Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 100: Bán Kết Hai (Trung)

2:30 chiều – 30/05/2024

Tim xào của Tra Phán Phán là món được hoàn thành sớm nhất, cô đã rất thông minh khi lấy cà chua để che đi mùi tanh của tim lợn, đồng thời cũng dùng vị ngọt của ớt chuông để trung hòa cái chua sẵn có của cà chua, hơn nữa về mặt trang trí cô cùng dùng khá nhiều tâm tư, ớt chuông được xắt nhỏ thành sợi xếp thành một vòng tròn hết sức tinh tế, nhìn như là một bông hoa đang nở rộ vây, mà cà chua và tim lợn chính là nhụy của đóa hoa này.

[Trăng lạnh: Quao, nữ thần Phán Phán giỏi quá, thành phẩm đẹp thật đó.]

[Trăng mờ máu lạnh: Oa, ăn cũng ngon lắm đó mọi người. Nữ thần Phán Phán nhất định có thể thăng cấp thành công.]

Bởi vì cô liên tục nằm trong top3 qua các vòng đấu nên cũng tương đối nổi tiếng, cũng không ít người trở thành fan bởi tài năng của cô.

Có điều các giám khảo lại không vội thưởng thức, bởi lần thi này có chủ đề là nội tạng nên bước khử tanh là cực kỳ quan trọng, chính vì điều đó họ đã mời đến mười quân nhân và mười khán giả có thể chất hơi cao để trở thành giám khảo tạm thời, các thí sinh phải nhận được hơn một nửa phiếu tán thành thì mới được coi như đủ điều kiện vào vòng tiếp theo, ngược lại thì sẽ dừng chân trong top25 này.

Sau đó cũng khá nhiều thí sinh hoàn thành bài thi, chỉ duy có những người chọn dạ dày hoặc lòng già như Thi Minh Húc thì vẫn đang bận, dù sao hai bộ phận đó cũng cần dùng thời gian để sơ chế cũng như luộc chín. Vì không để đồ ăn nguội ảnh hưởng đến hương vị và cũng như để các giảm khảo thưởng thức được thành phẩm nguyên bản nên đồ ăn đã được các thí sinh cho vào hộp bảo quản ngay khi hoàn thành.

Trong quá trình chờ đợi Nguyễn Đường vẫn sẽ đọc bình luận của khán giả, thỉnh thoảng anh cũng sẽ giải đáp thắc mắc cho mọi người, thấy có người đề cập đến quân đế quốc đã giành chiến thắng và sắp trở về làm trái tim anh hơi rung động. Hôm qua anh nhận được tin quân liên minh đã hoàn toàn thắng lợi trước tộc Varen, ít ngày nữa sẽ quay về đế quốc.

Vậy có nghĩa là Hạ Vân Sâm sẽ quay về đúng không?

Đã một tháng trôi qua từ lúc anh trở về từ Shelter, đó cũng là khoảng thời gian anh không được nhìn thấy Hạ Vân Sâm, Hạ Vân Sâm bận lắm, hai người chỉ truyền tin cho nhau vỏn vẹn mấy lần, tuy nhìn thì cũng thấy nhưng chẳng phải biện pháp hữu hiệu, trái lại còn khiến nỗi nhớ chất đầy thêm.

Tình cảm như thế dường như đã thoát khỏi phạm vi mà bạn bè nên có.

Chỉ cần nghĩ đến ngày hôm đó bàn tay Hạ Vân Sâm đan chặt lấy tay mình, nhẹ nhàng nói chờ người về là trái tim anh xao động không khống chế nổi.

Dường như từ lâu thật lâu trước đây họ đã như vậy rồi, cả hai nằm trong một loại thân mật lạ kỳ, không cãi nhau, không xung đột, lúc nào mình cần đối phương sẽ xuất hiện ngay cạnh.

Bạn bè với nhau ai hài hòa được tới như thế? Nhìn Hạ Vân Dật và Hạ Vân Sâm là biết, hai người họ là điển hình của “yêu nhau lắm cắn nhau đau”.

Nhưng nếu không phải anh em thì anh và Hạ Vân Sâm là mối quan hệ gì vậy?

Nguyễn Đường siết chặt bàn tay, trái tim lại rung lên từng hồi.

Nếu như… Bỏ qua vấn đề giới tính, hai người họ hiện tại như thể là…

“Chà, thí sinh kia nóng vội quá rồi, thời gian luộc quá ngắn, phần thận này chắn chắn có vị không ổn.” Giọng của Cổ hội trưởng vang lên bên tai khiến anh giật mình tỉnh lại.

