Lần đầu nghe đến cái tên “Quan Cửu” là thời điểm tôi và Tử Huyền đang tìm cách xử lý quái thú đằng sau cánh cửa dị giới, ông ta hỏi tôi: “Cái tên Quan Cửu thế nào?”
Sống cùng nhau mấy vạn năm, kề vai sát chiến hàng ngàn lần, tôi đã chứng kiến rất nhiều biểu cảm của Tử Huyền nhưng chưa từng thấy ông ta như vậy.
Ánh mắt như phát sáng mang theo khát vọng, không biết đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng còn treo nụ cười.
Tôi biết ông ta đã có dấu hiệu nhập ma, nếu không gần đây dị giới đã không thường xuyên xảy ra nhiều bất thường đến thế.
Để trấn an ông ta, tôi gật đầu: “Cũng ổn.”
“Con gái tôi tên Quan Cửu đấy.” Tử Huyền cười.
Tôi sững sờ, nhìn phía sau ông ta.
Tôi với ông ta dù có con thì cũng chỉ là mấy thứ như hoa sen hạt sen gì thôi.
Con gái?
“Trương Thiên Nhất thì sao? Tên hay không?” Tử Huyền vừa cười vừa híp mắt nhìn tôi.
Lần này tôi không gật đầu.
Tử Huyền kiêu ngạo nói: “Đó là tên con rể tương lai của tôi, chắt trưởng của Trương Triết, sở hữu huyết mạch kim ô thuần dương. Bắt đầu là một, kết thúc là chín, vừa hay bắt tên nhóc đó phải trung thành với con gái tôi.”
Nụ cười này tôi chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt của một số hồn ma mới chết ở Vong Xuyên.
Mạnh Bà nói đó là nụ cười của cha già.
1
Quả nhiên Tử Huyền nhập ma.
Sự việc xác nhận điều này là khi tôi vừa mới chớp mắt, đột nhiên có một người phụ nữ bụng lớn mượn huyết mạch tương liên đến tìm tôi.
Cô ta nói đứa bé trong bụng là con của Tử Huyền, tên Quan Cửu, đã có hôn ước với chắt trưởng của Trương Triết tên Trương Thiên Nhất. Bây giờ Tử Huyền muốn ăn thịt thai nhi trong bụng, cô ta cầu xin tôi đưa cô ta ra khỏi u minh, cứu con gái của cô ta.
Quan Cửu vẫn còn trong bụng mẹ?
Thế thì lần trước Tử Huyền nhắc với tôi ngay cả cái bóng của Quan Cửu cũng chưa có!
Ngay cả con rể Tử Huyền cũng đã chọn, còn là người xuất chúng.
Mới đó ông ta đã muốn ăn thịt con gái mình?
Xem ra Tử Huyền đã nhập ma.
Người phụ nữ kia là truyền nhân của nhà họ Quan làm quan tài ma, sở hữu huyết mạch thuần âm, thai nhi trong bụng thừa hưởng huyết mạch của Tử Huyền toát ra hương sen, còn mang âm khí thuần khiết khiến tôi cũng say mê.
Tôi bỏ ngoài tai lời người phụ nữ kia, đến Vân Hải tìm Trương Triết trước, sau đó âm thầm quan sát tình hình của Tử Huyền thì phát hiện Tử Huyền nhập ma còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Ông ta biết không đánh lại tôi nên ở trước mặt tôi luôn cố gắng tự khống chế.
Để bảo vệ “Quan Cửu” đáng thương chưa chào đời, tôi dùng căn nguyên của mình che giấu hương sen của cô ấy, sau đó đích thân đưa người phụ nữ kia ra khỏi u minh.
Nhưng suy cho cùng tôi đã không còn là cái người ở thời thượng cổ sơ khai, thương tích trăm năm trước chưa khỏi, chỉ áp chế hương sen của thai nhi thôi, tôi đã muốn ngã xuống.
Người phụ nữ kia cũng nhìn ra, hoặc có lẽ để tôi kìm chế Tử Huyền, cô ta hứa sẽ làm chiếc quan tài người cho tôi.
Uy danh của nhà họ Quan tôi đương nhiên có nghe nói.
Huống hồ mấy chục năm trước, quan tài thọ mà họ làm đã kéo được Trương Triết chỉ còn một hơi thở trở về.
Mỗi lần kiệt sức sau đại chiến với dị giới sau cánh cửa màu đen kia, Tử Huyền đều mắng nhà họ Quan nhiều chuyện. Nếu Trương Triết chết rồi xuống u minh, ông ta có thể biến Trương Triết thành ma trấn thủ cánh cửa dị giới, chúng tôi không cần phải vất vả đến vậy.
Nhưng nhà họ Quan lại không sợ to chuyện, còn làm quan tài người cho Trương Triết, độ ông ta cả đời.
Nghe nói ban đầu Tử Huyền kéo người phụ nữ này xuống u minh là để làm quan tài người cho mình, sau đó làm cho tôi một chiếc.
Quan tài người kia có gì đặc biệt sao?
