Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 44: Hiệp hội 75

2:32 chiều – 24/05/2024
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiệt độ trong không khí đang tăng nhanh.

Quần áo của Hạ Vãn Vãn tổng cộng chưa tới hai bộ, thường xuyên mặc lặp đi lặp lại, Mạnh Lan thật sự không kìm nổi, bèn mua thêm cho cô ấy vài bộ. Nhân viên bán hàng cao cấp quan sát, trông hai người chẳng khác gì bà chủ và trợ lý nhỏ cả, đành phải cúi đầu nhịn cười. Lần đầu tiên Hạ Vãn Vãn bước vào cửa hàng cao cấp, ngoan ngoãn nắm tay Mạnh Lan, đôi mắt không biết nên nhìn nơi nào.

Cô ấy vốn tưởng rằng giày đắt nhất cũng chỉ tầm 2000, 3000 tệ, ai ngờ nhìn bảng giá mới phát hiện gần 7500! Đây chỉ là một đôi giày mũi tròn nơ con bướm màu hồng thôi mà.

Hạ Vãn Vãn rất hợp với phong cách thiếu nữ, khoác lên người vải vóc sang quý, dường như cô ấy đã trở thành một người khác.

Hạ Vãn Vãn vẫn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ mang tên “giá cả”, nhỏ giọng nói: “Quá, mắc quá! Lan Lan, mình thật sự không có nhiều tiền như vậy, giá đôi giày này có thể so với tiền thuê nhà ba tháng của mình đó. Hơn nữa, hơn nữa, mình còn chưa nhận được tiền lương đâu…”

“Con gái thì phải trang điểm xinh đẹp chứ, tuổi thanh xuân chỉ kéo dài vài năm thôi.” Khi nói chuyện, Mạnh Lan toát lên vẻ rất chững chạc, chẳng khác nào một chị gái ở độ tuổi 30, 40 đã kinh qua bao gió mưa: “Mình tặng cậu đó, không phải cậu đã trông coi nhà cửa rất tốt trong hai ngày mình đi sao? Xem như món quà cảm ơn nhé.”

Mạnh Lan vừa nói vừa nhờ nhân viên lấy đôi giày nơ con bướm đến, một đôi giày sandal nhựa vô cùng bình thường cũng có giá hơn 3000 tệ.

“Thế nhưng, cậu đã cưu mang mình, cho mình chỗ ăn chỗ ngủ, đáng lẽ mình phải đưa tiền cho cậu mới đúng chứ!” Hạ Vãn Vãn luống cuống giải thích.

Mạnh Lan đưa giày cho cô ấy: “Nào, qua thử đôi này xem. Giày ở đây chỉ để lấy điểm thôi, có cái mang rất êm, có đôi thì cọ xát làm chảy máu. Hằng tuần cậu phải đến công ty họp đúng không? Ăn mặc không đàng hoàng sẽ khiến người ta coi thường cậu đấy. Dù ở nơi làm việc hay trường học, cậu cũng phải xây dựng hình ảnh thật tốt, được như vậy thì mọi người mới nhớ đến cậu khi cơ hội tốt xuất hiện, chứ không phải nghĩ tới “Công nhân nghèo rớt mồng tơi”, cậu hiểu chưa?”

Hạ Vãn Vãn chẳng nghĩ xa như Mạnh Lan. Nhân viên nửa quỳ trên mặt đất, mời cô ấy thử giày, tư thế này cũng đủ khiến Hạ Vãn Vãn run sợ.

“Đôi nào cũng hợp với cậu, gói lại hết đi.”

Dạo trước, nhân viên chỉ thấy mỗi Mạnh Lan loanh quanh mua sắm một mình, lần đầu tiên cô dẫn người theo, cộng thêm khí chất hệt như một bà chủ, nên họ bắt đầu bàn tán xem cô gái nhỏ kia có phải bạn mới của Mạnh Lan hay không, cảm giác cô ấy vừa rất đáng yêu lại hết sức ngây thơ, có khác gì một chú nai con lạc đường chạy sau Mạnh Lan đâu.

