Mà Huỳnh Hứa Giai cũng rất phối hợp từng động tác một, thỉnh thoảng cả người cô lại cong lên, bàn tay đan xen vào tóc Lệ Phó Thành vùi đầu vào cổ anh.Lệ Phó Thành bị hơi thở của cô phả lên cổ mà nhịp thở của anh đã không còn ổn định, dần dần trở nên nặng nề rối loạn khiến vật bên dưới càng sưng phồng lên. Đã hơn 5 năm rồi rốt cuộc người đàn ông đã từng trải qua bao nhiêu lần hoan ái với cô sao có thể nhịn lâu được như vậy chứ.– “ Ngoan nào, đừng căng thẳng. Anh sẽ nhẹ thôi “. Lệ Phó Thành trầm giọng vuốt dọc sống lưng cô giúp cô trấn an.Bây giờ cả người Huỳnh Hứa Giai đã không còn suy nghĩ được nhiều vô thức làm theo lời anh nói. Cô bị anh hôn đến nỗi cả người đều mềm nhũn, đầu óc trống rỗng. Hai người họ cứ như vậy triền miên không dứt đến tận gần sáng.Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng Huỳnh Hứa Giai đã nghe được giọng nói ríu rít dưới nhà. Cô cau mày trở người lại phát hiện toàn thân đau nhức khắp nơi.Lệ Phó Thành đã dậy từ lúc nào đẩy cửa bước vào. Đôi lúc khiến cô thật nghi ngờ không biết anh đang mù thật hay giả bởi nhìn cử chỉ lưu loát đó khiến người ta không thể tin.Lệ Phó Thành bế cô vào phòng tắm, hôn cô thay cho một lời chào buổi sáng. Anh vẫn chưa dám tin đây là sự thật cứ ngỡ đây chỉ là giấc mơ vậy, đã có rất nhiều lần anh từng nằm mơ như vậy. Đến khi tỉnh dậy lại như một địa ngục luôn muốn con người ta cảm nhận những hạnh phúc rồi đến thực tại khốc liệt đầy ám ảnh.– “ Giai Giai. Nói với anh đây không phải là mơ đi “. Khuôn mặt anh có vẻ hơi buồn như đang sợ sệt giấc mơ đẹp này rồi sẽ biến mất như mọi khi.– Em đã quay trở về rồi, sau này và mãi mãi sẽ ở bên cạnh anh.Lệ Phó Thành lúc bấy giờ mới vui vẻ trở lại giúp cô tắm rửa sạch sẽ rồi bôi thuốc mỡ giúp cô.– Có ai ở dưới lầu sao.– Mẹ anh và Ôn Điềm nghe nói em đã trở về liền tới thăm, nếu em còn mệt cứ nghỉ ngơi trước đi.Huỳnh Hứa Giai đột nhiên đứng dậy, cơn đau đớn ê ẩm cũng biến mất. Bọn họ tới thăm cô sao có thể lười biếng không xuống được chứ.Cô cùng Lệ Phó Thành bước xuống. Ôn Điềm thấy cô cũng vui vẻ đứng dậy chạy tới, Huỳnh Hứa Giai liếc sang bên cạnh còn có một đứa nhỏ. Mà Từ Hạo Sênh sao lại nhìn cô với anh mắt như vậy, chẳng lẽ anh ta ghen tị vì cô được Ôn Diềm yêu quý hơn hay sao.Huỳnh Hứa Giai vui vẻ ôm bạn mình, cô ấy đang mang thai nên cô không dám ôm chặt. Cô đỡ Ôn Điềm đến sofa.Chỉ mới hơn 5 năm một chút thôi mọi người đã thay đổi nhanh thật.Từ Hạo Sênh và Ôn Điềm đã kết hôn rồi, đứa nhỏ ngồi bên cạnh là con của họ. Là con gái, xinh xắn như Ôn Điềm nhưng tính cách lại nghịch ngợm như Từ Hạo Sênh. Ôn Điềm nói cô ấy mang thai lần thứ 2 đã được 4 tháng.Huỳnh Hứa Giai nhìn kĩ cô ấy, cô ấy vẫn xinh xắn dịu dàng như vậy nhưng có chút mập hơn. Nhưng không sao, mẹ bầu mập một chút mới có sức nuôi con.Từ Hạo Sênh cũng trưởng thành hơn, nhìn bọn họ càng ngày càng đẹp đôi.