Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Quái Đàm Radio Chương 14-15: 14: Lão Trương (1) – 15: Lão Trương (2)

Chương 14-15: 14: Lão Trương (1) – 15: Lão Trương (2)

11:31 sáng – 31/05/2024

14: Lão Trương (1)


Dương Tiểu Ngọc nói “Đúng rồi, bác sĩ Triệu. Anh tới bệnh viện công tác từ năm nào thế nhỉ?”

“Cô hỏi cái này làm gì?”

“Bác sĩ Triệu tuổi trẻ tài cao, mọi người có chút tò mò thôi.”

Hình như cảm thấy mình có hơi đường đột, Dương Tiểu Ngọc thè lưỡi xoay người rời khỏi phòng làm việc, để lại Trần Mặc như có điều suy nghĩ.

Tuy bây giờ nhìn thì sóng êm biển lặng nhưng đây có thể chỉ vì anh mới tiếp xúc đến một góc tảng băng của câu chuyện mà thôi.

Còn nữa, cuộc đối thoại với Dương Tiểu Ngọc ban nãy cũng khiến Trần Mặc có tí để ý. Hình như vụ việc ồn ào lần này có quan hệ tiềm tàng nào đó với Triệu Hòa Bình.

Đúng lúc này, xào xạc…

Một cơn gió không biết từ nơi nào thổi tới lướt qua xấp giấy trên bàn. Một tờ trong đó lộn một vòng trong không trung, không biết cố ý hay vô tình mà lại rơi ngay xuống chân Trần Mặc.

Giống như đang cố tình thu hút sự chú ý của anh.

Trần Mặc đưa tay nhặt nó lên, nét mặt đột nhiên cứng đờ.

“Đây là…”

Đây không phải báo cáo tình trạng bệnh tật thông thường mà là bản giải trình tình huống xảy ra sự cố khi giải phẫu.

Nói chính xác hơn, đây là bản báo cáo tử vong của Tề Đông Thăng.

Không chỉ như vậy, điều khiến Trần Mặc bất ngờ hơn là ở cột thông báo bác sĩ mổ chính lại bất ngờ xuất hiện tên của Triệu Hòa Bình.


“Thì ra… là thế…

Bảo sao bệnh viện lại ‘đặc biệt chiếu cố’ mình như thế. Hoá ra là sợ mình kéo phiền phức đến.”

Khóe miệng Trần Mặc cong lên. Thì ra Triệu Hòa Bình này là người tham gia trực tiếp vào cuộc phẫu thuật chết người kia.

Lẽ nào đây là nguyên nhân khiến quỷ hồn giết người?

Có điều, vì sai lầm trong công tác mà giết người ta luôn. Có phải là con quỷ này hơi bị hẹp hòi rồi hay không?

Nghĩ tới đây, thế mà Trần Mặc lại thấy hơi buồn cười.

Tốt lắm, cuối cùng thì bây giờ anh cũng thu được tí manh mối, có điều vấn đề lớn nhất vẫn chưa giải quyết được.

Rốt cuộc thì gã Tề Đông Thăng của nợ này đã chạy đi đâu rồi?

“Còn cả lão viện trưởng họ Tần kia nữa, giấu giấu diếm diếm không nói hết sự thật. Hay cứ đi tìm ông ta tâm sự cái đã.”

Trần Mặc tiện tay nhét báo cáo vào túi áo, nhìn vào cái gương treo trên tường để điều chỉnh biểu cảm trên mặt. Sau đó anh kéo cửa phòng làm việc ra.

Thấy “bác sĩ Triệu” đứng trước cửa, rõ ràng là trên mặt viện trưởng Tần toát lên vẻ kinh ngạc: “Không phải tôi đã cho cậu nghỉ mấy ngày rồi à? Sao cậu còn tới đây nữa. Người nhà bệnh nhân còn đang làm ầm ĩ ở bên ngoài kia kìa, cậu không sợ xảy ra chuyện hả?

Viện trưởng Tần nói xong thì lắc đầu, không biết làm sao.

“Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến tôi.” Trần Mặc vừa quan sát biểu cảm của đối phương vừa vắt óc tìm từ: “Thật ra tôi cũng muốn hiểu rõ tình hình hơn một chút, xem thử có thể giúp được gì cho bệnh viện không, nhanh chóng giải quyết vấn đề.”

“Tìm hiểu tình hình?” viện trưởng Tần nghe thế thì dừng công việc đang làm lại, nhìn Trần Mặc với vẻ đầy thâm ý: “Cậu muốn tìm hiểu tình hình gì?”


