Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 4

11:34 sáng – 24/05/2024
6

“Lâm Yên, cậu nhìn quần áo mới của tớ nè.”

Tưởng Hi đang mặc một chiếc váy dài bó sát hông, khoe nó trước mặt tôi.

“Trông đẹp đấy, rất tôn dáng.”

Tôi không khỏi khen ngợi cô ấy, chiếc váy cô ấy mặc hôm nay tôn lên những đường cong một cách xuất sắc.

Cảm giác như chiếc váy này được tạo ra dành riêng cho cô ấy vậy, ngay cả một đứa con gái như tôi cũng không thể rời mắt được.

Có vẻ như khoảng thời gian gần đây Tưởng Hi đã đi tập thể dục, vòng eo nhỏ nhắn, hông và bộ ngực đều trở nên đầy đặn hơn.

Chờ đã, rõ ràng tôi nhớ là ngực của Tưởng Hi không lớn như vậy, tại sao hôm nay lại đầy đặn thế.

Chẳng lẽ cô ấy đệm?

Tôi nhìn chằm chằm vào ngực Tưởng Hi, không rời mắt, có lẽ Tưởng Hi nhận thấy sự nghi hoặc trong mắt tôi, nên đến giải thích với tôi:

“Lâm Yên, chiếc mặt nạ đó thực sự tuyệt vời. Nó không chỉ có thể đắp lên mặt mà còn có thể đắp lên ngực. sẽ làm cho ngực của cậu lớn hơn, vòng eo thon gọn hơn. Tóm lại, cậu muốn bất cứ chỗ nào biến thành gì thì nó sẽ trở thành như cậu mong muốn.”

Tưởng Hi chỉ cần nhắc về chiếc mặt nạ, đôi mắt sáng lên, vừa vui mừng vừa phấn khích.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhếch miệng gật đầu.

Mặt nạ này thần kì quá mức.

Tưởng Hi đang đứng trước gương chỉnh lại váy, thuận tiện chải tóc, vừa vặn đứng dưới ánh đèn của ký túc xá, ánh đèn sợi đốt càng làm sắc mặt Tưởng Tịch thêm trắng bệch.

Không biết là do không đeo kính nên nhìn không rõ, hay là do tôi hoa mắt nhìn nhầm, khuôn mặt Tưởng Hi trong suốt đến mức có thể nhìn thấy cả mao mạch và xương dưới da.

Tôi sợ đến mức há hốc mồm, không nhịn được thở gấp, quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn Khương Hi.

Chắc là tôi nhìn nhầm rồi, tôi chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách này.

Tưởng Hi đeo chiếc túi Chanel mà Thẩm Ngộ mua tặng, nói lời tạm biệt với tôi rồi rời khỏi ký túc xá, tôi biết tối nay cô ấy sẽ không quay lại.

Tôi nhìn theo bóng lưng Tưởng Hi rời đi, ngẩn người.

Một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới khiến tôi bất giác nhìn ra ban công.

Bên ngoài hình như có gió, nhìn quần áo trên ban công đung đưa theo gió, tôi đứng dậy đi ra ban công thu quần áo.

Nhưng tình cờ nhìn thấy Phương Vũ Hàm ở tầng dưới trong ký túc xá, đang làm nũng với bạn trai mới của mình.

Phương Vũ Hàm có một người bạn trai đã hẹn hò được ba năm, nhưng có vẻ như họ mới chia tay vài ngày trước, bởi vì có một chàng trai tốt hơn theo đuổi cô ấy.

Đáng ngạc nhiên nhất là Trương Lai, người đã độc thân suốt hai mươi năm, lúc nào cũng cho rằng mình không thể kiếm được người yêu cũng đã thoát kiếp độc thân, tôi bắt gặp cô ấy nắm tay bạn trai trên đường, rất ngọt ngào.

Thành thật mà nói, gần đây đào hoa của ba người họ không tệ, có vô số người theo đuổi, còn có vài người đến tìm tôi xin phương thức liên lạc với họ.

Nếu là tôi, tôi thậm chí không thể lựa chọn.

Vận đào hoa của họ bất ngờ đến một cách khó hiểu, nhưng dường như tất cả đều bắt đầu từ khi họ bắt đầu đắp mặt nạ.

Phương Vũ Hàm và Trương Lai cũng bắt đầu toát ra vẻ quyến rũ và bí ẩn, khiến người nhìn không thể không nhìn họ thêm vài lần, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.

Nhưng có lẽ, điều này chỉ có tác dụng với nam giới.