“Mình, mình thấy không đáng, cậu không cần tốt với mình như vậy.” Hạ Vãn Vãn đuổi theo, cứ như cô ấy vĩnh viễn không thể giải thích rõ ràng cho Mạnh Lan biết rằng, các “nghĩa vụ lao động” đó không hề xứng đáng, giá lao động trên thị trường cũng chỉ tầm 20, 30 tệ một tiếng. Tuy nhiên, có vẻ Mạnh Lan cảm thấy lao động tay chân càng đáng giá hơn, cũng nghĩ Hạ Vãn Vãn xứng với số tiền này.

Nếu nói Mạnh Lan ngây thơ thì cô suy nghĩ rất tỉ mỉ.

Nếu nói cô không ngây thơ, cảm giác như mình đã lấy nhiều đồ miễn phí vậy.

Trong lòng Hạ Vãn Vãn thấp thỏm mãi.

Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, chuẩn bị đến siêu thị mua vài thứ, kết quả Mạnh Lan nhận được cuộc gọi từ Cố Diệp.

Mạnh Lan hỏi: “Sao thế?”

Cố Diệp trả lời: “Lần trước em cho lời khai, còn mấy chỗ cần em kí tên, em ở đâu, anh đến tìm em?”

Mạnh Lan đáp: “Plaza 66 (*), tầng một, em có mua một ít trà hoa, muốn mang về cho mẹ anh không?”

(*) Plaza 66 (tiếng Trung: 恒隆广场 – Hằng Long Quảng Trường) là tòa nhà chọc trời cao nhất của khu Phố Tây và là tòa nhà cao thứ ba của thành phố Thượng Hải, Trung Quốc.

Cố Diệp cười: “Mấy món quý giá như thế, em cứ tự giữ mà uống. Mẹ anh chỉ ưng mỗi trà hoa lài, hôm qua anh đã mua cho bà một hộp rồi.”

Mạnh Lan đứng ở Anvita British Teahouse (*), nhận lấy bộ ấm trà và trả 400 tệ, kẹp di động giữa vai và mặt: “Vậy anh tới đón em nhé.”

(*) Anvita British Teahouse: tên một cửa tiệm trà.

Cố Diệp nói: “Sẵn tiện anh lái chiếc M3 em để trong trường học về nhà luôn. Lát nữa, anh sẽ dùng chiếc đó qua đón em.”

Mười lăm phút sau, Cố Diệp chạy một chiếc xe mui trần dừng trước cửa trung tâm thương mại.

Cố Diệp lái xe êm hơn hẳn Giang Sách Lãng, hôm nay anh nghỉ phép nên mặc áo sơ mi thoải mái, đeo kính râm Rayban đen, tay phải vốn đang đặt lên vô lăng, cuối cùng chuyển qua cửa sổ xe. Ban đầu, Hạ Vãn Vãn còn hơi ngại ngùng, chào hỏi lễ phép, sau đó ngồi phía sau cười khúc khích.

“Mấy hôm trước em đi đâu vậy?” Cố Diệp hỏi.

“Di động hư rồi.” Mạnh Lan đáp.

Cố Diệp cười: “Chỉ cần em không làm chuyện phi pháp là được, anh còn tưởng em đang trốn anh.”

“Rửa tiền à.” Mạnh Lan không thèm để ý, nhún nhún vai: “Không phải anh đã nói rồi sao, em có việc để làm đã là tốt lắm rồi.”

Giọng điệu của Cố Diệp ôn hòa, giống hệt ánh mặt trời dịu nhẹ sau giờ Ngọ: “Cơ mà bây giờ em hạn chế ra ngoài nhé, dạo này trong thành phố không an toàn. Hiện tại cục thành phố đang toàn quyền giám sát một vụ án giết người tàn nhẫn, hai em vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

“Nếu anh đã mở lời, chi bằng tiết lộ cho chúng em một xíu về vụ án đi?” Mạnh Lan cười tủm tỉm hỏi.

“Hung thủ đang lẩn trốn, từng học kỹ năng phản trinh sát và phản theo dõi. Gã thích săn giết những cô gái trong độ tuổi từ 18 đến 25, dùng thi thể bọn họ làm chất dinh dưỡng cho hoa tươi. Gã sẽ xử lý đặc biệt phần tay chân còn lại và đem chôn phía dưới vườn hoa, chờ đến khi chúng nở hoa. Bên anh đã xác định được mục tiêu, nhưng tung tích của gã đã biến mất ba ngày trước rồi.” Cố Diệp kể: “Vậy nên hai em đều thuộc đối tượng săn mồi của gã, vẫn nên chú ý quan sát.”

