Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 23: Thẻ không giống nhau

2:11 chiều – 24/05/2024

“Hoàng Ái Ái?” Cô gái ngẩng đầu nhìn dòng chữ máu kia: “Ai là Hoàng Ái Ái?”

“Không phải tôi.” Mạnh Lan nói.

“Cũng không phải tôi.” Cô bé đáp.

“Càng không phải tôi.” Giang Sách Lãng bắt đầu nói đùa.

“Tôi tên Giang Sách Lãng, xem ra nhiệm vụ lần này của chúng ta sẽ có thêm hai người bạn nhỏ đáng yêu.”

Anh mỉm cười, anh và Mạnh Lan cách nhau hai mét, hai người thoạt nhìn như người lạ.

“Mạnh Lan.” Mạnh Lan giả vờ giới thiệu bản thân.

“À, tôi là Trình Sảng.” cô gái JK (*) nói, cô ấy vẫn chưa ý thức được nơi này sẽ xảy ra chuyện gì: “Xin hỏi mọi người là nhân viên công tác của Trường học Ma đúng không? Tôi đang đóng phim sao? Bây giờ chúng ta có thể ra ngoài không? Tôi thật sự không muốn ở đây, nơi này làm tôi thấy rất khó chịu.”

(*) JK: viết tắt của từ joshi kōsei trong tiếng Nhật, nghĩa là nữ sinh cấp 3.

Vì quá sợ nên Trình Sảng nắm lấy cánh tay của Mạnh Lan, móng tay màu hồng suýt nữa đã cào ra máu trên cánh tay cô, khiến Mạnh Lan hơi hoài niệm bàn tay mềm mại của Hạ Vãn Vãn. Cô kéo tay mình về, giọng nói vẫn ôn hòa: “Nơi này không phải trò chơi trốn thoát mật thất, đợi khi đủ nhân số sẽ có người giải thích.”

“Ơ, đây, đây là đâu? Sao tôi lại đến đây rồi!” Một thiếu niên gầy gò trắng trẻo bước đến gần bộ ba, mắt anh ta phủ đầy hơi nước, tựa như mới vừa khóc xong vì sợ hãi. Anh ta mặc áo tay ngắn màu hồng và quần jeans ngắn, hẳn là một sinh viên trẻ. Tai và mũi đều hơi đỏ, giống hệt một chú thỏ đang hoảng loạn.

Khi bắt gặp ba người, anh ta nghẹn ngào khóc: “Cuối cùng, cuối cùng cũng tìm thấy các người rồi, tôi còn tưởng lần này chỉ có mình tôi, sợ muốn chết! Các người, có ai là lão làng không, tôi sợ lắm, cho tôi theo mọi người được không! Tôi rất nghe lời, tôi chỉ muốn sống tiếp thôi!”

Anh ta giới thiệu sơ lược bản thân, tên Trì Lân, sinh viên năm nhất Đại học Khoa học Kỹ thuật, mười chín tuổi, đây là lần thứ hai tham gia nhiệm vụ. Anh ta thậm chí chưa kịp hiểu rõ quy định của thế giới Thần Ẩn mà đã bị đưa đến đây rồi.

Trì Lân đảo mắt liên hồi, anh ta kéo cánh tay của Trình Sảng: “Chị gái, chị là người mới đúng không?”

“Hả… Anh nói gì?”

Sương mù dần dần tan đi.

Bốn người đang ở trong một sảnh lớn trống trải, bức tường vải màu trắng xung quanh dính đầy màu vàng nâu của dầu mỡ lẫn rỉ sét, trên tường dán áp-phích đã phai màu, áp-phích có nội dung về các loại biểu ngữ hãy rửa tay thường xuyên và chất lượng thực phẩm, có lẽ nơi đây là nhà ăn. Bàn ghế ăn bằng nhựa xuất hiện trước mặt bọn họ, tại mặt bàn để lác đác bát đũa inox bỏ đi.

Mạnh Lan vẫn thấy rõ, ở một đầu khác của nhà ăn cũng có bốn người đang đứng, xem ra đã đông đủ tất cả người tham gia nhiệm vụ lần này rồi. Cô và Trình Sảng đứng kế nhau, hai cô gái nắm tay trông có vẻ thân thiết, còn Giang Sách Lãng hơi mỉm cười nhìn về phía đối diện, anh đặt cánh tay lên vai Trì Lân, an ủi anh chàng nhát gan này.