Phương Vũ Hàm và Trương Lai cũng từ từ chìm đắm trong công dụng thần kì của mặt nạ thẩm mỹ, chỉ cần đắp hơn mười phút thì không chỉ làn da trở nên đẹp hơn mà khuôn mặt cũng đẹp hơn, các đường nét được cải thiện rõ rệt, trở nên tinh tế và nhỏ gọn.

Nói tóm lại, nếu bạn muốn biến thành thế nào thì mặt nạ đều có thể đáp ứng được tất cả những mong muốn của bạn.

Thậm chí có khi để đạt được điều mình mong muốn nhanh hơn, một ngày các cô ấy sẽ đắp mặt nạ hai lần để hiệu quả rõ ràng hơn.

Hiệu quả của mặt nạ thẩm mỹ đối với họ không cần nói cũng biết, nhưng có một điều kỳ lạ, cứ đến tối, trên mặt họ lại nổi lên vài cục mụn sưng đỏ một cách khó hiểu.

Những nốt mụn đỏ sưng tấy xuất hiện trên khuôn mặt trắng mịn trở nên rất khó nhìn, cho nên họ lại bắt đầu đắp mặt nạ để cải thiện.

Sau khi đắp xong, mụn sẽ biến mất ngay lập tức, làn da trở nên tốt hơn.

Giống như một vòng lặp vô tận.

Họ tận hưởng những thay đổi kỳ diệu mà chiếc mặt nạ mang lại cho họ hết lần này đến lần khác, không bao giờ biết chán, thậm chí không cần cân nhắc liệu có những hậu quả chưa biết đằng sau việc trở nên hoàn hảo hay không.

7

Khi tôi trở lại ký túc xá, tôi vô tình gặp Thẩm Ngộ, người vừa đưa Tưởng Hi về.

Nếu không phải nhìn thấy anh ta ngồi trên chiếc Porsche màu lam quen thuộc kia, tôi nghi ngờ không biết anh ta có phải là Thẩm Ngộ hay không.

Anh ta trở nên đẹp trai hơn rất nhiều.

Sống mũi đã cao hơn, đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn tú, thậm chí cả dáng người cũng được cải thiện rất nhiều.

Thay đổi lớn trong thời gian ngắn như vậy chắc không phải là đi phẫu thuật thẩm mỹ, thời gian hồi phục của phẫu thuật thẩm mỹ khá lâu, cũng không thể phẫu thuật cùng lúc nhiều vị trí như vậy trên khuôn mặt.

Vậy chỉ còn lại một lý do rất dễ đoán.

Thẩm Ngộ, anh ta cũng đã sử dụng loại mặt nạ kia, cũng đã nếm trải hiệu quả kỳ diệu mà mặt nạ thẩm mỹ mang lại.

Tôi thân thiện chào hỏi, vừa định bước vào ký túc xá thì có người ngăn tôi lại.

“Lâm Yên.”

Đó là giọng của một chàng trai.

Tôi quay đầu lại để xem đó là ai, Thẩm Ngộ?

Không, không phải Thẩm Ngộ.

Anh ta nhìn qua trông rất giống Thẩm Ngộ, sống mũi cao giống nhau, quai hàm rõ ràng, các đường nét khác trên khuôn mặt cũng có điểm tương tự.

Anh ta hình như là bạn trai của Phương Vũ Hàm.

Tôi không biết tên anh ta, nhưng tôi đã gặp Phương Vũ Hàm và anh ta vài lần trên đường, tôi không quen anh ta.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi nghi ngờ hỏi anh ta, không biết tại sao anh ta lại ngăn tôi lại.

“Cô giúp tôi đưa cái này cho Vũ Hàm với, cảm ơn cô.”

Anh ta đưa cho tôi một cốc trà sữa và cảm ơn tôi.

Tôi cầm lấy cốc trà sữa, cũng không phải việc gì khó nhọc, tiện tay thôi.

“Lâm Yên, Lâm Yên!”

Lại có người gọi tôi một lần nữa.

Tôi lần theo âm thanh đó, thấy một nam sinh đang chạy về phía tôi từ xa, tôi nhận ra anh ta, anh ta là bạn trai của Trương Lai.

Hôm nay có chuyện gì vậy, tại sao bạn trai của ba người bạn cùng phòng tôi đều tụ tập với nhau.

Bạn trai của Trương Lai vội vàng chạy đến chỗ tôi, trên tay cầm một bó hoa hồng lớn.

Trong lúc anh ta thở hổn hển điều chỉnh hô hấp, tôi mới chú ý đến anh ta trông rất giống Thẩm Ngộ.

Không, cuối cùng là ai nhìn giống ai?

