“Có lẽ vậy.” Anh hơi nhếch môi, “Là ai cũng chẳng quan trọng.”
Vâng, là ai cũng chẳng quan trọng. Dù sao cũng không phải là tôi.
Đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy. Nhưng lòng vẫn phủ kín nỗi bi ai.
Tôi không biết nên nói gì, chỉ biết dùng đầu móng bấm vào lòng bàn tay, cố ngăn giọng mình run rẩy, khó nhọc lên tiếng.
“Chúc mừng nhé.”
Tôi chậm chạp quay đi, nhưng bị anh ấy níu lấy cổ tay.
“Hứa Nghênh, em không tức giận sao?”
Tôi hơi giật mình nhìn đối phương.
Lực nắm trên cổ tay càng tăng dần.
“Anh đi mua sắm, dùng cơm thậm chí kết hôn với người phụ nữ khác, em không tức giận chút nào sao?”
Cổ họng tôi nghẹn lại, một nốt trầm thoáng qua, rồi khàn giọng nói: “Nếu anh gặp được người anh muốn kết hôn, chúng ta chia tay đi…”
Phó Minh bị chọc tức đến bật cười, anh buông cổ tay tôi, sau đó ghì chặt cằm tôi hôn điên cuồng.
Hương rượu thoang thoảng lan tràn khắp môi răng.
Tôi đẩy nhẹ anh ấy, nhưng nụ hôn càng tàn nhẫn hơn, anh ôm siết eo tôi ngã lên sofa, động tác dần dần mất kiểm soát.
Tôi gần như ngợp thở, trong lúc hốt hoảng, đột nhiên đối diện một đôi mắt tròn xoe.
Tôi định thần lại, ra sức cắn mạnh xuống, thở hổn hển nói: “Đừng ở đây…”
Phó Minh nhìn theo tầm mắt tôi, li3m vết máu trên khóe môi.
Con ngươi đen láy lạnh lùng giờ đây tràn ngập d*c vọng.
Anh bế tôi vào phòng.
Than Nắm đã bị khóa ngoài cửa. Có cơn mưa nhẹ tí tách sau cánh cửa sổ. Không khí ẩm ướt bao trùm hương vị kiều diễm.
Một giây trước khi ý thức bị màn đêm nhấn chìm, tôi nghe anh ấy nhẹ nhàng hỏi: “Hứa Nghênh, em không biết ghen sao?”
“Nhưng anh ghen…”
Dường như Phó Minh đã quên rằng mối quan hệ giữa tôi và anh ấy chưa bao giờ bước ra ánh sáng.
6.
Người người đều biết Phó Minh nuôi một cô tình nhân bên ngoài, nhưng không ai biết đó là tôi.
Anh ấy chưa hề dẫn tôi đi gặp người thân hay bạn bè.
Anh xuất thân ưu việt, từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục tốt. Còn tôi, thậm chí chẳng có nổi ngôi nhà bình thường.
Năm tuổi, tôi theo mẹ về nhà cha dượng, bắt đầu chuỗi ngày sống phụ thuộc vào người khác.
Cha dượng là tên nghiện rượu, mỗi lần say xỉn ông ta đều rất cáu kỉnh, thường xuyên đánh đập mẹ tôi. Để bảo vệ mẹ, tôi thường phải chịu trận chung.
Trên người bà ấy chi chít vết bầm, đêm đêm nằm ngủ là những cơn đau dày vò đến mức không thể trở mình.
Tôi khuyên mẹ nên rời khỏi cha dượng, chuyển đi nơi khác sống. Nhưng bà bảo, lúc không uống rượu ông ta vẫn là một người rất tốt.
Vài năm sau, mẹ tôi sinh một đứa con trai cho ông ta.
Em trai có thể ăn hết thịt trong bát. Phần tôi, chỉ cần gắp nhiều hơn hai đũa thức ăn, sẽ phải chịu ánh mắt khinh khỉnh của cha dượng.
Em trai cũng giống với cha nó, chẳng phải hạng tốt lành.
Điểm khác biệt là trẻ con không bao giờ che giấu ác ý của mình. Thằng bé cố tình đá đổ thau nước trước mặt tôi, gọi tôi là “Đồ con ghẻ”.
