Sân tiệc chỉ còn lại một đống lộn xộn, cuối cùng khách sạn cho người vào quản lí trận tự rồi tiễn khách đi. Nếu không có scandal to nào nữa, buổi tiệc này sẽ là trò cười trong vòng nửa năm. Trước khi đi, Nhan Lộ Thanh tranh thủ đi vệ sinh. Nhà vệ sinh của khách sạn ở vườn hoa phía sau, không thể không nói là rất sáng tạo, có thể vừa đi vệ sinh vừa ngắm cảnh. Nhan Lộ Thanh ung dung đi vệ sinh về, cảm thán bốn bề tĩnh lặng, thưởng thức hoa cỏ, bỗng nhiên cổ cô căng ra, đằng sau như đang bị giật thật mạnh. Nháy mắt, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, thái dương đập bộp vào một vật cứng nào đấy. Sau đó, một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuôi xuống. “…” Con dẩm nào thế!!! Nhan Lộ Thanh bị người giữ lại, với thể chất “búp bê rách” này, cô bị chế trụ đến mức không thể động đậy nổi. Một giọng nữ đột ngột vang lên phía sau. “Chị họ, Cố Từ chỗ chị đúng không?” ? Chị họ? Cố Từ? Đầu óc Nhan Lộ Thanh loading thật nhanh, em họ nguyên chủ, Cố Từ… Đây là nữ phụ mà Kim Khởi An thích! Nếu cô nhớ không nhầm, nữ phụ này tên Ngu Tích, là bà con xa của nguyên chủ. Kim Khởi An yêu thầm cô ta, còn cô ta lại đơn phương Cố Từ. Trong nguyên cốt truyện, Ngu Tích là đóa sen trắng điển hình, còn hơi trà xanh. Lẽ ra độ nổi tiếng không cao lắm, nhưng vì cô ta là nhân vật chửi “Nhan Lộ Thanh” ác nhất, lại còn nhiệt tình thích Cố Từ nên cô ta có không ít fan. Buồn cười hơn là, Nhan Lộ Thanh còn từng khen cô ta khi cô ta mắng chửi nguyên chủ, đảo mắt cái cô rơi vào trạng thái bị Ngu Tích ám toán. Nếu Nhan Lộ Thanh không bị choảng đến đầu rơi máu chảy nói không ra lời, cô thật sự muốn hô to, “Con mẹ nó tôi là đồng râm của cô mà!” “Nhan Lộ Thanh, chị biết được chị là bệnh nhân tâm thần từ bao giờ thế?” Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi đấy! Mở đầu “Chị là bệnh nhân tâm thần”, nội dung chính “Chị mà cũng xứng để thích anh ấy” và rồi kết thúc “Tôi cầu chị nhanh chóng chết đi”, đây chính xác là ba bước sỉ nhục Nhan Lộ Thanh của Ngu Tích. Cô còn hiểu Ngu Tích hơn cả hiểu chính mình. Nhan Lộ Thanh cô phân rõ phải trái, sẽ không vô duyên vô cớ nhắm vào người nguyên chủ ghét… Nhưng mà không nói hai lời đã choảng vỡ đầu cô, đau vãi linh hồn như thế này, cô phải để cô ta trả giá. Nói gì thì nói Ngu Tích cũng là con gái, khi bị phân tán sự chú ý, khí lực sẽ không mạnh như vậy nữa. Nhan Lộ Thanh dồn hết hơi trong bụng, nói một câu rõ ràng rành mạch: “Ờ, hiện tại Cố Từ đang ở nhà chị mày đấy. Chị mày nói cho mà biết, chị mày và Cố Từ đang ở chung dưới một mái nhà, sao, mày làm gì được nào?” Ngu Tích chợt bất động. Nhan Lộ Thanh bắt ngay lấy cơ hội này, thừa dịp cô ta không chú ý, nắm tóc cô ta giật mạnh một cái, giật ra được cả một mớ tóc! – Editor: Phong Nguyệt Đăng trên