Nguyễn Đường nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng nhìn về phía thí sinh mắc lỗi mà Cổ hội trưởng đề cập đến. Trên bàn của anh ta để một quả thận đã được luộc chín, có thể thấy được quả thận này bị luộc kĩ quá, thận lợn mà luộc kĩ sẽ ảnh hưởng tới hương vị cho nên anh ta đã lấy một quả thận khác. Có thể là sợ mắc lại sai lầm nên lần này anh ta lại để thời gian ngắn quá, chỉ cần nhìn màu sắc thôi là biết phần thận bên trong chưa chín.

Nguyễn Đường không nhịn được lắc đầu.

Ruột già luộc lâu ăn có thể ngon mà thận lại không thể, thận cần phải dùng lửa lớn luộc trong mười phút, nếu dùng quá ít thời gian sẽ xuất hiện tình trạng chín không kĩ, ít nhiều gì cũng sẽ mang mùi tanh.

“Đúng, trừ phi cậu ta mang thận đi xào rau, xào bằng lửa lớn thì may ra có thể sửa mùi chút ít, chỉ là canh độ lửa là một chuyện rất khó.” Nguyễn Đường chỉ ra đúng trọng tâm.

Theo thời gian trôi qua từng giây từng phút, số thí sinh hoàn thành bài thi càng ngày càng nhiều, toàn bộ sân đấu cũng chỉ còn một mình Thi Minh Húc vẫn đang bận rộn, Nguyễn Đường nhìn thời gian, chỉ còn lại mười lăm phút, lúc này anh ta cũng đã đến bước cuối nên Nguyễn Đường cũng dần yên tâm lại. Thi Minh Húc chọn lòng già khó xử lý cộng thêm chọn kho làm phương thức nấu ăn, dù đã dùng thêm hương liệu để giấu mùi nhưng nếu thời gian kho ngắn quá vẫn sẽ khiến các lớp tổ chức của ruột già vốn dày ám mùi và vị sẽ cực kỳ kinh khủng.

Còn lại mười phút cuối Thi Minh Húc mới vớt ruột ra, thấy ruột biến thành màu nâu đậm là Nguyễn Đường hiểu phần kho này đã hoàn tất.

Bảy phút cuối Thi Minh Húc bắc chảo lên bếp, phi tỏi bằng lửa lớn thật thơm rồi cho lòng già cắt khúc xào chung với ớt cay, thêm nhiều nước sôi và đậy vung vặn nhỏ lửa hầm hai phút, sau đó bật lửa lớn cho hết nước là đã coi như hoàn thành.

Khi thời gian còn đúng một phút mà tay anh ta cũng không hề run, bình tĩnh lấy một chiếc đĩa lòng sâu cho hết lòng ra đĩa, vẩy thêm tí nước hơi trong suốt và hành lá, rốt cục anh cũng đã hoàn tất phần thi của của mình khi đồng hồ vừa điểm hết giờ.

[Báo tuyết xinh đẹp: Ôi, ngửi thôi đã thấy thơm.]

[Trăng mờ: Lúc ảnh xào tôi đã không nhịn được chảy cả nước miếng, thơm thật đó.]

[Giả Tương: Không nghĩ tới phần ruột già của lợn lại có thể ngon thế này, quả thực không thể đánh giá lợn qua vẻ ngoài.]

[Tiền vàng rơ xuống: Không cần lắm lời, nhanh ăn nào.]

“Được rồi, nếu tất cả mọi người đã hoàn thành hết phần thi của mình thì bây giờ chúng ta bắt đầu vào nếm thử.” Cổ hội trưởng cao giọng nói, ” Hôm nay cũng sẽ có các giám khảo tạm thời mang thể chất hơi cao một chút, ngũ giác của họ mẫn cảm hơn người thường nên hi vọng thành phẩm của các bạn có thể thuyết phục khẩu vị của các giảm khảo tạm thời có mặt ở đây.”

Cổ hội trưởng vừa dứt tiếng thì cửa phòng đã mở ra, mười quân nhân hùng dũng oai vệ bước đều vào phòng, màn hình phía sau Cổ hội trưởng cũng mở ra hình chiếu của mười khán giả có thể chất hơn người.

Nhóm quân nhân này là một tiểu đội, đi bước đều đến bàn giám khảo, người đi đầu đội mũ cực thấp che đến nửa khuôn mặt làm người ta không nhận ra được đó là ai.

[Duẫn Tiểu Ngư: Người dẫn đầu kia là ai vậy? Cứ che che giấu giấu dị thật đó…]

[Nhóc tham ăn vui vẻ: Tui cũng thấy khả nghi… Nhưng mà là quân nhân thì chắc sẽ không có vấn đề gì đúng không?]

