Cát mèo là do tôi tích trữ hồi đợt giảm giá, nhưng nào ngờ, bây giờ lại dùng để che đậy mùi hôi của th.i thể.
Dưới tầng tầng lớp lớp màng bọc thực phẩm, cơ thể tôi đang trong tình trạng phân hủy nặng. Có một cảnh sát trẻ chịu không nổi mà che miệng nôn khan.
Hiện trường bị phong tỏa.
Tôi được cho vào túi đựng xác rồi mang đi. Rốt cuộc linh hồn tôi cũng có thể rời khỏi căn hộ này.
Dưới lầu, Phó Minh ôm mèo, nhìn theo th.i thể tôi được khiêng lên xe.
Anh khàn giọng hỏi Mục Hiên: “Là cô ấy sao?”
Mục Hiên vỗ nhẹ vai anh, nói khẽ: “Nén bi thương.”
“Tôi có thể gặp cô ấy không?”
“Được, nhưng phải đợi khám nghiệm tử thi xong đã.”
18.
Từ hôm đó, linh hồn tôi cứ bám theo Phó Minh. Chẳng biết tại sao, tôi không thể cách anh ấy quá xa.
Sau khi biết tôi chêt, Phó Minh bình tĩnh một cách khác thường. Thậm chí khi nhìn thấy th.i thể tôi, dường như anh ấy cũng không quá khổ sở.
Mỗi sáng đến công ty làm việc, tan ca thì đi chè chén xã giao, hệt như lúc trước.
Ngày tháng không có tôi, cuộc sống của anh vẫn tiếp diễn như cũ.
Tôi không hiểu tại sao linh hồn mình lại bị mắc kẹt bên cạnh Phó Minh.
Điều khác biệt duy nhất là anh nuôi nấng Than Nắm rất nghiêm túc, cho ăn đúng giờ, tắm rửa, tẩy giun.
Còn tốt hơn so với lúc tôi nuôi.
Cứ cách hai ngày, anh ấy sẽ gọi cho Mục Hiên hỏi thăm diễn biến vụ án.
Toàn bộ vụ này không khó giải quyết.
Vào ngày xảy ra sự việc, Ngô Chương bị ghi hình lại lúc đang lởn vởn quanh khu nhà.
Ngô Chương có tiền án trộm cắp nên cảnh sát nhanh chóng xác định nó là nghi phạm.
Mà kẻ mặc quần áo, kéo vali của tôi nhằm đánh lạc hướng cảnh sát chính là mẹ tôi.
Đôi mắt của hai mẹ con tôi rất giống nhau.
Bọn họ kéo dài thời gian nhằm tìm cách bỏ trốn, bây giờ họ đã chạy rồi.
Phó Minh thuê thám tử tư để tìm bọn họ. Thám tử tư còn tìm ra trước cả cảnh sát. Gia đình ba người đang trốn trong một làng chài nhỏ ở biên giới.
Sau khi nhận được tin tức, tôi tưởng anh ấy sẽ gọi cho Mục Hiên. Nhưng anh ấy không đả động gì.
Tôi bay tới trước mặt anh, lo lắng hỏi: “Sao anh không báo cảnh sát?”
Nhưng anh ấy không nghe được lời tôi.
Anh gọi cho trợ lý, không dặn dò công việc, chỉ bảo cậu ấy mỗi ngày đến nhà đúng giờ, giúp anh cho mèo ăn.
Tôi không hiểu nổi anh ấy đang tính toán gì.
Chuông cửa vang lên.
Phó Minh cúp điện thoại, bước ra mở cửa.
Ngoài cửa là khuôn mặt giận dữ của mẹ anh.
“Phó Minh, rốt cuộc con muốn làm gì? Tại sao lại chuyển nhượng hết cổ phần cho mẹ?”
“Đây chẳng phải thứ mẹ muốn sao?” Phó Minh nhướng mi, lạnh lùng nhìn bà: “Nếu mẹ không cần, con có thể chuyển cho anh con.”
Mẹ anh trợn mắt: “Con điên à?”