Mẹ tôi luôn nói em trai còn nhỏ chưa hiểu chuyện.
Sau này, vào một đêm nọ năm tôi mười sáu tuổi, mẹ tôi bị tên cha dượng say xỉn đánh đập đến mức quằn quại, giọng nói ngày càng yếu ớt.
Tôi sợ có án mạng, vội ra khỏi phòng ngăn cản trận đòn của cha dượng.
Ông ta dừng tay, chậm rãi bước về phía tôi. Tôi tưởng mình sẽ bị đánh như hồi còn nhỏ. Nhưng ông ta đã vén gấu áo rồi chạm vào eo tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, trong lòng trào lên một cảm giác vô cùng ghê tởm. Sau đó, tôi dùng hết sức bình sinh đẩy ông ta ra rồi chạy khỏi cửa.
Tôi chạy rất lâu rất xa, mải miết lao đi đến khi kiệt sức mới dừng lại.
Tôi chống tay lên gối, cúi người thở hổn hển, cuối cùng không thể nhịn nổi mà nôn thốc nôn tháo.
Kể từ hôm ấy, tôi không bao giờ quay lại ngôi nhà đó nữa.
Sau đó, mẹ gọi cho tôi.
Bà nói: “Nghênh Nghênh, tối đó chú Ngô chỉ say rượu thôi, chú nói là nhận nhầm người.”
“Con mà không ở nhà, mẹ sẽ bị đánh chêt đó.”
Mỗi lần cha dượng tỉnh rượu rồi cầu xin tha thứ, bà đều tha thứ cho ông ta. Nhưng đêm đó cha dượng chạm tôi, bà rõ ràng đã chứng kiến.
Thậm chí còn tha thứ thay phần tôi.
Dựa vào cái gì?
Tôi cười: “Cho dù ông ta đánh chêt mẹ, mẹ cũng sẽ tha thứ cho ông ta mà, không phải sao?”
Bà ấy sụp đổ trong giây lát, hét lên mắng tôi là đồ ăn cháo đá bát.
Cũng từ ấy, tôi ngừng liên lạc với họ, dựa vào việc chạy vặt, cộng thêm học bổng và khoản vay sinh viên để học đại học.
7.
Thời đại học, tôi luôn bị bạn cùng phòng cô lập vì quá nghèo.
Hồi năm hai, một cô bạn cùng phòng làm mất vòng cổ, tôi bị nghi ngờ là kẻ lấy trộm.
Một đám con gái vây quanh, giữ chặt hai tay và lục soát khắp người tôi.
Cảm giác nhục nhã nuốt chửng cả linh hồn, lòng tự trọng còn sót lại bị chà đạp thành từng mảnh.
Thời khắc đứng trên bờ vực suy sụp, tôi nhiều lần tự nhủ với bản thân, mình chỉ là một sinh viên nghèo, nếu đánh lại bọn họ, ngay cả tiền thuốc cũng không trả nổi.
Lỡ như bị đuổi học, nói không chừng một công việc tử tế cũng chẳng kiếm được.
Hôm đó, tôi đứng ở hành lang rất lâu, nhìn xuống chỗ cổ áo rách nát. Trong ánh chiều chói chang, có thể thấy rõ những hạt bụi lơ lửng trong không khí.
Nhưng đối với tôi, thế giới dường như tối tăm vô tận.
Tôi cầm tấm danh thiếp trong tay suốt cả buổi trời, trên đó viết tên của Phó Minh.
Tháng trước, anh ấy thay mặt công ty, đến trường tôi tài trợ xây dựng một tòa nhà.
Trước khi đi, anh đã đưa cho tôi danh thiếp của mình.
Tôi điều chỉnh cảm xúc hồi lâu, rồi bấm số gọi Phó Minh.
Tôi bắt chước giọng điệu của bạn cùng phòng khi gọi điện cho bạn trai, khóc nức nở với anh ấy.
Phó Minh nhanh chóng xuất hiện, lái theo chiếc Maybach.
Chẳng mấy chốc, vấn đề có thể khiến một học sinh nghèo tự tử đã được giải quyết nhanh chóng.
