Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 4: Chương 4

9:00 sáng – 24/05/2024


Đó không phải là âm thanh phát ra từ một căn phòng mà là tiếng TV trong tất cả các phòng đều được bật cùng lúc, âm thanh mở ở mức to nhất.

Đủ loại chương trình, đủ loại âm thanh hòa trộn vào nhau, tựa như mấy trăm cái miệng đang nói chuyện bô bô bên tai chị Trần.
Sắc mặt chị Trần hoảng sợ, hai chân run lẩy bẩy.
Những căn phòng đó đều do chính tay cô ấy dọn dẹp, cô ấy chắc chắn toàn bộ thẻ ra vào phòng đã bị rút ra, trong phòng căn bản không thể nào có điện.
Bây giờ chỉ có một khả năng.
Có quỷ!
Cô ấy hét lên, chạy thẳng đến quầy lễ tân với tốc độ nước rút 100 mét, nắm lấy điện thoại di động chạy thẳng ra ngoài, đứng trên đường phố tấp nập xe cộ qua lại, ánh mặt trời chiếu vào da thịt đến bỏng rát, nhưng hơi lạnh toát ra từ tận đáy lòng vẫn khiến chị Trần cảm thấy lạnh lẽo.
Cô ấy run rẩy tìm một số điện thoại, bấm nút gọi đi, đến khi điện thoại được kết nối, cô ấy gào lên: “Đại sư!…Mau đến đây…Có quỷ! Đèn, TV… không có điện mà vẫn bật được!”
Cô ấy sợ tới mức nói chuyện cũng lắp bắp.
….

Sau khi Khương Nhất rời đi, cô đi thẳng đến một cửa hàng đồ cổ.

Trong thời buổi này số người tin vào huyền học không còn bao nhiêu, giấy vàng và chu sa bán trên thị trường cũng toàn là hàng kém chất lượng.

Cửa hàng đồ cổ này chuyên mua đi bán lại đồ của người xưa nên có vẻ còn lại một chút tôn trọng, chất lượng của giấy vàng và chu sa bán trong này cũng đều là thượng thừa.
Chỉ là chất lượng tốt thì giá cũng đắt.
Chờ lúc Khương Nhất ôm giấy vàng và chu sa đi ra, trên người chỉ còn lại 90 tệ.

Nếu còn không làm ăn kiếm tiền thì ngày mai sau khi trả tiền thuê phòng rồi, số tiền còn lại chắc cũng không đủ để hít gió Tây Bắc.
Khương Nhất đi bộ đến quảng trường nhỏ của huyện, rửa sạch chiếc bút lông toe ngòi của mình trong nhà vệ sinh công cộng.

Lúc này đang là giữa trưa, mặt trời thiêu đốt mặt đất, một ngọn gió cũng không có, Khương Nhất tìm thấy một bộ bàn ghế đá trong quảng trường, trải rộng giấy bút ra rồi bắt đầu làm kinh doanh lớn.
Sau khi nhúng bút lông vào chu sa, cô vững vàng đặt bút, tiếp đó bàn tay thoăn thoắt một hồi.
Lúc này, có một ông lão đang nhìn cô từ đằng xa.
Ban đầu, trên khuôn mặt ông ta vẫn tràn đầy vẻ kính nể, trong lòng nghĩ thầm, thời buổi này thấy số lượng thanh niên dùng bút lông không còn nhiều nữa, mà cô gái này nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.
Càng nhìn ông ta lại càng tò mò, vì thế xích lại gần.
Đến khi nhìn rõ những thứ mà Khương Nhất vẽ, ông ta bĩu môi, bắt đầu phê bình giáo dục: “Cô bé, cháu vẽ mấy thứ này để lừa người ta à?! Ông nói này, cháu còn trẻ như vậy…”
“Chậc…ông nói gì chứ! Lừa gạt ai? Đây là hàng thật giá thật!” Đây là nghề chính của Khương Nhất, thế mà lại bị người ta nói như vậy khiến cô không nhịn được mở miệng cãi lại.
“Nếu cháu muốn lừa gạt người ta thì phải đổi đạo cụ tốt hơn đi.


Cháu có thấy không, nét bút cháu vẽ ra bị tách thành hai, lại còn không liền mạch nữa.”
Trong lời nói của ông lão kia vừa ghét bỏ lại vừa tức giận, mấy người trẻ tuổi ngày nay không chịu phấn đấu cho tốt, cả ngày cứ nghĩ đến chuyện đi đường ngang ngõ tắt.
Người trong nghề xem môn đạo, người ngoài nghề xem náo nhiệt, ông già này chẳng hiểu gì hết.
Mặc dù trong lòng Khương Nhất nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì cô cũng không muốn đứng ở đây tranh luận với ông già này.

Nói nhiều lời cũng vô ích, không cãi được thì phải khóc lóc la lối om sòm, cái này là cô học được từ chỗ Sư tổ bà bà.
Chờ chu sa khô rồi, Khương Nhất gấp lá bùa thành hình tam giác rồi nhét vào trong túi nhỏ, thế là xong.

Cô vui vẻ xách chiếc túi nhỏ đi về phía đám người đang khiêu vũ dưới bóng cây trong quảng trường.

Cô trải tấm vải ra đất, xếp những lá bùa hình tam giác gọn gàng, chờ đợi có người đến xem.
Không ngờ ông lão kia cũng đi theo rồi đứng đó nhìn cô, còn cầm chiếc điện thoại cơ nhiều chức năng của mấy người lớn tuổi bấm gọi điện thoại cho người nào đó.
Sau đó…ban quản lý đô thị hú còi chạy tới.
Mục tiêu hướng thẳng đến Khương Nhất.

Khương Nhất hoảng sợ, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng chạy trốn.

Ở chỗ này không cho bày hàng thì cô sẽ lên chỗ cầu vượt.

Cô cũng không tin có hàng tốt mà không có người biết.
Khương Nhất vừa bày hàng xong trên cầu vượt thì lại nhìn thấy ông già đó.
Không cần phải nói, ban quản lý đô thị lại xuất hiện.
Nhóm người bán hàng rong bị dọa đến gà bay chó chạy, sợ bị bắt lại.