Mạnh Lan chú ý tới, chân Trì Lân nhìn không được tự nhiên mấy.

Hình như là một người tàn tật.

Tám người đứng trên hành lang, giữa các bộ bàn ghế trong nhà ăn.

“Lần này có tám người, nhiệm vụ lần trước của tôi tận mười người, cuối cùng chỉ còn mỗi tôi sống sót.” Một người đàn ông trên mặt có sẹo do dao đâm cất tiếng, gã chế giễu, hất cằm về phía bốn người đối diện: “Đợt này đồng đội không phải đàn bà thì là đồ ẻo lả, chẳng dùng được ai hết!”

Giang Sách Lãng cũng không phản bác, ngược lại tâm trạng hớn hở, cười bảo: “Vậy chúng tôi phải dựa vào đại lão (*) rồi, xin hỏi đại lão xưng hô thế nào?”

(*) Đại lão (大佬): thường dùng để chỉ đại ca, sau này để chỉ người có quyền ở một mức độ nào đó, thường là cá nhân có thâm niên, bối phận cao, có tiếng nói… Trong cuộc sống thường ngày, nó thường được dùng để bày tỏ sự ngưỡng mộ hoặc tôn kính đối với người có năng lực cao trong một lĩnh vực nào đó.

“Dương Khải.” Tên đàn ông mặt sẹo đáp.

Không phù hợp với vẻ ngoài điên cuồng lạc loài của gã là một chị gái diện sườn xám đứng bên cạnh, cô ta trông khoảng hơn ba mươi tuổi, thậm chí lớn hơn, bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng tựa tuyết. Trên bộ sườn xám ren đen được đính trân châu may liền với tà áo, cao quý ưu nhã. Người phụ nữ này đeo kính, nốt ruồi lệ bên khóe mắt như tô điểm thêm nét quyến rũ, nhưng chẳng hề mang đến cảm giác phong trần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đứng phía sau tên mặt sẹo và chị gái sườn xám còn hai người khác, một nam một nữ, vì khí chất của bộ đôi kia quá nổi bật, nên khi nhìn lướt qua, căn bản sẽ không chú ý tới hai người này. Người đàn ông vẫn đang dụi mắt, mặc quần áo thể thao còn dính dầu mỡ của thịt nướng, ắt hẳn vừa mới ăn khuya. Mà người phụ nữ thì rõ ràng là “lão làng”, cô ta diện trang phục leo núi, đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến vào thế giới Thần Ẩn.

Như vậy xem chừng, chỉ có mình và Giang Sách Lãng mặc đồ ngủ như hai tên ngốc!

Mất mặt quá thể!

Hơn nữa, nếu cô mặc quần áo mua 100 tệ trong siêu thị cũng đành, nhưng bộ Chanel này kéo nhẹ thôi đã bung chỉ rồi, làm sao vận động hả? Việc cấp bách hiện giờ là tìm cho mình trang phục có chất liệu bền bền, bằng không lúc chạy trốn hay đánh nhau, nếu phát hiện quần thủng một lỗ to, cô nhất định chết ngay tại chỗ.

Trước mắt.

Sau khi tám người đến đủ, người phụ nữ mặc đồ thể thao giải thích quy tắc và tình cảnh của họ. Hai người mới trong nhiệm vụ: nam sinh viên trường thể thao và Trình Sảng không nói nên lời, ngơ ngác run rẩy, hoàn toàn không tin bản thân bị cuốn vào chuyện phi lý như thế!

Sinh viên nghi ngờ nhìn về phía mọi người: “Đây, đây không phải vô hạn lưu trên mạng sao? Cần liên tục thăng cấp đánh quái vượt ải? Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ chết ở đây!”

Trì Lân vẫn luôn co rúm cũng mở miệng: “Tôi cũng tham gia nhiệm vụ xong mới xem thử loại tiểu thuyết này, cậu nói đúng, quả thực là vậy đấy.”

“Vậy không phải chúng ta là biệt đội cảm tử tám người sao? Tôi muốn biết kịch bản chúng ta sẽ là không ai thoát khỏi, hay được đại lão dẫn theo bay (*) đây?” Sinh viên gãi đầu, nở nụ cười ngốc nghếch. Khi anh ta nói chuyện, hơi thở mang theo mùi rượu, xem ra đã uống rất nhiều.