Đối với tôi, có trường sinh hay không không quan trọng.
Sống quá lâu cũng thấy nhàm chán.
Huống hồ tôi sống là để trấn thủ cánh cửa dị giới, còn phải xử lý rắc rối ở u minh, mệt chết đi được.
Nếu có thể chết biết đâu lại nhẹ nhàng hơn.
Nhưng Trương Triết sắp chết lại nhờ quan tài thọ mà sống được đến nay, nghe đồn quan tài người còn lợi hại hơn, thế nên tôi vô cùng tò mò.
Người phụ nữ kia và mẹ cô ta lượng thân trượng hồn cho tôi, chọn gỗ mun chất lượng tốt nhất, bên trong có vạn quỷ bảo vệ quan tài để ngăn cản những thứ khác thèm muốn.
Chỉ mất vài ngày là hoàn thành quan tài, cũng chẳng biết có thần kỳ thật không.
Tôi hỏi thì mới biết đây chỉ là cái vỏ, còn phải dùng người làm vật liệu âm dương để vận hành.
Thứ này…
Tôi khi đó chưa đến mức đứng trên bờ vực thẳm của cái chết như Trương Triết chuẩn bị trút hơi thở cuối cùng.
Trên đời này ai mà chẳng chết, biết đâu ngày nào đó tôi không muốn chết nữa thì sao?
Tôi bảo nhà họ Quan cất cái quan tài gỗ mun đó đi, chờ đến khi tôi thật sự muốn thì làm tiếp.
Về u minh, Tử Huyền đang đợi tôi.
Ánh tím lập lòe trong mắt ông ta, ông ta đã nhập ma quá nặng.
Sau một trận quyết chiến, hai bên trọng thương, may mà khống chế được tâm ma của Tử Huyền.
Tử Huyền tỉnh táo hơn, nhắc đến việc muốn ăn thịt cô con gái “Quan Cửu” chưa ra đời, ông ta vô cùng ân hận.
Một lúc sau, ông ta hỏi: “Cô ấy ổn chứ?”
“Không ổn lắm.” Tôi nghiêm túc trả lời, “Cô dương bất sinh, độc âm bất trường (*). Nhà họ Quan vốn sở hữu huyết mạch thuần âm, thêm ông lại có cơ thể cực âm, con gái Quan Cửu của ông dù có thể chào đời cũng không thể trường thọ. Âm huyết phệ dương e rằng khó mà trưởng thành.”
(*) Cô dương bất sinh, độc âm bất trường (独阳不生,孤阴不长): chỉ có mỗi dương không thể sinh ra, chỉ âm trơ trọi không thể phát triển.
“Tôi biết.” Tử Huyền cười khổ, “Thế Quan Toại thì sao?”
2
Tôi suy nghĩ một lúc lâu mới nhận ra Quan Toại chính là mẹ của Quan Cửu.
Không lẽ “cô ấy” mà Tử Huyền hỏi là Quan Toại?
Không phải ông ta bắt người ta xuống u minh để làm quan tài người sao?
Sao lại cùng người ta phát triển đến mức có con…
Nhìn ông ta như vậy sợ là tình yêu quá sâu, tâm ma càng nặng.
Tôi thở dài: “Đừng nghĩ nhiều nữa, lòng người hay thay đổi, nhân gian vốn là kiếp nạn, ông chưởng quản việc luôn hồi lịch kiếp, còn độmng tình, không nhập ma mới lạ. Yên tâm nghỉ ngơi đi, trấn thủ cánh cửa dị giới mới là chính đạo.”
Mấy vạn năm qua nếu không có Tử Huyền, một mình tôi trấn thủ dị giới sẽ rất nhàm chán, cũng rất mệt.
Huống hồ bây giờ tôi bị thương thành thế này, nếu kiếp nạn trăm năm trước lại đến, e rằng tôi chỉ có thể dùng đến chiêu hủy diệt tất cả rồi tái sinh lại.
Đuổi Tử huyền đi, tôi chìm vào giấc ngủ say.
Không ngờ người phụ nữ nhà họ Quan kia lại đánh thức tôi lần nữa.
Lần này quan tài người đã hoàn thành, cô ta dùng máu gọi tên tôi.
Tử Huyền độ,ng tình với truyền nhân nhà họ Quan nên mới nhập ma sâu đến mức muốn uống máu ăn thịt huyết mạch của mình.
Ở u minh, người trấn giữ cánh cửa thông với dị giới kia ngoại trừ tôi cũng chỉ có Tử Huyền.
Ông ta nhập ma rồi, chẳng lẽ tôi phải làm việc mệt đến chết, thật sự thành ma sao?
Đều tại nhà họ Quan…
Tôi nói rồi, tôi chưa cần đến quan tài người để giữ mạng.
Không ngờ bọn họ lại tự tiện làm quan tài người, họ muốn trù tôi chết hả!
Tôi tức giận tìm đến cửa, không ngờ người mở cửa lại là một cô bé mười tuổi.
Cô ấy ngây ngô nhìn tôi, khuôn mặt trắng bệch mang nét đượm buồn.