Bạn cùng phòng bị nhà trường xử phạt, khom người xin lỗi tôi.
Bọn họ nào phải thật tâm thấy có lỗi, chỉ là cúi đầu trước quyền lực.
Đó cũng là lúc tôi cảm thụ được rõ ràng, có tiền có thế tuyệt đến cỡ nào.
Sau đó, Phó Minh thuê cho tôi một căn hộ bên ngoài trường học. Chẳng bao lâu, tôi và Phó Minh đã ở bên nhau.
Thật ra ban đầu anh ấy không có hứng thú với tôi, đưa danh thiếp chỉ vì định tài trợ cho tôi học tập.
Nhưng tôi của khi ấy quá yếu đuối, sống quá mệt mỏi, chỉ muốn tìm một chỗ dựa, dù rằng ngắn ngủi cũng cam lòng.
Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được một công việc có thể nuôi sống bản thân.
Tôi cũng không chia tay anh ấy.
Tôi đã quen với cuộc sống bên cạnh anh.
Dù biết mọi thứ sẽ không trường tồn.
8.
Trở về từ hồi ức, tôi thấy Phó Minh đang mân mê chiếc kẹp cà vạt giữa các ngón tay. Hình như cùng kiểu với chiếc tôi đã tặng khách hàng vào hôm nọ.
Than Nắm ngậm đồ chơi trong miệng chạy đến chỗ tôi. Tôi quay lưng bay lướt về phía cửa phòng, Than Nắm nhanh chóng nối gót theo sau.
Đột nhiên, Phó Minh ở phía sau gọi tên tôi.
“Hứa Nghênh…”
Anh có thể nhìn thấy tôi rồi ư?
Tôi sững sờ chốc lát rồi từ từ quay lại.
Đường nét đối phương ẩn khuất nơi bóng tối, tay đang cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho tôi.
“Anh không cưới người phụ nữ khác, em trở về được không?”
Tôi bay đến trước mặt anh, phát hiện trong đáy mắt đen tuyền ẩn giấu bao cảm xúc phức tạp, nhưng giọng nói vô cùng bình tĩnh.
“Chờ anh thêm hai năm, hai năm sau không ai có thể quấy rầy chúng ta nữa.”
Tôi chăm chú nhìn anh giây lát, thở dài.
“Giọng điệu hờ hững vậy, sao có thể làm em cảm động chứ?”
Bất chợt, tôi tựa hồ hơi buồn bã.
Tôi từng tự hỏi vô số lần, liệu Phó Minh có buồn khi biết tôi đã chêt?
Anh sẽ buồn bao lâu?
Than Nắm nghiêng đầu, ngậm món đồ chơi trong miệng, bối rối nhìn tôi.
Tôi cúi xuống nói với nó: “Thôi bỏ đi.”
Bây giờ đã khuya rồi.
Nếu tìm thấy xác tôi lúc này, anh ấy sẽ sợ hãi…
9.
Đêm nay, Phó Minh mất ngủ. Thỉnh thoảng lại nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại không chút hồi âm. Trằn trọc hồi lâu, anh ra ban công hút thuốc, khói trắng lượn lờ bay lên từ kẽ tay. Tôi nhìn anh, giọng đầy u ám.
“Phó Minh, em chêt rồi, biến thành nữ quỷ, thành ác ma, buổi tối anh đừng hòng ngủ tiếp…”
Gió đêm lành lạnh, làn khói lả lướt chạm khẽ đôi mày lạnh lùng của người kia, rồi chầm chậm tan biến.
Phó Minh ngước mắt, xuyên qua linh hồn tôi ngắm khoảng không vô định. Tôi ở ngay trước mặt nhưng anh không thấy được. Anh đứng đó, nhìn sắc trời đen kịt.
Mãi đến khi đốm lửa gần tàn rụi, bỏng cháy nơi đầu ngón tay, anh mới ngoảnh mặt đi, dập tàn thuốc rồi mở cửa vào phòng tôi.
Tôi vội theo chân anh vào phòng.
Sau đó, anh cứ thế ngã nhoài lên giường, ngủ thiếp đi.
Mà dưới gầm giường là nơi giấu xác tôi.
Đã hơn hai mươi bốn giờ kể từ khi tôi tử vong.
