*Như là để chứng minh suy đoán của khán giả là đúng, Nguyễn Đường mang chân gấu đã hầm ra khỏi nồi, sau đó pha sốt với thành phần là canh cá, nước tương, muối, bột súng và đường trắng, khuấy đều thành một hỗn hợp sốt màu nâu đỏ, từ từ rưới lên chân gấu. Chỉ tiếc bây giờ họ không có vừng trắng, nếu có sẽ càng khiến chân gấu ngon hơn gấp bội, cộng thêm vừng cũng khiến cho màu sắc của món ăn trông hấp dẫn hơn, cơ mà bây giờ chỉ có thể lấy hành lá trang trí thay.Chân gấu nay ngấm sốt hóa thành một màu đỏ nâu bóng loáng, lột bỏ lớp da màu đen chính là từng thớ thịt trắng như lòng trắng trứng, bây giờ lại nom khá hấp dẫn.Có khán giá không kìm nổi sự thèm tiến tới cắn một miếng dữ liệu giả lập thật to, sau đó lập tức bị hương vị béo mẫm nhiều nước mềm mại chinh phục, nước sốt ôm lấy từng thớ thịt chảy xuôi trong miệng, trong vị mặn của nước sốt có ẩn giấu một chút ngọt nhẹ, gia vị nêm nếm đúng chuẩn chinh phục vị giác của mọi người, ai nấy đều không tự chủ được cứ mãi đắm mình vào biển mỹ thực vô bờ.[Chính là Ly Ly nhà Lý Lý: A A A ngon quá trời!][Mèo đêm thủy triều: Hu hu, mặt rát quá… Nhưng mà ngon thật…]Coi như là đang có bốn món một canh, sợ sáu người ăn không no nên Nguyễn Đường làm thêm hai con cá nướng.Đợi đến khi tất cả đồ ăn đã xong thì mọi người quây quần bên chiếc bàn vuông Hạ Vân Sâm đã làm, Hạ Vân Sâm chỉ làm hai cái ghế, Cố Nham cùng Trần Dương vô cùng tự giác mỗi người làm thêm hai cái ghế nữa.“Ăn cơm thôi.” Nguyễn Đường chào mời mọi người bắt đầu ăn.Không ai nói thêm câu nào mà giơ đũa lên bắt đầu càn quét, đặc biệt là Cố Nham và Trần Dương, đôi đũa bị hai người chơi cho tóe lửa, di chuyển nhanh đến nỗi thấy dư ảnh mờ mờ. Trần Nguyên Võ và Tào Tuấn thì đỡ hơn, việc nặng đều do hai quân nhân Cố Nham và Trần Dương làm nên họ không tốn quá nhiều sức, cộng thêm bản thân họ cũng là đầu bếp nên vẫn còn khả năng đề kháng mỹ thực, mà trước mặt Nguyễn Đường được coi là “bậc cha chú” trong ngành và Hạ thiếu tướng vẫn nên giữ ý một chút thì hơn.Thức ăn trên bàn dần đi xuống đáy cùng với sắc mặt của Hạ Vân Sâm, ngay lúc đó đột nhiên có một thìa thịt thỏ cay lớn được đặt vào trong bát hắn, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt mang đầy ý cười của Nguyễn Đường. Sắc mặt Hạ Vân Sâm lập tức chuyển từ đáy lên đến đỉnh, hắn cũng lấy muôi mình tự chế múc một thìa lớn canh cá cho Nguyễn Đường.Bốn người còn lại:…Cái bầu không khí mập mờ nhiều bong bóng màu hồng đến tắc thở là thế nào đây?[Mèo vàng: Uầy uầy, siêu cấp thân mật! Hạ thiếu tướng ngập cảm giác bạn trai nhà người.][Đứng im một lúc: Đường Đường cũng hết sức thân mật, còn gắp đồ cho thiếu tướng nữa. Hu hu đúng kiểu một đôi vợ chồng già, đâm thẳng vào trái tim khô cằn của người con gái này.][Thất Nguyệt: Oke chịu đấy! Quỳ lạy cặp đôi hồ sen này.]Bàn đồ ăn bị quét sạch bách trong chưa đầy hai mươi phút, nếu không phải ngại đang livestream thì Cố Nham và Trần Dương còn định bưng đĩa lên vét nốt, đây là lần đầu tiên hai người được thưởng thức tay nghề của Nguyễn Đường, thật sự quá ngon. Hiện giờ họ chỉ hi vọng hai đầu bếp đồng đội cũng có thể học được kỹ năng nấu nướng của Nguyễn Đường, thế thì hơn hai mươi ngày