Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Nay đã khác xưa, sau khi chính thức công khai ký hợp đồng, Từ Kiêu cũng có trợ lý, hôm qua Ngụy Cảnh Thăng đã nói với anh là hôm nay sẽ có trợ lý chờ dưới lầu.

Từ Kiêu dọn dẹp đồ đạc xong, tưới nước cho cây, khóa cửa cẩn thận, xuống lầu mất vài phút.

Trời đã sáng choang, Từ Kiêu vừa ra cửa đã thấy một chiếc xe bảo mẫu màu trắng đậu ở cửa chính.

Một người trẻ tuổi chất phác mỉm cười phất tay với anh, người này trông rất phấn chấn, hô to với anh, “Em là trợ lý mà Ngụy ca sắp xếp cho thầy Từ, em tên Trịnh Đại Vĩ! Anh cứ gọi em Tiểu Trịnh là được.”

Tiểu Trịnh cười khanh khách, nhìn như một đứa nhỏ ngoan ngoãn thành thật.

“Buổi sáng tốt lành,” Từ Kiêu cười lại với Tiểu Trịnh, “Không cần khách khí với anh, đừng gọi anh là thầy Từ, anh hẳn là lớn hơn em, em cứ gọi anh là Kiêu ca đi.”

Tiểu Trình trả lời bằng một nụ cười hàm hậu, rất cần mẫn cầm đồ giúp anh, còn kéo cửa xe giúp anh, chu đáo thế này khiến Từ Kiêu luôn có thói quen tự động thủ cơm no áo ấm lại không quen lắm.

Nhưng ngay khi đi qua chỗ cửa xe, Từ Kiêu không nhịn được bật cười.

Trang Dục thế nhưng cũng ở trong xe.

“Sao cậu cũng ở đây?” Từ Kiêu mắt sáng rực, đi lên ngồi bên cạnh y, “Đặc biệt đến đón tôi hả?”

“Anh nghĩ nhiều rồi,” Trang Dục khịt mũi, “Tiện đường thôi.”

Từ Kiêu cười nói, “Đùa à, cậu và tôi thì tiện đường chỗ nào?”

Trang Dục: “… Câm miệng.”

Được rồi, thằng nhóc này lại biệt nữu.

Từ Kiêu thành thành thật thật ngậm miệng, không chọc y nữa, chỉ ngồi bên cạnh cười cười nhìn y một cái.

Hôm nay Trang Dục phá lệ bắt mắt — — Y đeo bông tai chữ thập màu xám bạc, áo sơ mi kẻ ô đỏ đen rộng thùng thình, quần jean xám khói, mặc dù trang điểm đơn giản nhưng lại rất trẻ trung.

Cực kỳ… Cực kỳ rạng rỡ, ngoại trừ đôi mắt có chút đỏ.

Từ Kiêu không nhịn được hỏi: “Hai ngày nay cậu làm gì mà mắt đỏ như vậy?”

Trang Dục còn chưa trả lời, Tiểu Trịnh ở đằng trước đã tiếp lời, “Hai ngày nay thầy Trang rất bận, mới nhận một bộ phim, hai ngày nay đều đang xem kịch bản, ngủ không ngon.”

Ra là nhận phim mới, Từ Kiêu bừng tỉnh đại ngộ, nhoẻn miệng cười, “Thảo nào, đọc kịch bản rất mệt.”

Mệt cái đầu anh chứ mệt, Trang Dục nhìn gương mặt tươi cười vô tội của Từ Kiêu, cảm thấy gân xanh giật giật.

Mới không phải vì kịch bản đâu.

Từ ngày rời khỏi nhà Từ Kiêu, khuôn mặt của Từ Kiêu ngày nào cũng đung đưa trước mặt y.

Lúc rửa mặt, trong gương xuất Từ Kiêu cười nói “Tôi thích…”, Lúc lên giường, trong đầu toàn hình ảnh cặp mắt ướt át nhìn y nói “Tôi thích…”, Ngay cả khi ngủ không được phải đi uống nước, kéo cửa tủ lạnh ra, trong đầu y cũng hiện lên Từ Kiêu say mèm mang theo chút nghịch ngợm.