Thấy tôi, cô ấy như chú chim non rụt rè sợ hãi nhưng vẫn cố ngẩng đầu nhìn thẳng.
Tôi cố nén cơn giận, trầm giọng: “Là cô đóng quan tài người cho bản quân hả? Cô có biết quan tài ma dành cho ma, còn đóng quan tài người cho bản quân thì có ý nghĩa gì không?”
Nhìn khuôn mặt hoang mang ấy, tôi bỗng nhớ tới một việc, vội vào nhà, đóng cửa lại, đi đến trước quan tài người, kết quả đúng là như vậy, quan tài người chỉ có một nửa.
Cơn thịnh nộ tăng vọt.
Nhưng đối diện với cô gái nhỏ nhắn như đóa sen kia rõ ràng đang rất sợ nhưng vẫn bước lên, mở miệng muốn nói gì đó, tôi không thể tự an ủi chính mình, không được chấp nhặt với đứa con nít.
Huống hồ, đây rất có thể là con gái của Tử Huyền.
Để xác định, tôi liếm máu từ vết thương của cô ấy, quả nhiên là huyết mạch của Tử Huyền, trong người còn căn nguyên năm đó tôi dùng để che giấu hương sen.
Nhưng mà với một người quan trọng như vậy, sao cái người phụ nữ tên Quan Toại kia lại để một mình cô ấy ở cửa hàng quan tài chứ?
Cô ta không sợ ngày nào đó Tử Huyền nổi điên ăn thịt cô bé sao?
Hay là cô ta tin tưởng giao thứ đại bổ này cho tôi?
Tôi kéo tay cô ấy, vốn định cắn mạnh một cái để cô ấy nhớ rằng sau này không tự tiện gọi mình nữa, nhưng nhìn máu đã khô trên vết thương ở lòng bàn tay cô ấy, trái tim tôi lại thắt chặt.
Khi Quan Cửu còn chưa thành hình, lúc nhắc đến tên của cô ấy, Tử Huyền còn nở nụ cười của người cha già.
Nhưng đến khi đến bụng của mẹ, cô ấy phải mượn căn nguyên của tôi để che giấu tung tích, còn nhờ tôi đích thân đưa ra khỏi u minh mới có thể bình an chào đời.
Cô ấy có cha là thần liên thượng cổ, có mẹ biết làm quan tài người.
Nếu ở u minh, cô ấy đáng lẽ là một cô công chúa được sủng ái, sẽ như đóa sen thanh cao kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ cô ấy lại lẻ loi canh giữ mấy vạn lệ quỷ ở cửa hàng quan tài chỉ để chờ tôi.
Cô ấy không biết tôi là ai nhưng vì một câu của mẹ mình mà chờ tôi như vậy.
Trái tim tôi mềm mại, lại đưa lưỡi liếm vết thương cho cô ấy.
Lần này cô ấy sợ hãi lùi lại.
Cô ấy thế mà sợ tôi!
Sợ cái gì chứ?
Tôi nhẹ nhàng giúp cô ấy liếm vết thương, cô ấy lại sợ tôi!
Tôi vô cớ thấy tủi thân, lần nữa kéo tay cô ấy, hút mấy ngụm máu.
Máu của cô ấy đúng là rất ngọt.
Không hổ là huyết mạch của thần liên thượng cổ chúng tôi!
Vậy mà Quan Toại lại yên tâm giao cô ấy cho tôi, không sợ tôi ăn thịt cô ấy sao?
Mà cũng đúng thôi, không giao cho tôi thì giao cho ai?
Trừ tôi, ai còn có thể ngăn cản Tử Huyền?
Chỉ vì nửa chiếc quan tài người, tôi phải nuôi Tiểu A Cửu khôn lớn.
Giúp cô ấy chữa lành vết thương xong, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt khiếp sợ của cô ấy: “Sau này, bản quân sẽ ở đây với cô.”
Thấy cô ấy vẫn còn sợ, nghĩ tới việc cô ấy mang trong mình huyết mạch cực âm, khó mà trưởng thành, tôi bổ sung: “Cho đến khi cô trưởng thành sinh ra truyền nhân của nhà họ Quan giúp tôi làm quan tài người.”
Sống thì nên có chút hy vọng đúng không?
Tôi nói cho cô ấy biết mình có mục đích riêng có lẽ sẽ trấn an cô ấy.
Không biết Quan Toại có nói cho cô ấy biết việc bản thân không thể sống đến tuổi trưởng thành hay không.
Đúng là đứa bé đáng thương.
3
Thấy Quan Cửu rõ ràng vừa mất mẹ nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ, tôi điểm nhẹ lên trán cô ấy, nhìn cô ấy nhắm mắt lại, lúc này mới ôm cô ấy.
Cô bé này khi ngủ say trông còn đáng thương hơn.
