Hành động của hai người ở một nơi như yến tiệc thế này hoàn toàn là bình thường, không đáng chú ý tới. Nhưng trong mắt Ma hậu lại là một chuyện khác, bà cảm thấy quả nhiên bản thân mình chọn không sai, hai đứa đó rất hợp nhau. Vì thế Ma hậu cười tới không khép miệng lại được, ngồi im được một lúc lại bắt đầu thấy ngứa ngáy tay chân, cho nên huých vào khuỷu tay Ma quân ngồi bên cạnh một cái.
Ma quân lúc này đã ngà ngà say, bỗng nhiên bị phu nhân của mình đẩy một cái, vẫn chưa hiểu chuyển gì đang xảy ra thì Ma hậu đã thấp giọng nhắc nhở: “Tang Ca, Tang Cai”
Ý của bà là chuyện ban hôn cho Tang Ca và Cơ Diệp.
Bấy giờ Ma quân cũng đã tỉnh táo hơn, ông liếc mắt nhìn Tang Ca và Cơ Diệp đang cười đùa phía dưới, khế võ nhẹ vào bàn tay của Ma hậu trấn an bà: “Yên tâm, ta vẫn chưa quên.”
Sau đó ông hãng giọng khụ một tiếng, tiếng người ồn ào trong đại điện bỗng chốc trở nên yên ắng hẳn đi.
Ma quân vuốt cằm, từ ái nhìn chúng đại thần trong đại điện, sau đó mới đặt ánh mắt lên chỗ Tang Ca và Cơ Diệp. Ánh mắt đó đầy thâm ý, Tang Ca vẫn còn chưa hiểu ý của ánh mắt đó là gì, nàng ngẩn người ta, sau đó bỗng thầm than một tiếng không ổn.
Quả nhiên, Ma quân không nhanh không chậm mở miệng: “Quận chúa Tang Ca qua vài ngày nữa cũng tròn một ngàn tuổi, cũng đã tới tuổi cập kê, không biết vị đại thần nào có ý muốn kết thông gia với bổn quân hay không?”
Trong đại điện im phăng phắc, vị đại thân nào cũng cúi đầu cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống thấp nhất có thể. Tiếng lành của Tang Ca đồn khắp Ma tộc, kẻ nào còn dám rước một đại tôn thần như vậy về thì đơn giản là chán sống rồi!
“Công tử của Thu đại nhân hình như cũng cùng lứa với quận chúa Tang Ca đúng không, Thu đại nhân cảm thấy mối hôn sự này thế nào?” Ma quân liếc mắt nhìn vị Thu đại nhân đang co người lại trong góc đại điện, bâng. khua hỏi một câu.
Chỉ thấy thân thể Thu đại nhân bỗng nhiên run rẩy, sau đó mới âm thầm lau mồ hôi trên trán, cúi đầu đáp: “Ma quân, nhỉ tử của thần quanh năm ốm yếu, chưa biết còn có thể sống khi nào, quả thật là không dám lỡ dỡ cả đời của quận chúa Tang Ca.”
“Vậy công tử của Diêu đại nhân thì thế nào?”
Diêu đại nhân bước ra vài bước, căng da đầu nói: “Bẩm Ma quân, thần vừa phát hiện nghịch tử nhà thần bị đoàn tụ, chỉ sợ không thể khiến quận chúa Tang Ca hạnh phúc rồi!”
“Vậy còn Phù đại nhân?”
“Ma tôn có điều không biết, nhi tử của thần từ nhỏ say mê tu luyện, cũng chính vì gấp gáp quá cho nên vài hôm trước vừa mới bị tẩu hỏa nhập ma, thần vừa gửi nó tới chỗ Phật Di Lặc đề điều dưỡng, còn chưa biết ngày sẽ trở về.”
Ma quân lần lượt nêu ra một loạt cái tên, nhưng lần nào cũng bị từ chối. Người mới nghe còn không biết rằng vị Tang Ca này là hồng thủy mãnh thú nơi nào mà khiến người ta tránh như tránh tà đấy.
Nhưng Tang Ca quả thật rất oan uổng, cùng lắm là
nàng chỉ đốt vài ngôi đình, thả vài con yêu thú nghìn năm… Ngoài ra những chuyện trái với luân thường đạo lý nàng thề nàng thề bản thân chưa từng làm!
Ma quân liên tục bị từ chối cũng cảm thấy hơi bực bội, áp suất trong đại điện giảm xuống rất thấp, đúng lúc này vị Thu đại nhân đứng một bên lại đột nhiên mở miệng cung kính nói: “Ma quân, nếu như ngài muốn tìm cho quận chúa Tang Ca một mối hôn sự, vậy thì ở đây cũng có một người rất thích hợp đó ạ!”
Ma quân nhướn mày ồ một tiếng: “Là ai?”
“Chẳng phải công tử Cơ Diệp vừa từ trên chiến trường Ma tộc trở về hay sao, chàng ta tuổi còn trẻ mà đã lập nhiều chiến công lớn, tính tình lại ôn hòa, bộ dạng anh tuấn bất phàm, quả thật là trời phối một cặp với quận chúa Tang Ca.”
Thu đại nhân âm thầm bổ sung thêm một câu, quan trọng nhất là chàng ta không còn song thân, việc hôn sự này nhất định sẽ không dám từ chối.
