Tôn Bách Thần ngồi trong phòng đọc sách, làm cho xong bản báo cáo về việc triển khai môn học trong học kỳ mới. “Chết tiệt! Cuối cùng cũng hoàn thành.” Hắn gấp màn hình máy tính xuống, lười biếng ngã đầu ra sau ghế. Tôn Bách Thần nhìn thẳng lên trần nhà, mắt không chớp. Lúc trước ở Tôn thị, mỗi ngày hắn phải xem qua biết bao nhiêu bản báo cáo tài chính, mà vẫn không mệt mỏi bằng việc làm báo cáo môn học mỗi kỳ ở trường đại học Bắc Thành. Trời sinh Tôn Bách Thần giỏi giang hơn người, nhưng không phải cái gì giỏi đều hợp! Suy cho cùng, hắn vì trốn tránh thực tại mới chọn cái nghề này. Tôn Bách Thần thở một hơi dài đầy mệt nhọc. Lắm lúc hắn lại rơi vào trạng thái hỗn độn, mông lung về chính cuộc sống của mình. Nếu không phải là đứa con trai độc nhất của nhà họ Tôn, Tôn Bách Thần đã chẳng phải thèm khát một kiếp vô vị này! “Cạch” Cánh cửa phòng mở ra, Mạn Nghiên bước vào bên trong, trên người còn đeo chiếc tạp dề nấu ăn, in hình chú vịt màu vàng xinh xắn. Chiều nay Tôn Bách Thần đưa Mạn Nghiên đi siêu thị, cô mua rất nhiều thức ăn, muốn nấu một bữa ra trò để hắn thưởng thức. Bình thường Mạn Nghiên cũng rất lười biếng, cộng thêm sự bận rộn, cô vẫn hay nấu những món đơn giản. Nhưng mà tài nghệ nấu ăn của cô không tệ, nếu chú tâm từng chút một, sẽ chuẩn bị được một bàn thức ăn thịnh soạn. “Bách Thần, chúng ta ăn cơm thôi. Ưm, buổi tối nay em nấu rất nhiều món đó.” Tôn Bách Thần ngồi thẳng lại, phẩy tay Mạn Nghiên, gọi cô đi về phía mình. “Mau lại đây.” Cô tiến lại gần Tôn Bách Thần, còn chưa kịp nói gì đã bị hắn kéo ngã nhào vào lòng. “Bách Thần, em còn chưa tháo tạp dề. Bẩn lắm!” Hắn chỉ ừ nhẹ một tiếng trong miệng, tay vẫn ôm chặt lấy cô. Mạn Nghiên nhìn ra Tôn Bách Thần có tâm sự, nhưng lại không có can đảm hỏi. Cô nắm lấy hai bàn tay hắn, đặt lên trên bụng mình. Những lúc ngồi trong lòng Tôn Bách Thần, Mạn Nghiên cảm thấy rất dễ chịu, thậm chí cô còn từng mơ ước người đàn ông này sẽ trở thành chồng tương lai của mình. Chỉ là cô nghĩ quá xa vời rồi. Đến việc nghĩ cách cho hắn yêu cô, Mạn Nghiên còn không làm được, thì làm sao tính toán đến chuyện hạnh phúc cả đời được? Ôm cô một lúc khiến Tôn Bách Thần dễ chịu hơn nhiều. Hắn tắt đèn, rồi bế thốc cô lên, rời khỏi phòng đọc sách. “Đi ăn cơm thôi.” Trên chiếc bàn lớn ở phòng bếp, từng dĩa đồ ăn được xếp ngay ngắn, cùng với tô canh gà hầm nấm còn bốc khói nghi ngút. Mùi thơm thức ăn vừa mới nấu xong, phả lên ngào ngạt, càng làm cái bụng của Mạn Nghiên réo giục vì đói. “Đói rồi sao? Mau ăn thôi.” Mạn Nghiên cả buổi tối hì hục nấu ăn trong phòng bếp, không cảm thấy đói mới lạ. Tưởng chừng chỗ thức ăn đầy ắp mà cô cùng Tôn Bách Thần mua ban chiều, đều được cô nấu hết lên vậy. Hắn nhìn bàn ăn thịnh soạn, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác ấm áp. Cũng đã lâu lắm rồi, ngoại trừ những lần hiếm hoi trở về Tôn gia ăn cơm mẹ nấu, còn lại Tôn Bách Thần toàn ăn thức ăn mua ở bên ngoài. Khác với thời gian mười năm về trước, mỗi ngày đều có người nấu ăn cho Tôn Bách Thần, ở nhà trông mong hắn đi làm về. “Anh ăn không ngon sao?” Mạn Nghiên thấy hắn ngậm mãi miếng mực xào trong miệng, nên mới hỏi. “Không có, chỉ là đang suy nghĩ chuyện khác thôi.” Mới vừa nãy, Tôn Bách Thần lại nghĩ về người con gái đó – người mà hắn từng thề non hẹn biển, nắm tay nhau đến già… Nhưng mà nó đã là quá khứ rồi, một quá khứ đau lòng! “Bách Thần, anh thấy em nấu ăn có ngon không? Nếu anh thích, sau này mỗi ngày em đều nấu cho anh ăn.” Mạn Nghiên hí hửng, chăm chú nhìn Tôn Bách Thần mong chờ câu trả lời. “Ăn tạm được.” Còn câu trả lời nào đáng thất vọng hơn chứ! Khuôn mặt cô lu xìu xuống, khóe mắt cay cay. Công sức cả một buổi tối của cô, hắn lại phũ phàng như vậy. Mạn Nghiên buồn tiu nghỉu, không nói chuyện nữa mà tập trung ngồi gắp thức ăn. Tôn Bách Thần cũng chẳng đặt nặng cảm xúc của cô, thái độ trầm tĩnh chìm đắm trong thế giới riêng của mình.