wa^ttpad _phongnguyetnguyet_ Nhan Lộ Thanh đi WC đến mười phút vẫn chưa về, Cố Từ đột nhiên mở miệng nói với Tiểu Hắc Đại Hắc, “Các anh ra sau vườn hoa xem thử.” Đại Hắc khó hiểu: “Sao thế ạ?” Cố Từ ngồi ngả ra sô pha, phân tích, “Tôi khá quen thuộc với chỗ này, đi từ đại sảnh đến nhà vệ sinh sau vườn hoa chỉ mất năm phút là cùng, cho dù là con gái đi chậm cũng không đến bảy phút. Giờ này sẽ có ít người đi vệ sinh, cho nên hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.” Hai người đưa Cố Từ đi cùng, sợ một người ở lại trông hắn không an toàn. Vì thế, khi ba người tới vườn hoa, Đại Hắc Tiểu Hắc thấy ngay cô chủ nhà mình mặt cắt không còn một giọt máu giật tóc em họ. Thật chấn động. Máu trên đầu Nhan Lộ Thanh vẫn chảy ròng ròng. Cô hơi choáng một chút, nhưng đi đứng vẫn nhanh lẹ. Lên xe rồi, Đại Hắc xử lí đơn giản vết thương trên đầu cô, vừa lau máu vừa cảm thán, “Đã lâu rồi cô chủ không gặp em họ, lần nào gặp cũng đánh không lại, mắng không xong, về sau còn…” Nhan Lộ Thanh chém đinh chặt sắt: “Không, lần này tôi thắng.” Tiểu Hắc không có mắt phân tích vấn đề, nhỏ giọng nói, “Cô chủ bị đánh đến chảy máu đầu, rõ ràng là cô ta thắng…” Đến đây, Cố Từ vốn trầm mặc bỗng dưng mở miệng, “Cậu ấy làm gì thế?” Tiểu Hắc: “Cô chủ giật tóc Ngu Tích đến trọc đầu.” “…” Nhan Lộ Thanh cười cười: “Có nói mấy người cũng không hiểu đâu.” Cái vị trí đỉnh đầu ấy à, con gái mất tóc chỗ đó sẽ đau đến mức nào, đàn ông con trai mấy người mãi mãi cũng không hiểu nổi đâu. Chuyến đi này thật hoàn hảo, hoàn thành được giấc mơ của Nhan Lộ Thanh khi vẫn còn là một độc giả. Nhưng mà cô bị choảng vỡ đầu thế này thực sự là tai nạn ngoài ý muốn, tuy không tổn thương nghiêm trọng, nhưng cũng phải nằm trên giường vài ngày. Nhan Lộ Thanh lấy lại được điện thoại cho Cố Từ rồi mới nhớ ra từ lúc xuyên qua đến giờ, cô chưa sờ được đến cái điện thoại. Vì thế, cô về nhà rồi sáng sớm hôm sau đã hỏi thăm em dế yêu của mình. Cục gạch đen phiên bản mới nhất. Nhan Lộ Thanh vừa rờ đến điện thoại, chẳng hiểu sao lại có dòng điện xuất hiện, báo hại cô sợ hết hồn. Nhưng rồi sau đó cô phát hiện ra không có cảm giác bị giật, lúc này mới an tâm. Mở máy ra xong, thứ đầu tiên cô muốn xem là WeChat. Lướt tới lướt lui, cô không tìm ra được màu xanh quen thuộc. App trên máy này không có bao nhiêu, chỉ có hai trang, Nhan Lộ Thanh nhìn tên app, cuối cùng dừng lại ở biểu tượng đứng đầu hàng thứ ba. Một cái app màu đỏ. “Vãi!” Nhan Lộ Thanh buột mồm văng tục, “Tiểu Hắc, biểu tượng WeChat của tôi làm sao thế?” Đại Hắc có việc phải đến nhà chính của nhà họ Nhan, cho nên chỉ có Tiểu Hắc, người thứ hai mà cô quen thuộc, canh bên cạnh cô. Tiểu Hắc đi đến trước giường cô, tròn mắt nhìn, “Vẫn thế mà?” Nhan Lộ Thanh sửng sốt trong giây lát, ngẩng đầu