“Bé con, sau khi chúng ta kết hôn, em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu hả?” “Chúng ta đến Venice nhé! Em muốn cùng anh chèo thuyền trên con kênh Grand Canal, để ngắm nhìn vẻ đẹp thơ mộng của thành phố này vào buổi tối.” “Được, chiều theo ý em.” Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt của Vương Phong ngày càng sát lại gần An Yên. Đôi môi mỏng phả ra một làn hơi ấm lên khuôn mặt nhỏ, mang theo chút hơi cay của rượu. Vương Phong cúi thấp đầu, điềm tĩnh chiếm trọn đôi môi mềm, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong chiếc miệng nhỏ, không ngừng khuấy đảo. “Um… um..” Hai người ôm hôn thắm thiết, triền miên trong tình yêu ngọt ngào. Vương Phong đẩy An Yên nằm xuống ghế sofa, bàn tay anh bắt đầu lần mò vào trong áo có. “Phong, chúng ta về phòng đi! Ở đây lỡ như Tiểu Minh nhìn thấy.” Vương Phong nghe theo ý An Yên, vội bế thốc cổ về phòng. Nhắc đến thằng nhóc kia, anh vẫn còn cảm kích cậu vô cùng. Nếu không nhờ có Tiểu Minh gửi cho anh quyển nhật ký mà cô viết, Vương Phong cũng đâu dễ dàng tìm được hạnh phúc của mình nhanh đến như vậy. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, tiện tay kéo chăn trùm kín lên hai người. Từng mảnh vải trên người dân được cởi bỏ, ném vương vãi xuống sàn. “Ưm… em đau… Phong, anh nhẹ lại một chút!” “Yên ngoan, thả lỏng người ra nào.” Hai cơ thể hòa lại làm một, tiếng da thịt cọ sát vào nhau, hòa cùng thở hổn hển nơi không gian chật hẹp, tạo ra một màn âm thanh ám muội trong đêm khuya tĩnh mịch. Mạn Nghiên hạ sinh cho Tồn Bách Thần một bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Tôn Tử Thiêm. Hắn bây giờ ra dáng một ông bố bỉm sữa chính hiệu, buổi sáng đi làm, tối về nằm trông con cho Vợ ngủ. Cuối năm ngoái, Vương Phong và An Yên đã kết hôn, hiện tại cô ấy cũng đang mang thai. Lúc rảnh rỗi, vợ chồng anh thường đến Tôn gia để chơi với hai nhóc tì nhà Tôn Bách Thần, nhân tiện để hai cô nàng chuyện trò tâm sự, chia sẻ với nhau bí quyết chăm sóc em bé được khỏe mạnh. Khắc Dương và Nhã Yến Kỳ vẫn yêu đương mặn nồng, hai người suốt ngày vi vu đi du lịch cùng nhau. Mới vừa tuần trước, cậu còn cầm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, quỳ dưới chân tháp Eiffel ngỏ lời cầu hôn và nhận được sự đồng ý từ cô nữa! Sau khi Mạn Nghiên sinh Tử Thiêm, cô liền cảnh cáo Tôn Bách Thần phải biết kiềm chế, nhẫn nhịn “ăn chay” trong sáu tháng đầu. Hắn bứt dứt không thôi, tuy vậy vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô vợ nhỏ. Mạn Nghiên được chăm sóc kỹ lưỡng trong suốt giai đoạn mang thai, ăn uống toàn đồ bổ dưỡng, nên sau khi sinh con trai, cô có rất nhiều sữa. Dù cho cậu nhóc đã bú no nê thì hai tuyến sữa kia lúc nào cũng trong trạng thái căng đẩy, không ngừng tiết ra sữa ngọt, chảy xuống làm ướt mèm một mảng áo lớn trước ngực cô. Tôn Bách Thần đầu dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy! Mỗi ngày hắn thường tranh thủ lúc con trai mình ngủ say, ngang nhiên ngậm lấy hai bầu ngực đẩy đà, tận hưởng hương vị ngọt thơm của dòng sữa tinh khiết. Mạn Nghiên nhìn Tôn Bách Thần đầy bất lực, nhưng lại không thể đẩy hắn ra được. Cảm giác bị sữa chảy ra áo vô cùng khó chịu, nên việc hắn làm như vậy cũng giúp Mạn Nghiên thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ là Tôn Bách Thần ngày càng giống một đứa trẻ, thỉnh thoảng còn phân bì với sự quan tâm của cô dành cho Đan Nhiên và Tử Thiêm nữa chứ! Mạn Nghiên nhớ rằng mình chỉ mới sinh hai đứa con thôi, nhưng lúc nào giống như phải chăm sóc cho tận ba đứa nhỏ vậy! Đến cả lúc ăn cơm, lắm khi tên gia đầu nào đó còn bắt có đút cơm cho hắn!