2
Mặc U dừng hành động xoa tay lại: “Được rồi, đều là lỗi của tôi, đều tại tôi hết! Cái đồ không có lương tâm nhà cô, tôi nuôi cô hai năm, chẳng lẽ tôi có thể trơ mắt nhìn cô bị đám lệ quỷ kia cắn xé sao? Cô chưa từng đến con đường u minh, không biết nơi đó…”
Giống như nhớ tới chuyện gì đó, anh khẽ cười: “Cô còn trẻ, những nơi như chỗ đó tốt nhất đừng đi.”
Anh tiếp tục chà xát tay tôi cho đến khi nóng lên, lúc này mới buông ra.
“Được rồi đấy! Tự cô giải quyết tiếp đi, hai người này chỉ là người thường, không hề có tâm tư ích kỷ, ma không nhập thể được. Cô giúp họ trừ tà một chút là được. Tôi mệt rồi, đi ngủ đây.”
Lần này anh không xoa đầu tôi mà gõ một cái thật mạnh.
Tôi không biết tại sao anh lại né tránh vấn đề đó, nhưng tâm trạng khó chịu đã dần tan biến.
Sau khi chắc chắn tay mình không còn nấm mốc, tôi cầm cây bút mực đi đến chỗ đội trưởng Tần và cảnh sát kia, ấn thật mạnh lên huyệt nhân trung của họ, sau đó dùng compa đâm vào ngón tay giữa của hai người đó, hội tụ dương khí.
Không lâu sau, đội trưởng Tần tỉnh lại, mơ màng nhìn tôi.
Tôi chỉ chỉ thi thể Trần Truyền: “Anh ta chết rồi.”
Đội trưởng Tần sửng sốt, vội ngồi bật dậy.
Dưới đất, đầu và phần thân của Trần Truyền bị chia làm hai, cái đầu vỡ nát như đầu của Câu Bà Tử, nhìn qua không hề giống bị ngoại lực tác động, một vết thương cũng không có.
Trên xác chết, nấm mốc đã phủ đầy.
“Đây… Đây…” Đội trưởng Tần hoang mang, “Không phải anh ta nói cô có thể cứu anh ta sao? Sao lại…”
“Vừa bước vào đây, các anh đã hôn mê, anh ta vốn đã bị như vậy.” Tôi giả ngốc.
Đội trưởng Tần sững sờ một lúc, nhưng anh ta không ngốc, nhìn tôi hỏi: “Thế nên làm gì đây?”
“Đốt hết đi, sau đó về nói với cấp trên việc này quá kỳ quặc là được.” Tôi thu dọn đồ đạc, thoáng nhìn cảnh sát còn đang hôn mê, “Sau khi về các anh hãy ăn gạo nếp liên tục ban ngày, không được ra ngoài vào trời tối.”
Khi bị tà ma ám vào người, âm khí vẫn còn trong cơ thể, hơn nữa trên thị trấn mới có hơn mười người chết, bọn họ rất dễ bị dính mấy thứ dơ bẩn.
Đội trưởng Tần nghĩ mà sợ, lại hỏi: “Còn quan tài ghép bằng xác người thì sao? Còn người phụ nữ bụng rỗng với đầu của bà cụ ở bên trong, sao bà ta vẫn còn sống và nói chuyện được… Tôi phải báo cáo thế nào đây?”
“Cứ nói sự thật, cấp trên sẽ cho anh biết nên giải quyết thế nào.” Tôi nhìn thi thể của Trần Truyền, “Nếu anh ta đã được điều tới đây, tôi nghĩ cấp trên của anh biết đang xảy ra chuyện gì.”
Đội trưởng Tần ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng ngộ ra vấn đề.
Sau đó anh ta nói với tôi họ có cách riêng để xử lý những trường hợp kỳ lạ này.