“Tôi thích…”

Ba chữ này quấn lấy y như si như ngốc, đi đâu cũng hiện lên trong đầu y — — thậm chí ngay cả trong mộng cũng bị xoay quanh.

Mấy ngày trời, Trang Dục ngây người cả đêm — — rõ ràng chỉ là lời nói bậy bạ của một con ma men, nhưng y lại nhớ rất rõ.

Mà đầu sỏ gây tội lại là một tên não heo, không nhớ được cái gì, bây giờ còn trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn y.

Như thể cái gì cũng chưa từng làm.

Trang Dục lườm Từ Kiêu, “Nhìn mắt tôi làm gì.”

Anh thì nhìn mắt y làm gì chứ, Từ Kiêu thấy buồn cười, tính tình người này đúng là không thể nào hiểu nổi.

Từ Kiêu nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng vẫn tìm thuốc nhỏ mắt quơ quơ trước mặt y, “Cần không?”

Trang Dục nhìn chằm chằm anh, đôi con ngươi hổ phách như động vật họ mèo nhìn anh không chớp mắt.

Không nói cần cũng không nói không cần, Từ Kiêu bị y nhìn đến căng thẳng, não không theo kịp lời nói.

“Tôi nhỏ giúp cậu?”

Trang Dục nhìn anh, vẻ mặt khó đoán.

Lại tới, người này lại tới nữa rồi.

Hôm trước sờ mặt, bây giờ lại muốn giúp y nhỏ thuốc nhỏ mắt.

Y thấy người này là muốn sờ mắt y thì có, Trang Dục đã từng gặp người cuồng chân luyến hầu kết, nhưng chưa từng gặp ai cuồng đôi mắt như Từ Kiêu.

Trang Dục muốn từ chối, lại nhịn không được nhớ tới cảnh hôm trước, Từ Kiêu nằm trên giường, đôi mắt phiếm sáng nhu hòa nhìn y không chớp mắt, vuốt ve hình dáng đôi mắt y — — yết hầu Trang Dục nhúc nhích, y không thế nào nói ra được hai chữ không cần.

Từ Kiêu thấy Trang Dục im lặng rất lâu, tưởng y muốn tự làm.

Từ Kiêu duỗi tay qua, “Đây này, sau khi nhỏ xong, cậu — —”

Lời còn chưa dứt, đùi bỗng bị đè nặng, Trang Dục nằm xuống.

Nằm trên đùi anh.

“Nhanh lên.” Giọng nói trầm thấp từ tính như đang ra lệnh.

Từ Kiêu: “…” Chỉ là nhỏ mắt thôi mà, sao người này lại nằm ra vậy??

Mà Tiểu Trịnh ngồi ở đằng trước, nhìn sang kính chiếu hậu thấy cảnh này thì kinh ngạc há hốc miệng.

Hắn thấy hơi kỳ quái, không phải Trang ca rất ghét tiếp xúc với người khác sao?

Trong lòng Tiểu Trịnh có chút khác thường, nhưng thấy hai người đều trông tự nhiên như vậy, Tiểu Trịnh ngoan ngoãn lại nghĩ thầm, có thể là hắn nghĩ nhiều.

Thân là một trợ lý đủ tiêu chuẩn, Tiểu Trịnh nâng cao vách ngăn phía sau lên — — mặc dù không biết vì sao mình lại làm như vậy, nhưng trực giác của hắn bảo, làm vậy chắc chắn không sai.

Quả thật là không sai. Trang Dục ngửa đầu lên, trên vầng trán thanh tú trắng nõn lòa xòa vài sợi tóc, lông mi nhỏ dài, mắt như sao trời, còn chói mắt hơn cả hoa tai thập tự bạc bên tai.

Con ngươi hổ phách như viên đá quý phát ra ma lực bình tĩnh nhìn anh, làm cho đầu lưỡi Từ Kiêu hơi thắt lại, “Cậu nằm xuống làm gì…”

Trang Dục cau mày, “Không phải muốn nhỏ mắt sao, nhanh lên.”

Từ Kiêu: “…” Thật ra không cần nằm đâu a, ngồi, ngồi cũng được mà.