lên, “Chẳng lẽ anh không thấy WeChat của tôi màu đỏ?” Chẳng lẽ thiết lập của thế giới này là WeChat có màu đỏ? Nhan Lộ Thanh vừa mới nảy ra ý nghĩ này thì đã thấy Tiểu Hắc cau mày gọi điện thoại. “Dạ, chào bác sĩ Khúc. Lúc trước ngài có dặn dò chúng tôi quan sát cô Nhan, hôm nay đã phát hiện ra triệu chứng mới, mù màu.” Nhan Lộ Thanh: “…” Ôi cái đ… Cô nhéo mũi. Nhân lúc Tiểu Hắc còn đang thao thao bất tuyệt, cô nhắm mắt lại mở cái app màu đỏ tươi chói lóa kia. Bên trong vậy mà lại bình thường, không khác gì WeChat mà cô biết. Chẳng lẽ cô thật sự bị mù màu, lẫn xanh với đỏ? Nhan Lộ Thanh nhìn các cuộc trò chuyện trên WeChat, thấy được hai cái tên quen thuộc. Kim Khởi An, Ngu Tích. Cô nhấn vào tên Kim Khởi An, sau đó thấy được lịch sử trò chuyện của hai người đã bị xóa sạch, trống rỗng. Cái avatar của thằng này… Khoan đã! Trên avatar của nó có một cái đặc hiệu trông như thật, bong bóng màu lam. ? Cô bị ảo giác thật à? Nhan Lộ Thanh niệm mười lần trong lòng giá trị của chủ nghĩa xã hội, lại niệm thêm mười lần nữa tin tưởng vào khoa học, cuối cùng nhấn thử vào cái bong bóng xem thế nào. Màn hình đột nhiên bắn ra một cái khung màu lam to đùng, bên trong còn có một hàng chữ. “Ngu Tích hỏi thằng Cố Từ làm gì? Một thằng trai bao có gì tốt? Ông đây đéo bằng được nó à? Đ!t mẹ!” “…” Nhan Lộ Thanh trợn mắt nhớ lại hình ảnh của Kim Khởi An hôm qua. Cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương, kênh mương mà đòi tương đương với thủy điện. Cho nên… Đây là nội tâm của Kim Khởi An? Thật đấy? Theo logic thông thường, hiện tại Kim Khởi An đang nằm trong bệnh viện, một chân bó thạch cao không đi đâu được, nhớ đến chuyện sinh nhật mình chắc là sống không bằng chết. Nhan Lộ Thanh cứ thế đánh chữ nhắn tin cho hắn ta. YLQ: [Chân tốt chưa?] Sau đó, cô chờ đợi. Khoảng ba mươi giây sau, một dòng chữ “Đã xem” hiện lên bên trái màn hình. Nhan Lộ Thanh: Ủa không phải đã offline từ lâu rồi à? Sau khi hai chữ “đã xem” xuất hiện, trên avatar lại xuất hiện một đám bong bóng màu đỏ, thoạt nhìn còn rất nhiều. Nhan Lộ Thanh bấm hai cái, trên màn hình hiện lên hai cái khung màu đỏ tươi: “Đ!t, con điên này thật sự là bệnh nhân tâm thần?” “Đùi của ông mày chắc chắn là do nó làm.” “…” Ôi vãi, là thật này. Vậy là rõ rồi, không nhắn tin cũng biết được đối phương đang suy nghĩ cái gì. Vãi thật, bàn tay vàng. Wow, bàn tay vàng trong truyền thuyết!!! Nhan Lộ Thanh phấn khởi, chuyện duy nhất cô hối hận trước giờ là không sớm dùng điện thoại di động. Nhưng những màu sắc này có ý nghĩa gì? Nhan Lộ Thanh thoát ra khỏi khung thoại với Kim Khởi An, chọn Ngu Tích. Vẫn trống không như thế. Đợi một lúc, trên avatar của Ngu Tích xuất hiện bong bóng với hai màu khác nhau, một màu lam một màu hồng, chồng lên nhau rất đẹp. Nhan Lộ Thanh bấm bừa ba bong bóng màu hồng, ba khung thoại màu hồng xuất hiện: “Muốn gặp Cố Từ.” “Muốn gặp Cố Từ.” “Muốn gặp Cố Từ.” Cô lại bấm vào ba bong bóng màu lam, lại ba khung thoại màu lam: “Nhan Lộ Thanh chết đi.” “Nhan Lộ Thanh chết đi.” “Nhan Lộ Thanh chết đi.” Nhan Lộ Thanh: “Phụt…” Có cần phải chân thực đến thế không. Cô càng xem càng vui vẻ. Trong danh bạ không có những cái tên quen thuộc, nên cô vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Hắc bên cửa sổ, “Tiểu Hắc, anh qua đây.” Tiểu Hắc tiến tới mấy bước, “Dạ, cô Nhan.” Nhan Lộ Thanh mở mã QR của mình lên, nhìn chằm chằm anh ta, “Thêm WeChat đi.” Tiểu Hắc kinh ngạc trợn tròn mắt, “Không, không được… Trên hợp đồng có ghi tôi chưa phải là vệ sĩ riêng, không thể có liên lạc ngầm gì với cô Nhan, tôi không xứng!” “?” Hợp đồng kì quái gì vậy. Nhan Lộ Thanh phẩy tay như không có chuyện gì, “Anh rất cao quý, tôi nói anh xứng là xứng, quét nhanh lên.” “…” Sau khi thêm WeChat của Tiểu Hắc tuyệt vọng, Nhan Lộ Thanh thấy được avatar của anh ta có một đám bong bóng khá dày, là màu lam và màu xám. Cô nhấn ba lần vào màu xám. “Cô Nhan điên rồi!” “Cô Nhan điên rồi!” “Cô Nhan điên rồi!” Rồi ba lần màu lam… “Mau phát tiền lương đi, sắp trụ không nổi.” “Mau phát tiền lương đi, sắp trụ không nổi.” “Mau phát tiền lương đi, sắp trụ không nổi.” “…” Thề, không bất ngờ tí nào cả. … Một giờ sau, Nhan Lộ Thanh coi Tiểu Hắc thành chuột bạch thí nghiệm. Cô nói nhiều lời kích thích anh ta, phát hiện ra bong bóng màu khác nhau đại diện cho tâm tình khác nhau, hiện tại Tiểu Hắc có nhiều nhất là màu lam và màu xám. Nhan Lộ Thanh vừa mới nói mấy câu thần kinh, Tiểu Hắc hoảng sợ, trên WeChat hiện lên bong bóng màu xám, “Rốt cuộc bệnh của cô Nhan nặng đến mức nào?”, “Cô Nhan có ăn thịt người không?”, “Cổ hình như muốn ăn mình thật.”… Chuyển sang màu lam, nội tâm của Tiểu Hắc là, “Mình chắc sống không được bao lâu nữa…”, “Mình muốn gặp mẹ một lần.”… Phân tích theo ngữ cảnh, màu xám là sợ hãi, màu lam là bi thương, còn màu đỏ của Kim Khởi An vừa rồi chắc là tức giận. Nhưng màu hồng của Ngu Tích là gì? Nhan Lộ Thanh tạm thời không đoán ra. Nhan Lộ Thanh lục lại WeChat, phát hiện ra mình không có WeChat của Cố Từ, không có GuCi, không có GC, lục đi lục lại cũng không có. Cô muốn đi tìm Cố Từ! Cô phải thêm hắn vào danh sách bạn bè! Cô muốn thấy bong bóng của hắn! Ngay lập tức! Vì thế, cô xuống giường, nhìn đôi mắt hoảng sợ của Tiểu Hắc mà nói, “Tôi có việc, anh muốn làm gì thì làm đi.” Nhớ đến nội tâm đáng thương của anh ta, cô bóng gió, “Nhớ nhà thì cứ gọi về nhà.” Sau đó, Nhan Lộ Thanh lại thấy được bong bóng của anh ta. Màu xám hoảng sợ: “Cổ muốn mình lo hậu sự?” Màu lam bi thương: “Cuối cùng thì cổ cũng xử mình rồi.” Nhan Lộ Thanh: “…” Dung lượng não