Trong Phủ đốc công. Xuyên qua cửa lớn huy hoàng, đi qua ngoại viện tráng lệ thì mới có thể tiến được vào nội viện. Chu Bác, người vừa mới tới U Vương Phủ để thăm dò dập đầu với người đang trên ghế bành xong rồi mới nói: “Tham kiến đốc công, thuộc hạ mới từ U Vương Phủ điều tra trở về.” Ngụy đốc công quyền cao chức trọng miễn cưỡng ngồi tựa lưng trên ghế bành. Hai mắt nhắm lại, vừa đặt tay lên huyệt thái dương để xoa nhẹ vừa chờ tin tức của thuộc hạ. Ngụy đốc công năm nay đã gần sáu mươi, nhưng trên mặt lại không có nếp nhăn gì, làn da cũng được bảo dưỡng thích hợp, nếu người lạ nhìn qua thì sợ rằng không đoán được tuổi thật của ông ta. “Hồi bẩm đốc công. U Vương vẫn như giống hệt như trước kia, nhưng bệnh tình hình như lại nặng hơn không ít. Về phần bên cạnh thì chưa phát hiện điều gì lạ thường. Chỉ có vị vương phi vừa mới tới kia không cẩn thận rơi xuống nước, giày vò cả phủ một phen.” “Hửm?” Ngụy Khởi mở mắt: “Rơi xuống nước? Đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước?” Giọng nói của Ngụy Khởi nghe có chút chói tai, bởi vì khi còn nhỏ ông ta từng tịnh thân, cho nên từ đó cho đến bây giờ giọng nói vẫn cứ như thế. Chu Bác nghe mà tê cả da đầu, chỉ có thể hồi bẩm lại những gì mình thấy: “Thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm. Thuộc hạ vừa mới tới cửa sân thì đã nghe tiểu tỳ hô to vương phi rơi xuống nước. Thuộc hạ sợ rằng có chuyện xảy ra nên nhanh chân chạy theo nhìn, nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Nhưng mà vị vương phi này của U Vương cũng khá là xinh đẹp.” Ngụy Khởi cười khẽ một tiếng: “Một tên ma bệnh đã bước một chân vào quan tài như hắn đương nhiên là trân quý thời gian ôm mỹ nhân trong ngực. Huống chi đây chính là người có bát tự phù hợp mà bệ hạ đã đích thân đi tìm Bạch Hạc đại sư tìm cho. Nói không chừng Hoắc Đình Vân thật sự cảm thấy hắn có thể nương nhờ vào mối hôn sự này mà xung thành người sống.” Ngụy Khởi đỡ ghế đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: “Thân là con trai của Hoắc Tri Ý mà lại sống uất ức như thế, nếu ta mà là ông ta thì chỉ sợ dù là đang ở cửu tuyền thì cũng giận tới mức sống lại.” Ông ta đã quen với cái thói không xem ai ra gì, cho nên lúc nói chuyện cũng chẳng biết nể nang. Nhưng dù ông ta có thế thì cũng không có người dám phản bác lại. Bởi vì dù cho có là bệ hạ thì cũng phải cho Ngụy Khởi ba phần mặt mũi. Từ ngày mà Tây Hán quật khởi thì đã kết cục này đã được chú định — Áp đảo trên hoàng quyền, bị vạn người khinh miệt, nhưng người khác lại không thể không tôn trọng. Ngụy Khởi dạo bước tới dưới hiên, liếc nhìn sắc trời một cái. Trời giống như sắp đổ mưa to, tiết Xuân ở Đại Lương luôn là thế, hở một tí là mưa to mưa lớn. Ông ta đưa lưng về phía Chu Bác, nghịch sáng hỏi: “Đồ vật bị mất đã tìm được chưa?” Chu Bác cúi đầu xuống thấp, thanh âm cũng nhẹ đi mấy phần: “Bẩm đốc công, chưa có tin tức. Ngày ấy, sau