Nắp quan tài vừa đóng, tôi nhắm mắt lại, dùng dao cắt tấm gấm lót bên trong quan tài, mở ra, cảm nhận bề mặt bằng đầu ngón tay.
Bề mặt gỗ được bào nhẵn bóng.
Nhưng cần bào bao nhiêu lần, bao nhiêu sâu, thớ gỗ sẽ có thay đổi gì đều cần tính toán.
Những điều này không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng khi chạm bằng đầu ngón tay thì có thể cảm nhận được từng đường thớ gỗ rất rõ.
Nhất là gỗ mun.
Sau khi xác định xong, tôi nhúng ngón tay vào ống mực đã hòa lẫn với máu, bắt đầu di chuyển theo thớ gỗ.
Hơi thở âm dương trở về hư vô.
Một lần hơi thở đi qua thớ gỗ, một lần trở về với chủ nhân quan tài.
Khi đóng quan tài nguyên liệu là gỗ chính vì thân gỗ chịu trách nhiệm vận chuyển và biến đổi.
Chúng hút nước và không khí từ rễ, sau đó nhờ lá cây hấp thu tinh hoa của nắng, mưa và sương, kế tiếp sẽ luân chuyển lên xuống, sau mỗi một năm sẽ tạo thêm một vòng gỗ.
Tôi có bản mệnh tinh nguyên của Mặc U, còn được thừa hưởng huyết mạch của Tử Huyền, lại hợp nhất với máu đầu tim thuần dương của Trương Thiên Nhất, âm dương hòa hợp nhờ thân gỗ mun vận chuyển và biến đổi, tuy rằng không chắc chắn có thể giúp Mặc U sống lại hay không nhưng ít nhất anh sẽ không tan biến.
Mặc U không muốn làm quan tài người, vậy bảo vệ anh trước rồi tính.
Tôi dùng bàn tay nhuốm máu của mình dò tìm những thay đổi trong thớ gỗ rồi, âm thầm ghi nhớ.
Trong quan tài không có ánh sáng, tôi không nhìn thấy gì cả, ít nhất cơ thể của Mặc U ở bên cạnh vẫn còn.
Dù không có hơi thở nhưng ít nhất anh không hồn bay phách tán, thế cũng tốt lắm rồi.
Tôi nghiêng đầu tựa vào vai anh.
Anh không thể chết được.
Nếu anh chết, tôi chỉ còn một mình.
Quan tài ma hay nửa quan tài người không đơn thuần là một khái niệm chỉ về hình thức, mà là không thể đi theo dòng người, không thể giao tiếp với ma, chỉ có thể lang thang giữa trạng thái người và ma.
Mặc U là người duy nhất có thể đi cùng tôi.
Tôi dựa vào người Mặc U rồi thiếp đi.
Thành công hay thất bại cứ do ông trời quyết định đi.
Khi tôi tỉnh dậy, bên ngoài có tiếng gõ nhẹ vào quan tài.
Ba dài một ngắn.
Có vẻ là chuyên gia nên biết không thể tùy tiện mở quan tài.
Tôi cố chịu đau, gõ một tiếng trả lời.
Bên ngoài lập tức có tiếng của Trương Minh Đạm: “Gia chủ nhà họ Quan, đã đến Vân Hải rồi, có thể mở quan tài không?”
“Được.” Tôi đưa tay sang bên cạnh, Mặc U vẫn còn đây.
Nắp quan tài mở, bên ngoài không có ánh sáng chói lọi mà là bóng râm mát mẻ dễ chịu.
Cơ thể của Mặc U đã từ mờ nhạt như sương khôi phục đến trạng thái có thể chạm vào.
Trông anh lúc này không khác gì người đang ngủ say, xem ra tôi đã cược đúng.
“Đây là địa nhũ, cô uống trước đi.” Trương Minh Đạm đưa cho tôi một chiếc bình ngọc.
Ánh sáng ở đây vừa phải, khi thấy mặt cô ấy, tôi không khỏi sững sờ.
Khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng kia nay có rất nhiều vết thương chưa lành, tệ hơn là một phần cằm đã bị cắn đứt, mất đi một miếng thịt lớn, bên trên không biết đắp thêm thứ gì mà có thể nhìn thấy trong vết thương có thứ đang ngọ nguậy.
“Địa nhũ dưỡng âm, cô uống trước đi rồi ra khỏi quan tài. Ở đây là mắt âm của Vân Hải, đặt quan tài ở đây Mặc U quân sẽ không sao.” Trương Minh Đạm cười nói.
Địa nhũ không chỉ có tác dụng dưỡng âm, nó là địa bảo đấy.
Nhà họ Trương đúng là không tiếc thứ gì với tôi.
Tôi đang bị thương, tiếp theo đây còn phải đánh một trận ác liệt, thế nên không cần khách sáo từ chối.
Uống xong, tôi mới ra khỏi quan tài, sau khi chắc chắn Mặc U không sao, chờ đệ tử nhà họ Trương đóng nắp quan tài lại, tôi lại dùng sợi mực quấn quanh quan tài, treo một cái chuông đồng rồi dùng máu bôi lên làm phép.
Xong xuôi, tôi hỏi: “Mặt của cô…”
“Bị Long Linh cắn.” Trương Minh Đạm đưa cho tôi chiếc ô làm từ da trư bà long khác, sau đó vỗ vỗ hai chân, “Trên đùi còn nhiều vết thương nữa, đều do cô ta cắn. Tôi đây cũng không phải dạng vừa, tôi giật xé chân phải, cắn đứt một tai, còn bẻ gãy mấy đốt xương của cô ta nữa. Tiếc là trốn thoát, ở dưới nước tôi cũng không phải đối thủ của cô ta. Cô ta mang trong mình huyết mạch của Vô Chi Kỳ, tiếng hát của giao nhân chúng tôi chỉ để mê hoặc người khác, không giỏi thủy chiến.”
Nhưng giao nhân vốn là loài mạnh nhất trong nước. Cô ấy có thể khiến Long Linh bị thương mà còn nói không giỏi thủy chiến?
Tôi cầm ô, theo Trương Minh Đạm ra ngoài.
Mắt âm là một cái hang động được bố trí đầy đủ, chưa kể cầu thang, bên trong còn có bàn ghế vào trồng rất nhiều loài hoa ưa bóng mát.
“Nơi này thiếu chủ mở năm mười bốn tuổi đấy.” Trương Minh Đạm nhìn tôi, “Cũng chính là bảy năm trước.”
Bảy năm trước sao? Đúng là một khoảng thời gian trùng hợp.