Trời vừa tờ mờ sáng chúng tôi đã rời khỏi nhà họ Nghị, qua một đêm trò chuyện cùng Vân Tâm và Nghị Văn, chúng tôi đã đạt được thống nhất chung, đó chính là khôi phục lại thân phận cho Nghị Lâm, đưa bài vị của Nghị Lâm và tôi vào từ đường để hưởng hương khói nhà họ Nghị.
Về phần thân thể kia của tôi, sẽ được chôn cùng một nơi với thân xác của Nghị Lâm, hay nói cách khác chính là xuống mồ vì an.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức khiến tôi tưởng rằng bản thân mình vẫn còn sống. Thời gian tôi bị bắt tới nhà họ Nghị còn không tới ba tháng, vậy mà tôi đã trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sổ mệnh ‘chôn cùng huyệt’ với người chồng quỷ – Nghị Lâm của tôi.
Nữ quỷ tên Lệ Lan kia đã đi đâu, tôi không biết. Nghị Hiên hiện tại như thế nào, tôi cũng chịu. Nhưng nghe theo lời Vân Tâm thì xem ra Nghị Hiên đã quyết định đồng quy vu tận với nữ quỷ kia rồi. Xem ra quá trình đó không được tốt đẹp lắm, cho nên mới kéo cô ta rời xa nơi này đế không ảnh hưởng tới đây.
Tang lề của tôi diễn ra ngay sau khi tang lễ của Nghị Hiên vừa hết, chuyện này có hơi quái dị cho nên không khỏi khiến người ngoài bàn tán xôn xao.
Trong buổi đưa tang, tòi ngồi trên quan tài bằng gỗ, ở bên trong chính là thân thế đã héo quắt lại vì thiếu máu của tôi, tử trạng đó thêm thảm tới mức tôi cũng không nỡ nhìn.
Giữa tiếng nhạc u oán não nề, tôi vui vẻ ngồi vắt chân trên quan tài quan sát quanh phòng. Tất nhiên đám người kia chẳng thể nhìn thấy tôi. Nhưng tôi lại có thể nhìn thấy được mọi thứ một cách hết sức rõ ràng.
Việc tôi chết đi cũng không khiến nhà họ Nghị dậy sóng nhiều lắm, bởi trước khi tôi chết thì cũng đã có tới tận mười hai tân nương cũng đã chết đi như vậy rồi. Cho nên trong buối tang lễ, người thật lòng khóc thương cho tôi cũng không nhiều, chỉ có một gia nô tên Thường Ất mà tôi mới gặp hai lần khóc lóc rất thảm thương, giống như người nằm trong quan tài không phải là tôi mà là cha mẹ của hắn vậy.
Nói thì nói như thế, nhưng chung quy tôi vẫn rất cảm động. Dù sao khi chết ai mà không mong có người thương tiếc mình cơ chứ.
Giờ Thìn, đám trai tráng trong thôn bắt đầu khiêng quan tài lên tiến về phía mộ địa nhà họ Nghị. Buổi tang lễ ngày hôm nay do Vân Tám và Nghị Văn chủ trì, tôi ngồi trên nắp quan tài nhìn thấy được bàn tay hai người họ đan xen vào nhau khăng khít không rời, dường như mối hiềm khích trước kia đã được gỡ bỏ, Vân Tâm cũng không kháng cự việc đụng chạm với Nghị Văn nữa.
Khi quan tài được khiêng qua người hai người bọn họ, tôi không khỏi nhe răng ra cười. Vân Tâm cau mày, hiến nhiên là nhìn thấy tôi ngồi vắt vẻo ở trên nắp quan tài. Tuy không hài lòng với bộ dạng của tôi lắm, xong cô ấy cũng không nói gì hơn.
Lúc làm người tôi có hơi câu nệ, nhưng lúc thành quỷ thì lại có vẻ tùy tiện hơn một chút. Tôi cảm thấy mình may mắn hơn mười hai tân nương trước kia rất nhiều. May mắn vì có một Nghị Lâm hết lòng vì tôi, may mắn vì bản thân không trở thành cương thi người không ra người quỷ không ra quỷ.
Giờ Tị thì bắt đầu hạ thổ, tôi nhảy xuống đứng bên cạnh nhìn đám người loay hoay chôn mình cùng một chỗ với Nghị Lâm. Hình ảnh này đúng là…
“Hôm qua Vân Tâm nói gì với em vậy?”
Đúng lúc tôi đang nhàm chán nhìn trời, bên tai bỗng vang lên một giọng nói.
Nghị Lâm đã trở lại, hắn đứng bên cạnh tôi cùng tôi quan sát việc hạ thố kia, vừa nhìn vừa hỏi.
Tôi nhớ lại lời Vân Tâm nói tối hòm qua:
“Chuyện giữa tòi và Lệ Lan, mong cô đừng nhắc tới trước mặt Nghị Lâm nữa. Kiếp này tôi nợ cô một mạng, kiếp sau tôi sẽ trả. Sau khi hạ thố cho hai người, cô hãy theo Nghị Lâm rời đi. Trấn nhỏ này phong thủy vốn đã không tốt, nếu còn chứa thêm hai lệ quỷ, vậy thì người nơi này không cần sổng nữa.”