(*) 带飞 – dẫn theo bay: dẫn dắt đồng đội hoàn thành nhiệm vụ bằng năng lực của bản thân.

Dương Khải mặt sẹo quát: “Đừng lấy mạng sống ra làm trò đùa! Tiểu thuyết cái gì, lúc quan trọng thì vô dụng hết!” Chẳng như Trương Kim Long thuộc loại nhân cách phản xã hội, gã càng giống người đã len lỏi giữa các phố phường, kinh qua nhiều trắc trở để trưởng thành, không hề giống những đứa trẻ yếu ớt được nuôi lớn trong mái ấm.

Tám người lần lượt tự giới thiệu.

Mạnh Lan, Giang Sách Lãng, cô bé JK Trình Sảng, sinh viên nhát gan chân tật Trì Lân và Dương Khải mặt sẹo.

Chị gái sườn xám Bách Liễn, sinh viên trường thể dục Trương Tuấn Phàm, cùng Lưu Hiểu Hiểu mặc đồ leo núi.

“Đưa thẻ ẩn của các người ra, tôi có giấy bút, viết hết manh mối lên trên.” Lưu Hiểu Hiểu lấy một tập giấy trắng từ trong áo khoác hãng Arc’teryx màu cam, rồi phát cho từng người.

Dương Khải không chịu được kiểu hành động cẩn thận nghiêm túc này, trào phúng: “Cô có rõ quy định không, nội dung thẻ ẩn của mỗi người đều giống nhau, cần thiết làm vậy sao?”

“Cần.” Có thể thấy được Lưu Hiểu Hiểu hơi sợ Dương Khải, vết sẹo dao đâm trên mặt Dương Khải khiến người ta liên tưởng đến tội phạm giết người, nhưng cô ta vẫn cố chấp làm vậy. Lưu Hiểu Hiểu nói: “Đây là nhiệm vụ thứ ba tôi tham gia, lúc trước tôi cũng nghĩ như anh, chữ trên thẻ ẩn giống nhau. Cho đến nhiệm vụ kỳ trước, có một người đàn ông muốn giết tôi, nhưng trong khoảnh khắc nhiệm vụ kết thúc, tôi quay về hiện thực nên được cứu. Trước lúc chết, anh ta bảo tôi, thông tin trên thẻ ẩn mỗi người mỗi khác, đây là nguyên nhân anh ta có thể sống tới cuối.”

Tim Mạnh Lan đập nhanh một nhịp, cứ cảm thấy hành vi này như nhắm vào cô.

Dương Khải lộ vẻ bất ngờ: “Tôi đã trải qua bốn nhiệm vụ, chưa từng nghe qua chuyện này! Ai cũng nói chữ trên thẻ ẩn giống nhau! Bằng không thì chúng tôi đã sớm phát hiện ra rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chị gái sườn xám Bách Liễn vẫn luôn trầm mặc không nói từ từ mở miệng, mùi gỗ đàn hương trên người cô ta phiêu theo chuyển động của góc váy: “Cũng đơn giản thôi, bởi vì ‘thông tin trên thẻ ẩn đều giống nhau’ là điều chúng ta ước định với nhau. Nếu xuất hiện ngoại lệ, vậy chỉ đành nói năm xưa người tham gia thế giới Thần Ẩn có tầm nhìn hạn hẹp, thế nên mới đưa ra kết luận này.”

Người cuối cùng phát hiện ra quy luật này hiện giờ còn sống hay không, họ cũng không biết.

Dương Khải hừ một tiếng: “Mẹ nó, chính vì mấy tên giấu giếm tình báo như thế này, nên việc hoàn thành nhiệm vụ mới khó như thế.”

“Nếu anh có manh mối cá nhân, anh cũng sẽ không tiết lộ. Tôi cũng chưa từng thấy thông tin khác nhau, có lẽ đợi tới sau khi thẻ ẩn đạt đến một mức độ nhất định, chúng ta mới biết rõ. Nhưng tôi đồng ý tin tưởng cô Lưu.” Thái độ của Bách Liễn không dao động, ánh mắt cô ta như thể đã đoán trước được điều này.

