Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 1

7:29 sáng – 30/05/2024
1.

Th.i th.ể của em trai tôi đã để ở trong nhà vệ sinh được bảy ngày.

Tối đó, nó uống rư.ợu lái xe máy đâ.m đầu xuống sườn núi, th.i th.ể cũng bị v.a ch.ạm g.ãy thành mấy mảnh, ru.ột xổ ra mặt đất.

Mẹ tôi than khóc thảm thiết xong thì mò mẫm nhặt th.i th.ể trong đêm đưa về nhà.

Bà ta một đường kim một đường chỉ, dùng sợi chỉ trong tay người mẹ hiền khâu lại tay chân đứa con trai.

Đợi đến khi tôi từ trên thành phố chạy vội về nhà thì đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Em trai tôi đã ch.ết, trên người lốm đốm vết hoen t.ử th.i, quần áo trên người dính đầy m.áu, với tư thế đang nằm sấp bên trong bồn tắm.

Tay chân co quắp cứng đờ, tư thế kia giống hệt đứa trẻ khi vẫn còn trong cơ thể mẹ.

Cảnh tượng này khiến đầu óc tôi mông lung.

Trong bồn tắm có một lọ m.áu, mùi tanh hôi vô cùng, bên trên phủ đầy vết đen, tất cả đều là ruồi bọ đã ch.ết.

“Mẹ, vì sao không báo cảnh sát, cũng không ch.ôn c.ất đi.”

Cả người tôi run rẩy chất vấn hỏi.

“Có… có phải nó đã đ.âm ch.ết người rồi không? Mọi người không muốn bồi thường?”

Tôi chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này.

Em trai tôi là thằng con trai mà mãi đến khi về già họ mới có được.

Từ nhỏ nó đã là vua chúa trong nhà, được nuông chiều đến h.ư hỏ.ng, không có ngày nào là học hành nghiêm túc cả, ngày ngày đều đi theo đám bạn đầu đường xó chợ chơi bời trong những quán rư.ợu, cấp hai biết c.á đ.ộ, cấp ba biết ch.ơi g.ái, là một thằng lư.u ma.nh trời sinh.

Có lần còn cưỡ.ng hi.ếp cô gái ở thôn bên cạnh.

Bố mẹ vì tương lai của nó mà v.ay mượn khắp nơi mười vạn để bồi thường cho nó.

Mẹ tôi khẳng định một câu là nó không đụng người.

“Sau này em trai con còn làm viên chức nhà nước, nếu báo cảnh sát để lại án tích thì phải làm sao?” Bà ta vừa khóc vừa đá.nh tôi: “Nó cũng đã như thế này rồi mà con còn muốn nó bị điều tra sao?”

Làm viên chức nhà nước, ai cơ?

Cảm giác hoang đường lẫn bất lực bao phủ lấy người tôi.

Mẹ tôi từng chắc chắn nói rằng: “Thầy tướng số từng nói em trai con có số lên như diều gặp gió nếu như nó làm viên chức nhà nước, nó mới mười tám tuổi, cách cá chép hóa rồng còn tận một năm nữa cơ!”

Tôi nghĩ đầu óc bọn họ đều đã hồ đồ hết cả rồi.

“Bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng phải nhập thổ vi an*, ngày mai con sẽ đi báo cảnh sát.”

*Nhập thổ vi an: người ch.ết được coi trọng hơn mọi thứ, an nghỉ dưới lòng đất mới là an toàn.

Thấy tôi kiên quyết như vậy bố mẹ tôi bèn đưa mắt nhìn nhau.

Ánh sáng mờ tối càng khiến vẻ mặt của hai người trở nên mơ hồ méo mó.

Khi đóng cửa ra khỏi nhà, tôi không tự chủ mà nhìn về phía bồn tắm.

Ruồi bọ lại vo ve trên cơ thể em trai tôi.

Có lẽ là do ánh đèn hơi mờ tối, hoặc cũng có thể là do tôi đã quá mệt mỏi.

Mà tôi lại nhìn thấy mí mắt em trai tôi.

Khẽ động đậy.

2.

Ngày hôm sau, tôi đã bị khóa trái nh.ốt lại trong phòng.

Vali hành lý và điện thoại đều bị giữ, mẹ tôi ở bên ngoài nói vọng vào:

“Đại sư nói, bảy ngày mới có thể hoàn hồn, con cứ ở đó đợi đi!”

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày tôi đều ngửi thấy mùi dầu nóng kỳ lạ.

Không giống mỡ lợn, không thơm chút nào mà trái lại còn vô cùng tanh hôi.

Mẹ tôi làm đông đặc một nửa phần mỡ trước, múc một thìa cho vào nồi làm tan chảy.