Nghĩ đến việc bản thân lưu lạc đến mức phải chăm sóc con gái cho Tử Huyền, còn đề phòng ông ta ăn thịt con mình, thậm chí phải cố gắng lấy lòng Quan Cửu, tôi không khỏi khâm phục mưu kế của người nhà họ Quan, phàn nàn với người đang nằm trong lòng mình: “Còn nhỏ như vậy, giao cho tôi làm gì chứ? Ngay cả quan tài người cũng không biết, còn bắt tôi nuôi lớn.”
Tôi bế cô ấy đi dạo một vòng trong cửa hàng, trừ một nơi miễn cưỡng được xem là giường thì tất cả chỗ khác đều là quan tài.
Dù là nơi chuyên đóng quan tài ma thì cũng không nhất thiết phải thế này đúng không?
Tốt xấu gì vẫn còn đứa con nít mà!
Tuy tôi chưa từng nuôi con nhưng nghe nói nuôi con phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Quan Toại kia làm mẹ kiểu gì vậy?
Tôi đặt cô bé lên giường, sau đó đi sắp xếp cửa hàng quan tài lại.
Quan Cửu còn nhỏ, thể chất lại cực âm, không nên tiếp xúc nhiều với ma quỷ.
Chỉ cần có hơi thở của tôi, đám ác ma kia sẽ không dám nửa đêm đến gõ cửa đặt làm quan tài nữa.
Như vậy cô ấy cũng có thể sống lâu thêm một năm.
Xử lý xong việc này, lại sợ cô ấy bị Tử Huyền ăn thịt, tôi vội kéo nửa quan tài người của mình ra sau nhà dàn xếp.
Đây rõ ràng là con gái của Tử Huyền nhưng công việc cực khổ lại giao cho tôi.
Xong xuôi, tôi vào trong quan tài nằm nghỉ.
Phải công nhận tay nghề của nhà họ Quan đúng là tuyệt đỉnh, tuy chỉ hoàn thành phân nửa nhưng Quan Toại tự hiến tế bản thân, cô ta là nguyên liệu âm, thế nên trong quan tài toàn là âm khí, rất phù hợp với tôi.
Vì con gái, Quan Toại có thể hy sinh chính mình, gạt tôi tới đây.
Nghĩ vậy, tôi bật dậy đi xem Quan Cửu.
Dù đang ngủ say, cô bé vẫn cau mày.
Bề ngoài trông cô ấy rất bình tĩnh nhưng sâu bên trong chắc là đang rất đau khổ.
Tôi lại làm phép giúp cô ấy ngủ sâu hơn, sau đó về quan tài của mình.
Đưa tay vuốt ve thành quan tài, tôi không khỏi thở dài.
Thôi, coi như vì nửa quan tài người này, cứ giúp Quan Toại nuôi đứa bé đó đi.
Tôi vẫn có thể áp chế Tử Huyền, hơn nữa cũng chỉ có mình tôi ngăn cản ông ta được.
Sáng hôm sau, Tiểu A Cửu dậy sớm hơn cả tôi, cô ấy nhìn tôi nửa ngày trời, sau đó sờ so,ạng quan tài không biết là tìm cái gì, cuối cùng đốt cho tôi nén nhang.
Tính ra Mặc U thánh quân, thần liên thượng cổ, người đứng đầu u minh như tôi trước giờ chưa có ai thắp hương cho đấy!
Tiểu A Cửu đúng là chẳng biết gì cả.
Tôi không có kinh nghiệm nuôi trẻ con, nhưng nếu đã vào tay tôi rồi, không thể chỉ cho miếng cơm ăn.
Thứ nên học vẫn cần phải học.
Thứ đáng lẽ nên có vẫn phải có.
Cô ấy không sống được bao lâu nữa, cứ coi như chăm sóc một đóa sen vậy.
Biết đâu đến ngày nào đó, khi gặp lại Tử Huyền, tôi có thể kiêu ngạo khoe đóa sen xinh đẹp yêu kiều này với ông ta: “Nhìn đi, con gái ông do tôi nuôi đấy, đẹp không!”
Nói không chừng Tử Huyền sẽ không nỡ ăn, tôi đỡ phải đấu võ với ông ta.
Nuôi trẻ đúng là mệt mỏi.
Tôi xuống địa phủ mượn Mạnh Bà mấy ma nữ bằng tuổi Quan Cửu, hỏi xem lúc sống họ có những gì, sau đó đi mua tất cả.
Nuôi con mà, còn là đóa sen thuần khiết, phải nuông chiều nhiều một chút!
Quan Toại kia chỉ giỏi làm quan tài, chẳng biết nuôi con gì cả, nuôi sao mà để tóc của Quan Cửu ngả vàng.
Chưa kể đến cha ruột như Tử Huyền chỉ muốn nuốt cô bé vào bụng.
May mà có tôi!
Vì thế tôi bắt đầu cuộc sống sáng ngủ trong quan tài, tối đến dạy Tiểu A Cửu học chữ của ma.
Cô ấy là công chúa của u minh mà, sao có thể không biết những thứ đó, Quan Toại kia chẳng biết giáo dục con trẻ gì hết!
Tiểu A Cửu thoạt nhìn có vẻ ngơ ngác nhưng lại rất thông minh, thậm chí còn biết giả ngốc với tôi.