Chuyện giữa Vân Tâm và Lệ Lan, tôi có biết chút ít qua lời của Tang Ca. Có vẻ như năm xưa Vân Tâm đã ký với Lệ Lan một khế ước gì đó, nội dung khế ước có những gì tôi không biết, chỉ biết cứ cách một năm cô ấy sẽ phải hiến tế một người cho nữ quỷ kia. Tới lượt tôi đã là mười hai năm, cũng đã hiến tế mười hai lần.
Tuy rằng tôi thoát khỏi vận mệnh bị cắn nuốt linh hồn, nhưng lại không thoát khỏi cái chết. Nhớ lại phản ứng của Nghị Hiên, xem ra ông cũng biết việc hiến tế này, cũng ngầm đồng ý cho nó diễn ra.
Chỉ có điều không hiểu vì sao lần này Nghị Hiên lại không muốn nó tiếp diễn nữa, lại nhớ tới khoảng thời gian Tang Ca giữ quyền chủ động thân thể tôi, xem ra việc này có liên quan tới cô ấy nữa rồi.
“Khó nói lắm à?”
Nghị Lâm thấy tôi không đáp bèn kéo tôi vào lòng khẽ giọng hỏi.
Tôi giật mình sực tỉnh, tâm trí đang bay bổng được kéo về, tôi đáp: “Cũng không hẳn, cô ấy khuyên tôi đi theo anh mà thôi.”
“Vậy ý của em thế nào?”
Nghị Lâm nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi chờ đợi câu trả lời.
Lần này tôi cũng không trốn tránh hắn nữa, tôi cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt tôi và hắn chỉ có hình ảnh phản chiếu của nhau, tôi vùi đầu vào lồng ngực Nghị Lâm, dùng giọng mũi đáp lời: “Câu trả lời của tôi rất dài… Có lẽ phải mất cả một đời, anh đã sẵn sàng đế nghe chưa?”
Khóe môi Nghị Lâm cong lên, hắn vòng tay qua ôm chặt lấy eo tôi, dùng giọng điệu vui vẻ trả lời: “Tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi. Minh Hoài Thục, tôi yêu em. Nghị Lâm yêu em!”
Lời nói của hắn trịnh trọng giống như một lời tuyên thệ, khiến trái tim tôi bất giác run rẩy. Giữa tiếng đất đá va vào nắp quan tài, tôi rướn cố đặt lên môi hắn một nụ hôn, sau đó quàng tay ôm lấy cổ hắn, mỉm cười đáp: “Nghị Lâm, tôi yêu anh. Minh Hoài Thục yêu anh!”
Nghị Lâm có vẻ hơi bất ngờ trước nụ hôn mà tôi dành cho hắn, phải mất mấy giây sau hắn mới phản ứng lại được, khóe mắt đuôi lông mày của hắn đều là ý cười khó che dấu, hắn bỗng ôm ngang tôi lên, sải bước ra phía ngoài.
Tôi bị hành đông của hắn dọa cho hết hồn, vội vàng túm chặt lấy cổ áo hẳn hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Làm chuyện mà đêm động phòng vẫn chưa kịp làm.” Nghị Lâm vô cùng dứt khoát, khiến tôi muốn từ chối cũng khó.
“Nhưng vết thương của anh…”
Tôi còn chưa nói hết lời, Nghị Lâm đã cắt ngang: “Không quan trọng, biến em thành người của tôi quan trọng hơn!”
Gương mặt tôi thoáng chốc đỏ hồng, tôi vùi đầu vào ngực hắn không nói nữa, một cảm giác hạnh phúc bổng nhiên ập tới, bao phủ lấy trái tim đã cô đơn quá lâu của tôi.
Lần này, tôi không chọn sai người… Đúng không?
Câu chuyện nhỏ sổ 1: Họa từ miệng mà ra
Thật ra cả Nghị Lâm và Minh Hoài Thục đều không biết, hôm hai người bọn họ được hạ táng, Tang Ca và Liên Trì cũng theo sau. Tang Ca nhìn hành động cưng chiều của Nghị Lâm dành cho nha đầu kia thì không khỏi ghen tị nói: “Nha đầu kia tốt sổ thật, có một người hết lòng vì nàng tới như thế.”
Liên Trì nghe thế thì lập tức không vui:
“Chẳng lẽ ta đối với nàng chưa đủ tốt sao?”
Tang Ca chép miệng nghiêng đầu dựa vào vai hắn, hết lời khen ngợi Liên Trì: “Chàng đổi với ta tốt lắm!”
“Vậy tại sao nàng phải ghen tị với kẻ khác?”
“Ầy…” Cả người Tang Ca gần như dựa vào người Liên Trì, nàng oan ức kêu lên: “Không giống nhau mà…”
Còn chưa đợi Liên Trì đáp, nàng đã ngạc nhiên kêu lên: “Ấy, sao bọn họ lại đi rồi.”
