Giang Sách Lãng tưởng tượng ra phần không được viết trong nhật ký.
“Mẹ Hoàng San San là người đầu tiên xuất hiện triệu chứng, có lẽ là nhân cách phân liệt, sau đó đến lượt Hoàng San San. Bố mẹ nhận ra con cái cũng mắc bệnh tâm thần, điều này kích thích mẹ Hoàng San San, dẫn tới việc bà ta suy sụp và tự sát. Nhân cách phụ của Hoàng San San là Hoàng Ái Ái, ắt hẳn Hoàng Ái Ái đã sát hại Hoàng Đồng Đồng và Hoàng Tử Văn.” Giang Sách Lãng nói.
Mạnh Lan không lên tiếng.
“Hoàng Tử Văn là một người nghiêm túc cẩn thận, sẽ không có khả năng để tủ thuốc lộn xộn như vậy, tôi suy đoán, hẳn Hoàng San San đã lấy chất kháng sinh, thuốc tâm thần, thuốc tê và thuốc chuột trong góc trộn với nhau, cuối cùng khiến Hoàng Tử Văn mất mạng, thảo nào đau đến thế.” Anh ngắm cảnh tay nổi đầy vết sởi của mình, than thở.
“Nhưng con bé đã đi xa quá rồi!” Giọng điệu của Giang Sách Lãng thay đổi trong nháy mắt, làm Mạnh Lan giật nảy mình.
Nếu không vì cơ thể đang suy yếu, có lẽ anh sẽ nói chuyện khí thế hơn, giống hệt một người đàn ông trung niên.
“Giang Sách Lãng?” Mạnh Lan nhìn anh.
“Cô là ai, sao lại ở nhà tôi?” Khuôn mặt Giang Sách Lãng lạnh băng, rõ ràng đã trở thành người khác.
“Hoàng Tử Văn.” Mạnh Lan bình tĩnh: “Ông là Hoàng Tử Văn.”
“Tôi đương nhiên là Hoàng Tử Văn!” Giang Sách Lãng tức giận: “Tại sao cô lại ở trong phòng San San! Đây không phải nơi cô nên ở, cô mau ra ngoài, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Chát!”
Hoàng Tử Văn:?
Mạnh Lan:?
… Không có tác dụng à?
“Bốp!”
Mạnh Lan giơ tay lên.
Giang Sách Lãng ngất xỉu.
Mười lăm phút sau, anh từ từ tỉnh lại, gương mặt nóng rát đau hết sức: “Cô là…”
“Sao vẫn là Hoàng Tử Văn?” Mạnh Lan nhíu mày.
“Tôi, tôi không phải Hoàng Tử Văn.” Người đàn ông trước mặt đáp. Cơ thể quá đau đớn khiến ông ta không tài nào giãy giụa phản kháng được, nhưng ông ta thật sự không muốn bị người phụ nữ trước mặt này tát nữa.
Mạnh Lan lấy thẻ ẩn của bản thân huơ huơ trước mặt Giang Sách Lãng: “Đọc to chữ trên đây!”
Nếu thẻ ẩn có thể mang đến năng lượng không tầm thường, Mạnh Lan tin rằng năng lượng của Giang Sách Lãng nhất định có thể giúp anh nhìn thấy thẻ ẩn của người khác. Từ lúc hai người đưa Trương Nhất Trì nhập viện, cô đã phát hiện ra ánh mắt khác thường của người đàn ông này, do đó ở đêm tiến vào nhiệm vụ, cô cũng nhận lấy tờ giấy nhỏ mà Giang Sách Lãng để trong tay mình.
“Đừng lừa tôi! Đây là một tấm thẻ gỗ! Mẹ cô..” Hoàng Tử Văn bắt đầu chửi.
Mạnh Lan cười nham hiểm.
Một giây sau.
Tất cả quay về yên tĩnh.
Mạnh Lan hơi xấu hổ nhìn Giang Sách Lãng đã bị mình đánh đến mức mặt mũi bầm dập. Cô mím môi xoa xoa gương mặt sưng đỏ của Giang Sách Lãng, cảm thấy lần sau có lẽ nên dùng sức nhẹ hơn chút đỉnh, một đòn khiến anh hôn mê ngay là được! Cô nào dám dùng chiêu tay chặt cổ chứ, lỡ gãy xương thì sao?
