Cuối cùng thì Đoàn Giang Khánh cũng chịu bình tĩnh lại, anh ta để Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục ngồi đối diện mình, sau đó thì vô cùng nghiêm túc, nói:– Như vậy đi, trước mắt thì Trung Tá Phó hãy về nhà của mình trước, đợi khi nào tôi và Tô Nhiễm nói chuyện rõ ràng thì sẽ báo cho cậu, có được không?Mặc dù Phó Thiêm Dục không muốn lắm, nhưng ít nhất thì chỉ có cách đó anh mới có thể ở lại đây và tiếp tục điều tra. Nên bất đắc dĩ anh phải đồng ý với yêu cầu của Đoàn Giang Khánh.Buổi khuya hôm đó thì Đoàn Giang Khánh đã ở lại nhà của cô. Nhưng cũng nhờ khoảnh khắc này thì Phó Thiêm Dục mới phát hiện ra một bí mật động trời mà trước giờ anh chưa hề biết! Đó chính là trong nhà của Tô Nhiễm không chỉ có một phòng, mà cô còn có một căn gác lửng ở phía trên, và nơi đó dường như còn đủ thêm ba người chui vào. Lúc này, ánh mắt của Phó Thiêm Dục nhìn cô, nhưng cô không hề có chút chột dạ nào, còn nói:– Đừng nhìn tôi, là do anh không nghe tôi nói hết, hơn nữa từ đầu là anh muốn ngủ ở sofa, nên tôi cũng không nói nữa.Nghe đến đây thì Đoàn Giang Khánh mới nhìn sang Phó Thiêm Dục, nhưng anh đã ngay lập tức bắt được tín hiệu mà bước đến choàng tay ôm lấy eo của Tô Nhiễm, nói:– Anh đâu có trách em, hơn nữa chúng ta cũng ngủ cùng nhau từ lâu rồi, em còn nhắc chuyện đó làm gì?Sau đó thì Đoàn Giang Khánh đã ho khan một tiếng, rồi “bắt” Phó Thiêm Dục ngủ cùng đệm với mình.Đợi khi Tô Nhiễm về phòng thì hai người họ mới ngồi lại với nhau như hai người đàn ông để nói chuyện, Đoàn Giang Khánh đưa cho Phó Thiêm Dục một số giấy tờ, chính bản thân Phó Thiêm Dục còn kinh ngạc vì điều đó mà. Anh làm Trung Tá nhưng lượng thông tin anh thu thập về Alan còn ít hơn cả Đoàn Giang Khánh, nhưng có điều này làm cho anh không hiểu… Tại sao Đoàn Giang Khánh lại điều tra về Alan?– Thật ra thì tôi cũng không có hứng thú với tên này, nhưng vào mấy ngày trước thì có người nói đã nhìn thấy Alan đến phần mộ của cha tôi.– Cha của anh?– Đúng vậy, có lẽ Alan quen biết ông ấy, nên đã đến đó để viếng thăm. Không chỉ vậy mà còn giúp mộ của mẹ Nhiễm Nhiễm lau dọn, tôi đang nghĩ đến hai trường hợp… Một, là người thích Nhiễm Nhiễm nhiều năm tên là Hồ Khiêu Nhiên. Hai… Alan chính là Nhiễm Nhiễm.Quả nhiên thì Tô Nhiễm rất đáng nghi ngờ, nhưng ngay sau đó thì cả hai đều đã gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Một nữ nhân như Tô Nhiễm thì làm sao có thể là Alan nguy hiểm được chứ, hơn nữa con người của Tô Nhiễm chỉ có nóng tính thôi, chứ tâm tình của cô vẫn rất tốt, có túng thiếu đến đâu thì cũng chẳng dại dột mà dính vào con đường buôn bán chất cấm.– Phó Thiêm Dục, tôi có thể giao Nhiễm Nhiễm lại cho cậu hay không?Đến đây, Phó Thiêm Dục cũng có chút hoảng rồi, với một người yêu thương em gái như Đoàn Giang Khánh thì lỡ như biết được anh chỉ đang giả vờ và lừa anh ta, thì liệu anh ta có nổi máu sung thiên rồi đánh chết anh hay không nhỉ?– Có thể.– Phó Thiêm Dục, cậu hãy thay tôi bảo vệ Nhiễm Nhiễm… Con bé đã chịu đủ rồi.Lúc này, Phó Thiêm Dục cũng đưa mắt nhìn về căn phòng của Tô Nhiễm, có lẽ Đoàn Giang Khánh nên biết sự thật… Dù sao anh ta cũng yêu thương Tô Nhiễm như vậy mà, nên chắc khi biết khi Tô Nhiễm và anh không có bất cứ quan hệ gì thì anh ta sẽ rất vui. Nhưng cảm xúc của Phó Thiêm Dục cũng chỉ đến đó thôi, anh còn chưa kịp thú nhận thì Đoàn Giang Khánh đã vỗ vai của anh một cái, nói:– À, chúc cậu may mắn nhé.– Ý anh là gì?– Nhìn Nhiễm Nhiễm vậy thôi, chứ con bé cũng đam mê nấu ăn.Nghe đến đây thì trong đầu của Phó Thiêm Dục đã hiện lên ba dấu chấm hỏi to đùng, mê nấu ăn thì sao chứ? Phụ nữ biết nấu ăn, bếp núc một chút cũng rất tốt mà… Nhưng mà…– Nhưng mà mỗi tội chỉ nấu thôi, chứ ăn vào nó lạ lắm. Nên nếu sau này về nhà cậu thì đừng để con bé xuống bếp, nó là dạng giỏi việc nước nhưng việc nhà thì đừng mơ đến, không làm bừa thêm thì đã ơn trời rồi.Phó Thiêm Dục nghe thấy thì khóe môi cũng chỉ biết giật giật, nghe cứ quen quen thế nào ấy nhỉ.Bất chợt kí ức xưa lại ùa về, đó là lúc Phó Thiêm Dục mười tuổi, còn Phó Thiên Ân cũng được hơn năm tuổi, vì hôm đó những người làm trong nhà đều đã về nhà ăn Tết nên trên dưới Phó gia chẳng còn ai, sợ rằng con trai và con gái bị đói nên Thái Vy Ương đã trổ tài nấu nướng.Quả nhiên là Đại úy phu nhân (lúc đó cha của anh vẫn còn là Đại úy), biết nấu, biết nướng, hình thức cũng không tệ… Những món ăn trên bàn ăn lúc đó phải được đánh giá mười trên mười, nếu như khi Phó Thiêm Dục giơ đũa lên thì con cua trên bàn không kẹp lại.Thế là cả buổi trưa đó ba mẹ con nhà anh đã ở trong bếp cả buổi và chiếc bụng vẫn đói meo, mãi cho đến khi chs anh là Phó Cát Tùng xong việc thì ông ấy đã nấu cho cả nhà ăn, lúc đó trong tủ lạnh cũng chẳng còn gì nên chỉ đơn giản là cơm với trứng, nhưng đó là món cơm chiên trứng ngon nhất cuộc đời của anh.Bất chợt nghĩ lại mà anh vẫn còn rùng mình, cái khoảnh khắc con cua kẹp lại đôi đũa đó đã làm anh ám ảnh đến tận bây giờ, nên khi mẹ anh định vào bếp là anh sẽ việc cớ công việc mà đi ngay… Không chỉ có anh, mà ngay cả Phó Thiên Ân cũng không ngoại lệ.– Đừng hối hận, cậu không thoát được làm rể Đoàn gia đâu.Phó Thiêm Dục kiểu: “Cú tui, cú tui!”