Ánh chiều tà xuyên qua khe cửa.
Tia nắng không chút ấm áp, chiếu rọi tôi thành trong suốt.
Than Nắm bổ nhào về phía tôi, rồi nhảy vào vòng tay Phó Minh. Anh vuốt v e mèo đen trong tay, đôi mắt dần u ám.
“Không, nhưng cũng nhanh thôi.”
Người phụ nữ trước mặt sửng sốt nhìn anh: “Rốt cuộc con muốn làm gì?”
Phó Minh nhẹ nhàng đặt mèo xuống đất.
“… Muốn giêt người.”
Phía chân trời ánh đỏ như máu, sắc mặt Phó Minh gần như tái nhợt.
Khóe môi anh hơi cong: “Nói đùa thôi.”
19.
Tôi không nghĩ anh ấy đang đùa.
Lúc anh đổ thêm thức ăn cho Than Nắm, nó cắn vào tay áo anh, bị anh nhẹ nhàng đẩy ra.
Mèo con quá yếu.
Còn tôi, sức lực thậm chí không bằng một con mèo nhỏ, chỉ đành trơ mắt nhìn anh ấy ra ngoài.
Tôi chỉ có thể lượn lờ theo anh, mà không làm gì được.
Quả nhiên, anh ấy đi tìm Ngô Chương.
Cho dù có địa chỉ do thám tử tư cung cấp, cũng khó tìm ra nơi bọn họ ẩn náu.
Phó Minh thuê một chiếc xe địa hình cũ, lái băng qua rừng núi sâu thẳm.
Sóng vỗ ào ạt nơi vách đá, không khí thoang thoảng vị mặn chát.
Phó Minh đặt tay trên vô lăng, khuôn mặt không chút cảm xúc, tập trung lái xe.
“Anh báo cảnh sát đi mà?”
“Phó Minh… Phó Minh… Phó Minh…”
Tôi gọi tên anh ấy.
Anh không hề nghe thấy.
Anh đạp mạnh chân ga, khung cảnh ngoài cửa kính lướt qua vùn vụt.
Tôi biết anh muốn làm gì. Nhưng tôi lại không cách nào ngăn cản.
“Bọn họ sẽ gặp quả báo, anh đừng liên lụy bản thân.”
Cơn mưa lớn nghiêng nghiêng trút xuống, điên cuồng đập vào cửa sổ.
Phó Minh giữ nguyên tư thế, một mình ngồi trong xe nhìn rất lâu. Mãi đến khi có hai bóng người chạy vào nhà, trong nhà sáng lên ánh đèn lờ mờ.
Lúc này anh mới chuyển tầm mắt, đẩy cửa xe, bước vào màn mưa giăng kín.
“Phó Minh!”
Tôi bay đến trước mặt anh, hét gọi tên anh. Mọi thứ xung quanh ngày càng mơ hồ.
Tôi cảm thấy linh hồn mình sắp tan biến.
Nhưng anh đột nhiên dừng bước, nghe thấy giọng nói của tôi.
“Đừng đi.”
“Bọn họ sẽ gặp quả báo, đừng làm hỏng cuộc đời anh…”
Phó Minh nhìn tôi, có lẽ vì cơn mưa ào ạt trút xuống mặt, trông anh như đang khóc.
Anh nói bằng giọng khản đặc.
“Cuộc đời anh đã sớm bị hủy hoại rồi.”
“Không có quả báo nào cho bọn họ cả…”
“Hứa Nghênh, em buông bỏ hận thù, nhưng anh không nhịn nổi…”
Mưa làm ướt đẫm cả thế gian, anh bác bỏ từng lời tôi nói.
“Tên khốn đã giêt em, nó chưa đầy 16 tuổi, dù trả giá thì cũng chẳng thấm tháp gì, còn bọn đồng phạm kia…”
Tôi sững sờ, trong đầu hiện lên khoảnh khắc cuối cùng trước khi chêt.
“Không phải nó, không phải nó giêt em.”
Tôi nhìn căn nhà tồi tàn ở phía sau, nhắm mắt lại.