Ban nãy Mạnh Lan đánh vài lần, trông Giang Sách Lãng như đã xuất hiện “tính đề kháng” với loại hành vi này vậy.
– Kháng đánh!
Cô bất đắc dĩ nghĩ tới từ này.
Nửa tiếng sau.
Giang Sách Lãng tỉnh dậy.
Giang Sách Lãng phàn nàn: “Mặt tôi đau quá… Có phải em lại làm gì tôi…”
Mạnh Lan giơ lên thẻ ẩn tiếp: “Đọc đi, nếu không em đánh tiếp.”
Giang Sách Lãng đáp: “Hoàng Ái Ái không nên tồn tại.”
Mạnh Lan đứng lên: “Tốt, thầy quay lại rồi, xem chừng thời gian của thầy không nhiều lắm, Hoàng Tử Văn chiếm cơ thể thầy lâu như vậy mà. Bây giờ manh mối đã đủ, chúng ta có thể chờ đến buổi tối, sau đó rời khỏi nhiệm vụ.”
“Không, mọi việc vẫn chưa kết thúc, tôi đã từng bảo, nguy hiểm tới từ nhiều phía. Hơn nữa, chúng ta cũng không biết cách sử dụng phòng trị liệu.”
“Dài dòng!”
Giang Sách Lãng chỉnh trang lại, miệng ngậm kẹo que hương vải của Hoàng San San và rời khỏi phòng.
Trì Lân hoảng hốt chạy tới báo hai người, anh ta đã thấy thi thể của Dương Khải ở cầu thang tầng một, lúc đó gã đã thoi thóp, sau đấy chìm vào hôn mê. Giang Sách Lãng khẽ nhìn đồng hồ, cười cười không đáp, anh đến nhà ăn rồi ngồi xuống.
Trì Lân nhìn bóng dáng anh, nhỏ giọng hỏi: “Chị Mạnh Lan, chị biết làm cách nào rời khỏi nơi này không?”
“Biết rồi, Dương Khải đã cho chúng ta đáp án.”
“Vậy, chúng ta… những thứ chúng ta cần đã chuẩn bị đầy đủ chưa?” Trì Lân biết họ đang thiếu một cái xác còn mới, nhưng hiển nhiên Dương Khải đã hết phù hợp, bây giờ chỉ có bốn người, Mạnh Lan sẽ quyết định thế nào?
Mạnh Lan mỉm cười nhìn anh ta: “Anh tin tưởng tôi đúng không?”
Trì Lân sửng sốt.
Mạnh Lan cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Anh đừng căng thẳng, tôi có thể giải quyết tất.” Cô nhìn về phía Giang Sách Lãng với ánh mắt đầy sát ý.
Trì Lân suy nghĩ ngay: Quả nhiên đàn bà đều dối trá. Anh ta cũng bắt đầu tự tính toán, tối nay mình nên làm gì để bắt hết một lượt ba người đây. Trước tiên giết chết Giang Sách Lãng, kế tiếp dùng thi thể của Mạnh Lan để mở máy trị liệu, cuối cùng kết liễu Bách Liễn trong phòng, như vậy là tốt nhất!
Bữa tối.
Hoàng San San bưng lên thịt sườn kho tàu và rau chân vịt xào.
“Ai nấy cũng khen em làm món này ngon nhất, ba người nhất định phải nếm thử đó!” Hoàng San San đắc ý khoe.
Trước mắt Giang Sách Lãng tiếp tục xuất hiện hình ảnh Mạnh Lan gắp đồ ăn cho mình, anh hoàn toàn mặc kệ ảo giác, ăn một ngụm thịt sườn kho tàu. Thịt sườn kho rất mềm, chỉ cần khẽ tách ra là có thể đứt rời. Nước sốt cũng được nêm nếm vừa phải, trong hương cay xen lẫn vị ngọt nhẹ. Cơ thể cần năng lượng, dinh dưỡng có thể làm triệu chứng chậm lại.
Hiện tại trạng thái tinh thần của anh không ổn mấy, thường xuyên nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của phụ nữ và tiếng hét lớn bên tai. Nhưng anh cũng không phải một người hay than thở, đành chống đỡ một chút ảo giác này, dù chúng có thể làm mình sụp đổ bất kỳ lúc nào.