Làn da xám xịt bắt đầu xuất hiện những vết tím sẫm.
Tôi nhắm mắt lại, dường như vẫn cảm nhận được cơn ngộp thở ở mũi miệng khi bị bịt bằng màng bọc thực phẩm.
Ngay lúc thẫn thờ, khung cảnh trước khi chêt đột nhiên hiện ra trước mắt. Tôi nằm trên mặt đất, khó nhọc mở mắt nhìn về phía trước. Sau đầu đau âm ỉ, máu tuôn ra như suối.
Tầm nhìn bị máu dần nhuộm kín, chỉ giây lát đã hoàn toàn mơ hồ.
Tôi nghe giọng ai đó nói điện thoại: “Con… hình như con giêt người rồi… làm sao đây… con không muốn ngồi tù…”
Tôi còn tưởng hắn đang gọi xe cấp cứu. Đời tôi chưa từng làm chuyện xấu, sao lại có kết cục thế này?
Là ai?
Tại sao muốn giêt tôi?
Tôi đau đớn đến độ không thốt nên lời, cả thế giới đều chìm vào yên tĩnh, yên tĩnh đếng mức tôi nghe thấy tiếng tim mình ngừng đập, hơi thở cũng ngưng trệ.
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, dịu dàng tiến vào chiếu rọi không gian.
Vết máu trong phòng đã được lau sạch sẽ.
Phó Minh đang say giấc.
Tôi có thể nghe tiếng thở đều đều của anh.
10.
Sáng hôm sau thức dậy, Phó Minh không phát hiện điểm gì bất thường.
Anh gọi điện cho trợ lý.
“Tra xem Hứa Nghênh đi công tác ở đâu, giúp tôi đặt vé máy bay.”
“Đã rõ, sếp Phó.” Trợ lý cố hóng hớt đôi câu, “Chẳng phải cô Hứa đã chia tay sếp rồi sao?”
Phó Minh cụp mắt, nhìn Than Nắm bước đến cọ cọ ống quần mình, khoé môi cong cong.
“Không, tôi chỉ là nhận ra vài chuyện.”
Sau khi cúp máy, anh bắt đầu dọn dẹp chậu cát vệ sinh, còn đổ đầy thức ăn và nước cho Than Nắm.
Mấy thứ này, trước nay anh ấy chưa hề đả động đến.
Thậm chí, lúc Than Nắm dụi dụi chiếc mũi ướt lên tay anh, anh cũng không tức giận, trái lại còn giơ tay chạm vào đầu lông xù bé tẹo của nó.
Hôm nay anh ấy có vẻ quá bất thường.
Khi trợ lý gọi lại, anh đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng.
“Sếp Phó, người ở công ty cô Hứa nói cô ấy không đi công tác, hiện tại họ cũng chưa liên lạc được.”
Anh ấy hơi sửng sốt: “Cậu nói gì?”
“Cô Hứa không lưu lại thông tin liên hệ của người thân. Đồng nghiệp cô ấy liên lạc không được đã báo cảnh sát rồi.”
Phó Minh đột nhiên siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Anh im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
“Tôi tưởng cô ấy chỉ phớt lờ tôi…”
Cuối cùng anh cũng nhận ra tôi đã gặp chuyện gì đó.
Sau khi cúp điện thoại của trợ lý, Phó Minh lục tìm danh bạ. Vài ngón tay run rẩy mất kiểm soát, anh ấy ấn gọi cho người anh em nối khố tên Mục Hiên.
“Cậu giúp tôi tìm một người, hình như cô ấy mất tích rồi, tên Hứa Nghênh…”
“Cô ấy là… bạn gái tôi…”
Bạn gái.
Thật là một danh xưng xa lạ.
Lúc nói ra từ đó, Phó Minh cũng cảm thấy kỳ quái chăng?
Tôi ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên nhớ ra.
Trước đây tôi liều mạng làm việc chỉ vì muốn đến gần anh ấy một chút. Để khi sánh vai bên cạnh, có lẽ anh sẽ giới thiệu với người khác tôi là bạn gái anh.
Nhưng quá muộn rồi.
Tôi nói: “Phó Minh, tất cả đã muộn rồi.”