“Là về thi thể mất tích kia…”

“Bác sĩ Triệu.”

Không đợi Trần Mặc nói xong, viện trưởng Tần đã cắt ngang lời anh.

“Tuy người chết có liên quan trực tiếp đến cậu nhưng tính mạo hiểm của ca phẫu thuật này rất cao. Với lại, trước khi mổ người chết cũng đã ký vào giấy tờ hiểu rõ tình hình và đồng ý phẫu thuật rồi. Thế nên về sự cố lần này, dù là cậu hay bệnh viện thì trách nhiệm cũng không lớn. Cậu không cần lắng quá đâu.”

Về phần thi thể…” Viện trưởng Tần nhíu mày, giống như đang cân nhắc gì đó: “Ban đầu bệnh viện không định để cậu nhúng tay vào chuyện này, thế nhưng vừa nãy chúng tôi lại biết thêm một chi tiết mới. Đương sự duy nhất trong chuyện này, người trực ban đêm qua lại chính lão Trương. Người này là do cậu giới thiệu vào trong viện, nên chắc cũng hiểu khá rõ về anh ta nhỉ.

Nếu hôm nay cậu đã mất công đến đây rồi thì mau đi tìm lão Trương để tìm hiểu tình huống đêm qua nhé, cậu thấy thế nào?”

Viện trưởng Tần không hổ là viện trưởng Tần. Mạch suy nghĩ, phân tích rất rõ ràng, mục đích cũng rất minh xác. Hơn nữa, lời này còn trúng ý của Trần Mặc nữa, đương nhiên anh chẳng có gì để từ chối rồi.

“Vâng, viện trưởng. Để tôi đi thử xem sao.”

Rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, trên mặt Trần Mặc hiện lên vẻ đăm chiêu.

Lão Trương bảo vệ kia có vẻ là nhân vật mấu chốt đây.

Nói gì thì nói, tiếp theo là phải đi gặp người này cái đã. Trần Mặc thấy nhà xác bệnh viện thường được đặt ở phía dưới mặt đất, thông với khu vực để xe nên anh ấn thang máy đi thẳng xuống tầng hầm.

Có lẽ là do trùng hợp, thang máy bệnh viện bình thường đầy người đến người đi mà bây giờ lại chẳng thấy một ai.

Lát sau thang máy ngừng lại.

Khi cửa thang máy vừa trượt ra hai bên, luồng không khí lạnh lẽo trong hành lập tức ùa vào.

15: Lão Trương (2)

Chắc là vì ở dưới lòng đất nên cảm giác như nhiệt độ chỗ này phải thấp hơn bên ngoài đến mấy độ, tuy thỉnh thoảng lại có mấy bóng đèn dây tóc chợt sang lên nhưng cũng chẳng hề tăng thêm tí cảm giác an toàn nào.

Lúc Trần Mặc vừa bước ra khỏi thang máy thì trên đỉnh đầu đột nhiên phát ra mấy tia lửa nổ lốp ba lốp bốp. Ngay sau đó đèn đóm chợt tắt ngúm, xung quanh lập tức tối om đưa tay không thấy được năm ngón.

Đáy lòng Trần Mặc bỗng giật thót một cái, thần kinh lập tức căng chặt. Đồng thời anh cũng đưa tay vào túi áo, nắm chặt con dao mổ lúc nãy đã tiện thể lấy được.

Trong các câu chuyện linh dị, cái kiểu xung quanh đột nhiên xảy ra tình huống quái đản này thường là điềm báo tử vong. Bây giờ Trần Mặc đang một thân một mình ở dưới lòng đất, đầu óc sao có thể không căng như dây đàn được chứ.

May mà tình trạng tối tăm này cũng không kéo dài bao lâu, hơn mười giây sau, bóng đèn vàng xung quanh nhấp nháy vài lần rồi tự sáng lên.

Trần Mặc thở phào, lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục về phía trước.

Hai bên hành lang của tầng B1 có không ít cửa phòng được đánh số, chẳng qua Trần Mặc lại không thừa quan tâm hay hiếu kỳ để chui vào thăm dò.

Anh đi men theo hành lang một lát thì thấy bảng phòng trực ban xuất hiện ngay phía trước. Tuy cửa ra vào đã bị đóng chặt nhưng xuyên qua cửa sổ trên hành lang vẫn có thể thấy được, trong căn phòng sáng trưng ấy không có một bóng người.