Nhóm quân quân này đi đến bên bàn giám khảo dưới ánh mắt lo lắng của khán giả, người dẫn đầu dừng trước mặt Nguyễn Đường sau đó chào bằng nghi lễ quân đội.

Nguyễn Đường nhìn chiếc cằm lún phún râu mà lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc kì lạ.

Anh chào lại, sau đó mím môi, đưa tay lên hất mũ người trước mặt.

“Á –”

Toàn trường lập tức vang lên tiếng hít ngược thật sâu, Nguyễn Đường cũng mở to đôi mắt sau đó nắm chặt đôi tay, cố gắng kìm chế để không lao đến ôm lấy người kia.

[Cả ngày lẫn đêm: Oá óa óa! Là Hạ thiếu kìa!]

[Lúa mới: Nam thần về rồi (ノ >▽<.) ノ]

[Tô Tô: Thiếu tướng đại nhân sau khi từ chiến trường về càng đẹp trai hơn =! Đẹp trai đến mức không khép nổi chân.]

[Hoa sinh: Nam thần ơi em muốn sinh con cho anh.]

Tầm mắt của tất cả mọi người đều bị người đàn ông đẹp trai mạnh mẽ dẫn đầu nhóm giám khảo tạm thời hấp dẫn.

Nguyễn Đường nhìn Hạ Vân Sâm, Hạ Vân Sâm cũng nhìn về anh, ánh mắt đôi ta chạm nhau…

Như là có gì nhen lửa đôi bên, Nguyễn Đường thấy lòng mình nóng nóng, hai má ửng hồng, tim cũng đập thật nhanh.

Người này, về mà không thèm báo gì cả…

Có thể do Hạ Vân Sâm thấy vẫn chưa đủ nên cười nhẹ một cái với anh, cằm hắn vẫn lún phún râu nên nụ cười này phong trần lãng tử hơn tất cả nhưng nụ cười khi trước, nhìn trưởng thành và hoang dã cực kì.

Tim Nguyễn Đường nhảy lên một cái như bị điện giật, đầu ngón tay cũng hơi ngứa ngáy.

[Devil real: Không biết Hạ thiếu về lúc nào, không ngờ ổng lại là giám khảo tạm thời, đúng là niềm vui bất ngờ.]

[Trăng sáng: Má ơi, tim đập tốc độ hai trăm.]

“Hiện tại xin mọi người hãy bắt đầu thưởng thức các món ăn và tiến hành bỏ phiếu.” Cổ hội trưởng cao giọng cắt ngang bọn họ sau đó vỗ vai Nguyễn Đường nháy mắt một cái.

Hiển nhiên chuyện Hạ Vân Sâm đột nhiên xuất hiện ở đây là do một tay ông sắp xếp.

Nguyễn Đường vừa tức vừa buồn cười, nhưng anh cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc bởi vì anh chưa quên trách nhiệm hiện tại của bản thân, anh chính là một trong ba giám khảo quan trọng nhất. Có chuyện gì thì chờ thi xong hãy nói. Hạ Vân Sâm cũng thu mắt lại đứng vào vị trí của bản thân như là mình chỉ đơn thuần là một giám khảo tạm thời bình thường.

Các thí sinh tham gia thi đấu cũng kích động cực kì, không ngờ thiếu tướng đế quốc lại đích thân làm giám khảo cho họ, nhóm thí sinh dựa theo thời gian hoàn thành lúc trước để lần lượt đưa món ăn của mình lên trước mặt các giám khảo sau đó thấp thỏm chờ đánh giá.

Món của Tra Phán Phán được mang lên đầu tiên, cà chua nồng vị nhưng lại lẫn chút gì đó trong veo, thêm vào trang trí rất đẹp mắt nên số điểm đạt được cũng cao.

Người thứ hai chọn gan lợn với phương thức là sốt tương, tuy không tệ nhưng lại na ná gan xào ớt xanh của Nguyễn Đường nên điểm cũng chỉ vớt vát thôi.

Thí sinh thứ ba là Tào Tuấn, trước đó anh đã từng nằm trong số ba người mạnh nhất nên kiến thức cơ bản khá vững, có điều khả năng sáng tạo có phần yếu thế hơn, lần này anh chọn dạ dày lợn. Khi anh làm dạ dày lợn Nguyễn Đường có đứng quan sát, thấy Tào Tuấn lộn ngược dạ dày chần nước sôi cạo màng khử tanh đều đúng hết.

Bước tiếp theo là cắt dạ dày lợn thành miếng nhỏ vừa ăn, sau đó luộc lửa lớn chung với hành, hạt tiêu các loại, cuối cùng là vớt ra chiến sơ cùng tương ớt cộng với sa tế, cay cay tê tê, sảng khoái cực kỳ, món này cũng đạt được số điểm tương đối cao.