vào đám ấy nữa, nếu không sống chết của cậu từ sau tôi sẽ mặc kệ đấy, biết chưa!?” Hà Vy chỉ tay vào cậu cảnh cáo. Tiến Anh biết cô lo lắng cho mình nên cũng không đôi co thêm nữa, cậu gật gật đầu: “Được rồi được rồi, anh chỉ đùa một chút thôi!” Giữa lúc này, Hoàng Phong tiến đến chỗ hai người họ, hắn lên tiếng nói: “Nếu đã không có chuyện gì nữa thì chúng ta về thôi.” Hắn vừa dứt lời thì Tiến Anh nhìn chằm chằm hắn cảnh giác, cậu nói: “Để em đưa Hà Vy về.”Hoàng Phong bộ dáng vô cùng bình tĩnh, thản nhiên mở miệng: “Tôi và Hà Vy sẽ đưa em về!” Tiến Anh còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy hắn nhìn về phía sau nói tiếp: “Vũ, Khang, hai cậu giúp mình đưa Diệu Phương về nhà được không! Còn mình sẽ đưa hai người này về.” Nghe vậy, anh chàng hoạt bát tên Vũ kia tiến lên một bước nói: “Sao cơ, cậu thực sự yên tâm khi để mình và Khang đưa em gái này về nhà à!?”Hoàng Phong nheo mắt lại nhìn anh ta: “Cậu thử động vào một sợi tóc của học sinh của mình thử xem!” “Được rồi, mình chỉ nói đùa chút thôi mà!” Anh chàng tên Vũ giơ hai tay lên đầu hàng. Hoàng Phong nhìn sang Diệu Phương rồi bảo: “Em không cần lo lắng, cậu ta cái mồm vô văn hóa vậy thôi nhưng tâm địa thì không hề xấu đâu!” “Vâng, em biết mà, em về cùng hai anh ấy cũng được thầy ạ!” Diệu Phương gật đầu vui vẻ nói. “Này này này…” Anh chàng hoạt bát kia tiến đến kéo tay của Hoàng Phong, rất không vui mà nghiêm túc chỉnh đốn lại Hoàng Phong, “Cậu nói cái gì mà mồm vô văn hóa!? Miệng của mình chỉ là có chút hoạt bát mà thôi, chẳng phải cũng chỉ vì muốn cho mấy người được vui vẻ náo nhiệt thôi sao, vậy mà con người cậu, cứ mở miệng ra là lại chọc ngoáy mình. Còn có thiên lý nữa hay không!!!” Lúc này, anh chàng tên Khang kia tiến lên xách cổ anh chàng hoạt bát lôi đi, lạnh lùng phun ra một câu: “Cậu nói ít lại thôi!” “Ây da, buông mình ra! Mất mặt quá đi mà! Hạ Khang, Hoàng Phong, tối nay về nhà tôi nhất định sẽ chồng cây chuối hai cậu!” Bị kéo đi rồi nhưng tiếng la mắng của anh chàng kia vẫn còn vang vọng khắp hành lang. Hoàng Phong đưa tay lên đỡ trán, ước gì có thể quay ngược lại quá khứ, để năm ấy hắn không đồng ý kết bạn với cái tên lắm mồm này. Hà Vy đứng bên cạnh thì suýt nữa đã rớt tròng mắt ra rồi. Cô không hiểu, Hoàng Phong hắn kiếm ở đâu ra hai người bạn quái dị như thế này. Người thì một chữ hai chữ quý như vàng, kẻ còn lại thì hễ mở miệng là khiến cho người khác muốn khâu mồm lại ngay lập tức. “Hi hi, bye thầy giáo, bye Hà Vy nhé, em về nhà trước đây!” Diệu Phương rất vui vẻ vẫy tay chào mọi người, sau đó thì nhanh như gió chạy theo hai con người kia. Một hồi ồn ào qua đi, trên hành lang chỉ còn lại ba người. Tiến Anh quay sang nhìn Hà Vy, dè dặt nắm lấy bàn tay cô, ” Hà Vy…, về cùng anh đi!” Đôi mắt cậu khẩn cầu, khiến cho cô không dám nhìn