Nghe thế, Hạ Vãn Vãn nhìn xuống hoa tươi vừa mua trong tay, cảm giác nó hết thơm rồi.

Mạnh Lan cảm thấy, mức độ biến thái này giống hệt mấy “tư tưởng kỳ lạ” mà bọn người trong nhiệm vụ mới nghĩ ra được.

Hạ Vãn Vãn than thở: “Khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như thế, sớm muộn gì cũng bắt được gã thôi. Huống chi, mấy kiểu tư duy biến thái khác người này, cũng không chừng sẽ chọc trúng ai đó rồi bị vứt vào cục cảnh sát đấy, không phải thường xuyên xảy ra các vụ giang hồ trả thù nhau sao. Cuộc sống đã đủ gian khổ, nếu ra đường còn phải nơm nớp lo sợ thì có khi em phải tự sát thôi.”

Mạnh Lan hùa theo: “Cửa cũng không được ra, em khuyên cảnh sát các anh nên cuốn gói về nhà đi, làm việc có trách nhiệm hơn được không?”

Hạ Vãn Vãn ôm hoa tươi, không gia nhập cuộc hội thoại này nữa. Tay cô ấy lướt lướt WeChat, thấy tin mẹ bảo mình chuyển tiền, lần đầu tiên cô ấy dám lấy hết can đảm trả lời mẹ: “Con cũng hết tiền rồi.”

Áp bức mình chỉ vì mình không cần trả tiền thuê nhà à? Vậy chẳng phải mình sẽ thành quỷ hút máu của Mạnh Lan sao?

Còn chưa đến cục cảnh sát, tiếng chuông điện thoại của Cố Diệp đã vang lên.

Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cảnh sát vội vàng la lên: “Sếp, yêu cầu tạm thời tăng ca thẩm vấn! Tìm được tên kia rồi, tìm được nghi phạm Vương Ích rồi! Anh mau trở về!”

Cố Diệp hơi kinh ngạc: “Tìm được rồi? Bằng cách nào?”

Anh chàng ảnh sát vội vã gào to: “Không biết nữa, gã hôn mê, bị ném thẳng trước cửa cục cảnh sát! Bên đây đang kiểm tra máy theo dõi, nhìn xem rốt cuộc là người dân nhiệt tình nào, hay đã xảy ra tranh chấp gì khác!”

Cố Diệp: …

Mạnh Lan yên lặng quay đầu nhìn Hạ Vãn Vãn.

Hạ Vãn Vãn làm động tác khóa miệng lại.

Mạnh Lan tò mò: “Cậu có thể nhìn thấy cảnh tượng đó thật sao, hay chỉ tùy tiện nói bừa thôi?”

Hạ Vãn Vãn cũng không biết giải thích thế nào: “Đột nhiên mình cảm thấy có một tia sáng lướt qua trong đầu, như trong Conan vậy ấy.”

Cố Diệp kinh ngạc nhìn vẻ dè đặt Hạ Vãn Vãn qua kính chiếu hậu: “Đừng bảo em sở hữu năng lực tiên tri đó, chính xác đến thế hả?”

Xe dừng trước cục cảnh sát, Cố Diệp nhờ đồng nghiệp đưa Mạnh Lan đi làm thủ tục, bản thân anh thì đến gặp Vương Ích. Ắt hẳn Vương Ích đã hít phải một lượng lớn thuốc mê nên vẫn còn hôn mê, tầm một tiếng sau gã mới từ từ tỉnh lại. Khi Vương Ích nhận ra mình đang ở cục cảnh sát, muốn há mồm chửi thề, nhưng đã phát hiện cổ họng mình không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ô ô ô… khụ khụ khụ…” Vương Ích khàn giọng, hoảng sợ nhìn Cố Diệp, chiếc còng trên cổ tay gã lóe lên một tia sáng bạc dưới ánh đèn.

“Sao lại như vậy! Mọi người không đưa gã đi kiểm tra sao?” Cố Diệp hỏi.

Sau khi trải qua kiểm tra thì phát hiện, dây thanh quản của Vương Ích bị thương, có lẽ vì uống thuốc, cụ thể là loại thuốc nào, cần phải xét nghiệm thêm một bước. Vương Ích an phận ngồi trên ghế, nỗi sung sướng khi gây án đã biến mất, thậm chí khi thấy bộ dạng thành thật chất phác của gã, họ còn hoài nghi những vụ án đó không phải do gã làm.