Hóa ra là chưa đợi hạ táng xong, Nghị Lâm đã bế Minh Hoài Thục rời đi mất rồi.
Ánh mắt Liên Trì nhìn về phía bóng lưng Nghị Lâm đầy nghiền ngẫm, hẳn đột nhiên nói: “Đúng là không giống nhau.”
“Cái gì cơ?” Tang Ca nghi hoặc.
“Của ta chắc chắn lợi hại hơn hắn nhiều.” Liên Trì quả quyết chắc nịch, ánh mắt nhìn Tang Ca trong chốc lát trở nên nóng rực: “Chúng ta về thử thôi!”
Đối diện với ánh mắt đó của hắn, nàng bỗng cảm thấy có gì đó không ốn, còn chưa kịp nói gì đã bị Liên Trì bế lên.
Liên Trì cúi đầu ngậm lấy cánh môi nàng, nuốt luôn tiếng hét của nàng vào trong bụng, bóng dáng hai người dần dần khuất sau chân núi
Linh.
Cả quá trình sau đó, Tang Ca kêu gào thảm thiết không thôi, nàng cực kỳ, cực kỳ hối hận vì đã nói lời đả kích lòng tự tôn của Liên Trì (?), xong lời đã nói ra sao có thể thu về, Tang Ca chỉ đành rơi lệ hứng chịu kiếp nạn do miệng của mình gây nên, quả nhiên câu nói ‘họa từ miệng mà ra’ không sai mà!
Câu chuyện nhỏ sổ 2: Tốt lắm, anh cố lên (H nhẹ)
Sau khi hạ táng cho Minh Hoài Thục và Nghị Lâm không lâu, lại chờ tới khi Nghị Văn trở về sau đợt nghỉ phép lần nữa, cuối cùng anh và Vân Tâm cũng có buổi tối chung giường chung phòng đầu tiên.
Lần đầu tiên được ngủ cùng Vân Tâm, Nghị Văn cực kỳ hồi hộp, tay chân luống cuống không biết để vào đâu. Khiến ngay cả một người da mặt mỏng như Thường Ất cũng không nhịn được lấy tay che mắt, phải vội vàng sưu tầm vài quyển sách cố có tên ‘bí thuật phòng the’ cho anh tham khảo trước.
Nghị Văn là một người thông minh, chỉ cần đọc sơ qua là anh đã hiếu được nội dung trong đó. Nhưng lý thuyết là một chuyện, thực hành lại là một chuyện khác.
Nếu như so về lý thuyết, Nghị Văn hoàn toàn có thể khẳng định bản thân mình không có đối thủ, nhưng về thực hành thì khó nói…
Kết quả chính là khiến Vân Tâm bực bội, tự mình ngồi xuống.
Vân Tâm ngồi trên eo Nghị Văn, gương mặt cau có, mồ hôi lạnh chảy dọc từ hai bên thái dương xuống tới cằm. Kỹ thuật của Nghị Văn quả thật quá kém, khiến Vân Tâm đau đớn không thôi.
Đôi mắt anh đỏ lên, gân xanh trên trán nảy lên thình thịch, thân thể Vân Tâm thật sự rất chặt, nhưng anh mới chỉ vừa động thì Vân Tâm đã rên rỉ đau đớn, cảm giác thích thú xen lẫn đau khố này quả thật sắp ép Nghị Văn phát điên rồi.
Cuối cùng Vân Tâm chịu thua trước, cô cắn răng nói: “Anh tới đi.”
Đau dài chi bằng đau ngắn, thà rằng để Nghị Văn tới một lần dứt khoát cho xong.
“Em chắc chưa?” Nghị Văn kìm nén rất khổ sở, nghe cô nói như vậy chỉ hận không thế đè cô xuống mà làm.
“Chắc, tới đi!” Vân Tâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô vừa dứt lời đã thấy trời đất quay cuồng, lúc tỉnh táo lại đã phát hiện bản thân mình nằm dưới thân Nghị Văn rồi. Tuy rằng anh rất khó chịu, nhưng cử chỉ hành động lại rất dịu dàng, cố gắng
giảm cảm giác đau đớn cho cô.
Dưới sự nỗ lực của hai người, cuối cùng thân thể Vân Tâm đã không còn căng cứng như trước nữa, cảm giác đau đớn cũng dần bị khoái cảm thay thế.
“Em cảm thấy thế nào, nếu như đau thì phải lập tức nói cho anh biết.” Nghị Văn thở dốc, khàn giọng nói bên tai cô.
Mười đầu ngón chân của Vân Tâm hết co lại duỗi, cô rướn người hôn nhẹ lên môi Nghị Văn, đoạn nói: “Tốt lắm, anh cổ lên!”
Nghị Văn cười khổ ở trong lòng, đúng là chỉ có thể vùi đầu vào cô’ gắng mà thôi.
(Hoàn chính văn)