Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 22: Vân Tay

11:59 sáng – 24/05/2024

Trong nhà Sầm Căng đột nhiên nhiều thêm một người khác phái, Ngô Phục khá bất ngờ.

Anh ta không định thể hiện sự ngạc nhiên của mình quá nhiều, liền kịp thời kiềm chế cảm xúc, hỏi thăm thân phận của cậu.

Nam sinh thoạt nhìn có chút quen mặt, hơn nữa lại nhận ra mình, từ trong ánh mắt của cậu có thể kết luận được.

Nhưng khi cậu nói ra cái tên “Lí Vụ”, Ngô Phục vẫn là không khống chế được sự ngạc nhiên và phức tạp của mình.

Sầm Căng thế mà thật sự tiếp nhận đứa trẻ này?

Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy vợ mình có chút xa lạ.

Nhiều mối nghi ngờ xoay quanh trong lòng Ngô Phục, anh ta quyết định mở miệng xác nhận: “Sao cậu lại ở đây?”

Thái độ của anh bình thản lịch sự, mà thiếu niên ánh mắt cũng không thân thiện: “Sầm nữ sĩ giúp tôi chuyển đến Nghi Trung đi học.”

Ngô Phục nhíu mày: “Các người hiện tại ở cùng một chỗ?”

“Tôi trọ ở trường. Anh tìm chị ấy có chuyện gì không?”

Thiếu niên ngôn ngữ thẳng thắn thành khẩn, thái độ giống như một vị chủ nhân của ngôi nhà này.

Ngô Phục cúi đầu nhìn đến dép lê cậu mang, mang theo rõ ràng ý tứ tu hú chiếm tổ chim khách: “Sầm Căng có đồ để ở chỗ tôi, tôi chuyển lại cho cô ấy, nhưng gọi điện cô ấy không trả lời, tôi lo lắng cô ấy có chuyện gì, liền trực tiếp đến đây.”

Nói xong Ngô Phục liền hối hận, anh ta cũng không cần giải thích với thằng nhóc này.

“Cô ấy có ở nhà không?” Anh ta lại hỏi.

“Không có,” Lí Vụ đứng ở khung cửa, mặt mày sắc bén, thân hình cao lớn tự động ngưng kết ra cảm giác áp bức của người giữ cửa: “Đi ra ngoài.”

Ngô Phục lại quan sát cậu lần nữa: “Cô ấy đi đâu cậu biết không?”

“Không biết.”

Ngô Phục lặng lẽ thở phào, quan hệ của bọn họ tựa hồ không có thân mật như trong tưởng tượng.

Anh ta đưa cho cậu túi đồ màu trắng trong tay: “Trước giao cho cậu, cậu nhớ phải giao cho cô ấy.”

Lí Vụ đáp ứng, nhận lấy.

“Cậu dường như cao lên không ít,” Ngô Phục tùy tay sửa sang lại cổ áo, hàn huyên lần cuối: “Lúc trước cậu còn chưa cao bằng Sầm Căng.”

Lí Vụ bình tĩnh nhìn anh ta hai giây, sau đó cong khóe môi: “Hiện tại đã muốn cao hơn anh.”

Nụ cười của cậu không mạnh mẽ, lại tự dưng có chút xấu hổ. Loại địch ý cùng bài xích thẳng thắn thế này, cũng chỉ có nam sinh tuổi này mới dám biểu lộ ra ngoài, sau khi trưởng thành bọn họ chậm rãi học được cách đeo lên mặt nạ lõi đời. Ngô Phục cũng thản nhiên nở nụ cười: “Cậu đang trách tôi không giúp cậu sao?”

Lí Vụ đút một tay trở lại túi áo len: “Không có.”

Hai chữ, nghe như tức giận. Ngô Phục tạm thời quyết định sẽ cùng cậu thương lượng vài câu.

“Tôi muốn nói, kỳ thật chúng tôi không có nghĩa vụ này,” anh ta cố ý dùng xưng hô “chúng tôi” này để nới rộng khoảng cách: “Sầm Căng cô ấy là người tốt, cô ấy khá lý tưởng hóa, nhưng lý tưởng hóa này cần phải có tiền đề.”

Lí Vụ không nói gì.

“Cô ấy đem cậu xem như đối tượng mình phải phụ trách, không phải ai cũng phải tuân thủ loại lý tưởng cứu giúp người nghèo khổ này, suy nghĩ chủ quan của con người và điều kiện khách quan không phải lúc nào cũng đồng nhất với nhau…”

Ngô Phục dừng thuyết giáo, bởi vì anh ta đọc được dục vọng chiếm hữu cùng hung hăng từ trong mắt của đứa trẻ đối diện, loại ánh mắt này khiến anh ta nghẹn họng, thật sự rất quái dị, chỉ là đến đưa đồ này nọ, lại bị động nhận được lời tuyên chiến mà chỉ có giống đực mới hiểu được.