Sau đó thấm lên khăn mặt, cẩn thận lau khắp cơ thể em trai tôi.

Bà ta rất cẩn thận, những chỗ như kẽ ngón chân, lỗ tai, lỗ rốn đều sẽ cẩn thận lau qua một lượt.

Sau đó tôi có nghe bố tôi nói, đó là mỡ của th.i th.ể lâu năm, đáng giá ngàn vàng lận.

“Mỡ từ th.i th.ể năm năm, ba ngàn, mỡ để em trai con dùng là mỡ từ th.i th.ể mười năm.”

“Chỉ một lọ nhỏ xíu thế này mà đáng giá năm ngàn đấy!”

Vì con trai, người bố xưa giờ của tôi lại đồng ý tiêu một khoản tiền như thế.

Mùa đông tôi không có quần áo dày ấm, ngón tay đầy những vết nứt nẻ, không giữ nổi bút, nhưng bố mẹ tôi lại đặc biệt đi vào thành phố chỉ để mua áo lông kiểu dáng mới cho em trai.

Hai người bọn họ nói không có tiền cho tôi học cấp ba, nhưng ngoảnh đầu đi lại có thể vung một khoản tiền lớn để mua phương th.uốc dân gian “mở rộng trí thông minh” cho em trai tôi.

Em trai uống xong thì phải vào bệ.nh vi.ện rửa ru.ột, bà đồng cũng không giữ lời hứa.

“Sao Văn Khúc của nhà cô đều đã bị con gái chiếm mất, con trai đương nhiên chiếm không được rồi, muốn trách thì trách con gái cô ấy!”

Từ đó trở đi, mỗi lần tôi đạt được điểm cao thì sắc mặt bố mẹ tôi sẽ khó coi hơn vài phần.

Giống như thành tích của tôi là bằng chứng đã h.ại em trai không ra hồn vậy.

“Đi học thì có tác dụng gì chứ, không bằng ra ngoài đi làm thuê. Nếu không phải Tiểu Duệ sinh muộn mấy năm thì đâu đến lượt mày được sung sướng thế này chứ.”

Nửa đêm ngày thứ bảy, trong lúc tôi vẫn còn đang say giấc thì bên tai truyền tới những tiếng sột soạt.

Nhà tôi là nhà độc lập, em trai và bố mẹ ở chỗ tốt trên tầng hai, còn phòng của tôi thì được xây ngay bên cạnh nhà vệ sinh ẩm thấp nhất.

Mới đầu tôi cho rằng đó là chuột nhưng giây tiếp theo, âm thanh kia kéo dài ra.

“Chị, chị ơi!”

Tôi ngủ đến mê man, đang định trả lời thì đột ngột nhận ra.

Em trai tôi đã ch.ết rồi, còn ai có thể gọi tôi là chị được nữa?

Da đầu tôi tê dại, cả người như bị điện gi.ật, từ lòng bàn chân cho đến da đầu đều tê rần cả lên.

Nhưng âm thanh kia vẫn không ngừng vang lên ở trong nhà vệ sinh.

Bố mẹ tôi vội vàng mở cửa, em trai tôi m.áu m.e đầm đìa dựa vào cửa, mặt hiền như khúc gỗ, nhưng trong mắt lại trống rỗng.

Tôi hít một hơi khí lạnh, em trai tôi thật sự đã sống lại rồi!

3.

“Con trai yêu quý của mẹ, con đã quay về rồi!”

Bố mẹ tôi vui mừng đến nỗi rơi nước mắt, cũng không chê mùi h.ôi th.ối trên người em trai tôi, vừa hôn vừa ôm lấy nó.

Cơn sợ hãi khiến tôi không cử động nổi.

Cả khuôn mặt của em trai đều đờ đẫn thẫn thờ, nó xoay cái cổ cứng ngắc, nhe hàm răng trắng ởn ra cười với tôi.

“Chị, chị!”

Nó bò sát trên mặt sàn, thế nhưng tay chân dường như không phối hợp, giống như đã bị người ch.ặt mất rồi ghép trở lại vậy.

Mẹ tôi nấu bột củ sen, thương yêu đút cho nó, nó há miệng ra ăn.

Từ trong miệng nó có vô vàn ruồi nhặng lũ lượt bay ra.

Tôi bị dọa sợ mà tông cửa bỏ chạy.

Điện thoại vẫn đang bị giữ nên tôi chỉ có thể đi bộ đến cục cảnh sát.

Thế nhưng chưa đi được mấy bước, tôi đã hoa mắt chóng mặt, bất ngờ ngã nhào ra đất.

Một cơn đ.au đ.ớn dâng lên trong cơ thể, cuộn trào mãnh liệt tựa thủy triều, hết đợt này đến đợt khác, tựa như có sức mạnh gì đó đang hút đi sức lực khắp người tôi.