Khóe miệng Trì Lân hơi cong, Giang Sách Lãng đã ăn món “người nhà” thích, vậy anh ta sẽ sớm chết thôi! Lúc này, cơ thể của anh ta chắc hẳn sắp không chịu đựng nổi nữa, đoán chừng trong vòng một tiếng tiếp theo, anh ta sẽ đau đớn và mất mạng giống như Dương Khải, như thế thì mình chẳng cần ra tay.
Trước đó, anh ta còn nghĩ rằng ảo giác của mình không có tác dụng với Giang Sách Lãng, xem ra anh ta đã nghĩ nhiều rồi.
Mạnh Lan quan sát sắc mặt Giang Sách Lãng đang dần dà khôi phục nét hồng hào, tựa như hồi quang phản chiếu vậy, tay cầm muỗng run nhẹ.
Hành vi của Giang Sách Lãng chẳng khác nào tự sát cả.
– Anh sẽ khiến quá trình chiếm đoạt của nhân cách Hoàng Tử Văn trở nên nhanh hơn! Sẽ tăng tốc độ tử vong của mình mất!
Anh hoàn toàn bất lực trong việc kiểm soát tốc độ ăn mòn.
Xuyên suốt bữa cơm, Mạnh Lan không nuốt được miếng nào. Đầu cô hơi choáng váng, cô chống người lên bàn, tay phải ấn vào huyệt thái dương.
Trì Lân bỗng nhìn về phía Mạnh Lan, dịu dàng hỏi: “Chị không sao chứ? Hầy, Bách Liễn đâu rồi, tôi muốn gặp chị ấy!”
– Đây là lần thứ ba anh ta nhắc đến Bách Liễn, rõ ràng người phụ nữ kia không thân với ai hết.
Mạnh Lan nhíu mày, mất kiên nhẫn đáp: “Ở trong phòng, cũng đâu phải anh không biết, nếu anh muốn gặp chị ta thì đến mà gõ cửa.”
“Tôi tìm cô ta làm gì chứ?” Giọng của Trì Lân đột ngột biến thành một giọng nam hồn hậu, gần như có thể đoán ra được giọng nói này thuộc về một người đàn ông trung niên mập mạp giả tạo đeo mắt kính. Trì Lân thay đổi giọng điệu chỉ trong một giây, còn không phải chất giọng của Hoàng Tử Văn hay Hoàng San San! Huống hồ, giọng nói này, cô thấy hơi quen.
Hình như, hình như đã từng nghe ở đâu rồi.
“Cô đã tìm ra kẻ theo dõi cô chưa? Cô, cô cũng có cảm giác bị theo dõi à?” Trì Lân thình lình ghé đến gần, đôi mắt trừng lớn phản chiếu gương mặt bình tĩnh của Mạnh Lan.
“Triệu Triệt, là anh à?” Mạnh Lan không biết Triệu Triệt làm cách nào để có thể dùng cơ thể của Trì Lân và nói chuyện, chẳng lẽ do thông linh hoặc nhập vào người sao? Vậy cô gái vừa rồi là ai?
Đối phương là Triệu Triệt, cô bèn dịch người ra sau một chút, vẫn nhìn Trì Lân như cũ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“A, sao vậy chị Mạnh Lan?” Trì Lân bỗng khôi phục về bình thường, nhìn cô như thể chưa từng xảy ra việc gì.
Mạnh Lan cũng không nhắc lại chuyện ban nãy, chỉ nói: “Đêm nay có thể kết thúc rồi.”
Trì Lân gật gật đầu: “Tốt quá, đêm nay chị cần tôi không?”
“Cần.” Thái độ của Mạnh Lan hơi kỳ lạ.
Giang Sách Lãng vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, mãi đến khi anh ăn xong hết đĩa thịt sườn kho tàu thì mới thôi. Mạnh Lan mạnh bạo lôi anh vào phòng mình.
Buổi tối rất yên tĩnh.
Hành lang tối tăm tiếp tục vang lên tiếng bước chân của Hoàng San San.
Đây hẳn là đêm cuối rồi.
Trong phòng cho khách có tiếng rên rỉ đau khổ của Giang Sách Lãng, làn da trên bụng của anh đã bắt đầu thối rữa, trong khoang miệng cũng bắt đầu lở loét. Cũng không biết vừa rồi anh đã làm thế nào để ép bản thân ăn nhiều thịt sườn như vậy, dù Hoàng San San có nấu ngon cỡ nào, muối vẫn sẽ kích thích miệng vết thương, anh chắc chắn rất đau.