Cậu bé căn bản không thèm để ý chính mình bị hình dung như thế nào, bị miêu tả như thế nào, bị đối đãi thế nào.

Ác cảm của cậu với anh ta tựa hồ chỉ xuất phát từ một nơi.

Ngô Phục cảm giác có gì đó không thích hợp.

Nhưng chính vì thiếu niên không có ý định giấu diếm, Ngô Phục mới càng không muốn ra mặt vạch trần.

Anh ta biết, khoảng khắc anh ta thốt lên anh ta sẽ rơi vào thế hạ phong của cuộc chiến.

Chuyện của Sầm Căng đã hoàn toàn không còn quan hệ gì với anh ta. Anh ta chỉ cầu nhanh chóng thoát khỏi, anh ta sẽ không lại dây dưa vô nghĩa nữa.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc anh ta cảm thấy hoang đường, liền cười một tiếng, hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Lí Vụ nói: “Mười bảy.”

Vừa muốn cậu thêm hai câu nữa, điện thoại trong túi đột nhiên vang, Ngô Phục lấy ra nhìn tên, lập tức kết nối: “Alo.”

Anh lần nữa nhìn về phía ánh mắt thiếu niên, không có biểu tình: “Ừ, tôi ở chỗ cô này, đồ đưa cho Lí Vụ, cô ở đâu, được, tôi sẽ đến đó.”

Tắt điện thoại, Ngô Phục bỏ điện thoại trở lại túi: “Cậu không sợ tôi nói cho cô ấy sao?”

Lí Vụ hỏi: “Nói cho chị ấy cái gì.”

Ngô Phục nói: “Tự cậu biết.”

“Sợ,” thiếu niên không cần nghĩ ngợi: “Nhưng tôi muốn cho anh biết.”

Ngô Phục mỉm cười đầy ẩn ý, anh ta hiển nhiên sẽ không cung cấp cho cậu loại đường tắt này.

Bốn giờ hơn, Sầm Căng ngồi ở quán Starbucks trên đường Thanh Bình đợi Ngô Phục.

Người đàn ông mặc áo khoác, không đeo kính, thoạt nhìn trẻ hơn một xíu, tựa hồ có thể lờ mờ trùng với bản thân anh ta thời đại học.

Đương nhiên, không chỉ có anh ta trở về ngày trước, sầm Căng cũng ăn mặc đẹp đến chỗ hẹn, làn váy đỏ thắm của cô rơi trên ghế, tựa như một bông hoa lớn bị chèn ép.

Bọn họ không giống sắp chia ly, mà lại trông như buổi hẹn đầu tiên của những người yêu nhau.

Hai người ánh mắt giao nhau, Ngô Phục hơi có chút hoảng hốt, mà Sầm Căng chỉ cong môi cười: “Tôi không giúp gì được cho anh.”

Tiếp đó cô giải thích lý do mình vô cớ mất liên lạc: “Vừa đến công ty mới giao chút tài liệu, điện thoại để trong xe.”

“Không sao, ” Ngô Phục ngồi xuống, từ trong túi tài liệu rút ra hai tập văn kiện, nói ngắn gọn: “Cô kiểm tra lại một chút.”

Sầm Căng tiếp nhận một phần, tiện tay lật xem.

Trang giấy lạnh lẽo, chứa đầy những văn bản cùng con số không có nhiệt độ.

Cô xem vô cùng chuyên chú. Ngô Phục đi đến quầy thu ngân gọi món, sau khi trở về, anh ta lại từ trong túi lấy ra một chiếc bút máy, đùa nghịch nó giữa những ngón tay, thỉnh thoảng nhìn bút, rồi lại nhìn cô.

Không bao lâu, Sầm Căng đem hiệp nghị vuốt phẳng đặt lại trên bàn, dùng cổ tay ấn lên trang cuối cùng: “Tôi xem xong rồi, không có vấn đề gì.”

Cô gõ ngón tay lên góc cuối bên phải của trang giấy: “Ký tên vào đây phải không?”

“Phải.” Ngô Phục đem bút máy đưa qua.

Sầm Căng liếc anh một cái: “Còn anh?”

Ngô Phục nói: “Cô trước.”

Sầm Căng xoa nắp bút, không chần chờ, đặt bút ở sau chữ [bên nữ] viết xuống tên đầy đủ.