Theo chân dung tâm lý của họ, Vương Nghị là một người theo đuổi màu sắc nghệ thuật, có khiếu thẩm mỹ riêng, phấn đấu đạt đến mức xuất sắc trong mọi việc, tính cách hệt như drama queen (*), nói chuyện nhấn nhá đúng lúc và rất thông minh. Đây rõ ràng là hồ sơ được chính tay chuyên gia tâm lý nổi tiếng nhất phác họa, nhưng lúc bắt được người này, họ lại phát hiện không khớp.

(*) Drama queen: Ám chỉ những cô nàng có tính cách “bất thường”, “căng thẳng”, các cô nàng drama queen thường tạo chông gai, bi kịch cho cuộc đời mình thay vì sống bình thường như người khác.

Họ tiếp tục xét nghiệm máu và vân tay của Vương Ích thêm lần nữa, vẫn xác định gã là hung thủ mà cảnh sát đang tìm.

Trong lúc xét nghiệm, Mạnh Lan ngồi trong phòng khách lật xem tạp chí, thấy Cố Diệp đến gần, hỏi thăm: “Em xong việc bên này rồi, còn anh thế nào? Muốn ăn tối với bọn em không, Hạ Vãn Vãn bảo tối nay cậu ấy sẽ làm tôm chiên, món anh thích nhất đó.”

“Không ăn được, phải tăng ca. Chân dung tội phạm và nghi phạm chẳng khớp gì cả.” Cố Diệp rầu rĩ.

“Khác ra sao?”

Cố Diệp không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ đáp: “Tính cách không giống nhau.”

“Rối loạn phân liệt nhân cách à.” Mạnh Lan đã quen với mấy chuyện này: “Em có thể xem thử không?”

“Không thể.”

“Ồ.”

“Em về nhà trước đi, lần sau anh mời em ăn cơm.”

“Được rồi.”

Nhưng câu nói phân liệt nhân cách mà Mạnh Lan đề cập tới đúng là đã nhắc nhở Cố Diệp. Bác sĩ tâm lý và bác sĩ tâm thần tiếp tục tiến hành đánh giá Vương Ích, kết quả chẩn đoán Vương Ích quả thực đã mắc chứng đa nhân cách.

Nhát gan yếu đuối là nhân cách phụ, có hẳn tên riêng, mà sát nhân thì chính là nhân cách chủ của Vương Ích. Khi nhân cách chủ xuất hiện, gã giống hệt với chân dung tâm lý, biểu cảm chẳng khác nào tên hề, cổ họng nghẹn ngào phát ra tiếng vịt kêu.

Vương Ích thú nhận hành vi phạm tội của mình, nhưng gã cũng muốn cảnh sát tìm được người đàn ông đã hạ độc khiến gã bị câm. Gã hung tợn viết xuống tên của một người.

[Giang Dật Triều.]

[Các người phải tìm được ông ta, nhất định phải tìm được ông ta!]

Vương Ích khai, lần nào Giang Dật Triều cũng là người liên hệ gã, họ chưa từng gặp mặt ở một địa điểm cố định nào cả. Mà nơi gặp mặt lần nhất là trong một nhà máy đá bỏ hoang tại ngoại ô thành phố, không hề gắn bất kỳ máy theo dõi gì.

Cố Diệp chưa thấy qua tên này bao giờ, bèn coi ông ta như tòng phạm, nhưng khi nhập ba chữ “Giang Dật Triều” vào hệ thống, Cố Diệp bỗng cảm giác trái đất này thật tròn.

Em gái của Giang Dật Triều, tên Giang Uyển.

Giang Uyển có một đứa con trai, chính là Giang Sách Lãng mà anh ta vừa tiếp xúc gần đây.

Triệu Triệt, Lưu Minh, Vương Ích, Giang Dật Triều, vụ án của những người này ít nhiều đều có điểm chung, và điểm chung này, chẳng ai khác ngoài Giang Sách Lãng.

Tuy nhiên, vào bảy năm trước, Giang Uyển đã báo án Giang Dật Triều mất tích, cảnh sát cũng từng tổ chức tìm kiếm, nhưng như mò kim đáy biển, một bóng người cũng không sao thấy được. Bảy năm sau, người đàn ông này đã xuất hiện lại.