Người đàn ông lộ ra vẻ chật vật hiếm có, thân hình xanh xao chìm giữa ánh trăng. Trạng thái tiều tụy của anh mang đến cảm giác mỹ lệ, từa tựa bức tượng đá cẩm thạch đã rơi rớt vỡ nát.
Ngón tay Giang Sách Lãng cào rách ga giường, máu tươi mưng mủ thấm đầy chiếc chăn trắng.
Mạnh Lan cảm giác sau lưng cô xuất hiện một đôi mắt.
Cô không hề quan tâm, chỉ nhìn Giang Sách Lãng, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu anh muốn hy sinh như vậy, có phải tới lúc anh nên hy sinh rồi không?”
Giang Sách Lãng mở miệng thở dốc.
Lời nói của anh hòa vào màn đêm đen.
Mạnh Lan nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay vô lực của Giang Sách Lãng, nhìn đồng hồ trên tay anh: “Đã đến giờ.”
Cô thuần thục giơ tay, chặt một đòn thật mạnh về phía cổ Giang Sách Lãng!
Trong phút chốc, bóng tối và cơn choáng váng đổ ập xuống, Giang Sách Lãng nhắm mắt ngất xỉu.
Trên hành lang trống vắng.
Trên người Mạnh Lan dính đầy máu tươi, trong chiếc áo blouse trắng của bác sĩ, cô đẩy xe cáng chậm rãi bước đi.
Giang Sách Lãng nằm trên xe.
Trì Lân nghe thấy tiếng động, bèn theo sau Mạnh Lan, anh ta đã nghĩ kỹ rồi, cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Trì Lân cứ nghĩ, vốn dĩ Mạnh Lan sẽ biến anh ta thành công cụ để vượt ải, nhưng vì cô đã nhắm vào Giang Sách Lãng nên mới tha cho anh ta. Mạnh Lan chỉ mới trải qua một nhiệm vụ, lòng dạ không gian xảo như anh ta. Huống hồ, tuy cô lạnh nhạt, nhưng khi đối mặt với cái chết của Trình Sảng, cô cũng đã tự trách bản thân, người như vậy sẽ không tấn công anh ta đâu, chỉ cần anh ta đến gần, bất ngờ ra tay thì sẽ xử lý được cô!
Mạnh Lan đột nhiên quay đầu, bắt gặp Trì Lân ở đằng sau.
“Anh đang đi theo tôi?”
Trì Lân dừng chân.
Cô thình lình xoay người, đẩy mạnh xe đụng vào Trì Lân.
Trì Lân:?
– Người đàn bà này, cô điên rồi hả?
Giang Sách Lãng đang hôn mê:?
Mạnh Lan quay đầu chạy mất.
Lúc này, cửa phòng trị liệu đã mở ra một nửa, ánh sáng màn hình lập lòe, xem chừng Hoàng San San chuẩn bị xong rồi. Mạnh Lan dùng hết sức bình sinh, vứt bỏ Giang Sách Lãng rồi chạy vào phòng trị liệu!
Trì Lân không biết nguyên nhân của hành động này là gì, nhưng anh ta vẫn theo sát, bị ma quỷ dẫn lối đặt chân vô!
Cùm cụp.
Cửa khóa lại.
Trong phòng trị liệu.
Mạnh Lan, Trì Lân, Hoàng San San.
Hoàng San San đột ngột nhảy xuống giường, nhìn Trì Lân đăm đăm.
Trì Lân còn chưa cất tiếng, nhưng từ lúc bước vào phòng, cơ thể anh ta bất chợt nổi lên từng mảnh lở loét màu đỏ, anh ta kinh ngạc nhìn Mạnh Lan, thấy cô mỉm cười không che giấu gì trước mặt anh ta.
Nỗi đau đớn càn quét khắp người.
Không thể nào, mình không hề bị nhiễm, không thể có khả năng mắc bệnh được! Tại sao đột nhiên lại xuất hiện triệu chứng chứ?
Trì Lân ngửi thấy mùi nguy hiểm, lúc này anh ta phải nắm chắc cơ hội, anh ta không màng cơ thể đang đau đớn, nhào về phía Mạnh Lan!