Nhưng trực giác Từ Kiêu mách bảo rằng, nếu nói câu này ra, e là Trang Dục sẽ tạc mao.

Từ Kiêu rất tự giác ngậm miệng lại, anh căng mắt Trang Dục ra, xúc cảm ấm áp tinh tế dưới bàn tay khiến lòng Từ Kiêu rung lên, không khỏi ngây dại.

Trang Dục “nè” một tiếng, “Sao anh bất động vậy?”

Lúc này Từ Kiêu mới hồi phục tinh thần, vội mở nắp bình.

Nhỏ một giọt xuống đôi mắt xinh đẹp kia, chớp chớp mắt.

Nhỏ thuốc nhỏ mắt thôi mà, cần gì phải một hai nằm trên đùi anh, Từ Kiêu nghĩ mãi không ra.

Nhưng nhớ lại ở tạp kỹ lần trước, anh cũng nằm trên chân Trang Dục — — Từ Kiêu thành thành thật thật biến sự kỳ quái trong lòng quy thành tại Trang Dục quá đẹp

Tự dưng có một mỹ nam nằm trên đùi, nếu như là nữ… Được rồi, cho dù Trang Dục có là nam đi nữa, anh cũng không thể phủ nhận, đối mặt với sắc đẹp thế này.

Anh… Hình như có chút động tâm.

Cũng may bây giờ Trang Dục đã nhắm mắt lại, áp lực bị sắc đẹp dụ hoặc giảm đi không ít.

Từ Kiêu vừa an tâm thở phào — — giây tiếp theo, mỹ nhân an nghỉ liền mở mắt ra.

Trang Dục có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Từ Kiêu cứ nhìn y suốt từ nãy giờ, y mở mắt ra.

Trang Dục: “Vừa rồi anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

Cặp mắt hổ phách được phủ một lớp nước oánh nhuận như kim côi* nhìn thẳng qua.

*Côi là một loại đá quý kém ngọc, được dùng làm trang sức như hoa tai, vòng, dây chuyền. Lên taobao search toàn mẫu đẹp, nhìn là muốn hốt về (⁠•⁠ ⁠▽⁠ ⁠•⁠;⁠)

Từ Kiêu: “…” Một người sống sờ sờ nằm trên đùi, không nhìn người đó thì nhìn ai?

Trang Dục lại trừng anh, “Anh rất thích mắt của tôi sao?”

Lại vấn đề gì nữa đây, Từ Kiêu dại ra.

… Được rồi, đôi mắt của Trang Dục quả thật rất đẹp, thậm chí màu mắt cũng là màu độc đáo và mỹ lệ nhất mà anh từng gặp…

Nghĩ vậy, Từ Kiêu ngượng ngùng gật đầu.

Lúc này Trang Dục mới hơi hài lòng, híp mắt lại, hỏi tiếp: “Chỉ có mắt thôi hả?”

Từ Kiêu: “…” Đang trắc nghiệm EQ đấy ư?

Từ Kiêu như nhà sư không sờ tới đầu (không hiểu được tình huống), anh nghĩ kỹ lại vẫn không hiểu, nói đại, “Đương nhiên… Chỗ khác, cũng có thích…” Nhỉ?

Nghe được đáp án của Từ Kiêu, khóe miệng Trang Dục hơi nhếch lên, nhưng lập tức thẳng trở lại.

Cuối cùng cũng chịu thừa nhận, Trang Dục hừ một tiếng, y đã phát hiện từ lâu rồi, mỗi lần Từ Kiêu đối mặt với y là lại phát ngốc, hơn nữa còn luôn lén lút nhìn y — — bị y phát hiện thì liền dùng cặp mắt đen sáng ngời đó nhìn y, sau đó giả ngu.

Đương nhiên, Từ Kiêu cũng không phải là người đồng giới duy nhất nhìn Trang Dục đến xuất thần. Mặc dù Trang Dục quen rồi, nhưng y vẫn không thích bị người đồng giới nhìn chằm chằm như vậy, cũng hoàn toàn không thích người khác sinh ra hảo cảm nông cạn chỉ vì bề ngoài của y.