không lớn nhưng suy diễn nhiều phết đấy cu. Nhan Lộ Thanh chạy vội xuống tầng, có hơi hối hận vì đã không dùng điện thoại sớm, công cụ hành sự thế này sao giờ mới bắt đến tay. Từ khi xuyên vào thân thể này đến giờ, đây là lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh phi với tốc độ bàn thờ như thế. Cô phải biết nội tâm của Cố Từ. Rốt cuộc cũng không cần phải đi đoán tâm tư của boss rồi. Xuyên sách xong mới thấy thái giám ngày xưa cũng không dễ làm, ngày nào cũng phải đi đoán suy nghĩ của người khác, không phải người nào cũng có thể làm được. Nhan Lộ Thanh đến trước cửa phòng Cố Từ, gõ “cốc cốc cốc” ba tiếng. Bên trong truyền ra một tiếng “Vào đi.” Nhan Lộ Thanh đẩy cửa. Cô muốn mở miệng đi thẳng vào chính sự, nhưng rồi thấy được Cố Từ nửa nằm nửa ngồi trên giường, một tay nghịch điện thoại, một tay khác truyền dịch. Nhan Lộ Thanh tới bên giường hắn, “Cậu… Sao phải truyền dịch?” “Ăn không vô.” “…” Lúc trước thấy người này còn có thể xuống giường tắm rửa rồi đi dự tiệc, cô cứ tưởng hắn đã kha khá rồi, chỉ cần chăm sóc kĩ là được. Cô cảm thấy mình xuyên thành nguyên chủ, không gây tổn thương gì cho hắn, Cố Từ sẽ không bị gì nặng lắm. Từ lúc xuyên qua đến giờ, cô đã quen với cái thân thể rách nát này – trước khi xuyên nhẹ như lông hồng, giờ xuyên rồi cứ như bị mấy chục cái bao cát treo trên người, tống cái gì vào mồm cũng thấy tởm. Nhưng ít ra còn có thể ăn uống bình thường. Cố Từ phải truyền dịch… Vậy thì đã nghiêm trọng đến mức nào rồi? Mẹ. Mới có một cái đùi của Kim Khởi An, xem ra vẫn lợi cho nó. Cô thầm chửi trong lòng, Cố Từ đột ngột nhìn cô, biểu cảm của hắn rất giống hôm qua, mặt ngoài lãnh đạm, nhưng nếu nhìn lâu vào mắt hắn sẽ thấy rất ôn hòa. Cố Từ hỏi, “Tìm tôi có chuyện gì?” Nhan Lộ Thanh chợt nhớ ra chuyện của mình, ánh mắt sáng rực lên. Nếu Cố Từ có thể thấy rõ, hắn có lẽ sẽ nhận ra đôi mắt này không khác gì bóng đèn. “Cố Từ, chúng ta quen biết nhau lâu thế rồi, nhưng tớ chả có cách nào liên lạc với cậu cả.” Nhan Lộ Thanh không đợi hắn biểu đạt cảm xúc của mình, nói tiếp, “Vừa hay, cậu mới lấy lại được điện thoại, tụi mình thêm WeChat nhá?” Nếu như chỉ có câu trước thì không đủ sức thuyết phục, câu sau mới là trọng điểm: Điện thoại của Cố Từ là Nhan Lộ Thanh cô lấy về giúp, cho nên, Cố Từ có quen thân gì với người bạn này hay không, có muốn thêm WeChat hay không, nhất định là phải, thêm, chắc, rồi. Lời này nghe không khác gì một đóa sen trắng, nhưng giờ là tình huống đặc biệt, Nhan Lộ Thanh tự khen thưởng cho cái sự bạch liên “thích là nhích” của mình. Quả nhiên. Cố Từ đang nghịch điện thoại phải dừng tay lại. Hắn khẽ cười, dùng mặt mở khóa màn hình rồi đưa điện thoại cho cô. “Cậu tự thêm đi.” Nhan Lộ Thanh cầm điện thoại của Cố Từ mà như đang cầm tương lai của mình.