Đột ngột, ngay khoảnh khắc đó.
Hoàng San San hét to một tiếng!
Sức của cô bé rất lớn, căn bản không để Trì Lân tới gần Mạnh Lan. Cô bé giữ chặt Trì Lân, xé toạc lớp da vừa rồi vẫn còn nguyên vẹn trên cánh tay anh ta, như thể đang kéo một khối thạch cao màu thịt vậy!
Máu thịt mơ hồ.
Rơi rụng nát bấy.
Trì Lân chưa bao giờ trải qua đau đớn như vậy, gào thét nhảy ra ngoài, hai chân không còn khập khiễng nữa.
“Em đừng giết anh ta, chị vẫn cần dùng anh ta để trị liệu cho em đó.” Giọng điệu của Mạnh Lan nghiêm khắc, tuy nhiên, khi nhìn Hoàng San San, cô lại nở nụ cười gần gũi: “Được không, phải ngoan nhé.”
Nụ cười này vừa quỷ dị vừa nguy hiểm.
Hoàng San San bực bội, đôi mắt tung tóe lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng, bố em đã dặn không cho phép người không phải bác sĩ và bệnh nhân vô phòng này! Ngăn cấm hết!”
Trì Lân đau đến độ giậm chân, việc Hoàng San San nhúng tay vào khiến anh ta nổi giận, giọng nói trở nên bén nhọn khàn khàn: “Bất kỳ ai cũng có thể bước vào phòng trị liệu!”
Anh ta nhớ rõ mấy lời này.
Mà khoan.
Ai đã nói những câu này?
Sao chúng xuất hiện trong tiềm thức của anh ta vậy?
“Rốt cuộc cũng đợi được chị bác sĩ rồi.” Hoàng San San lạnh lùng nói: “Cuối cùng em có thể cướp lại quyền làm chủ cơ thể, đương nhiên phải đá cô ta ra khỏi cơ thể em! Em bài xích nhân cách Hoàng Ái Ái này lắm.”
Mạnh Lan mỉm cười dịu dàng: “San San, trói anh ta lên giường nào, chị bác sĩ sắp chữa trị cho em rồi.”
Cô thật sự giống hệt một vị bác sĩ tâm thần hòa nhã dễ gần.
Nghe vậy, biểu cảm của Hoàng San San thay đổi trong nháy mắt, khôi phục về cảm xúc hân hoan nhảy nhót: “Vâng, được ạ!”
Trì Lân:?
Con mẹ nó chuyện gì thế!
Anh ta căn bản không thể khống chế cơ thể mình, tốc độ lan rộng của vết loét thậm chí còn nhanh hơn Dương Khải và Trương Tuấn Phàm. Nhưng anh ta không sợ bị Mạnh Lan giết, nếu Mạnh Lan ra tay, tất cả vết thương sẽ dội ngược lên người cô, sau cùng sẽ trở thành phản sát, dù sao người thắng cuộc đến cuối sẽ là anh ta.
“Tất nhiên tôi sẽ không ra tay với anh, kể từ sau nhiệm vụ lần trước, Giang Sách Lãng đã bắt đầu điều tra anh. Cũng may mà anh vẫn luôn theo dõi tôi nên mới có thể giúp tôi hiểu rõ anh hơn, vận mệnh thú vị phết ha.” Trong lúc Mạnh Lan mỉm cười nói chuyện, Hoàng San San đẩy Trì Lân lên giường phẫu thuật, dùng dây đai khóa chặt tứ chi của anh ta.
“Cô có thể dùng Giang Sách Lãng, chúng ta có thể chia đều năng lượng của nhiệm vụ này! Mạnh Lan, tôi tuyệt đối sẽ không lừa cô!” Trì Lân không thể phản kháng, mỗi lần anh ta xé nát ruột gan hét một tiếng, thân thể sẽ co giật, run rẩy.
“Anh ta đã chết rồi, tôi không cần anh ta.” Mạnh Lan nói: “Anh biết tại sao Dương Khải lại thất bại không? Bởi vì gã không nhìn thấy toàn cảnh. Trên chiếc giường thứ hai không phải là thi thể, mà là bệnh nhân tử vong do biến chứng khi trị liệu, vì vậy, thứ tôi cần là một người sống.”
Trì Lân sửng sốt.