“Đừng để máu của bọn họ làm bẩn tay anh.”
“Anh đừng tới đó, gọi cảnh sát đi mà.”
Trong lúc hốt hoảng, tôi nghe thấy anh ấy lùi lại trong mưa, tiếng nước mưa bắn tung tóe.
20.
Mở mắt ra lần nữa.
Tôi phát hiện mình đang ở trong căn nhà tồi tàn kia, mọi thứ đều rách nát. Thậm chí còn không bằng ngôi nhà cũ trong thôn lúc trước.
Cha dượng đập chai rượu vào tường. Mẹ tôi ngồi co ro nơi góc nhà, trên mặt đầy vết bầm tím.
Xem ra, gần đây gặp phải chuyện gì không như ý, cha dượng đều trút hết lên đầu bà ấy.
Mẹ tôi trông có vẻ không được tỉnh táo.
Bà nhìn chằm chằm vào góc nhà, cười khúc khích.
Cha dượng đột nhiên nổi điên, túm lấy cổ áo rồi và tát vào mặt bà.
“Mày còn cười, nếu không phải đứa con gái xui xẻo của mày bị đẩy chêt, chúng ta có cần trốn chui trốn nhủi thế này không?”
Ở bên cạnh, Ngô Chương điềm nhiên cầm chén ăn cơm, đối mặt với mọi thứ xảy ra trước mắt, nhìn mãi thành quen.
Mẹ tôi kêu gào trong đau đớn, nó dường như không hề nghe thấy.
Đứa con trai bà cưng chiều từ nhỏ đến lớn, thậm chí chẳng thèm ngăn cản cha nó.
Cha dượng lại bồi thêm vài cú đá, có lẽ đã mệt nên ông ta bước đến bàn ăn, cầm chai rượu lên uống vài ngụm.
Mẹ tôi loạng choạng bò dậy, đến chỗ bếp lò, túm lấy một con dao bếp rỉ sét, giấu sau lưng.
Bà thì thầm: “Nghênh Nghênh mất rồi, tôi không còn con gái nữa.”
Vẻ mặt đó, nhìn không ra là khóc hay cười.
Lúc cha dượng đặt chai rượu xuống, định lao tới lần nữa, bà cầm dao đâm thẳng vào bụng ông ta, sau đó rút ra rồi đâm thêm một nhát.
Tên đàn ông đánh đập bà ấy hơn nửa đời người, đã ngã xuống trước mặt bà.
Có má.u tươi bắn tung tóe lên khoé mắt, phản chiếu ra sắc đỏ.
Bà từ từ ngước lên nhìn Ngô Chương, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Chân Ngô Chương run lẩy bẩy.
“Mẹ, mẹ giêt người, mẹ giết ba rồi.”
“Chẳng phải mày cũng giêt người đó sao? Mày đã giêt chị gái mày!”
Ngô Chương còn chưa kịp chạy vài bước, đã bị chém thẳng vào lưng.
Tầm mắt bị sắc má.u bao trùm, khung cảnh mờ mịt.
Tôi nghe mẹ hỏi Ngô Chương: “Tại sao lúc ba mày đánh tao, mày không thèm nói một câu.”
“Tao thương mày như vậy, sao lại nuôi mày thành thứ vô ơn hả?”
“Chị mày sẽ giúp tao, chị mày tốt biết chừng nào, là mày đã giêt con bé…”
Bà ấy lặp đi lặp lại: “Là mày đã giêt con bé, là mày đã giêt con bé…”
Nói mãi nói mãi, như thể nó sẽ trở thành sự thật.
Tôi hỏi: “Vậy sao?”
Bà ấy khựng lại, tựa hồ nghe thấy giọng nói của tôi.
Ngô Chương ngã xuống đất, chỉ còn hơi thở yếu ớt, âm thanh thều thào.
“Mẹ, đừng mà…”
Câu nói cuối cùng của nó, giống hệt như tôi.