– “ Khi nghe tin con vẫn còn sống mẹ đã vui biết nhường nào chứ “. Hà Dĩ, bà ấy vẫn như cái lần cuối cô gặp hôm đó có điều làn da đã trắng hồng không còn nhợt nhạt.– “ Con cũng rất vui vì gặp lại mọi người “. Huỳnh Hứa Giai nở nụ cười tươi như hoa.Cô lúc này tuy không nói gì nữa nhưng lại lặng lẽ cười rất ngọt ngào. Hoá ra cuộc đời của cô còn có mật ngọt, thật viên mãn quá đi.– “ Em đâu cần nhìn gia đình nhỏ nhà Từ Hạo Sênh như vậy, nếu muốn anh sẽ cho em còn hạnh phúc hơn như vậy. Sinh lực của anh mạnh mẽ hơn cậu ta gấp trăm lần, em muốn có bao nhiêu con anh sẽ cho em bấy nhiêu con”. Lệ Phó Thành ghé sát tai cô nói nhỏ nhưng cũng đủ khiến cô ngượng chín mặt sợ có ai sẽ nghe thấy.Huỳnh Hứa Giai hừ một tiếng, quay mặt đi. Anh đúng là không biết ngại là gì mà. A, sao càng nghĩ mặt cô càng nóng như vậy. Bọn họ ngồi đấy thì lại được dịp trêu chọc cô và Lệ Phó Thành một phen.1 tháng tiếp theo đã trôi qua.Lệ Phó Thành đã trải qua cuộc phẫu thuật mắt thành công.Huỳnh Hứa Giai cũng có tin vui, cô mang thai được 4 tuần. Là một cặp sinh đôi.Hôm nay trước khi đến bệnh viện cô đã ghé thăm căn hộ bà lão đã cứu mình tiện thể tới thăm Huỳnh Trương Văn. Ông ta có vẻ tính khí bớt nóng nảy hơn, cô cũng nói mình đã mang thai cho ông ta nghe. Huỳnh Trương Văn chỉ mỉm cười rồi nói chúc mừng.Cô cũng đến trước bia mộ của Thái Hàn, đặt một bó hoa hướng dương lên. Con người cậu ấy rất hợp với loài hoa này, rực rỡ mà tráng lệ.Huỳnh Hứa Giai rời khỏi đây đến bệnh viện, Lệ Phó Thành nói anh không thích ở mấy nơi như này lên được đưa về nhà. Có lẽ anh vẫn ám ảnh mấy chuyện lúc trước.Sức khoẻ Lệ Phó Thành dần hồi phục hơn có thể dần nhìn thấy rõ mọi thứ.Hôm nay cô cùng anh đi dạo quanh sân vườn, Mấy cái cây cô trồng đã cao lớn toả bóng xum xuê. Đợi khi nào hai đứa trẻ này được sinh ra Huỳnh Hứa Giai nhất định sẽ làm cho chúng một cái xích đu ở đây.– “ Giai Giai “. Lệ Phó Thành giọng nói khàn khàn khẽ gọi.– Hửm.– Anh yêu em.Huỳnh Hứa Giai mỉm cười kiễng chân lên hôn anh, Lệ Phó Thành cũng nhiệt tình đáp trả ôm nhẹ lấy gáy cô. Hai chiếc bóng như hoà làm một dưới ánh nắng yếu ớt.“ Dù cho mai sau có ra sao, thế giới có đổi thay. Anh vẫn yêu em như bây giờ, như cách mà em đã từng yêu anh “.…_END_…