khi nữ thích khách kia rơi xuống vách núi thì đã mất đi tung tích. Thuộc hạ vô năng.” Ngụy Khởi cười lạnh một tiếng: “Nếu đã vô năng thì đi mà sửa chữa, còn đứng đơ ở ngay đây làm gì?” Chu Bác liên tục dạ vâng rồi rời khỏi phòng. Ngụy Khởi nhìn theo bóng lưng của người nọ, ý cười dần nhạt mắt. Ông ta hít sâu một hơi rồi khép mắt lại. Không ai có thể hiểu thấu bí mật của Thiên Mật Tộc. Lần này thánh vật bị cướp mất, cũng có thể xem như là một cơ hội để thả dây dài câu cá lớn. Nghe đồn rằng Thiên Mật Tộc có một bảo tàng, nó có thể giải bách độc, giúp người chết sống lại, mọc lại thân thể, vô cùng kỳ diệu. Vì thế nếu có được nó, giấc mộng trở thành một người đàn ông trọn vẹn của ông ta chẳng phải dễ như trở bàn tay? *** *** Sau khi Hoắc Đình Vân rời khỏi sân của Phật Sinh thì sắc trời cũng trở nên âm trầm. Hắn thu mắt lại, rồi đi về hướng của từ đường nhà họ Hoắc. Hắn vào từ đường, lấy ra một cây nhang, sau đó quỳ xuống bồ đoàn dập đầu theo quy củ. Đây là việc Hoắc Đình Vân hay làm vào mỗi ngày. Trong từ đường nhà họ Hoắc, ngoại trừ các vị lão tổ tông thì còn thờ phụng đôi phu thê của Hoắc Tri Ý, phụ mẫu của Hoắc Đình Vân. Hoắc Tri Ý là U Vương đời trước. Lúc trước nhà họ Hoắc cũng không được quyền thế như bây giờ, tuy nói cũng là thư hương thế gia nhưng cùng lắm chỉ là quan viên ngũ lục phẩm, không có thành tựu gì. Mọi việc xảy ra thay đổi từ khi Hoắc Tri Ý được tuyển chọn làm thư đồng của hoàng tử. Khi đó tiên đế còn chưa định ra thái tử, mà mấy vị hoàng tự là sàng sàng tuổi nhau, gia thế cũng tương đương cho nên đã gọi thái phó tới để dạy chung, đồng thời lại tuyển cho vài thư đồng. Trong các vị hoàng tử năm đó, đương kim thánh thượng là người tầm thường nhất. Cũng là người quan hệ thân cận nhất với Hoắc Tri Ý, có thể nói là hảo hữu chí thân. Nhưng không ai ngờ rằng người tầm thường nhất lại trở thành người cuối cùng ngồi lên được ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Hoắc Tri Ý thì được phong thành vương gia khác họ, cả tộc Hoắc thị cũng vì thế mà vinh quang. Chỉ tiếc rằng Hoắc Tri Ý tướng tài sớm gãy, mới ba mươi tuổi thì đã chết trận nơi sa trường. Tình cảm phu thê của hai người sâu đậm, cho nên không lâu sau đó mẫu thân của Hoắc Đình Vân cũng ưu sầu thành bệnh, cuối cùng cũng theo gót phu quân, bỏ lại Hoắc Đình Vân lúc đó chỉ có mấy tuổi đầu. Tuổi còn nhỏ mà đã phải mất đi nơi nương tựa… Nghe đến đây, gương mặt nhỏ của Phật Sinh nhăn thành một nhúm. Thật thê thảm, giống hệt như nàng. Không, phải nói rằng hắn còn thảm hơn nàng mấy phần. Tốt xấu gì nàng cũng có một cơ thể khỏe mạnh, có thể chạy có thể nhảy. Còn Hoắc Đình Vân thì sao? Hôm qua lúc Hoắc Đình Vân đi tản bộ với nàng thì đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch, mắt thấy sắp không thở nổi, bị Hướng Cổ đỡ về nghỉ ngơi. Đồng thời cũng dọa cho Phật Sinh phát sợ. Một người giống ngọc như thế sao có thể thảm tới