Quan Toại tuy không cẩn thận chăm sóc cho cô ấy nhưng những gì cần dạy thì đều đã dạy, nếu không cô ta đã không tự hiến tế, yên tâm để Quan Cửu ở lại thế gian này.
Tôi thật sự muốn xem Tiểu A Cửu có thể giả bộ đến lúc nào.
Không ngờ vì huyết mạch của nhà họ Quan trong người, từ lúc theo tôi học chữ của ma, cô ấy hay bị ác linh quấn lấy trong mơ, cơ thể đầy vết bầm tím.
Cô ấy lại nhịn tận nửa năm mới kể với tôi!
Bị ác ma lôi kéo và gầm thét bên tai đau đớn khó chịu thế nào không ai rõ hơn tôi.
Một cô gái nhỏ bé như cô ấy lại chịu đựng suốt nửa năm.
Nếu không phải thoát dương du hồn, suýt rơi xuống u minh, cô ấy đã không nói cho tôi biết!
Tôi không đáng để tin tưởng đến vậy sao?
Hơn nữa sức khỏe của cô ấy càng ngày càng tệ.
Đêm đó, tôi ôm cô ấy vào trong quan tài nằm ngủ.
Thấy cô ấy đã ngủ say, tôi về u minh.
Tôi đã chăm sóc cẩn thận nửa năm, cho ăn uống đầy đủ nhưng tại sao đóa sen này vẫn không khá lên, thì ra là do đám ác linh kia!
Vừa xử lý việc này xong, cửa hàng quan tài vốn yên ắng nay lại bắt đầu ồn ào.
Không ngờ có kẻ không sợ chết vào cửa hàng trộm đồ, còn khinh thường Tiểu A Cửu chỉ có một mình.
Khi ấy Tiểu A Cửu chẳng quan tâm, vẫn cứ chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Cho đến khi có kẻ trộm quan tài ma, ma khí trong thị trấn tăng vọt
Tôi vừa trông chừng cánh cửa dị giới, vừa đuổi theo ma khí, còn phải đề phòng có người bị thương.
Mỗi lần xong việc về nhà, nhìn Tiểu A Cửu đang nằm dài trên bàn chờ mình, trái tim tôi không hiểu sao lại thấy vô cùng ngọt ngào.
Đã hơn một năm, khuôn mặt nhỏ bé ấy đã không còn khô gầy, tóc cũng đã suôn mượt và không còn vàng nữa, thậm chí còn có da có thịt.
Chỉ là cái đồ vô lương tâm này…
Haizz!
Người do tôi nuôi, tôi có tư cách gì để mắng chứ?
Những ngày sau đó thi ma bắt đầu hoành hành, tôi để lại pháp ấn ở cửa hàng quan tài rồi rời đi.
Vừa nhìn là đã biết hai mẹ con kia sẽ chết.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại dù gì Tiểu A Cửu cũng là truyền nhân của nhà họ Quan, rồi cô ấy sẽ nhớ ra cách làm quan tài ma và quan tài người.
Tôi cứ tưởng đứng từ xa nhìn là giúp cô ấy.
Nhưng khi ở dưới cống, khoảnh khắc cô ấy theo bản năng dùng ánh mắt cầu cứu tôi, còn hỏi tôi là ai, ánh mắt đau thương và đề phòng ấy khiến tôi có cảm giác bản thân hình như đã sai rồi.
Dù sao cô ấy vẫn chỉ là một đứa bé.
Song, Tiểu A Cửu quả thật giấu giếm tôi rất nhiều, cô ấy biết rất nhiều thứ.
Tôi còn đang thử cô ấy, chớp mắt cô ấy đã dẫn một tên đàn ông khác đến thử tôi, còn cho tên đàn ông ấy đến gần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy tôi phải nuôi hai năm mới trắng nõn như ngọc, tên đàn ông kia dựa vào đâu mà đến gần cô ấy chứ!
Thời điểm nói ra câu “Nam nữ khác biệt”, chính tôi cũng giật mình.
4
Trong lòng dâng lên cơn thịnh nộ không thể giải thích được, tôi mất kiểm soát đuổi hắn ta đi, sau đó quay về cửa hàng quan tài.
Có thứ gì đó hình như đã khác trong suy nghĩ.
Đêm ấy, Tiểu A Cửu bày pháp trận, tôi vừa nhìn là biết cô ấy chỉ phòng bị ma, không đề phòng người.
Có điều không sao, có tôi đây mà.
Nhưng cánh cửa dị giới bỗng xuất hiện dị tượng, ngay cả bên phía Vân Hải cũng có vấn đề.
Tôi vội chạy về u minh, nhưng đáng lẽ Tử Huyền phải ở đó trước tôi lại không có mặt.
Cũng may tôi sớm đã có chuẩn bị, sau một hồi ác chiến đuổi mấy thứ kia về lại dị giới, đang định chạy tới Vân Hải xem thì lại cảm ứng cửa hàng quan tài gặp chuyện.
Đến khi tôi chạy về, Tiểu A Cửu đang bị hàng vạn lệ quỷ giữ tay, suýt chút kéo xuống u minh.