Đợi đến khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trong bệ.nh vi.ện huyện.

Tôi đã hôn mê tròn ba ngày.

Ba ngày này không có ai tới bệ.nh vi.ện thăm tôi cả, bác sĩ đã làm các loại kiểm tra cho tôi.

“Châu Vân đúng không? Tất cả n.ội tạ.ng của cô đều đang suy kiệt, chúng tôi đã liên hệ với chuyên gia trong tỉnh, song tình trạng của cô cũng không quá lạc quan.”

Rất có khả năng, không qua được đêm nay.

Lời này giống như sét đá.nh giữa trời quang đối với tôi.

Sức khỏe tôi từ trước đến giờ vẫn luôn khỏe mạnh, làm sao đột nhiên lại bị bệ.nh nặng được?

Tôi kể tất cả những gì xảy ra trong nhà cho bác sĩ, mặc dù điều này thật sự quá mức lạ thường, nhưng bác sĩ vẫn giúp tôi gọi điện thoại cho người thân.

Sau khi gọi điện thoại, mẹ tôi thề thốt phủ nhận.

“Ai ch.ết cơ? Anh đang nguy.ền r.ủa ai đấy hả, con trai tôi vẫn đang yên ổn, chỉ là mấy ngày trước bị g.ãy chân nên ở nhà dưỡng thương mà thôi.”

Mẹ tôi ch.ửi lấy ch.ửi để: “Con nhóc này cả ngày qua lại trong thành phố, ai biết được nó đã tiếp xúc với những ai chứ, bây giờ bị bệ.nh thì mới nhớ đến nhà à!”

Lòng tôi nặng nề.

Trong điện thoại phát ra lời đề nghị của bố tôi.

“Con ở bên ngoài cũng kiếm được không ít tiền thì mời y tá đi, em trai con còn đang đi học, qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật mười tám tuổi của nó rồi, con cũng không tiện quay về.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi thực sự không nhịn được mà bật khóc.

Cũng kỳ lạ, tôi rõ ràng là tự chuốc nh.ục vào thân.

Vì sao sau khi xảy ra chuyện mà tôi vẫn còn hy vọng bọn họ sẽ quan tâm tôi?

Lúc này, có một đạo sĩ ở giường bên cạnh không nhịn được nữa.

Ông ấy hỏi tôi một câu.

“Cô gái à, cô đây không phải bệ.nh bình thường đâu, cô đã bị người ta lấy mất sáu mươi năm tuổi thọ rồi đấy, thời gian ch.ết sắp đến rồi!”

4.

Đạo sĩ này họ Trương, vừa hay cùng một phòng bệ.nh với tôi.

“Thời xưa có tà thuật tên là phủ phục táng, người ch.ết mỗi ngày sẽ được nuôi bằng má.u gà tươi và mỡ th.i th.ể lâu năm, bảy ngày sau là có thể thế chấp tuổi thọ của người thân để đổi lấy mạng sống cho người ch.ết.”

“Âm phủ có ba mươi chốn, đường hoàng tuyền, đài vọng hương, làng dã quỷ, âm ti,… chỉ cần đi hết ba mươi trạm này là có thể tiến vào luân hồi. Bảy ngày, linh hồn của em trai cô vừa hay đến làng dã quỷ, nơi này nhiều cô hồn, là nơi dễ l.ợi dụ.ng nhất.”

Mẹ tôi, dùng sáu mươi năm tuổi thọ của con gái để đổi lấy một người con trai như x.ác không hồn.

Cho dù con gái đã tốt nghiệp trường học danh tiếng, có thành tựu sự nghiệp.

Cũng không bằng một đứa con trai chỉ biết ăn uống, ch.ơi g.ái, c.á cư.ợc.

Cảm giác kí.ch độ.ng, bất lực, o.án h.ận, đ.au thư.ơng, sợ hãi dâng lên trong lòng đã bao trùm cả người tôi.

Tôi đột nhiên nhớ ra, mỗi ngày mẹ tôi vào quét dọn đều sẽ cẩn thận gom lấy tóc của tôi.

“Bà ta có một chiếc hộp nhỏ có hình dáng giống quan tài, ngoài tóc ra còn có một tờ bát tự.”

Nhưng tôi đã từng lén nhìn tr.ộm, song bát tự được viết trong đó lại không phải ngày sinh của tôi.

“Năm Quý Mão? Đó không phải là năm nay sao?”

Nhận thức được nguy hiểm, đạo sĩ ngay lập tức bấm đốt ngón tay tính toán, sắc mặt càng thâm trầm hơn.

“Giờ này, chính là đêm nay. Ngày giờ mẹ cô để không phải là ngày sinh của cô mà là hạn ch.ết của cô.”