như vậy được? Có thể thấy Phật Tổ thường xuyên chẳng tập trung, không những không chiếu cố được mẹ nàng mà còn không chiếu cố được cho cả Hoắc Đình Vân. Mai Hương cũng thở dài: “Đúng thế. Mấy năm nay vương gia cứ như thế mãi. Cũng may bệ hạ nhớ tình cũ, luôn đối xử với vương gia như là con ruột của mình.” Mấy ngày nay Mai Hương và Hạ Hà đã dần dần quen thuộc với vị vương phi mới đến. Vốn dĩ bọn họ còn lo lắng vị vương phi tới từ Nam Châu này sẽ không tốt ở chung. Nhưng sau khi ở chung mấy ngày, bọn họ phát hiện vương phi rất thân thiện, không có chút kiêu ngạo nào. Lúc bọn họ đang nói chuyện thì Hoắc Đình Vân đi tới. “Đang nói chuyện gì mà chăm chú thế?” Hoắc Đình Vân đi tới bên cạnh Phật Sinh, động tác quen thuộc mà cầm lấy cổ tay bạch ngọc của nàng. Đầu ngón tay phiếm màu xanh nhạt phủ lên mạch đập, sau đó tự lẩm bẩm: “Ừm. Tốt hơn nhiều rồi.” Cứ việc mấy ngày nay nàng và Hoắc Đình Vân có không ít lần tiếp xúc tứ chi, vết thương trên người nàng của là do Hoắc Đình Vân bôi thương, nhưng vành tai của Phật Sinh vẫn lặng lẽ đỏ lên. Nàng rút tay về, gật đầu nói: “Ừm, ta chắc nịch lằm. Cho nên sẽ khỏe nhanh thôi.” Đương nhiên việc này cũng có quan hệ với số thuốc bổ mà Hoắc Đình Vân đưa tới cho nàng dùng. Ẩm thực mấy ngày này của Phật Sinh không phải là Gà hầm nhân sâm thì là Gà hầm lộc nhung… Các dược liệu quý báu liên tục vào miệng, nếu cứ dùng cách này, cho dù là con thỏ thì cũng sẽ bị bồi bổ thành sói. Hoắc Đình Vân nghe thấy câu ví von này của nàng thì không khỏi buồn cười. Lúc hắn cười như gió xuân thổi qua mặt, làm cho Phật Sinh thẹn thùng không thôi, đành phải dời mắt sang nơi khác. Phật Sinh vịn cây cột ở hành lang để đứng dậy, nói: “Cũng đã ra ngoài lâu rồi, chúng ta về thôi.” “Được.” Hoắc Đình Vân cười đáp, sau đó thay Mai Hương đỡ lấy nàng. Phật Sinh có chút xấu hổ, nàng sợ mình không cẩn thận ép vỡ Hoắc Đình Vân. Cho nên khoát tay nói: “Không cần không cần, ta có thể tự mình đi.” Có lẽ là động tác khoát tay của nàng quá lớn, cho nên đẩy Hoắc Đình Vân lảo đảo một cái. Hắn bật cười, nói: “Được, vậy nương tử tự đi đi.” Phật Sinh thấy thế thì vô cùng lúng túng… Nàng cẩu thả quen rồi. Người lớn lên trong ổ của sát thủ thì làm gì biết tới cái gì gọi là thận trọng dịu dàng. Mai Hương và Hạ Hà nhìn nhau, tựa hồ muốn nói: Khí lực của vương phi lớn thật đấy. Trong mấy ngày này, Phật Sinh cũng đã tìm hiểu được một ít thông tin về vị vương phi nguyên bản. Vị cô nương này chính là con gái của Thứ sử Nam Châu Đỗ Như Yên, là một vị tiểu thư khuê các hàng thật giá thật, trên người còn có tài danh. Mà cái tác phong tiện tay là có thể vỗ bàn của Phật Sinh thực sự chẳng giống gì một tiểu thư khuê các. Cho nên nàng đã cố ý thu liễm lại cử chỉ của bản thân, chỉ là trong một số thời khắc vẫn phải bị lộ ra nguyên hình. Phật Sinh khẩn trường nói bù: “Ta cũng không biết vì sao lại thế này. Có lẽ là khí hậu ở kinh thành và