Nghe Thu đại nhân chắc như vậy, đám đại thần trong điện lúc này mới nhớ ra ở đây còn một ứng cử viên không thể nào phù hợp hơn cho vị trí hôn phu của Tang Ca, đó chính là Chiến Thần Cơ Diệp!
Để loại trừ khả năng nhỉ tử nhà mình phải rước một đại tôn thần về nhà, đám đại thần gật đầu như gà mổ thóc, ca ngợi chiến công của Cơ Diệp lên tận trời xanh, còn thiếu mỗi việc kéo Cơ Diệp tới trước mặt Ma quân rồi nói: Ma quân, đây chính là cháu rể của ngài, mau dắt về đi!
Đương sự trong lời của đám đại thần – Cơ Diệp vẫn làm như không có chuyện gì, bình tĩnh ngồi rót rượu ở một bên, giống như người trong lời bàn tán của bọn họ không hề liên quan tới hắn vậy.
“Cơ Diệp, ngươi thấy thế nào?”
Nhưng Ma quân sẽ không bỏ qua cơ hội trời cho. này, lập tức bắt lấy nó truy hỏi Cơ Diệp, trong lòng thì âm thầm tự nhủ, tốt nhất tiểu tử ngươi nên biết điều một chút, nếu không chắc chăn sẽ biết tay bổn quân.
Có thể nói vì mối hôn sự này, Ma quân cũng dốc toàn lực. Nếu như trực tiếp ban hôn cho Cơ Diệp, đám đại thần chắc chắn sẽ lấy mọi lí do ra để ngăn cản. Một là bởi vì Cơ Diệp mất đi song thân, căn cơ chưa vững. Thứ hai là vì tuổi hắn còn quá trẻ nhưng lại ở vị trí cao như vậy, sớm đã có kẻ ngứa mắt. Nay lại lấy được quận chúa Tang Ca, có hậu thuần là Ma quân và Ma hậu, chẳng phải là sẽ càng giống như hổ thêm cánh sao?
Nhưng nếu như ép đám đại thần đó tự đề cử Cơ Diệp thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Ma quân đã gọi tên, dù Cơ Diệp bình thường có bình thản như thế nào thì lúc này cũng phải đứng lên.
Hắn chắp tay: “Thần…” Vừa nói vừa liếc mắt qua nhìn Tang Ca ngồi bên bàn, nhìn thấy nàng đang trừng mắt với mình, Cơ Diệp đành than thở một tiếng, cuối cùng chữ không có ý kiến ra khỏi miệng lại thành: “… Nghe theo ý quận chúa Tang Ca.”
Ma quân lập tức đảo mắt về phía Tang Ca: “Tang Ca, con thấy Cơ Diệp thế nào?”
Tang Ca đứng dậy sóng vai cùng Cơ Diệp, quay đầu nhìn hắn đánh giá một lượt từ đâu tới chân, rồi mới thành thật trả lời: “Rất tốt ạ.”
“Vậy thì con thấy ta ban hôn cho Cơ Diệp với con thì thế nào?”
“Cái này thì…” Nàng vừa định nói không cần thì đã lập tức cảm nhận được một tầm mắt nóng rực, ngẩng đầu lên nhìn mới thấy hóa ra là Ma hậu Nguyên Trân đang cười từ ái nhìn mình, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự uy hiếp.
Xưa nay Tang Ca không sợ trời không sợ đất, nhưng đối với người cô cô này… Thì vẫn có sợ chút ít…
Lòng cầu sinh của nàng vẫn luôn rất mạnh, đứng †rước ánh mắt uy hiếp của Ma hậu, nàng lập tức đổi lời nói thành: “Con cảm thấy chuyện này cần phải suy nghĩ thêm”
Ma hậu cong môi cười hài lòng, không để Tang Ca từ chối việc này ngay trước mặt mọi người chính là bước. đầu của thành công, chuyện tiếp theo cứ từ từ suy tính.
Tang Ca đã nói như vậy rồi, Ma quân cũng không thể tiếp tục ép hỏi nữa, bèn phất tay ý bảo hai người ngồi xuống, yến tiệc lại được tiếp tục… Dường như việc ban nãy chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ cho yến tiệc đêm nay, mọi người cũng không chú ý tới nữa, chuyện này rất nhanh đã chìm vào dĩ vãng.
Yến tiệc kéo dài từ sáng sớm cho tới tận tối khuya, Tang Ca ngồi nguyên cả một buổi chiều, chân cũng đã tê rồi. Khổ nỗi Ma hậu và Ma quân vẫn chưa rời đi, cho nên nàng cũng không thể rời đi trước được.
Đúng lúc nàng đang than trời kêu đất thì tì nữ Vân Tâm của nàng bỗng nhiên xuất hiện, kéo tay áo của nàng nói nhỏ rằng Liên Trì đang chờ nàng ở phòng.
Tang Ca nào quan tâm ai đang chờ mình cơ chứ, nàng chỉ biết là mình có cớ để rời đi rồi. Vì thế nàng toét miệng cười kéo đôi chân đã tê dại đi tới chỗ Ma quân và Ma hậu hành lễ rồi nói:
“Cô cô, con có việc, xin phép đi trước.”
Ma hậu đang chăm chú xem bài múa chim công ở phía dưới, nghe nàng nói như vậy chỉ phất tay đáp lời: “Đi đi”