thẳng. “Mẹ của em đã gọi điện nhờ tôi đưa em về nhà.” Hoàng Phong lạnh lùng nhìn bàn tay của cô bị Tiến Anh chạm vào, lên tiếng nói. Hà Vy yên lặng một hồi, sau đó cô chầm chậm rút tay mình ra, cô đảo mắt nói: “Muộn rồi, cùng về thôi.” Dứt lời, cô xoay người đi trước. Hoàng Phong đưa mắt nhìn Tiến Anh một cái rồi cũng bước theo sau. Trên chiếc xe chở Diệu Phương về nhà, anh chàng hoạt bát kia vẫn mở miệng không ngừng nghỉ. “Tôi bảo này, Hạ Khang. Sao cậu không lên ngồi ở phía trước cùng với tôi đi, cậu leo ra đằng sau đó ngồi để làm cái gì? Cậu nhìn xem, trông tôi có giống như là một bác tài xế đang chở hai người về nhà hay không!?” Anh chàng vừa lái xe vừa than vãn. Anh chàng tên Hạ Khang kia ngồi chống cằm cạnh cửa sổ, lặng yên nhìn cảnh vật bên ngoài xe. Hai chân anh bắt chéo lên nhau, dáng vóc cao lớn bao phủ lấy không gian chật trội của xe. Góc nghiêng hoàn mỹ tựa như một bức tranh chân dung đầy tính nghệ thuật. Hạ Khang không nói lời nào, giống như chẳng thèm để ý đến những lời lải nha lải nhải của cậu bạn mình. Diệu Phương ngồi ngay cạnh anh ta thì không khỏi cười trộm, cô rất hứng thú mà lên tiếng: “Hai anh và thầy Phong của em thực sự là bạn bè của nhau à? Sao em cứ cảm thấy cả ba người chẳng có lấy một điểm chung nào cả!” Nghe vậy, anh chàng tên Vũ chẹp miệng một cái: “Em đúng là một cô bé ngây thơ! Chơi được với nhau, đâu nhất thiết là phải có nhiều điểm chung, như vậy thì có cái gì để mà đi tìm hiểu đối phương nữa. Bọn anh á, chính vì không đứa nào giống đứa nào nên mới thu hút được lẫn nhau đó!” Diệu Phương bật cười khanh khách, anh chàng kia lại tiếp tục nói: “Mà em thấy đúng không, trong ba người thì chỉ có anh là người bình thường nhất rồi đấy! Cái tên đang ngồi ở cạnh em kìa, mới chính là cái tên lập dị nhất đó! Em mau ngồi tránh xa xa một chút!” Anh ta vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ. Diệu Phương bị chọc cho cười híp cả mắt vào, cô nhìn sang người bên cạnh mình một cái rồi bảo: “Đâu có, em không thấy anh ấy lập dị chút nào cả. Anh Khang rất đẹp trai mà, đúng không!?” Từ giây phút đầu tiên gặp mặt, cô đã bị chàng trai lạnh lùng và cao lớn này thu hút rồi. “Thôi xong rồi!” Anh chàng tên Vũ nghe vậy thì lắc đầu tỏ vẻ nguy cơ, “Cô bé ngây thơ à, em cẩn thận kẻo bị đưa vào tròng đấy nhé!” “Anh thật là! Làm như em là cừu con gặp sói xám không bằng!” Diệu Phương liếc cho anh ta một cái. Sau đó cô quay sang nhìn người bên cạnh, anh ta vẫn lẳng lặng nghiêng đầu về phía cửa, giống như không hề bận tâm đến cuộc nói chuyện của hai người còn lại vậy. Rất âm trầm, bình ổn. Hệt như một vị thần không hề thuộc về chốn nhân gian. Nhưng Diệu Phương sẽ không thể nào đoán được rằng, người đàn ông ngày hôm nay mà cô lưu luyến này, nhiều năm sau, lại khiến cho trái tim của cô vạn kiếp bất phục.