Nam Châu khác nhau, sau khi ta tới kinh thành thì khí lực cũng tăng lên không ít…” Lời bịa đặt này quả thật quá vụng về… Còn không bằng nói là do ăn nhiều thuốc bổ quá. Phật Sinh ảo não. Nhưng Hoắc Đình Vân lại dường như chẳng có nghi ngờ, hắn chỉ là xin lỗi nói: “Là do bản vương quá mức yếu ớt, không phải là do nương tử sai.” Phật Sinh nghe hắn nói thế thì lòng càng thêm khó chịu. Nàng cũng không đoái hoài tới việc xấu hổ nữa, mở miệng khuyên lơn: “Người tốt gặt quả tốt, vương gia nhất định sẽ khỏe lên.” Hoắc Đình Vân ừ một tiếng, sau đó cùng nàng một trước một sau bước vào cửa sân. Mới vào tới cửa thì bọn họ đã nghe kẻ hầu bẩm lại, nói là có Mai phu nhân tới chơi. Phật Sinh biết vị Mai phu nhân này, bà ta là phu nhân của nhị phòng nhà họ Hoắc. Đối với kẻ khi nói chuyện thì luôn cầm thương mang côn, đâm vào chỗ đau của người khác này, Phật Sinh thật sự chẳng có chút cảm tình nào. Nàng nhìn Hoắc Đình Vân, nhưng Hoắc Đình Vân lại chẳng tỏ ra khó chịu nào. Hắn chỉ nói: “Mời nhị nương vào đi.” Mai phu nhân vô cùng hứng khởi bước vào, dường như là có việc gì tốt đã xảy ra. Trong tay bà ta cầm một bức họa, vừa vào cửa thì đã nói: “Đình Vân đâu, mau đến đây nhìn xem bức tranh mà đường đệ ngươi mới vẽ này. Ngươi có tài, nên chỉ điểm cho một chút. Mấy ngày nữa nó phải tới thư phòng làm thư đồng rồi.” Bởi vì có Hoắc Tri Ý làm tiền lệ nên khi nhắc tới việc này, Mai thị cười như nở hoa. Lúc này bà ta tìm đến Hoắc Đình Vân đương nhiên là vì đang có ý khoe khoang. Nhưng Hoắc Đình Vân lại phảng phất như không nhìn thấy, hắn chỉ mở bức tranh ra, sau đó tỏ vẻ như là đang cẩn thận nhìn ngắm. Khóe miệng của Mai thị hạ xuống. Chỉ là khi thấy hắn chăm chú như thế thì cũng cảm thấy có chút mặt mũi, bà ta dời mắt, nhìn về phía Phật Sinh đang đứng bên cạnh. Ngày ấy bà ta bị nàng hất tung xuống đất, trong lòng ít nhiều gì vẫn có chút khó chịu. Lại nghe nói nàng là tài nữ Nam Châu, bèn nói: “Nghe nói trước khi vương phi xuất giá rất có tài danh. Không bằng đến đây chỉ điểm cho Trọng Nguyên nhà ta một chút?” Nếu như nàng có thể nói được thì thôi, nhưng nếu nói không nên lời thì chắc chắn sẽ bị mất mặt. Chỉ là bà ta nhìn tới nhìn lui, lại chẳng nhìn ra nữ tử này có chút dáng vẻ tài nữ nào. Phật Sinh bỗng nhiên bị điểm tên, có chút mờ mịt nhìn sang bức tranh kia. Trên tranh vẽ một con ngựa, trên ngựa ngồi một người, sau ngựa có một chút mực.” Phật Sinh há to miệng: “Bức tranh này… đang vẽ một con ngựa vừa chạy vừa ị phân?” Lời này vừa ra, sắc mặt của Mai thị cũng trở nên tái xanh. Nữ nhân này có ý gì? Là đang chê bai họa kỹ của Trọng Nguyên nhà bà ta hay sao? Cái gì mà con ngựa đang ị chứ? Sao có thể nói chuyện thô tục như vâyk! Mai thị cố gắng giữ lấy ý cười, quay mặt nhìn sang Hoắc Đình Vân: “Còn Đình Vân thì sao, ngươi sẽ không cũng cảm thấy như vậy chứ?” Phật Sinh cũng lo sợ bất an nhìn về phía hắn. Xong rồi, muốn bại lộ rồi sao?