Sau khi đồng nghiệp trong tổ xem qua, nói: “Sếp, năm năm trước, Giang Dật Triều bị nghi ngờ dính líu đến một vụ bắt cóc nhóm. Bên lập hồ sơ đã vẽ lại chân dung nghi phạm dựa theo manh mối người bị hại cung cấp, bức tranh đó trông giống Giang Dật Triều tới 90%. Về sau, vụ án này vẫn chưa được giải quyết, chúng ta không có chứng cứ chứng minh là ông ta, nhưng đây ắt là một điểm đột phá.”

*

Chủ nhiệm lớp gọi điện cho Mạnh Lan.

Lúc gọi điện để thảo luận về vấn đề tốt nghiệp, cô không nghe máy, nên đối phương đã thương lượng bảo cô đến trường để nói chuyện trực tiếp luôn, cũng báo cho Mạnh Lan biết nội dung tài liệu cần nộp. Mạnh Lan bước ra khỏi tòa giảng đường, việc không bị Triệu Triệt theo dõi nữa khiến cô có thể thoải mái tản bộ trong sân trường, ánh mắt vô thức hướng về phía văn phòng của Giang Sách Lãng.

Từ văn phòng của mình, anh có thể ngắm toàn bộ vườn hoa nhỏ bên cạnh giảng đường, cũng nhờ vậy mà anh và Mạnh Lan đang ở trong vườn bỗng dưng hóa thành một đôi đang “nhìn nhau đầy tình tứ”.

Mạnh Lan nổi da gà.

Dù sao cũng tới rồi, không bằng qua gặp người quen cũ một lần vậy.

Cô không phải sinh viên của Học viện Nhân văn, nhưng vẫn quen thuộc với tòa hành chính này sau khi tới một lần. Giang Sách Lãng ngồi trên sofa tiếp đãi cô, Mạnh Lan định đóng cửa, Giang Sách Lãng ngăn cô lại: “Ấy, tôi còn phải giải đáp thắc mắc nữa.”

“Thầy nổi tiếng phết.” Mạnh Lan đã hơi thay đổi thái độ của mình với Giang Sách Lãng, quan hệ của cô và anh không giống như giảng viên và sinh viên, mà nghiêng về phía tình bạn thân thiết vào sinh ra tử hơn. Kể từ lúc Giang Sách Lãng đánh cược việc Hoàng Tử Văn gần như chiếm giữ hoàn toàn cơ thể của mình trong bệnh viện tâm thần, thiện cảm của Mạnh Lan đối với anh đã biến chuyển đầy kỳ diệu.

Cô tự phân tích bản thân là một người thiếu tình yêu, chỉ cần người khác đối xử với cô tốt một chút, cũng đủ khiến nội tâm của cô dưới lớp mặt nạ bình tĩnh này trở nên mãnh liệt.

“Lẽ ra lúc trước tôi nên xét điểm chuyên cần vào chỉ tiêu đánh giá môn học.” Giọng điệu Giang Sách Lãng nghe hối hận lắm.

“Thầy phải tự tin rằng không có sinh viên nào dám trốn tiết của thầy chứ.” Mạnh Lan cười cười: “Em cũng từng tìm người điểm danh hộ cho có lệ mà, chứng minh em cũng có áy náy với thầy đó.”

Giang Sách Lãng lấy ra bảng điểm danh từ hai năm trước: “Nhưng đáng tiếc, sau khi em phát hiện cúp tiết không ảnh hưởng đến thành tích cuối kì thì gần như hai tuần mới xuất hiện một lần. Bạn học Mạnh, em bận chuyện gì vậy?”

Mạnh Lan tựa vào ghế sofa, lớp kim tuyến trên trang sức Jimmy Choo màu xanh nước biển lấp lánh dưới ánh nắng. Cô hất tóc, đáp: “Đương nhiên là kiếm tiền. Chơi cổ phiếu Mỹ phải để ý lệch múi giờ, lớp thầy lại bắt đầu vào hai giờ chiều, em cũng phải ngủ bù chứ, bằng không sẽ trở thành bà thím già mất.”