Tôi nổi trận lôi đình.
Thảo nào Tử Huyền không xuất hiện!
Ông ta biết rõ tôi ở đây mà vẫn muốn ăn thịt Tiểu A Cửu!
Tôi đưa cô ấy về nhân gian, dùng hắc liên đuổi đám lâu la của Tử Huyền trở về.
Tôi biết kẻ đứng sau toàn bộ sự việc là ai.
Nhìn tay Tiểu A Cửu bị thương, trái tim tôi thắt lại.
Là tôi thất hứa.
Tôi giúp cô ấy xử lý vết thương, cố gắng giải thích.
Nhưng Tiểu A Cửu bình thường không nói nhiều lại hỏi tôi: “Đó là cái gì?”
Tôi giật mình.
Làm sao để nói với cô ấy cha ruột muốn ăn cô ấy ngay khi còn trong bụng mẹ?
Làm sao để nói với cô ấy người lúc nãy mở con đường u minh là cha ruột của cô ấy, ông ta muốn kéo cô ấy xuống u minh để ăn thịt uống máu?
Khoảnh khắc đó, không hiểu sao tôi lại hận Tử Huyền.
Đến cuối cùng, tôi chỉ biết chà thật mạnh lên lòng bàn tay của cô ấy, cố dỗ dành: “Đây không phải việc cô có thể hỏi.”
Sau đó tôi vội chuyển chủ đề sang kỹ năng của nhà họ Quan.
Quả nhiên Tiểu A Cửu lập tức nâng cao phòng bị, không nói nữa.
Tôi bảo cô ấy cứ tiếp tục làm việc của mình, còn bản thân vào trong quan tài, quay về u minh, đi tìm Tử Huyền.
Ông ta mặc bộ đồ màu tím tóc tai bù xù đứng trước cánh cửa dị giới: “Năm đó cậu đưa nó ra ngoài, tôi từng nghĩ thế cũng tốt, kẻo ở trước mặt mình lại động lòng tham. Nhưng hiện tại tại sao cậu lại che chở nó? Huyết mạch trong người nó cậu cũng ngửi thấy rồi, rất thơm ngon, đối với chúng ta đều…”
“Cô ấy bây giờ do tôi trông nom!” Tôi trầm giọng, “Nếu ông còn dám ra tay thì đừng trách tôi không nể mặt giao tình mấy vạn năm, dù ông với bên kia có bày mưu tính kế thế nào, có tôi ở đây, tất cả đều không có tác dụng. Ông đừng quên tôi là diệt thế hắc liên, nếu ông muốn gây chuyện, tôi sẽ hủy diệt u minh này trước, để tất cả trở về hư vô, dù là ông hay tôi hay cánh cửa dị giới kia, thậm chí cả ma, tích, hi, di, tất cả đều biến mất!”
Tôi nhìn Tử Huyền chằm chằm, gằn từng chữ: “Bản quân nói được làm được!”
“Chỉ vì con bé?” Tử Huyền không dám tin.
Tôi khẽ cười: “Ông nhập ma rồi, nên quay về nghỉ ngơi hồi phục đi, tôi không muốn đi đến bước cuối cùng.”
Còn những vấn đề khác, tôi không muốn nói thêm.
Ngay khi tôi bỏ đi, Tử Huyền bỗng dưng hỏi: “Mặc U, cậu có cảm thấy mình đã thay đổi không? Cậu là diệt thế hắc liên, trước đây chỉ có ra ngoài đánh nhau rồi về ngủ, cậu có quan tâm gì đâu? Bây giờ có phải trái tim đã khác xưa rồi không?”
Tử Huyền đang muốn ám chỉ điều gì sao?
Ông ta đã nhập ma, muốn ăn thịt Tiểu A Cửu của tôi, còn mê hoặc tôi!
Đến khi tôi về cửa hàng quan tài, Tiểu A Cửu vẫn còn ngủ say.
…
Sau vụ việc ấy, Tử Huyền đã im lặng hơn nhiều, cánh cửa dị giới cũng không thường xuyên xuất hiện dị tượng nữa.
Trải qua nguy hiểm lần đó, Tiểu A Cửu dần gỡ bỏ phòng bị với tôi, càng ngày càng thân thiết với tôi.
Nhưng khi nhắc đến “nam nữ khác biệt”, tôi bắt đầu tránh né.
Từ lúc cô ấy có kinh nguyệt báo hiệu tuổi trưởng thành, chứng âm huyết phệ dương của cô ấy mỗi lúc một nghiêm trọng, cả ngày cứ mơ mơ màng màng.
Ban đầu tôi cho cô ấy uống thuốc bổ âm, nhưng đến năm mười tám tuổi, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.
Có khi cô ấy ngủ say mấy ngày liền, tỉnh lại chỉ biết mê man nhìn tôi.
Tôi chỉ có thể nói cô ấy ngủ nướng.
Đây rõ ràng đã là cực hạn của cô ấy, cô ấy có thể sống tới tuổi trưởng thành đã là vô cùng may mắn.