Cô một lần nữa nhìn về phía Ngô Phục: “Cần ấn dấu tay sao?”

“Phải.” Ngô Phục lấy ra một hộp mực đóng dấu.

Sầm Căng giương môi dưới: “Anh chuẩn bị quả thực đầy đủ.”

“Thói quen thôi.” Sầm Căng luôn quên trước quên sau, khắc phục thiếu sót đã trở thành sở trường của anh ta.

Sầm Căng không hé răng, đặt dấu tay màu đỏ lên trên tên của mình.

Ngô Phục cũng làm như thế.

Bản thứ hai, cũng như vậy.

Hai người mỗi người giữ một bản, có hiệu lực pháp luật, bọn họ từ nay về sau chia tay, không còn danh nghĩa vợ chồng.

Lúc này, anh chàng thu ngân gọi “Ngô tiên sinh”, Ngô Phục đứng dậy, đi lấy đồ uống.

Ngay khi quần áo người đàn ông rời khỏi góc bàn, Sầm Căng liền mím chặt cánh môi, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

Cô hơi ngước lên, cật lực nuốt xuống nước mắt, đem phong thái trở lại bình thường trước khi anh ta quay lại.

Ngô phục ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, đem phần hiệp nghị của mình cất vào túi, sau đó nhìn về phía Sầm Căng: “Sầm Căng, hôm nay cô rất xinh đẹp.”

“Cám ơn,” thanh âm người phụ nữ vô cảm: “Tôi mỗi ngày đều rất đẹp.”

Ngô Phục nở nụ cười: “Hiện tại không mang theo cách nhìn của người chồng.”

“Tôi cứ tưởng anh đã sớm không còn thứ đó chứ.”

Ngô Phục mím môi, rũ mắt, không nói nữa.

Anh ta chuyển sang chuyện khác: “Cô khi nào thì mang đứa nhỏ kia đến thành phố Nghi.”

Sầm Căng nói: “Cùng ngày cậu ấy gọi xin tôi giúp đỡ.”

Ngô Phục lộ ra một tia hiểu rõ, “Khó trách.”

“Khó trách cái gì.”

“Không có gì, “Ngô Phục dừng lại, hỏi về công việc của cô: “Nghe nói cô muốn đi Áo Tinh?”

Sầm Căng tựa lưng lên ghế: “Ừm.”

“Sao cô không đợi bên A.”

“So với lạm dụng, tôi càng thích cạnh tranh hơn,” Cô khoanh tay trước ngực, lộ ra một tia kiêu ngạo: “Mong đợi cùng anh hiệp lộ tương phùng.”

Ngô Phục cười, nâng ly cà phê, làm động tác cụng ly: “Tôi cũng vậy.”

Cùng Ngô Phục bước ra khỏi cửa quán, lòng bàn chân Sầm Căng phút chốc mềm nhũn. Cô đầu váng mắt hoa, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu, loại cảm giác này thật khó tả, không biết là nhẹ nhõm, hay vẫn là kiệt sức.

Cô vịn lấy lan can bên đường, bình tĩnh nhìn về phía biển quảng cáo ở đối diện.

Ngô Phục lấy điếu thuốc ra, liếc mắt nhìn cô một cái, người phụ nữ đứng trong gió lạnh, như một bông hồng kiệu ngạo, anh ta vội đưa điếu thuốc lên miệng, thả lỏng tay cởi áo khoác ra.

Anh mơ hồ không rõ hỏi: “Lạnh không?”

“Không sao, ” Sầm Căng trực tiếp nâng tay từ chối: “Không lạnh.”

Ngô Phục nhún vai, đem bán thoát đích cổ tay áo bộ trở về, lấy ra bật lửa châm thuốc, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi gương mặt tái nhợt của cô.

Chóp mũi Sầm Căng khẽ nhúc nhích: “Khi nào thì bắt đầu hút thuốc.”

Sương trắng lượn lờ, Ngô Phục rút điếu thuốc ra: “Tôi nói lần đầu tiên là sau khi chúng ta mất đi đứa nhỏ, cô tin không?”

Sầm Căng định thần nhìn anh hai giây: “Tôi tin.”

“Cũng không nhiều, mỗi ngày chỉ một lần.” Hắn chú ý tới nàng vi ninh đích mi tâm, lúc này khấm diệt yên, bắt nó đâu vào chân biên đích thùng rác: “Lúc ấy của ta cảm xúc không thể so ngươi kém, là có đứa nhỏ đích nguyên nhân, nhưng càng nhiều là ngươi.”