Cô bỗng cười rộ lên: “Mà tiếc thay, nếu em chết trong nhiệm vụ, số tiền đó sẽ không còn thuộc về em nữa. Em đã lập xong di chúc, lỡ như có bất trắc gì trong nhiệm vụ không quay lại được, cũng không đến mức làm tài sản sung công.”

Giang Sách Lãng nhìn cô cứ như đang nói giỡn, nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên nét bi thương: “Tôi thấy em thật kỳ lạ, nhìn có vẻ độc lập tự chủ, nhưng khi người khác đối xử tốt với em, em sẽ báo đáp gấp bội. Tôi cảm giác em là một người lý trí, cân nhắc lợi và hại, tự định hướng cho bản thân biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm. Rồi cũng có lúc máu lên não, nhập bọn điên cuồng cùng những người khác.”

“Này đã là gì, vẫn không thể sánh bằng thầy.”

Hai người nói được một nửa, một cô bé đàn em năm hai ôm sách vở tới tìm Giang Sách Lãng hỏi bài. Thấy Mạnh Lan nhàm chán ngồi gác chân lên sofa, cô gái sửng sốt, tưởng là bạn gái của thầy Giang, khuôn mặt bất giác đỏ lên.

Mạnh Lan hỏi: “Vậy em tạm ra ngoài một lát nhé?”

Giang Sách Lãng thoải mái hào phóng giới thiệu cô cho đàn em: “Đàn chị sắp tốt nghiệp của em, người duy nhất lấy được điểm tối đa trong môn của tôi.”

Đàn em cong cong mi mắt, nở nụ cười: “Thầy từng bảo người được điểm tối đa thì nhất định phải hiểu rõ hiện tượng ranh giới xã hội, không chừng có nội tâm vặn vẹo đúng không.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ánh mắt hình viên đạn của Mạnh Lan liếc qua Giang Sách Lãng.

Giang Sách Lãng xua xua tay: “Đùa thôi mà, đàn chị của em học thuộc khái niệm đàng hoàng đấy.”

Trong lúc Mạnh Lan đợi Giang Sách Lãng giải đáp thắc mắc sau giờ học thì nhận được điện thoại của Cố Diệp, đầu bên kia có vẻ rất vội vã, như thể cần cô giúp đỡ việc quan trọng. Cô đứng bên cửa sổ, đeo tai nghe, nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Cố Diệp nôn nóng như đang ngồi trên đống lửa, ai ngờ rằng hiện tại cục cảnh sát nhận được nhiều vụ án quái dị như vậy, anh ấy đã trải qua ba ngày ba đêm sứt đầu mẻ trán, ngủ không đủ giấc. Nhưng khi nói chuyện với Mạnh Lan, anh ấy vẫn chú ý điều chỉnh giọng điệu của mình: “Lan Lan, anh có việc cần nhờ em xem thử giúp anh.”

“Anh nói đi, ngoại trừ quyên thận ra đều được cả.” Mạnh Lan nói đùa.

Cố Diệp trả lời: “Chốc nữa anh gửi em một tấm ảnh, em giúp anh tra thử xem. Vừa hay đây là chuyện trong trường em, em quen với thư viện trong đó hơn.”

Thái độ của Mạnh Lan trở nên nghiêm túc, Cố Diệp hiếm lúc nào nhờ cô giúp đỡ, thường anh ấy chỉ cần một ít kiến thức tài chính hoặc phân phối cổ phiếu. Đây là lần đầu tiên bảo cô đến thư viện trường tìm thông tin.

Ngay sau đấy, cô nhận được file hình ảnh từ Cố Diệp.

[Hiệp hội 75].

Mạnh Lan chưa từng nghe bao giờ, nhưng trong hình hẳn là logo của Hiệp hội 75: hai con số 5 và 7 bằng chữ Hán được viết to và đè lên nhau, với một con mắt mở to lấp đầy khoảng trống ở giữa. Nhìn thế nào cũng không giống logo của một câu lạc bộ đàng hoàng, đôi mắt kia nhìn chằm chặp mình không chớp mắt, na ná biểu tượng mắt lam của Ai Cập (*).

(*) Con mắt của Horus: undefined

Cô hỏi: “Có thể giải thích thêm được không, để em có thể tìm cụ thể hơn.”

Cố Diệp nói: “Vương Ích chết rồi.”

Mạnh Lan nhớ lại, Vương Ích chính là tên thích trồng hoa trên xác chết, sau đó mắc bệnh tâm thần phân liệt. Cô hỏi: “Chết thế nào?”

