Tôi tuyệt vọng kêu ú ớ, con ả Phong Nguyệt này bị điên thật rồi! Tôi bất lực nhìn cô ta cầm cái xi lanh, từ từ tiến gần về phía tôi, quẫy đạp trong vô vọng…..
“Ầm” một tiếng, cửa phòng mở ra, Giang Hàn cùng một đám bác sĩ y tá ập vào, lôi Phong Nguyệt ra ngoài.
Tôi vừa yếu vừa mệt đến mức không buồn nhúc nhích, mặc kệ Giang Hàn bế lên, xoa bóp chân tay, chăm sóc từng li từng tí như chăm một đứa trẻ.
Chuyện đã đến nước này, tôi không phải kẻ ngu mà không nhận ra kẻ chủ mưu gây tai nạn cho tôi chính là cô ta – Phong Nguyệt.
Giang Hàn đã cho người điều tra, cái xi lanh mà cô ta định tiêm vào người tôi, chính là ma t.úy! Phong Nguyệt cũng đã bị đưa đi xét nghiệm, cô ta dương tính với ma t.úy!
Thật khủng khiếp! Nếu Giang Hàn không kịp thời đến cứu tôi, nếu thứ kia được tiêm vào người tôi….
Tôi sợ hãi nhắm tịt mắt lại, không dám nghĩ tiếp nữa.
Tôi vẫn còn phải nằm bệnh viện một thời gian, Giang Hàn trừ những lúc bận việc ở công ty, ngoài ra anh ấy luôn túc trực bên cạnh tôi.
Cha mẹ tôi cũng lặn lội từ quê lên thăm tôi, họ luôn miệng than thở đúng là tháng cô hồn gặp phải chuyện xui xẻo, còn dặn tôi phải biết trân trọng một người tốt như Giang Hàn.
Cho đến một đêm….
Giang Hàn ngồi canh chừng tôi ngủ, vốn dĩ tôi đang thiu thiu ngủ, thì tiếng chuông điện thoại của anh ấy vang lên.
Tôi bị đánh thức, nhưng chưa mở mắt vội, vì linh cảm cho tôi thấy cuộc điện thoại này không được bình thường.
Quả nhiên, Giang Hàn nghe máy, chỉ lạnh lùng nói đúng một câu:
“Hành động đi.”
Lúc đó tôi không hiểu anh ấy định làm gì, nhưng sáng hôm sau thức dậy, tôi đã hiểu.
Phong Nguyệt chết rồi.
Chết trong trại giam, nghe nói là tự sát, còn tự sát bằng cách nào thì không có tin tức cụ thể.
Tôi thấy lạnh toát sống lưng, không phải không có tin tức cụ thể, mà là Giang Hàn đã phong tỏa tin tức rồi! Người đàn ông âm hiểm này, sao tôi còn không hiểu rõ anh ấy chứ!
Tôi bắt đầu thấy sợ hãi thứ tình yêu anh ấy dành cho tôi.
Lo lắng, quan tâm chăm sóc chu đáo cho tôi, nhưng cũng bất chấp vì tôi mà giết người…..
Tối hôm đó, tôi thấy đầu ong ong rất khó chịu, cả người đau ê ẩm, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tôi mơ thấy Giang Hàn luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cho tôi, nhưng sau lưng anh ấy là một bóng người màu trắng, mái tóc dài xoã tung, mắt trợn ngược trông thật đáng sợ!
Là Phong Nguyệt.
Cô ta cứ đứng sau lưng anh ấy, anh ấy đứng dậy đi đến đâu là cô ta lại bám theo sau đến đấy, tay luôn giơ lên chỉ vào anh ấy, miệng lẩm bẩm mãi không ngừng:
“Hắn giết tôi…!hắn giết tôi…!hắn giết tôi….”
Tôi sợ hãi gào khản giọng gọi Giang Hàn, nói anh ấy hãy cẩn thận, nhưng anh ấy không hề nghe thấy tôi nói gì, còn tôi thì lại không nhúc nhích được dù chỉ một ly, bất lực nhìn cô ta bám theo ám anh ấy.
Cô ta cứ chỉ vào anh ấy, lẩm nhẩm mãi câu “Hắn giết tôi”, sau đó cô ta lấy đâu ra một con dao, từ đằng sau đâm cho Giang Hàn một nhát…..
Máu đỏ bắn ra tung tóe, anh ấy ngã xuống, còn lại Phong Nguyệt đứng đó, cô ta tay vẫn cầm con dao, cười quỷ dị bước về phía tôi….
Tôi hoảng sợ bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mở mắt ra, thấy Giang Hàn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn tôi, khuôn mặt lo lắng.
Tôi như một đứa trẻ ôm chặt anh ấy, sợ hãi đến nỗi nói năng lộn xộn:
“Giang Hàn, anh….!dừng….!lại đi……”
Nói xong câu này, tôi cảm nhận được cơ thể anh ấy cứng ngắc, anh ấy chăm chú nhìn tôi, khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ:
“Nhan Tiểu Đình, em đã biết được những gì rồi?”
Tôi á khẩu, trong phút chốc tôi đã quên mất Giang Hàn là một người vô cùng âm hiểm đáng sợ.
Những chuyện anh ấy làm có thể còn đáng sợ hơn tôi tưởng tượng nhiều, và bí mật anh ấy đang che giấu không biết là cái gì, nhưng tuyệt đối không nên đào bới nó lên!
Tôi chỉ còn cách giả ngu, bịa đại một câu chuyện để nói:
“Em…!mơ thấy anh…!giết người…!Giang Hàn…!anh dừng lại đi…..”
Khuôn mặt anh ấy lộ rõ vẻ mất tự nhiên, lạnh lùng nói:
“Đó chỉ là mơ thôi.
Anh không phải người như vậy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hi vọng anh ấy sẽ thay đổi.
Tôi đã được xuất viện, cũng sắp đến ngày tổ chức hôn lễ, tôi tất bật chuẩn bị đủ thứ.
Vì Giang Hàn muốn tổ chức hôn lễ vào đúng đêm Trung thu – sinh nhật của tôi, nên chúng tôi cần chuẩn bị hôn lễ theo concept cổ trang, khá mất công nhưng rất ý nghĩa.
Chúng tôi sẽ mặc trang phục của tân lang tân nương thời xưa, tổ chức ở quê nhà tôi, làm thật linh đình cho cả thôn phải lác mắt mà nhìn, cho cha mẹ và bà nội hãnh diện tự hào về tôi!
Đêm Trung thu lần thứ hai mươi tư – sinh nhật lần thứ hai mươi tư của tôi – cũng là hôn lễ đáng nhớ trong cuộc đời của tôi! Mọi chuyện sẽ thật suôn sẻ nếu không có một biến cố bất ngờ mà tôi không hề ngờ đến…..