Chỗ đầu cầu thang tầng 3 có một bóng người đứng đó, nhưng không phải Tiểu Hoa! Tôi nhìn bóng dáng màu đỏ quen thuộc của con yêu nữ, trong lòng nổi lên dự cảm xấu.
Nó đứng đó nở nụ cười độc địa nói với tôi:
“Ta hận các ngươi, hận đến tận xương tủy!”
“Tại sao Tần Kỳ có thể bất chấp làm mọi thứ vì ngươi, ngươi chẳng cần làm gì cũng có được tình yêu của hắn?”
“Còn ta, ta làm đủ mọi cách, tại sao vẫn không có ai yêu thương ta?”
“Cho nên ngươi phải chết, hắn phải chết, hai ngươi đều phải chết!”
Trong lòng tôi có một linh cảm tồi tệ, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
“Tôi đang ở trong trận pháp trừ ma quỷ, cô làm gì được tôi chứ?”
Con yêu nữ nở nụ cười quỷ dị lạnh gáy, hai mắt long lên sòng sọc nhìn chằm chằm vào tôi:
“Ngươi đừng quên ngươi có mệnh sát phu….”
“Một đôi phu thê các ngươi đều có mệnh thuần âm, đều không thuộc về dương thế! Đồ ngu ngốc, đứa bé của các ngươi có sinh ra cũng không sống được bao lâu đâu! Đừng cố chấp chống đối ta nữa!”
“Ta giết Tần Kỳ trước, sau đó sẽ giết ngươi! Tần Kỳ chết rồi, ta không tin ngươi lại ở đó mãi không chịu ra!”
Nó ngửa cổ lên trời cười điên cuồng rồi nhanh chóng biến mất như một làn khói.
Từng câu nói của nó như có ma lực găm sâu trong đầu tôi, nỗi ám ảnh về mệnh sát phu, về an nguy của Tần Kỳ cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.
Tôi toát mồ hôi hột trở về phòng, trong lòng thấp thỏm lo lắng, vội vã gọi cho Tần Kỳ.
“Thuê bao quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được…..”
Anh ấy nói là vào trại cai nghiện, nhưng thực chất chỉ là đến một nơi thanh tịnh để cai nghiện thôi.
Anh ấy nói bất cứ lúc nào cần tôi đều có thể gọi cho anh ấy, vậy mà lúc này lại gọi không được.
Tôi lo lắng phát khóc, luống cuống đi đi lại lại trong phòng, tôi gọi mấy cuộc liền, đều không được.
Tôi gọi hết một lượt vệ sĩ, tài xế, thuộc hạ của anh ấy, nhưng tất cả đều chỉ nhận lại những tiếng “tút tút” lạnh lẽo…
Tôi phát hoảng thật rồi, gọi một người không được, đằng này tôi gọi mấy người, cũng đều không được! Tôi gọi cho ông quản gia mau lên đây, tiện thể cũng nhắc ông ấy giục Tiểu Hoa không cần nấu đồ ăn khuya nữa, cứ thế lên đây với tôi luôn cũng được.
Đáp lại tôi, ông quản gia kinh ngạc nói:
“Cô chủ nói gì vậy? Hôm nay Tiểu Hoa bị cảm cúm, còn bị đau dạ dày, chính cô chủ còn dặn tôi đưa con bé vào bệnh viện mà?”
Tôi cứng đờ người, sống lưng lạnh toát.
Nếu vậy thì lúc nãy ai trả lời điện thoại của tôi?
Thấy tôi im lặng thất thần, ông quản gia lo lắng hỏi:
“Cô chủ, cô sao vậy?”
Tim tôi đập thình thịch như đánh trống, trong lòng tràn ngập lo lắng và sợ hãi nhưng tôi vẫn gượng gạo nói với ông quản gia:
“Không có gì, chỉ là gặp ác mộng thôi, ông để ý Tiểu Hoa ở bệnh viện một chút.”
“Còn nữa, tôi không liên lạc được với Tần Kỳ, không biết có chuyện gì không…”
Ông quản gia thử gọi cho Tần Kỳ, cũng không liên lạc được! Chúng tôi vội vã cho người điều tra, tâm trạng lo lắng thấp thỏm cầu mong anh ấy bình an vô sự.
Những ngày sau đó, những cơn ác mộng ập đến ngày càng nhiều, tôi gần như sắp bị giày vò đến phát điên.
Tiểu Hoa vẫn chưa xuất viện, tôi bất đắc dĩ nhờ đến cha mẹ ở quê, nhờ họ lên thành phố ở cùng tôi, trấn an tinh thần cho tôi.
Mẹ tôi đến, ở trên tầng 4 cùng tôi.
Tất cả những chuyện ma quái tôi gặp mấy ngày qua, tôi không dám kể cho ai, ngoại trừ kể cho bà.
Mẹ tôi nghe xong, biểu cảm sửng sốt, luôn miệng cảm tạ trời phật phù hộ vẫn giữ được đứa bé.
Tôi cảm thấy bà còn có chuyện gì khác đang giấu tôi, nhưng tôi không chắc chắn nên cũng không dám hỏi.
Tôi thấy bà thường xuyên hỏi han tôi về chuyện gặp ma, cái gì cũng cẩn thận gọi điện về nhà hỏi ý bà nội.
Bà nội tôi hay đi chùa chiền xem quẻ, những chuyện tâm linh ma quỷ bà khá hiểu biết.
Thấy biểu hiện của mẹ tôi như vậy, tôi càng thêm lo ngay ngáy.
Tôi đắn đo mãi, quyết định kể cho mẹ tôi nghe chuyện tôi không liên lạc được với Tần Kỳ.
Nếu anh ấy có mệnh hề gì, tôi không biết mình sẽ sống tiếp như thế nào đây….
“Con nói cái gì? Không thể liên lạc được với con rể sao? Nhưng nó đi đâu mà con phải lo đến thế? Đi công tác sao?”
Tôi á khẩu, thật sự không thể để cho ai biết là Tần Kỳ đi cai nghiện được! Tôi ậm ừ gật đầu nói anh ấy đi công tác.
Mẹ tôi càng cuống hơn, hầu như lúc nào cũng đi đi lại lại, khuôn mặt lo lắng hốt hoảng, khiến tôi càng thấy bất an hơn.
Tối đó, mẹ tôi mang sữa và đồ ăn khuya từ tầng dưới lên cho tôi.
Người tôi bơ phờ mệt mỏi, tôi đắn đo mãi, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng.
“Mẹ…!con hỏi cái này…”
“…”
“Có phải con có mệnh sát phu không?”
Tôi vừa dứt lời, “choang” một tiếng, mẹ tôi bất ngờ đánh rơi ly sữa trên tay.
Sữa nóng và những mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe, tôi giật nảy người, trong lòng có một linh cảm tồi tệ ập đến..