Xu hướng hiện giờ là xem phim ma, gặp xác chết lạ thì cứ trực tiếp đem đi đốt, như vậy an toàn và dễ dàng hơn.
Nhưng Trần Truyền nhất quyết muốn nghiên cứu, sau khi bị nhiễm trùng, đội trưởng Tần muốn đưa anh ta đến bệnh viện nhưng anh ta không đồng ý, khăng khăng chỉ có anh họ tôi mới cứu được.
Có điều khi đến trước nhà, Trần Truyền lại không vào ngay, nói phải đợi.”
“Cô nói xem, bản thân sắp chết rồi thì còn chờ gì nữa? Không lẽ…” Đội trưởng Tần nhìn thi thể Trần Truyền, thở dài.
Sự thật trùng khớp với lời Mặc U nói.
Lệ quỷ Lý Cúc Hoa chỉ là tiên phong.
Bà ta đã chết từ lâu, còn ở trong quan tài ma, nếu bà ta muốn biết bí mật gì đó, không phải chỉ cần lén nghe chúng tôi nói chuyện là được rồi sao?
Nhưng tình cờ quan tài của bà ta bị trộm đi, còn gặp người có hoàn cảnh tương tự mình.
Tối nay thế lực phía sau bà ta cố tình dụ Mặc U đi nơi khác để bà ta trà trộn vào đây, suýt nữa đã kéo tôi đến cõi u minh.
Nghe ý của Mặc U, anh có vẻ rất rõ thế lực phía sau đó, sợ là…
Tôi cười khổ, lắc đầu, tiếp tục giả ngốc.
Đội trưởng Tần cũng sợ, anh ta vội gọi cứu viện, dùng cách của tôi đặt thi thể của Trần Truyền lên một ván gỗ đào, sau đó cho vào túi đựng xác chứa đầy dăm gỗ.
Còn về phần những người khác, tin rằng bọn họ phái Trần Truyền tới cũng vì biết sự việc không dễ xử lý.
Còn về nhà họ Trương ở Vân Hải tôi không tin ầm ĩ đến như vậy họ lại không nhận được bất kỳ tin tức nào.
Họ mặc kệ tôi chỉ vì không muốn cháu trai của mình kết hôn với người nhà họ Quan mà thôi.
Nhưng liên quan đến chuyện quan tài ma và quan tài người, nhà họ Trương chắc cũng không muốn mọi người chú ý đến, đương nhiên sẽ giúp tôi bịt miệng Lão Cửu Môn.
Quả nhiên mấy ngày sau, đội trưởng Tần không đến tìm tôi nữa.
Mãi đến ngày thứ năm, anh mới đến nói cho tôi biết cấp trên lại phái người tới đốt tất cả, bao gồm quan tài làm từ xác người kia và thi thể của Trần Truyền.
Anh còn được dặn không thể xúc phạm đến tôi.
Khi nhìn tôi, trong mắt đội trưởng Tần có sự dò hỏi nhưng không còn vẻ khinh thường nữa.
Tôi không nói gì, vẫn tiếp tục giả ngốc.
Đội trưởng Tần nói cấp trên sẽ không truy cứu, cảnh sát bọn họ chỉ yêu cầu tôi ký một thỏa thuận giữ bí mật.
Về phần người dân trong thị trấn, đội trưởng Tần tìm lý do trấn an.
Để ngăn việc mọi người tiếp tục thảo luận, bọn họ tổ chức một cuộc trấn áp nội dung khiêu dâm, ngày nào cũng có tin ông già bảy tám chục tuổi bị bắt khi đang trần tru,ồng, hoặc là có nhà ra giá 100.000 tệ để mua con dâu.
Những câu chuyện đầy màu sắc này dễ lan truyền nhất.
Cứ thế cái chết kỳ lạ của những người kia dần chìm vào quên lãng.
Nhưng từ sự việc lần này, không còn ai dám đến nhà tôi trộm đồ nữa, tôi cũng trông chừng những quan tài ma này kỹ hơn, hằng ngày đều kiểm tra số lượng.