Cố Diệp trả lời: “Nhồi máu cơ tim, con ngươi giãn ra, cứ như bị hù chết vậy. Chẳng qua, nếu chỉ vì lên cơn đột tử tim thì anh đã không nhờ em giúp. Trên thi thể của Vương Ích có biểu tượng anh gửi em. Sau khi đối chiếu, bên anh đã phát hiện đây là biểu tượng của Hiệp hội 75. Hiệp hội 75 là một câu lạc bộ của Đại học St. John Martin, năm xưa từng phát hành tập san độc quyền “Điều tra siêu linh 75”. Ban đầu hiệp hội này được bảy sinh viên nam và năm sinh viên nữ thành lập, thế nên đã đặt tên này.”

Đại học St. John Martin là tiền thân của Đại học Phương Bắc, được người truyền đạo và giáo hội đạo Cơ Đốc thành lập vào thời kỳ dân quốc.

Mạnh Lan thực sự không thể tìm được mối liên hệ giữa một hiệp hội của thế kỷ trước với vụ án giết người hiện tại.

“Đây là câu lạc bộ của trường bọn em, anh nghĩ bọn em sẽ có nhiều thông tin hơn.” Giọng điệu Cố Diệp hơi bất đắc dĩ: “Bây giờ bên anh không đủ người, ai nấy cũng đang kiểm tra máy theo dõi hết rồi. Những người khác thì bị cử đi điều tra các vụ án khác, gần đây nhận được ba vụ mất tích, hai sinh viên, một phụ nữ, đều đồng thời mất tích.”

Mạnh Lan hỏi: “Họ tên gì?”

Cố Diệp nói: “Trình Sảng, Lưu Hiểu Hiểu, Trương Tuấn Phàm, sao vậy, em biết họ à? Người thân của họ điên hết rồi, về Lưu Hiểu Hiểu, chồng cô ta không tìm thấy cô ta nên đã đến cục cảnh sát ba lần, bảo vợ mình biến mất trong phòng ngủ. Xem qua tất cả camera giám sát thì người bị tình nghi gây án lớn nhất chính là chồng cô ta.”

Mạnh Lan nhíu mày: “Em không quen bọn họ.” Cô dừng một chút, chuyển chủ đề: “Cứ vậy nhé, anh nhớ chú ý sức khỏe, buổi tối em đặt cơm hộp cho anh, ăn uống thanh đạm chút. Miệng anh nổi mụn nước nữa rồi đúng không, ngâm hoa cúc tháng trước em mua cho anh đi, hạn chế ăn đồ lạnh lại.”

“Em còn lải nhải hơn cả mẹ anh, được rồi, tắt máy đây, sắp họp rồi.”

“Bye bye.”

Mạnh Lan cúp điện thoại, cô không mang di thư của Trình Sảng về, nên chẳng thể giải thích chuyện này được. Người chết thậm chí không thể để lại lời cuối cùng. Cô đứng kế cửa sổ một lúc, liếc nhìn thấy Giang Sách Lãng đang đứng bên cạnh cô, anh đút tay vào túi, trên mặt thoáng qua vẻ chua chát khó nhận ra. Cô nhìn chốc lát rồi hỏi: “Thầy xong rồi à?”

Giang Sách Lãng gật đầu: “Vào văn phòng của tôi hay tìm nơi khác?”

“Vừa đi vừa nói.”

Hai người bước song song trong sân trường tầm hai mươi phút.

Trên bãi cỏ mùa hạ xanh mướt, chiếc váy ngắn Valentino hồng nhạt của Mạnh Lan trông vô cùng rực rỡ, cô đeo kính râm lớn, suối tóc dài mềm mại được chải chuốt kỹ lưỡng xõa ra dưới ánh mặt trời. Giang Sách Lãng mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng không có độ, nhìn thong dong tùy ý. Hai người đồng hành, thu hút vô số lời bàn tán xì xào.

Biểu cảm của Mạnh Lan không tùy ý như vẻ ngoài của cô, cô hỏi: “Thầy nghĩ gì về Hiệp hội 75? Em đoán tên Vương Ích này nhất định liên quan đến thế giới Thần Ẩn, nhưng một cái Song Môn Giáo đã đủ nhức đầu, Hiệp hội 75 này lại là thứ gì nữa chứ?”