“Là anh dùng ảo giác bắt Giang Sách Lãng ăn cơm, việc này anh làm tốt lắm. Hiện tại chỉ có ba người còn sống, tôi, anh và Bách Liễn. Anh cảm thấy tôi sẽ ra tay với một người đồng giới không có bất kỳ xung đột nào, hay sẽ chọn anh đây? Là anh tự tay chặt bỏ đường lui của mình, Trì Lân.” Mạnh Lan ho khan hai tiếng, cô bị sặc mùi tanh hôi trong phòng.
“Sẵn sàng chưa, Hoàng San San? Chúng ta sắp bắt đầu trị liệu rồi nha!”
Mạnh Lan khởi động thiết bị, tiếng dòng điện tích tích phát ra từ mũ kim loại.
Hoàng San San dường như đã mong đợi rất lâu, yên lặng nằm trên giường phẫu thuật: “Em sẽ trở lại bình thường, bố mẹ cũng sẽ quay về đúng không?”
“Đúng vậy.”
Con số trên màn hình bắt đầu nhanh chóng thay đổi, dòng điện chạy qua cơ thể Hoàng San San và Trì Lân, Trì Lân đau đớn hét to, đầu anh ta biến thành một khối bột nhão, trái tim gần như sắp nhảy ra từ cổ họng! Đôi mắt anh ta đỏ tựa máu, đồng tử lồi ra, mũi nồng nặc mùi tanh hôi, anh ta gào thét gọi tên Mạnh Lan, nhưng Mạnh Lan vẫn không ngừng tăng mức điện.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không đúng không đúng, tất cả đều sai hết rồi!
Phòng trị liệu này anh ta có biết, ai cũng có khả năng bước vào, không có chuyện anh ta đặt chân vào thì sẽ vi phạm quy tắc! Huống chi Mạnh Lan cũng xuất hiện trong đây! Tại sao cô ta lại là bác sĩ cơ chứ!
Xung quanh bốc lên từng làn khói trắng.
Tiếng hét ngày càng yếu đi, cho đến khi tim Trì Lân ngừng đập.
Hầy, tội nghiệp, chết rồi.
Bên trong cổ áo hở ra của Trì Lân có một hình xăm màu đen méo mó.
Giống hệt một cánh cửa.
Cảnh tượng xung quanh từ từ biến đổi, âm thanh xô bồ của thành phố to dần. Hoàng San San nằm yên trên giường bệnh, tượng trưng cho điểm kết thúc. Tranh thủ lúc chưa trở về thế giới hiện thức, Mạnh Lan đẩy cửa phòng trị liệu, bước ra ngoài tìm xe giải phẫu của Giang Sách Lãng.
Hiển nhiên anh vẫn chưa chết.
Lời nói vừa rồi chẳng qua chỉ dùng với mục đích vạch trần Trì Lân, để anh ta biết mình đã tự phá hủy đường lùi của bản thân thế nào, và chết một cách rõ ràng.
Vách tường tróc sơn, ánh đèn neon của thành phố về đêm chiếu vào người cô. Hành lang bệnh viện tâm thần đã không còn, con đường rộng rãi phía trước biến thành đường cái. Não cô còn chưa kịp phản ứng, một chân chuẩn bị bước ra thì.
“Bíp bíp bíp!”
Một chiếc xe tải lớn đã bóp còi nhắc nhở!
Bỗng dưng, có một đôi tay ấm áp ôm lấy vai cô, kéo cô ra khỏi đường cái, xe tải lớn lướt qua góc áo cô. Mạnh Lan dựa vào một bờ vai rộng rãi, cùng cánh tay thấy rõ gân xanh của người đàn ông đang ấn cô vào ngực.
Mạnh Lan nghiêng đầu, Giang Sách Lãng cụp mắt nhìn cô dưới bóng râm.
“Ban nãy em vứt bỏ tôi à?” Giọng nói trầm thấp của anh mang theo ý cười, vẫn là vẻ không sợ trời cao đất rộng đó. Hơi thở nóng bỏng của anh sượt qua tai Mạnh Lan, toàn thân cô run lên, bèn tránh khỏi vòng tay của anh, cô giơ tay chuẩn bị giáng một bạt tai vào mặt anh.
“Bây giờ tôi có thể phản kháng rồi.” Giang Sách Lãng nắm lấy cổ tay Mạnh Lan: “Mà tôi đâu phải Hoàng Tử Văn, em đã nhân cơ hội đánh tôi trả thù rất nhiều lần rồi đấy.”