Thật ra tôi khá thắc mắc, từ lâu đời nhà tôi đã làm quan tài ma, tại sao qua nhiều thế hệ chỉ có vài cái như vậy?
Mặc U nói đùa: “Ngày xưa nhiều quá thì bị chiếm chỗ, bây giờ lại thấy ít à?”
Nhưng dù tôi có hỏi thế nào đi nữa, anh cũng không cho tôi câu trả lời.
Có điều sau khi đề cập đến vấn đề nam nữ khác biệt, Mặc U không còn ôm tôi ngủ trong quan tài của anh nữa.
Chúng tôi bắt đầu ngủ riêng, anh ngủ ban ngày, còn tôi ngủ buổi tối.
Không biết có phải không còn bị làm phiền nữa không, tôi càng ngày càng lười biếng, giấc ngủ càng ngày càng dài.
Thường ba giờ sáng tôi sẽ thức, Mặc U luôn nằm cạnh quan tài, nghiêm túc nhìn tôi.
Sau sự việc đó không còn ai dám đến cửa hàng quan tài nữa, ban ngày Mặc U đi ngủ, một mình tôi cứ trong trạng thái bàng hoàng, càng ngày tôi càng thấy mình giống bà ngoại suốt ngày khù khờ ngây dại.
Chỉ khi trời tối và Mặc U tỉnh dậy, tôi mới thấy tỉnh táo.
Tôi kể với Mặc U, hai mắt anh tối sầm, thậm chí còn nhân lúc tôi ngủ nhét cái gì đó vào miệng tôi.
Kể từ vụ việc “quan tài người”, tôi hay bóng gió đặt câu hỏi về quan tài ma và quan tài người.
Mặc U sợ tôi chán nên mua chiếc điện thoại đời mới, dạy tôi sử dụng để tìm hiểu về thế giới bên ngoài.
Đội trưởng Tần giúp tôi giải quyết vấn đề hộ khẩu và căn cước.
Đồng thời tôi nhận ra rằng tiền của mình không chỉ giới hạn ở tiền mặt.
Chỉ cần nhấp vào ví điện tử, che màn hình lại, nghĩ xem bản thân muốn có bao nhiêu rồi buông tay, trong ví sẽ có bấy nhiêu tiền.
Tôi cũng đã kiểm tra nguồn tiền thì phát hiện nó được chuyển từ rất nhiều nơi.
Mặc U bảo đó là âm tài, nếu đứng tên nhà họ Quan thì người nhà họ Quan có thể sử dụng.
Quả nhiên, nhà họ Quan chưa bao giờ thiếu tiền.
Di động là thứ không thể thiếu, mỗi ngày lên mạng, tâm trạng tôi đã tốt hơn nhiều.
Nhưng cảm giác buồn ngủ vào ban ngày mỗi lúc một nghiêm trọng.
Mỗi lần thấy tôi dậy muộn, Mặc U đều lo lắng.
Có mấy lần thức dậy vào buổi sáng, tôi thấy Mặc U đang phà hơi vào miệng tôi.
Hành động này quá thân mật, gần đây tôi có xem mấy đoạn clip trên mạng, suy nghĩ bỗng trở nên đen tối.
Có lần cảm nhận được hơi thở của Mặc U, tôi tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trong lòng anh.
Tôi vô cớ đỏ mặt, mím môi hỏi anh có ý gì.
Mặc U nhẹ giọng: “Cô có cách liên lạc với nhà họ Trương ở Vân Hải không? Bà ngoại cô đã đồng ý làm quan tài con người, bởi vậy đích tôn của nhà họ Trương sẽ cho cô một đứa con để làm tiền công đúng không? Đến lúc cô nên liên lạc với họ rồi. Năm nay cô đã mười tám, đã có thể sinh một đứa con!”