sinh tồn sau này sẽ hạnh phúc hơn chút.Cơ mà tổ chương trình lại đưa ra một thử thách mới.Máy liên lạc lại vang lên lần nữa, tất cả sáu người đều nhận được chung một nhiệm vụ – Bạn tới nhà không trà thì bánh.Mọi người:???Ai tới cơ? Tới đây làm gì? Liên quan gì tới bọn họ?Ngay lúc tất cả còn mù mờ chưa rõ thông tin thì một tin nhắn cụ thể hơn xuất hiện: Ba ngày sau sẽ có một khách mời bí ẩn tới thăm hành tinh xanh, mười người chính là “chủ nhân” hiện tại của hành tinh này, nhất định phải có một bữa tiệc chiêu đãi thật thịnh soạn. Nhắc nhở thân thiện cuối cùng – Sức ăn của vị khách này rất lớn.Mọi người cạn lời, đây là cái nhiệm vụ dở hơi nhất từ trước đến giờ mà tổ chương trình đưa ra.Tuy trong lòng không muốn mà bọn họ bắt buộc phải bắt tay vào thực hiện. Nếu làm tiệc thì bước đầu tiên là phải xác định thực đơn và chuẩn bị nguyên liệu. Thực đơn do các đầu bếp quyết định còn nguyên liệu nấu ăn là do các quân nhân chuẩn bị.Cơ mà mọi người mới đến hành tinh xanh được chưa đầy hai ngày, vẫn chưa quen môi trường sống ở đây, chưa nắm rõ được các nguyên liệu có thể làm thành đồ ăn, Trần Nguyên Võ và Tào Tuấn suy nghĩ một chốc rồi quyết định nghe hết Nguyễn Đường chỉ đạo, ai bảo Nguyễn Đường chính là người có kinh nghiệm nhất trong năm đầu bếp hiện có mặt đâu.Nhóm Tra Phán Phán và Thi Minh Húc sau khi nhận được thông tin cũng đã tới, hiển nhiên ý tưởng của hai người họ giống với Trần Nguyên Võ và Tào Tuấn.Chẳng qua khi họ phát hiện nhóm Trần Nguyên Võ ở xa nhất và cả ông Tào Tuấn cũng ở đây thì trên mặt hiện lên nét kinh ngạc, đến khi biết hóa ra là đến để cọ cơm thì chua hết cả lòng, biết thế cũng mò đến cho rồi, mất tiêu tiệc ngon.[Tiếng mèo: Ha ha ha, má ơi cười chết, cái mặt Khâu Minh vừa nãy kiểu sụp đổ, gào thét trong lòng – ăn tiệc sao không thèm gọi.][Đêm lạnh: Buồn cười quá mức luôn, Thi Minh Húc nhìn Tào Tuấn kiểu, tại sao lại làm thế hả đồ phản bội… Cười nấc.]Nói gì thì nói, vì phải đón khách nên phải bắt tay vào chuẩn bị luôn.Đầu tiên Nguyễn Đường hỏi nơi mọi người ở, địa hình ra sao, xung quanh có những loài thực vật nào, động vật có thể đi săn có bao nhiêu.Khu vực khe núi chỉ có cá với tôm cộng thêm rau cải mọc dại bên suối, ngoài ra cũng không còn gì hết. Để mà chuẩn bị tiệc thì còn thiếu nhiều lắm, chắc chắn phải tận dụng hết tất cả những gì xung quanh trại của những người còn lại mới có thể nấu được.Nhóm Thi Minh Húc dựng trại bên hồ, xung quang có rất nhiều động vật cỡ lớn, có điều không biết gọi tên ra sao, cũng có vài cây táo dại. Nhóm Tào Tuấn ở bên đồng cỏ, là khu vực có các bụi cây sinh trưởng, có dâu và ớt, thêm mấy loài như gà rừng thỏ hoang, cũng có thể lấy ra làm đồ ăn được. Trần Nguyên Võ trong rừng rậm lại phát hiện ra chuối tiêu và quả sơn tra, động vật thì có rắn, khỉ và mấy loài chim trông là lạ. Tra Phán Phán ở trong hang mà lại còn là nơi ở của gấu đen nên không có động vật gì, hai cô chỉ phát hiện ra ong mật, hẳn là có thể qua lấy mật ong.Bốn người tính một hồi sau đó chuyển ánh mắt cầu cứu về phía Nguyễn Đường.“…” Nguyễn Đường dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là nói, “Được rồi, vậy thì đưa tôi qua xem thử xem sao.”Chân gấu sốt