“Tôi đã gặp một lần.” Giang Sách Lãng rốt cuộc cũng lên tiếng: “Tôi đồng tình cách làm này, hẳn sẽ giúp chúng ta trao đổi tốt hơn.”

Trì Lân chẳng hiểu tí nào: “Mọi người, mọi người đang nói gì vậy?”

Giang Sách Lãng giải thích: “Nhiệm vụ lần trước có người đã tham gia sáu lần, anh ta nhận được thông tin khác trên thẻ ẩn của mình.”

Mạnh Lan trầm tư.

Nói như vậy, điều gọi là quy tắc, vẫn có khả năng sẽ sai.

Thật khiến người ta đau đầu mà, chẳng có chuyện nào chắc chắn hết.

Ban đầu, cô đã không hỏi Giang Sách Lãng bất cứ điều gì liên quan tới chuyện thông tin trên thẻ ẩn để tránh bị bại lộ, và giờ thì cô đã đào hố to tự chôn bản thân rồi!

Nhưng giờ phút này, cô không muốn trở thành mục tiêu đặc thù nhất để mọi người chỉ trích, cũng chẳng định nói thật rằng gợi ý trên thẻ ẩn của mình khác với số đông.

“Ai cũng viết nhé, cảm ơn.” Lưu Hiểu Hiểu bảo.

Tất cả cầm thẻ ẩn, bắt đầu ghi ra thông tin trên thẻ.

Mạnh Lan nhìn chữ trên thẻ ẩn của bản thân: [Hoàng Ái Ái ở ngay cạnh ngươi].

Hoàng Ái Ái.

Ở bên cạnh chính mình?

Nó chỉ đồng bọn của mình sao? Hay đề cập đến mọi thứ trong tòa kiến trúc này?

Mạnh Lan vừa suy ngẫm vừa viết xuống ba từ Hoàng Ái Ái, bỗng nhiên có một ngón tay ấm áp gõ nhẹ phía sau eo, tờ giấy đã gấp lại dán lên bàn tay cô. Tình cờ Mạnh Lan đang ở kế quầy xới cơm, cô quay lưng về phía những người khác, dựa lên bàn mở tờ giấy ra, mặt trên là dòng chữ rồng bay phượng múa nhỏ nhắn: [Hoàng Ái Ái không nên tồn tại].

Giang Sách Lãng sẽ ngáng chân cô lúc này sao?

Sẽ không.

Bởi vì anh vẫn chưa tìm ra cậu của mình.

Mạnh Lan nhờ Cố Diệp hỗ trợ tìm hiểu quan hệ gia đình của Giang Sách Lãng, xác nhận anh không hề nói dối về cậu mình. Cậu của anh đã xuất hiện lần cuối ở quận Hòa Bình, cũng chính là nơi mình lớn lên thời thơ ấu.

Nhưng vì sao Giang Sách Lãng có thể biết thẻ ẩn của cô khác với mọi người?

Khi nguy cơ đã được giải quyết, nghi vấn lại ngày một chồng chất.

Ai nấy cũng đã viết xong, họ đưa mảnh giấy trên tay ra.

[Hoàng Ái Ái không nên tồn tại].

[Hoàng Ái Ái không nên tồn tại].

Lưu Hiểu Hiểu tiếc nuối: “Xem ra lần này chúng ta không may mắn rồi, có thể nhận được hai manh mối.”

Mạnh Lan thuận miệng hỏi: “Người có gợi ý khác mà cô nhắc đến ở lần trước, là người thế nào?”

Gương mặt tái nhợt của Lưu Hiểu Hiểu lộ ra vẻ sợ hãi: “Là, một người đàn ông đáng sợ…… Như thể gã có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác…… Gã giết hết tất cả mọi người, căn bản không hề quan tâm có hoàn thành nhiệm vụ hay không, gã chỉ quan tâm bản thân đã giết người đủ nhiều chưa.”

“Trông gã ra sao?”

“Ốm ốm cao cao, nhìn rất bình thường, nếu gặp trên đường, cô sẽ không nghĩ gã là tên sát nhân.” Lưu Hiểu Hiểu nói, cô ấy lo lắng nhìn mọi người: “Gã gọi chúng ta là [Dưỡng chất].”

Nghe bốn chữ này, ánh mắt Giang Sách Lãng trở nên tối tăm.