“Đánh thầy mười lần vẫn còn đỡ đó ạ, em suýt nữa đã đâm thầy một nhát rồi, thử xem thầy chết nhanh hơn hay Hoàng Tử Văn chiếm cơ thể thầy nhanh hơn.” Mạnh Lan liếc nhìn anh, khoảnh khắc chứng kiến Giang Sách Lãng ăn thịt sườn, cô đã rất hoảng sợ. Nhưng hai người họ hết cách rồi, chỉ đành đợi đến lúc cơ thể ngày càng trở nên giống Hoàng Tử Văn, họ mới biết biết cách chữa bệnh, mới có thể lặp lại phương pháp trị liệu, ngoài ra thì không còn cách nào khác.
“Tôi giấu em gì chứ?” Giang Sách Lãng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Tôi luôn chia sẻ mọi chuyện với em mà. Em không được ra tay tàn nhẫn như vậy chỉ vì tôi không nói em nghe về thời gian chết, may mà không thấy đau trên mặt.”
Hai người cách nhau rất gần.
Mạnh Lan chỉ cao tới vai Giang Sách Lãng, cô cố gắng ngẩng đầu, để mình trông có khí thế một chút. Cô thầm suy nghĩ, ngày mai nhất định phải mua một đôi giày cao gót mười centimet, sẵn gót nhọn có thể đá thân dưới của đàn ông, về sau không cần tát nữa.
Cô phớt lờ nụ cười vô tội của Giang Sách Lãng: “Thầy không sợ cơ thể sẽ thối rữa đến chết sao?”
Giang Sách Lãng đắc ý cười: “Mẹ chết vào buổi sáng, bố chết sau bữa trưa, chỉ có trong khoảng thời gian này mới xuất hiện người chết, thế nên tôi còn một buổi tối, tôi tin tưởng em có thể giải quyết xong trong đêm nay.”
“Thầy tín nhiệm em tới vậy à?” Mạnh Lan trợn mắt.
Cô rất rõ, nếu nói với cô một kế hoạch mạo hiểm như vậy, cô sẽ không đồng ý.
Đây không phải suy nghĩ lý trí, mà là một ván cược, lỡ như suy đoán sai thì sao?
“Em nhìn xem, tôi vẫn bình yên vô sự mà.” Giang Sách Lãng đút tay vào túi quần, bộ dạng y như lần đầu tiên họ gặp nhau.
Hai người bước ra ngoài, ban đêm trên đường cái không có chiếc xe nào ngoài xe tải, bóng của hai người chồng lên nhau dưới ánh đèn màu đỏ cam. Mạnh Lan hỏi tiếp: “Mới đầu thầy không cho em vào phòng trị liệu, dụ Trì Lân rời khỏi là cố ý đúng không. Nếu em không trở thành bác sĩ thì thầy định giải quyết thế nào?”
“Bệnh nhân thì chữa bệnh thôi, vẫn cần phải có người hy sinh.” Giang Sách Lãng bình thản nói đùa.
Nhiệm vụ này đã được giải quyết thành công theo hướng suy luận của anh, nhưng vẫn còn vấn đề nghĩ mãi không ra, tại sao Trì Lân và Mạnh Lan không bị nhiễm bệnh, tại sao hai người họ đều bình thường?
“Tôi muốn em làm trắc nghiệm tâm lý.” Giang Sách Lãng đề cập đến thắc mắc trong lòng mình.
Mạnh Lan rất thông minh, cô đoán được người đàn ông này đang nghĩ gì: “Trì Lân có nhân cách phân liệt, em nghi ngờ chính vì điều này nên anh ta mới không sinh ra thêm nhân cách, đây cũng là lý do tại sao anh ta bình yên vô sự. Nhưng còn về em, em không mắc bất kỳ bệnh tâm lý nào, cũng không có bệnh di truyền, em thường xuyên kiểm tra sức khỏe định kỳ, cơ thể vẫn khỏe mạnh. Chi bằng thầy nên tìm hiểu tại sao những người bị Trì Lân giết chết lại biến thành nhân cách của anh ta đi.”
“Tôi biết, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện này.”
Mạnh Lan dừng bước, nhìn người đàn ông đang đứng dưới ánh sáng: “Vậy bây giờ thầy có định nói cho em biết không?”