Tôi thậm chí không hiểu tại sao ngoại hình bạn trai của ba người bạn cùng phòng tôi đều thay đổi.

Họ đi phẫu thuật thẩm mỹ cùng nhau sao?

Không, không, chắc là tất cả họ đều đắp mặt nạ.

Chính chiếc mặt nạ thẩm mỹ thần kỳ đã khiến họ ngày càng giống nhau hơn.

Cũng may tạm thời tôi có thể phân biệt được, nếu không thì không biết ai là bạn trai của ai.

“Lâm Yên, cậu giúp tôi mang bó hoa này cho Trương Lai, hôm nay tôi đã làm cô ấy không vui.”

Bạn trai Trương Lai đưa cho tôi bó hồng trên tay.

Tôi vừa cầm hoa, vừa cầm trà sữa, nhìn bạn trai của Phương Vũ Hàm và Trương Lai trước mặt, và cả Thẩm Ngộ đang ngồi trong chiếc Porsche bên đường.

Ba người bọn họ, tại sao lại giống nhau như vậy?

Khi tôi đang bối rối và nghi ngờ, tôi để ý thấy rằng họ gần như đồng thời nhìn tôi, không nói gì, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì, yên lặng một cách quỷ dị.

Tôi nổi da gà khắp người, loạng choạng đi về phía tòa nhà ký túc xá mà không thèm nói lời tạm biệt.

Làm tôi sợ chết khiếp, họ nhìn tôi chằm chằm như thế này, thật không thể giải thích được.

Sau khi bước vào ký túc xá, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, từ để xoa dịu tâm trạng.

“Răng rắc.”

Tôi lấy chìa khóa và mở cửa ký túc xá.

Cả ba người họ đều ở trong ký túc xá, khi tôi mở cửa, họ gần như dừng động tác ngay lập tức và nhìn tôi cùng một lúc.

Tôi đứng ở cửa, bị họ chằm chằm đến mức hoảng sợ và nổi hết da gà.

Ba người họ, tại sao tôi lại cảm thấy họ đã trở nên giống hệt nhau?

Mắt to, mũi cao, mặt trái xoan nhỏ nhắn, cằm nhọn.

Ngay cả dáng người cũng rất giống nhau, eo nhỏ, cánh tay thon dài, b.ộ ngực đầy đặn.

Giống khắc ra từ một khuôn.

Đây là thế nào? Bạn trai giống nhau, thậm chí ba người họ cũng giống nhau?

Bọn họ có thể phân biệt đâu là bạn trai và bạn gái của mình không?

Tôi không khỏi há hốc mồm.

Nhìn theo cách này, tôi, người vẫn còn bình thường, có vẻ hơi lạc lõng giữa ba người hoàn mỹ và giống nhau.

Họ không còn giống như trước đây mà ngày càng trở nên giống nhau, nhưng thật kỳ lạ là tôi vẫn có thể phân biệt được họ, mặc dù họ trông rất giống nhau.

Tôi chỉ cần nhìn vào mắt họ là tôi biết ai là ai.

“Lâm Yên, cậu quay lại rồi à.”

Tưởng Hi ngồi tại chỗ, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị mà hắc ám.

“Phương Vũ Hàm, đây là trà sữa mà bạn trai cậu nhờ tớ cầm lên hộ này.”

“Trương Lai, đây là hoa bạn trai cậu tặng để xin lỗi.”

Tôi sợ hãi trước ánh mắt của Tưởng Hi nên vội vàng đưa đồ trên tay cho họ để tránh ánh mắt sắc bén của Tưởng Hi.

Phương Vũ Hàm và Trương Lai dường như không quan tâm đến những thứ mà bạn trai của họ yêu cầu tôi đưa hộ.

Họ để ý đến tôi nhiều hơn.

Tim tôi đập thình thịch, mắt họ di chuyển theo từng cử động của tôi, như thể khóa chặt lấy tôi.

Mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay tôi.

Tôi ngồi vào chỗ của mình và cố gắng tránh ánh mắt của họ, nhưng dường như không có tác dụng gì, ngay cả khi quay lưng lại với họ, tôi vẫn có thể cảm thấy những ánh mắt nóng bỏng của họ sau lưng.

“Lâm Yên, tại sao cậu không đắp mặt nạ thế?”

Tưởng Hi đột nhiên đi đến trước mặt tôi, tiện tay đặt chiếc gương trang điểm của cô ấy lên bàn, khuôn mặt của cô ấy và tôi được phản chiếu trong gương.

Không, chính xác mà nói, phải là khuôn mặt trắng bệch của tôi với cô ấy.

Toàn thân tôi như đông cứng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.