Những đường nét trên môi Sầm Căng run rẩy dữ dội, hoàn toàn không nhìn anh ta: “Giống như anh nói, hiện tại nói chuyện này đó đã không còn ý nghĩa.”

“Phải, không có, ” Ngô Phục nhìn dòng xe cộ kéo dài: “Cô tới đây bằng gì?”

“Lái xe.”

“Vậy được, tôi đi trước, thứ hai gặp.”

Sầm Căng cũng không biết bản thân làm sao về tới nhà, trời dường như mưa rất to, cô lo lắng bật cần gạt nước, lại một chút tác dụng cũng không có.

Cũng không để tâm trong nhà còn có ai, cô đổi xong dép lê liền hai mắt đẫm lệ nhốt mình vào phòng, ở trong bóng tối, gào khóc.

Cô trốn trong chăn, vô vàn ký ức như đoàn tàu thi nhau chạy ngang qua đầu cô

Có cảnh Ngô Phục sáng sớm đưa bữa sáng nóng hổi vào phòng cô, có pháo hoa rực trời bọn họ đã thấy ở Nhật Bản, còn có bó hoa màu trắng đã ném trong hôn lễ, khi có kết quả thử thai lần đầu, người đàn ông ấy nâng cô lên cao, như thể cô cùng với đứa nhỏ giống như nhau…… Đến cuối cùng, là thỏa thuận ly hôn được đặt trước mặt cô.

Cô đột nhiên nhớ tới, lời của anh ta ngày đó: “Sầm Căng, tôi nghĩ chúng ta có lẽ không thích hợp tiếp tục chung sống với nhau, chúng ta không thể cho đối phương bất kỳ giá trị tình cảm tích cực nào nữa, loại hôn nhân này tiếp tục đi xuống đối với hai bên mà nói đều là một loại thương tổn cùng tra tấn. Mặc dù rất buồn, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, chúng ta vẫn nên tách ra đi.”

……

Hơn tám giờ, Sầm Căng mới điều chỉnh tốt cảm xúc, rửa mặt, ra khỏi phòng ngủ.

Bên ngoài tối đen như mực, chỉ có khe cửa thư phòng lộ ra ánh sáng le lói.

Sầm Căng đầu đau muốn nứt ra, thái dương không ngừng nhảy lên, buộc chính mình đi về hướng kia.

Cô lười gõ cửa, trực tiếp kéo tay cầm mở ra, sau đó đưa nửa khuôn mặt của mình vào trong phạm vi có thể nhìn thấy: “Đã ăn cơm chưa?”

Thiếu niên từ trong tài liệu ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn chằm chằm khe cửa phía sau cô, một lúc lâu không trả lời.

“Hỏi cậu ăn cơm chưa?” Giọng của cô trở nên sốt ruột.

Cậu rốt cục hoàn hồn: “Vẫn chưa.”

“Không đói bụng?”

“Không đói bụng.”

Sầm Căng dùng tay áo xoa mũi, giọng mũi nghe như bị phơi nắng: “Tôi đói, tôi muốn ăn.”

Lí Vụ đứng dậy: “Giữa trưa vẫn chưa ăn hết thức ăn, tôi đi hâm nóng một chút.”

Cậu đi tới trước mặt cô, thân hình cao gầy che mất phân nửa ánh sáng trong phòng. Tầm nhìn có hạn của Sầm Căng lại tối sầm xuống.

Cô không nhúc nhích, cậu cũng không thể ra ngoài, chỉ đành đứng đó.

“Sao cậu cứ tắt đèn.” Người phụ nữ không đầu không đuôi hỏi.

Lí Vụ nói: “Tiết kiệm điện.”

“Cậu trả tiền à?”

“…”

“Mở lên.”

Lí Vụ tim đập loạn, khẩn trương sờ tìm công tắc, muốn bật đèn bốn góc của phòng sách, không ngờ ấn sai chỗ, đem cả đèn trần tắt đi.

Thủy triều đen trong nháy mắt nhấn chìm ngôi nhà.

Giác quan thoáng chốc mẫn cảm gấp bội.

Hơi thở mỏng manh của người phụ nữ trở nên phi thường rõ ràng, như gần trong gang tấc. Lí Vụ tim đập rối loạn, hầu kết cậu chuyển động, cuống cuồng dùng tay áp lên những chỗ lồi trên tường.

Tách, tách, tách, tách.

Ánh sáng cực mạnh chiếm lấy, đem hai người lần nữa nhập vào ban ngày.

Hô hấp thiếu niên như cuộc đột kích đường dài, dồn dập đến chính cậu cũng không tài nào hiểu nổi.