Chỉ là, duy mỗi chứng minh được y có sức hút khác thường với Từ Kiêu, y lại cảm thấy mẫu thuẫn và đắc ý.

— — Cứ như thể nắm chắc Từ Kiêu trong lòng bàn tay vậy.

Từ Kiêu nhìn sắc mặt Trang Dục đổi tới đổi lui, cuối cùng có vẻ như Trang Dục đã hài lòng nên “xùy” một tiếng với anh.

“Biết ngay mà — — anh là cái đồ háo sắc.”

Từ Kiêu:???

Ủa, sao anh lại biến thành đồ háo sắc rồi?

Cố tình còn là người nằm trên đùi anh tự phán đoán, không thèm nghe đối tượng bị phán phát biểu, Từ Kiêu ngơ ngác, không phải… Rõ ràng là Trang Dục hỏi anh là y có đẹp không trước cơ mà.

Hơn nữa không biết hôm nay Trang Dục bị gì, một hai hỏi mắt y có đẹp không… Nghĩ đến đây, trong đầu Từ Kiêu chợt lóe lên một hình ảnh, Trang Dục đè anh ở trên giường, tay anh lần theo đôi mắt của Trang Dục, đôi mắt phượng nhìn anh chằm chằm, lấp lánh ánh vàng…

— — Khoan, Trang Dục đè anh?

Từ Kiêu đột nhiên đập đập đầu, vỗ vỗ mặt mấy cái, hình ảnh gì đây a?

Trang Dục đột nhiên hỏi, “Anh đang suy nghĩ bậy bạ gì đúng không?”

Từ Kiêu bị chọc thủng, hơi chột dạ, “Tôi… Tôi có nghĩ gì đâu.”

“Vậy anh vỗ đầu vỗ mặt làm gì?” Người nằm trên đùi mở miệng, cau mày nhìn anh.

“Tôi… Tôi không có nghĩ gì hết á, cậu nghĩ nhiều rồi.” Từ Kiêu đỏ mặt, cố trấn định nói.

“Phải vậy không,” Trang Dục híp mắt, không phải là anh chàng này đang thẹn thùng đấy chứ?

Trang Dục ngồi dậy khỏi đùi Từ Kiêu, cố ý dán sát lại nhìn anh, nhướng mày hỏi, “Vậy anh đỏ mặt cái gì.”

Khuôn mặt tuấn tú của Trang Dục đột nhiên phóng to trước mặt anh, cảnh tượng Trang Dục đè lên người anh chợt lóe lên trong đầu.

Từ Kiêu phản xạ có điều kiện rụt ra sau, mặt hơi nóng lên, cái gì mà đỏ mặt… Y lại gần vậy làm gì, anh có thể không đỏ mặt sao?

Từ Kiêu biện giải cho bản thân, “Tôi, trong xe ngột ngạt quá!”

“Trong xe ngột ngạt quá,” Trang Dục “xùy” một tiếng, “Mở điều hòa lên là hết ngột ngạt.”

Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Từ Kiêu, nghĩ đến Từ Kiêu thẹn thùng vì y, khóe miệng Trang Dục không khống chế được mà nhếch lên.

Anh chàng này, không thể kìm lòng nổi với y a.

Cũng không biết là vì cái gì mà tâm tình Trang Dục tốt đến bất ngờ, không tiếp tục dùng mấy cái cớ sứt sẹo để hỏi Từ Kiêu nữa.

Trang Dục liếc Từ Kiêu một cái, “Anh quả nhiên là đồ háo sắc.”

Từ Kiêu: “…”

Từ Kiêu nghe cái điệu bộ “Tôi nhìn thấu anh rồi” của Trang Dục mà lòng kêu oan muốn chết, nhưng khi nhìn vào đôi mắt phượng sáng kinh người của Trang Dục, cùng với nét tinh nghịch trẻ con của y, mấy câu phản bác của Từ Kiêu đều bị nghẹn lại.

— — Thôi kệ vậy, nếu nói vậy khiến Trang Dục vui vẻ, đồ háo sắc thì đồ háo sắc đi.

Dù sao thì Trang Dục quả thật… Quả thật rất đáng yêu.