Nhưng tôi không muốn cô ấy chết.
Cô ấy cũng không thể chết, một khi chết, cô ấy sẽ xuống u minh và bị Tử Huyền nuốt chửng.
Tử Huyền nhập ma rồi, một khi vết thương khỏi hẳn, tôi không kìm hãm được ông ta, ai biết ông ta sẽ làm gì.
Có lần Tiểu A Cửu ngủ say ba ngày không tỉnh, tôi đút cho cô ấy uống tất cả thuốc bổ cũng không có tác dụng.
Cuối cùng tôi chỉ có thể nghĩ đến cách đó.
Cây có cành, còn sen có hạt.
Cứ mỗi một vạn năm tôi sẽ luyện ra được một tâm sen căn nguyên, là vật cực âm trên thế gian này.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi môi hồng hào của Tiểu A Cửu đang ngủ say, tôi từ từ lại gần đút cho cô ấy.
Tâm sen thơm, nhưng Tiểu A Cửu hình như còn ngọt ngào hơn khiến tôi muốn đắm chìm.
Một suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu.
Tôi lập tức tỉnh táo lại, cuối cùng cũng hiểu được lời Tử Huyền nói.
Tôi không biết bắt đầu từ lúc nào Tử Huyền nhìn ra tôi đã nhập ma.
Khoảnh khắc tôi chỉ thấy nực cười.
Thì ra từ thảm họa trăm năm trước, tôi và ông ta đều đã nhập ma.
Nhập ma thì nhập ma thôi, diệt thế hắc liên như tôi cũng đã tồn tại quá lâu, đợi đến ngày đám yêu ma dị giới lại gây chuyện, tôi sẽ hủy diệt thế giới này.
Hủy diệt!
Tái sinh!
Tất cả đều trở về hư vô!
Vậy cũng tốt!
Nhưng còn Tiểu A Cửu…
Nhìn Tiểu A Cửu chậm rãi mở mắt, dùng ánh mắt khiến tôi trầm luân nhìn tôi…
Vẫn chưa đến bước đó!
Dù có thế nào cũng phải giúp Tiểu A Cửu sống tiếp.
Nhưng tôi biết dù có cho cô ấy dùng tâm sen bổ âm hết lần này đến lần khác, cô ấy vẫn không thể sống lâu hơn.
Cơ thể cực âm không thể thúc ép bổ dương để tránh dương khí tổn hại cơ thể.
Chỉ có thể mượn việc âm dương hòa hợp…
Thế nên dù tâm ma không ngừng gào thét, tôi vẫn năm lần bảy lượt nhắc với cô ấy việc sinh một đứa con với người nhà họ Trương sở hữu huyết mạch thuần dương.
Thứ khiến người ta chìm đắm trong ánh mắt của Tiểu A Cửu lập tức tắt.
Cô ấy giận rồi.
Tôi có dỗ dành thế nào cũng không dỗ được.
Tôi đi hỏi đám ma nữ xem nên tặng cho cô ấy quà gì vào sinh nhật mười chín tuổi.
Con gái mà, ai cũng thích nhận quà sinh nhật.
Nhưng Tiểu A Cửu không phải người bình thường, nói chính xác thì cô ấy thậm chí còn không phải con người.
Ngay khi tôi có suy nghĩ hay là quên đi, cứ hủy diệt tất cả thì thằng nhóc nhà họ Trương tới tìm, còn đứng trước cửa hét lớn: “Chúng ta có hôn ước đấy!”
Lúc đó tôi trực tiếp mở nắp quan tài lao ra, quả nhiên thấy thằng nhóc đó đang dùng ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Tiểu A Cửu của tôi!
Tâm ma trong người lại lớn mạnh.
Tôi không ngừng tự cảnh báo mình nếu còn tiếp tục thế này, tôi sẽ không nhịn được mà muốn hủy diệt tất cả.
Tôi lên tiếng: “Nhà họ Trương ở Vân Hải sở hữu huyết mạch thuần dương, nếu đã đến đây rồi thì hãy thực hiện…”
Nhưng Tiểu A Cửu vô lương tâm kia lại bảo tôi quay về quan tài.
Nếu tôi về quan tài ngủ, cô ấy sẽ coi tôi như đã chết sao?
Sau đó anh anh em em với tên nhóc Trương Thiên Nhất kia?
Điều khiến tôi tức giận hơn là tên nhóc Trương Thiên Nhất ấy coi cửa hàng quan tài như nhà của mình.
Quan Cửu còn để cậu ta tự nhiên làm càn.
Tôi luôn tự nói với mình, không được, không được…
Mãi cho đến tối, tôi mới biết mục đích cậu ta đến đây.
Cậu ta cũng rất biết cách giữ mồm giữ miệng, vì có mặt Long Linh, cậu ta chỉ nói quan tài người ở nhà họ Trương có biến, không hề nhắc đến cánh cửa dị giới.
Vừa nghe cậu ta nhờ vả, tôi trực tiếp bàn điều kiện: “Sau khi mọi việc xong xuôi, cậu đổi tên đi, tên gì cũng được nhưng không được mang tên Thiên Nhất!”