“Xin, xin lỗi…” Lí Vụ cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt ngập nước của người phụ nữ, cậu nói không nên lời.

Trái tim cậu như bị bóp chặt, dồn nén không phát ra được thanh âm nào.

Cô tựa hồ cũng không quan tâm bản thân có còn thể diện không, chỉ gục đầu xuống, thở dài một hơi, nhường chỗ cho cậu, sau đó xoay người rời đi.

Lí Vụ nhắm mắt đuổi theo, cũng giúp cô bật toàn bộ đèn trên đường đi.

Tất cả góc đẹp trong nhà, lần lượt hiện ra.

Sầm căng lập tức đi đến bàn ăn, ngồi xuống. Cô ngửa đầu nhìn thiếu niên đứng bên cạnh bàn, trong mắt đã không còn nước mắt, chỉ là có chút sưng:

“Đi hâm nóng cơm.”

“Hôm nay đổi thành cậu chiếu cố tôi.”

Lí Vụ ngẩn người, đầu bị lời này làm nóng lên, đỏ bừng.

Cậu quay đầu đi đến quầy, đem cơm hộp buổi trưa một hộp rồi lại một hộp bỏ vào lò vi sóng.

Chỗ nhà bếp khá buồn tẻ, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng “đinh” báo kết thúc hâm nóng, thì không còn âm thanh nào.

Hâm cơm xong, Lí Vụ đối với đống dụng cụ ăn được sắp ngay ngắn trong tủ nổi lên ưu sầu. Sầm Căng thích thu thập đồ vật, chén bát đĩa cốc đủ loại, hình dạng khác nhau.

Cuối cùng, cậu chọn một cái bát bằng đá tráng men trắng, rồi đặt nó lên bàn.

Buổi trưa Sầm Căng đã dùng cái này, hẳn là sẽ không sai.

Lí Vụ đem đũa đưa cho cô, người phụ nữ lập tức cúi đầu ăn cơm.

Lí Vụ muốn nói lại thôi: “Thức ăn…Chưa có đem lên.”

Nhưng thấy cô ăn chuyên chú như vậy, Lí Vụ cũng không nhiều lời nữa, xoay người dọn từng món một lên.

Sau khi dọn xong, Lí Vụ mới ngồi xuống đối diện cô, từ từ dùng bữa của mình, lại dụng dư quang nhìn trộm động tĩnh của cô.

Sầm Căng bắt đầu gắp thức ăn, cứ gắp một đũa sẽ ăn một miếng cơm to. Cậu lần đầu tiên nhìn thấy cô ăn cơm như vậy, chủ động như vậy, giống như dạ dày được đả thông.

Cô nâng bát lên, đem hạt cơm cuối cùng lùa sạch sẽ, mới bỏ bát xuống.

Người phụ nữ ngồi ở chỗ cũ, hít sâu ―― thở ra ――trong mắt chậm rãi có thần, cô nhìn hướng Lí Vụ: “Đồ Ngô Phục mang đến đâu?”

Lí Vụ xoay mặt ý bảo phòng khách: “Ở trên bàn trà.”

Sầm Căng không có lập tức đi xem: “Anh ta vào rồi sao?”

Lí Vụ nói: “Không có.”

Ánh mắt cô thoáng lóe lên: “Cậu mở cửa cho anh ta?”

Lí Vụ dừng lại một chút, giọng nói có chút buồn: “Anh ta có vân tay.”

Sầm Căng sợ run, hậu tri hậu giác đứng dậy, cầm điện thoại đi đến huyền quan, cô đứng sau cánh cửa, làm theo hướng dẫn, nhanh chóng xóa ghi nhớ dấu vân tay của Ngô Phục.

Xử lý xong, cô quay đầu, vừa định trở về bàn ăn, tầm mắt đột nhiên dừng ở bóng dáng trong phòng ăn. Nam sinh ngồi thẳng lưng, lông mi cụp xuống, xương mũi thẳng, bộ dạng ăn cơm ngoan ngãn trước sau như một.

Cô nhìn cậu một hồi, trong lòng yên tĩnh lạ thường. Cô gọi cậu: “Lí Vụ.”

Thiếu niên quay đầu lại.

Sầm Căng chỉ cánh cửa: “Ăn xong đến lưu vân tay.”

“A…” Thiếu niên trả lời bằng ngữ khí phập phồng chậm chạp, nhưng động tác trên tay càng lúc càng nhanh. Cậu tiếp tục vùi đầu vào bát cơm, đầu đũa đánh lên thành bát, như sợ có người đoạt mất của cậu.