Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Minh Hôn Với Quỷ Chương 80: C80: Ngươi làm như vậy tang ca cũng không sống nổi đâu

Chương 80: C80: Ngươi làm như vậy tang ca cũng không sống nổi đâu

12:45 chiều – 27/05/2024

Trước kia Phượng tộc sinh sống ở một hòn đảo nhỏ nằm ngoài đại dương bao la, loài cây thấy nhiều nhất ở trên đảo chính là ngô đồng, bao phủ hòn đảo ấy là từng gốc ngô đồng tạo thành hình trận pháp. Đó là đại trận hộ sơn của Phượng tộc có từ thời thượng cổ.

Thời tiết ở đó rất dễ chịu, quanh năm là mùa xuân ấm áp, lúc nào cỏ cây hoa lá cũng xanh tốt.

Phần đầu của câu chuyện không khác với những điều Diễm Linh Cơ biết là bao. Quả thật trong một lần tới Yêu giới cùng tộc đàn của mình, Tang Ca đã cứu được ba người, hai huynh đệ Phượng Cửu U, còn một người là Vân Tâm. Cả ba người đều có một điểm chung là không phải huyết thống thuần khiết, bị Yêu tộc bắt nạt.

Phụ mẫu Tang Ca nhìn thấy Phượng Cửu U tư chất không tồi, lại nhìn thấy bọn họ lẻ loi không nơi nương tựa nên cũng rủ lòng thương nhận y làm con nuôi.

Có thể nói, từ những năm còn thơ ấu, bốn người đã lớn lên cùng nhau. Cùng nhau nghịch ngợm, cùng nhau quậy phá, cùng nhau chia bánh, trộm kẹo… Khi đó Phượng Cửu U rất thích Vân Tâm, Vân Tâm cũng có ý với chàng ta. Cho nên sau khi hai người trưởng thành phụ mẫu nàng bèn làm lễ thành thân cho bọn họ.

Ngoại trừ Phượng Cửu U và Vân Tâm, khi đó tình ý của Liên Trì đối với nàng phụ mẫu Tang Ca cũng biết rõ. Bọn họ cũng định sau khi làm lễ đăng cơ cho Tang Ca sẽ tác hợp cho hai người.

Liên Trì và Tang Ca ôm nỗi hy vọng và mong chờ tới ngày đó. Lễ đăng cơ của Tang Ca được tổ chức cùng với lễ trưởng thành, cho nên Phượng tộc phá lệ làm lớn.

Mời rất nhiều tộc khác cùng tới, trong đó có Thiên tộc. Trước lễ đăng cơ một tháng, hai vị thần từ thời thượng cổ đã im lặng tới Phượng tộc trước một bước. Đó chính là Phong Liên Dực, Huyết Vũ.


Tuy rằng phụ mẫu của nàng khó hiểu, nhưng vẫn tiếp đón bọn họ rất chu đáo.

Hai người đem tới cho Phượng tộc một món lễ lớn, đó chính là tin tức Phượng tộc sẽ diệt tộc vào ngày diễn ra lễ đăng cơ của Tang Ca.

Nhìn mọi chuyện diễn ra tới đây, Phượng Cửu U không khỏi đưa mắt nhìn Tang Ca ở bên cạnh, gương mặt của nàng vẫn rất lạnh nhạt bình thản, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.

Y chỉ thấy nàng khẽ phất tay, hình ảnh như mặt gương lại thay đổi. Đó chính là hình ảnh mẫu thân của nàng đứng nói chuyện với Liên Trì. Chuyện này vô cùng lạ lãm tới y, y không khỏi lắng tai nghe thử.

“Liên Trì, con ngồi xuống ta có chuyện muốn nói với con…” Mẫu thân của Tang Ca – Đệ nhất mỹ nhân Lục giới thời bấy giờ – Khuynh Điệp vẫy tay với Liên Trì đang nghiêm cẩn đứng phía xa.

Bấy giờ Liên Trì mới ngồi xuống đối diện bà. Khuynh Điệp đưa tay lên vuốt tóc hắn, đôi mắt nhuốm màu tang thương: “Con đã ở đây được bao lâu rồi?”

“Phu nhân, đã hơn sáu trăm năm rồi.”

“Sáu trăm năm à… Các con bây giờ đã lớn hết rồi, ta cũng đã già rồi…” Bàn tay của bà bỗng nắm chặt lấy bàn tay Liên Trì, ngập ngừng giây lát mới nói: “Con rất thích Tang Ca đúng không?”

Khi đó Liên Trì mới chỉ là thiếu niên, còn chưa hiểu hết được ý của bà nói, nghe bà hỏi như vậy cũng nhẹ gật đầu một cái.

Khuynh Điệp vui mừng: “Con thích nó tới mức nào?”

Liên Trì trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới lặng lẽ “Thích tới mức muốn đi cùng nàng đến hết đời, muốn gặp nàng tại kiếp sau, là khi nhìn thấy nàng khóc thì đau lòng, thấy nàng cười thì trong lòng lặng lẽ nở hoa, thích tới nỗi nếu như trên đời này không có nàng, thì sự tồn tại của con cũng không còn ý nghĩa nữa.”

“Vậy hiện tại ta muốn con làm một chuyện vì nó, có thể không?”