Khi cậu ta và Quan Cửu còn chưa chào đời, tên của cả hai đã được Tử Huyền và Trương Triết lựa chọn.
Lúc đó Tử Huyền còn hận không thể giải thích rõ với tôi chúng xứng đôi cỡ nào.
Tiểu A Cửu không thể đổi cái tên.
Vậy thì để Trương Thiên Nhất đổi tên đi!
Thằng nhóc này không hổ là chắt trưởng của Trương Triết, rất thức thời, lập tức đồng ý.
Nhưng đến lúc Tiểu A Cửu lượng thi trượng hồn, cậu ta cứ nhìn chằm chằm cô ấy như hận không thể dán cô ấy lên người mình vậy.
Tâm ma trong người tôi lại bắt đầu trổi dậy.
Một người vốn chẳng quan tâm mọi thứ xung quanh như tôi nay lại bị tâm ma điều khiển.
Quả nhiên ai nhập ma rồi cũng mất khống chế.
Lúc này Tiểu A Cửu nhìn tôi, mỉm cười.
Tâm ma kia càng trở nên mạnh mẽ.
Trong lúc đo đạc, tôi cảm thấy không ổn.
Số liệu của xác chết đứng giống hệt Tiểu A Cửu.
Ngay khi Tiểu A Cửu gọi tôi, tôi muốn kéo cô ấy lại nhưng cô ấy đã rơi vào u minh, ngay cả tôi cũng không tìm thấy.
Lúc này tôi mới phát hiện Tử Huyền giở trò vây hãm tôi.
Đến khi phá được thuật pháp của Tử Huyền, tôi không vội đi tìm ông ta tính sổ mà tìm Quan Cửu trước.
Quả nhiên ông ta mượn cơ thể của đám di hút máu cô ấy.
Ông ta đúng là biết giấu mặt.
Sao ông ta không nói thẳng với Quan Cửu người cha ruột này muốn ăn thịt cô ấy!
Tôi xua đuổi đám di, nhìn khuôn mặt Tiểu A Cửu trắng bệch vì mất máu, con ma trong lòng…
Rất đau!
Bây giờ cô ấy đang tỉnh táo, tôi không thể dùng môi độ căn nguyên nên chỉ đành vươn tay hái tâm sen trước ngực nhét vào miệng cô ấy.
Lúc này tôi mới để ý tới Chích Dương kiếm ở bên cạnh.
Thằng nhóc nhà họ Trương kia thế mà tìm được Tiểu A Cửu trước tôi.
Tiểu A Cửu thậm chí còn đưa cậu ta ra ngoài trước!
Tâm ma ngày một lớn mạnh.
Tôi còn không nghe rõ Tiểu A Cửu nói gì.
Tử Huyền biết tôi đã nhập ma nhưng vẫn ép tôi.
Thấy tôi tức giận, Tiểu A Cửu nói rằng đưa thằng nhóc nhà họ Trương ra ngoài trước, cậu ta sẽ tìm cách cứu cô ấy.
Có tôi ở đây, còn cần đến cậu ta à?
“Không cần đến cậu ta, tôi cũng có thể đưa cô ra ngoài, cùng lắm thì biến u minh trở thành hư vô.”
Tôi đang trọng thương nhập ma, không thể tạo ra hắc liên diệt thế.
Vì vậy tôi lại uống một chút máu của Tiểu A Cửu.
Căn nguyên của tôi, huyết mạch của Tử Huyền, hương vị quả nhiên ngọt ngào.
Cùng lắm thì phá hủy tất cả, như vậy tôi và Tiểu A Cửu cũng coi như mãi mãi cùng ở lại u minh.
Tử Huyền có sợ hay không tôi không biết, nhưng ngay lúc này, ánh sáng kim ô từ trên trời giáng xuống soi sáng A Cửu.
Khuôn mặt trắng nõn như đóa sen của Tiểu A Cửu phản chiếu ánh sáng mang theo hi vọng nhìn về phía trước.
Khoảnh khắc ấy, tâm trạng xúc động muốn hủy diệt thế giới của tôi lần nữa bị dập tắt.
Quả nhiên cô ấy chính là tâm ma của tôi.
Điều tôi không ngờ chính là thằng nhóc nhà họ Trương kia lại dùng máu hi sinh tuổi thọ để tế kim ô, rọi đường cho A Cửu.
Nhìn tờ hôn thư kia, tôi chợt nhận ra suy nghĩ của Trương Thiên Nhất.
Tâm ma bỗng quay trở lại.
Có điều vậy cũng tốt, ít nhất thằng nhóc kia thật sự quan tâm Tiểu A Cửu.
Cảm thấy tâm ma sắp mất khống chế, tôi vội đưa hôn thư cho Tiểu A Cửu rồi xoay người về u minh.
Hình như tôi đã hiểu được lý do năm đó Tử Huyền nhắm mắt làm ngơ mọi việc.
Không nhìn thấy, biết đâu tâm ma sẽ không còn.