Lão Trương trông coi nhà xác đi đâu rồi?

Trần Mặc mới nghĩ thế thì chợt phát hiện ra một chuyện: Không biết từ lúc nào, cánh cửa nhà xác phía trước phòng trực ban, nằm đối diện với mình đã mở ra một khe hở. Từ trong đó, làn gió âm u lạnh lẽo đang chậm rãi phả ra.

Bây giờ còn đang là ban ngày, cốt truyện vẫn chưa hoàn toàn mở ra, theo lý thuyết thì anh sẽ không xui đến mức bị tập kích ngay. Chỉ có điều, nếu đang ở trong một thế giới linh dị có thể xảy ra bất cứ chuyện gì thì ai mà nói chắc chắn được chứ.

Trong lúc Trần Mặc đang chần chừ, không biết có nên tiến vào điều tra không thì nghe thấy cánh cửa đang khép hờ kia phát ra một tiếng ‘KÉT’, ngay sau đó một cái bóng trắng toát xuất hiện trong màn đêm.

Trần Mặc bất ngờ không kịp chuẩn bị, lập tức bị cái bóng đó dọa cho giật nảy cả mình, định thần nhìn kỹ lại thì mới phát hiện ra đó là một người đàn ông hơn 50 tuổi. Ông ta có vóc người trung bình, trên mặt đeo một cái khẩu trang to đùng, tay cầm đèn pin trong tay. Vừa nãy ông ta im hơi lặng tiếng xuất hiện sau cánh cửa, đúng là dọa cho người khác nhảy dựng.

Có chìa khóa, có thể tùy ý ra vào nhà xác, không cần phải nhiều lời cũng biết người này hẳn là lão Trương trông giữ nhà xác rồi. Khó trách ban nãy Trần Mặc không thấy người trong phòng trực ban, thì ra người này lại chui vào trong nhà xác, không biết là đang mày mò cái gì trong căn phòng tối om kia nữa.


Tuy đoán được người này rất có thể là lão Trương, nhưng xuất phát từ cẩn thận nên Trần Mặc không lập tức tiến lên mà lại len lén nhìn sàn nhà dưới chân đối phương trước.

Dưới ánh đèn vàng, thân hình lão Trương hắt ra một cái bóng đen dài trên mặt đất. Chắc không phải là ‘thứ kia’ rồi.

Trần Mặc khẽ thở phào một hơi: “Lão Trương, là tôi, Triệu Hòa Bình đây. Viện trưởng bảo tôi đến tìm anh.”*

**Nam chính đang vào vai 1 bác sĩ trung niên nên xưng hô vậy.

“Viện trưởng? Tìm tôi làm gì thế?” Lão Trương tháo khẩu trang, khuôn mặt ra chất phác khẽ chuyển động.

Thằng cha này, rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngu thế?

“Còn có thể là chuyện gì chứ? Đương nhiên là về chuyện thi thể mất tích đêm qua rồi.” Trần Mặc nói xong, làm ra vẻ mặt khó hiểu: “Tối qua không phải anh trực ban ở đây à? Chuyện xảy ra ngay bên cạnh, chẳng lẽ lại không có tí dấu vết nào ư?

Vừa nói Trần Mặc vừa quan sát đối phương. Lão Trương này không ở im trong phòng trực ban mà lại chạy tới nhà xác làm cái gì không biết, trông cũng có vài phần khả nghi đấy.

Nghe Trần Mặc nói xong, nét mặt lão Trương lập tức trở nên hơi do dự, sau đó ông ta thở dài nặng nề.

“Bác sĩ Triệu, có phải là tôi biết mà không báo đâu. Tôi đã nói mà không ai chịu tin đấy chứ. Cấp trên đã cảnh cáo, nếu tôi còn nói vớ nói vẩn nữa thì sẽ đuổi việc luôn ấy.”

Nói vớ nói vẩn à?

Trần Mặc nhạy bén bắt được cụm từ miêu tả không giống bình thường này.

Cái này nói rõ lên một điều: Đúng là lão Trương đã gặp một số chuyện một số không bình thường. Thậm chí, nó có thể là đầu mối quan trọng trong sự kiện lần này.

“Cái gì mà vớ vẩn với không vớ vẩn? Chỉ cần là manh mối giúp giải quyết vấn đề thì đều nên nói ra. Lão Trương, tôi được viện trưởng phái xuống tìm hiểu tình hình đêm qua.”