Hôm đó, sau khi tôi bất tỉnh, Ngô Chương không hề chạm vào tôi nữa. Mẹ tôi nhanh chóng đến nơi, giúp con trai bà thu dọn hiện trường.
Bà ấy lấy màng bọc thực phẩm trong túi ra, quấn từng lớp từng lớp quanh người tôi.
Cho đến khi quấn tới phần cổ tôi, tôi mới hé mắt, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người phụ nữ này.
Bà ấy bị doạ sợ, buông tay ra, kêu to.
Đầu tôi lại đập mạnh xuống đất.
Mẹ ơi, đừng giêt con…
……
Mẹ tôi ngừng tay.
Ngô Chương đã bị bà ấy chặt thành một đống thịt nát. Bà ném con dao bếp xuống đất, dường như đã tỉnh táo đôi chút.
“Không phải tôi, không phải tôi…”
“Nghênh Nghênh, mẹ báo thù cho con rồi.”
“Tha thứ cho mẹ, đừng hận mẹ.”
Đã làm chính là đã làm.
Không phải lỗi lầm nào cũng có thể chuộc tội.
Tôi thờ ơ nhìn mẹ mình quỳ trong vũng má.u, nói với bà ấy: “Là bà, là bà đã giêt tôi, từ đầu đến cuối đều là bà.”
“Tôi hận bà, vĩnh viễn không tha thứ cho bà.”
Cảnh sát rất nhanh đã có mặt.
Họ tìm thấy ba th.i thể trong căn nhà tồi tàn đó.
Mưa dần tạnh. Mọi bẩn thỉu và tội lỗi được gột rửa sạch sẽ.
Cảnh chiều tà bị gió đêm thổi đi.
Ánh trăng sáng trong phản chiếu giữa núi và biển.
Linh hồn tôi tan biến theo gió.
Tôi vẫn chưa nói lời tạm biệt với Phó Minh.
Trên thế gian này, hình như anh ấy là người duy nhất quan tâm tôi.
Thật đáng tiếc.
21.
Tôi mặc váy trắng, bước trên một con đường trắng mênh mông.
Đột nhiên, gấu váy như bị thứ gì đó níu lấy.
Cúi đầu xuống xem, mới phát hiện là bé mèo đen nhỏ xíu, chính là Than Nắm.
Tôi cúi xuống ôm nó vào lòng, bất lực thở dài.
“Bé con, sao lại ở đây? Con vẫn là đứa trẻ thôi mà.”
“Con đến bầu bạn với mẹ đó.”
Tôi nghe thấy tiếng mèo con, âm thanh non nớt trong veo.
“Vậy anh ấy thì sao?”
Than Nắm chớp chớp mắt: “Ba ạ?”
“Con bị bệnh, ba khóc thương tâm lắm.”
“Nhưng con đã nói với ba, con đi tìm mẹ, ba cũng đỡ buồn hơn.”
Bé con nghiêng đầu dụi dụi vào lòng tôi. Than Nắm kể với tôi.
Nó thường nằm dài trên đùi Phó Minh, ngắm hoàng hôn dần buông xuống núi.
Tảng sáng, Phó Minh sẽ băng qua làn sương mờ mịt, leo năm ngàn bậc thang đá, để cầu nguyện.
Nguyện vọng ban đầu của anh, là mong có thể gặp tôi, dù chỉ là trong giấc mơ.
Về sau, anh cầu nguyện cho kiếp sau, tôi sẽ sinh ra ở một gia đình hạnh phúc.
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện thú cưng.
Anh xoa đầu Than Nắm, thì thầm: “Có phải ba quá tham lam không? Ước nhiều nguyện vọng như vậy, sẽ linh nghiệm chứ?”
“Lúc con gặp mẹ, có thể bảo cô ấy đợi ba được không?”
“Ít nhất thì kiếp sau, có ba bảo vệ cô ấy.”
Đột nhiên, tôi nghe ai đó gọi tên tôi từ phía sau.
Tôi ôm Than Nắm, quay đầu lại.
Anh ấy nói: “Xin lỗi, sau này sẽ không để em phải đợi anh nữa.”
_ HẾT _