“Chờ Bách Liễn tới rồi nói.”
“Quả nhiên là thầy quen chị ta.” Mạnh Lan thở dài.
“Ừ.” Giang Sách Lãng cũng không giấu giếm: “Em đoán được từ lúc nào?”
“Bí mật.”
Quần áo của hai người đã nát tươm, nhưng may thay, điện thoại đã được đổi lại, nếu không hai người thật sự phải đi bộ về nhà.
Giang Sách Lãng vốn dĩ định về nhà.
Mạnh Lan hỏi: “Thầy đói không, muốn đến nhà em ăn cơm không?”
Cô chỉ khách sáo, chứ làm gì có ai đến làm khách ở nhà người khác lúc hai giờ sáng.
Giang Sách Lãng đáp: “Muốn!”
Mạnh Lan: …
Trên taxi, Mạnh Lan xem thông báo WeChat của mình, tất cả đều là tin nhắn của Hạ Vãn Vãn và Cố Diệp. Hôm qua, Cố Diệp hỏi dạo này cô thế nào, còn xảy ra chuyện kỳ lạ gì nữa không.
Mạnh Lan lập tức trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc để báo bình an.
Mà số lượng tin nhắn của Hạ Vãn Vãn đã lên tới con số 99+.
Hai ngày đầu tiên, cô ấy vẫn khá bình thường, cứ cách một tiếng sẽ hỏi cô mấy câu, như đã về chưa, có an toàn không, nhân tiện gửi hình thịt sườn kho tàu và cánh gà chiên sả mà cô ấy nấu, bảo khi cô quay về, cô ấy nhất định sẽ làm mới hương vị món ăn.
Nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba, Hạ Vãn Vãn rõ ràng đã sốt ruột hơn.
Hạ Vãn Vãn: [Cậu về chưa?]
Hạ Vãn Vãn: [Cậu về chưa đó?]
Hạ Vãn Vãn: [Cậu vẫn an toàn đúng không! Cậu sẽ quay về đúng không!]
Hạ Vãn Vãn: [Ba ngày, đến lúc rồi, nhiệm vụ kết thúc rồi đúng không! Sau khi kết thúc, cậu phải báo cho mình nha!]
Hạ Vãn Vãn: [Dạo này mình rất an toàn, cậu về phải nói mình một tiếng đó.]
Hạ Vãn Vãn: [Chờ đợi.jpg]
Hạ Vãn Vãn: [Cố Diệp tới nhà, kết bạn WeChat với mình. Mình bảo cậu ra ngoài để quên di động, cậu mau về đi!]
Hạ Vãn Vãn: [Ngày thứ tư! Mình gọi cho Giang Sách Lãng! Anh ta cũng không bắt máy! Có phải hai người vẫn đang trong nhiệm vụ đúng không! Cậu phải sống sót quay về đó! Mình còn phải trả cậu tiền thuê nhà mà!]
Hạ Vãn Vãn: [Mau về nhà, mau về nhà!]
Thời gian nhắn tin trải dài từ sáng đến tối, tựa như người ở đầu bên kia không hề nghỉ ngơi.
Từng ấy năm trôi qua từ sau cái chết của mẹ Mạnh Lan, lần đầu tiên cô cảm nhận được việc có người trông ngóng mình đến vậy.
Cô gọi điện cho Hạ Vãn Vãn.
Mạnh Lan nói: “Mình về rồi.”
Hạ Vãn Vãn sửng sốt hai giây, cảm thấy không hề chân thật, chẳng nhẽ mình đang nằm mơ, cớ sao lại nghe thấy tiếng của Mạnh Lan chứ? Lẽ nào do mấy ngày nay lo lắng quá mức rồi à?
Tiếng cười bất đắc dĩ của Mạnh Lan phát ra từ điện thoại: “Cậu không có mơ, mình về rồi.”
Hạ Vãn Vãn ngồi bật dậy: “Cậu đã về rồi! Cậu đang ở đâu, mình đến tìm cậu!”
“Sắp tới nhà rồi. Mà này, ở nhà còn dư cơm không? Lát nữa Giang Sách Lãng cũng qua…” Cô buồn bực nhìn người đàn ông đang hết sức đắc chí bên cạnh.
“Có! Có! Có ngay!”