“Chỉ cần là chuyện không có hại cho nàng…” “Đương nhiên chuyện này là vô hại với nó, nhưng cái giá phải trả là cả mạng sống của con. Ta muốn con đổi mạng để Tang Ca được sống, được chứ?”

Liên Trì ngạc nhiên: “Phu nhân, rốt cuộc Phượng tộc đã xảy ra chuyện gì?”


“Hai vị Thần quân trên Thiên giới báo tin cho bọn ta, bảo rằng bọn họ mạo hiểm nhìn lén thiên thư, phát hiện ra trong sách ghi lại một chuyện trọng đại, đó chính là đại kiếp diệt tộc của Phượng tộc sẽ diễn ra vào ngày Tang Ca đăng cơ. Ta gặng hỏi bọn hắn, liệu còn cách nào khác hay không, nhưng kẻ nào cũng lắc đầu không nói…”

“Phu nhân, người thật sự tin lời bọn họ nói hay sao?” Liên Trì cảm thấy kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ cả Phượng tộc lại thật sự tin vào chuyện này?

Khuynh Điệp nở nụ cười bất lực: “Có gì mà không tin chứ, sống lâu rồi, có rất nhiều chuyện dù không tin cũng phải tin. Ta cảm nhận được kỳ niết bàn của Phượng tộc sắp đến. Nhưng kỳ niết bàn này rất khác so với lần trước, ta e cả Phượng tộc sẽ diệt vong vì nó. Ta chỉ muốn con làm một điều thôi, đó là trong đêm Tang Ca đăng cơ đó, tới đưa nó đi… Dùng mọi cách không để nó niết bàn, con làm được không?”

Bà không nghe thấy tiếng Liên Trì đáp lại, bà nghĩ cũng phải, dù sao một chuyện có liên can tới tính mạng bản thân mình như vậy cũng không thể đem ra nói đùa. Khuynh Điệp vỗ nhẹ vào bàn tay Liên Trì nói: “Cứ suy nghĩ cho kỹ, ta sẽ chờ câu trả lời của con.”

Nói xong, bà đứng dậy muốn rời đi, trước khi bàn chân kịp bước ra khỏi cửa phòng đã nghe thấy tiếng Liên Trì vang lên phía sau, hắn nói: “Con đồng ý.”

Tuy giọng nói còn non nớt, nhưng lại kiên định vạn phần.

Khóe miệng Khuynh Điệp cong lên, bà quay đầu cười cười nói: “Quả nhiên là ta và Tang Ca không nhìn lầm con. Mọi chuyện cần phải tiến hành thế nào, ngày mai ta sẽ cho người thông báo với con.”

“Được, con chờ tin tức từ người.”

Cuộc nói chuyện tới đây là kết thúc, hình ảnh lại biến chuyển, lần này là vào ngày lễ đăng cơ của Tang Ca. Nàng nhìn thấy bản thân mình mặc Phượng bào đỏ rực, một thân hồng y xinh đẹp lóe mắt người khác. Trâm cài hình cánh phượng cố định đầu tóc đen dài của nàng lại. Bởi vì là lễ đăng cơ và lễ trưởng thành làm cùng một ngày, cho nên có rất nhiều bước, rất nhiều nghỉ lễ phải thực hiện.

Tang Ca phải dậy từ rất sớm, đầu tiên là đi tới bái tế ở Thư Duyệt đài. Tới canh năm thì bắt đầu làm lễ ở đại điện Phượng tộc. Buổi trưa phải đọc văn tế ở trước liệt tổ liệt tông. Qua buổi chiều mới chính thức là lễ trưởng thành.


Tuy rằng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhưng Tang Ca của khi đó vẫn có đủ thì giờ để quay ra nhe răng cười với Liên Trì đứng phía dưới.

Nhìn thấy nụ cười của bản thân mình ở trong gương Đồng Kính, Tang Ca thầm nghĩ không ngờ năm đó bản thân mình cũng yêu Liên Trì tới như vậy.

Hình ảnh rất nhanh đã chuyển thành buổi tối trưởng thành của Tang Ca được tổ chức trong đại điện, bữa tiệc náo nhiệt kéo dài tới nửa đêm nhưng nàng vẫn không chút buồn ngủ.

Liên Trì kéo nàng ra hồ hóng mát, khi đó nàng dựa đầu vào vai hắn, nói với hắn đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Nói mãi, nói mãi cuối cũng không cưỡng lại sự mệt mỏi chìm vào ngủ say.

Nàng vừa mới nhắm mắt lại, Liên Trì đã nhìn thấy phía xa xa bùng lên ánh lửa đỏ rực chân trời. Tiếng Phượng Hoàng kêu thét thảm thiết vang lên như dội thẳng vào màng nhĩ người nghe.

Liên Trì ôm chặt Tang Ca trong lồng ngực, nàng nghe thấy tiếng đồng tộc của mình kêu, thân thể khó chịu cựa quậy không ngừng, người nàng lúc lạnh lúc nóng. Có mấy lần đã biến thành bàn thể nhưng đều bị Liên Trì cưỡng ép trở lại hình người.

Đúng lúc hăn đang chật vật ôm chặt nàng trong lòng, phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng:

“Ngươi làm như vậy Tang Ca cũng không sống nổi đâu.”