Giang Sách Lãng đáp: “Trong tình trạng khan hiếm tài nguyên, con người sẽ phân thành nhiều bầy đàn khác nhau để tranh đoạt, điều này rất rõ ràng. Việc chiếm đoạt được tài nguyên sẽ tạo ra các nền văn minh và đoàn thể. Tôi nhớ đã điều này có trong trong cuốn sách mà tôi từng đề cử trên lớp, “Địa lý chính trị và sự ra đời của văn hóa”, em chưa xem đúng không?”

“Em không nghe thầy giảng bài.”

“Lên đó tìm đáp án cho em thôi, sắp tới thư viện rồi, em tự kiếm nhé.” Giang Sách Lãng nói.

Thư viện rất yên tĩnh.

Đây là khu vực sách cũ trong phòng hồ sơ lịch sử trường học, vì không phải phòng tự học thông thường nên ở sảnh lớn không có bao nhiêu sinh viên. Cả hai nhanh chóng tìm thấy ấn phẩm của Hiệp hội 75 năm xưa, “Điều tra siêu linh 75”, và số ít ảnh chụp có thể coi như đồ cổ.

Hiệp hội 75 thành lập vào năm 1933, bởi mười hai sinh viên khoa Văn học Nước ngoài thời đầu.

Hiệp hội 75 có một khẩu hiệu đặc biệt “hấp dẫn”: Dùng khoa học để hiểu thần học, dùng khoa học để đắp nặn thần học.

Tuy nhiên, mấy hoạt động mà thành viên trong câu lạc bộ này làm có vẻ chẳng dính dáng gì cả. Mạnh Lan ngồi dưới đất lật xem “Điều tra siêu linh 75”, phần lớn nội dung đều xoay quanh những truyện ma mang hơi hướng thời đại, chẳng hạn như hồn ma người vợ bị địa chủ giết chết hiện về lúc nửa đêm, hay cái giếng nơi bé gái bị bỏ rơi vang vọng tiếng khóc. Vì vốn là một trường học trực thuộc nhà thờ, nên phong cách viết của những bài văn cũng liên quan đến các chủ đề như niềm tin vào Chúa Giê-su và sự chuộc tội.

Bên phía Giang Sách Lãng cũng không tìm được manh mối nào hữu ích, dựa trên ghi chép của phòng hồ sơ, Hiệp hội 75 có tuổi đời mười lăm năm kể từ khi sáng lập, từng có lần trở thành một trong câu lạc bộ lớn nhất trường. Về sau, vào giai đoạn xây dựng lại đất nước, Đại học St. John Martin đã bị tách ra và trải qua công cuộc cải tổ, trở thành Đại học Phương Bắc, câu lạc bộ thần bí cũng biến mất theo dòng chảy lịch sử.

“Người sáng lập Hiệp hội 75 chắc cũng không thể sống tới bây giờ, có lẽ hung thủ chỉ mượn danh tiếng của Hiệp hội 75 thôi?” Mạnh Lan hỏi.

Giang Sách Lãng ngồi dưới đất, hai người cách nhau rất gần, nhưng không hề xuất hiện cảm giác thiếu tự nhiên.

Anh đưa tư liệu cho Mạnh Lan: “Hiệp hội 75 không phải tổ chức nổi tiếng gì, huống chi bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, ai còn nhớ nổi mấy thứ ở thế kỷ trước chứ. Nhưng tôi cảm thấy câu ‘Dùng khoa học để hiểu thần học’ kia của câu lạc bộ hẳn là điểm mấu chốt. Chúng ta cũng không thể kết luận được, liệu thế giới Thần Ẩn là không gian đa chiều hay là thế giới được sáng tạo từ tín ngưỡng siêu hình. Thêm nữa, lẽ nào Hiệp hội 75 đã tìm ra phương pháp khoa học có thể liên hệ với thế giới Thần Ẩn sao?”

“Thầy suy đoán tất cả những điều này chỉ dựa trên khẩu hiệu, không thể lấy làm chứng cứ.” Mạnh Lan nói: “Đúng rồi, em đã biết cách.”

“Cách gì?”

“Hỏi Hạ Vãn Vãn.”

Giang Sách Lãng:?

Em không hỏi Giáo sư đại học, mà hỏi giác quan thứ sáu à!