Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Edit + beta: Iris

Cho dù có ngại ngùng đi nữa, phim vẫn phải quay.

Từ Kiêu tiếp tục làm con đà điểu vùi đầu vào cát, coi như không thấy những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.

“Cậu cảm thấy, đạo diễn Ninh nói không đủ là có ý gì?” Trong phòng nghỉ, Từ Kiêu hoang mang lấy ra kịch bản, ” “ngươi nhận lầm người”, trên đây chỉ có một câu này, nhưng tôi thấy nếu cảm xúc quá rõ ràng thì không phù hợp với nhân vật Huyết Thất Tử.”

“Tôi biết đoạn này là bước ngoặt của hắn, nhưng cụ thể là chuyển biến thành cái gì, tôi nghĩ phần lớn là hắn không ngờ Tần Lệ lại nhớ hắn, cửu biệt gặp lại, kêu lên cái tên trong quá khứ của hắn,” Từ Kiêu giải thích, “Tôi cơ bản là diễn dựa theo ý này.”

Trang Dục ngồi đối diện anh, gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Trang Dục nói: “Mặc dù anh là diễn theo góc độ này, nhưng từ góc độ của em, có thể nhìn ra anh đang có ý tránh né, nếu em là Tần Lệ, em chỉ cần liếc mắt một cái là biết anh là Nhậm Đoan.”

“Nếu anh không muốn em biết anh là Nhậm Đoan, thì cần phải sửa lại biểu cảm.”

“Thật là,” Từ Kiêu cau mày tự hỏi, “Không thể để cậu nhận ra tôi đang tránh né, nhưng lại muốn thể hiện tầm quan trọng của cậu với tôi – -“

Từ Kiêu hình như hiểu ra gì đó, anh đột nhiên hỏi: “Vì sao Nhiếp Chính Vương luôn cố chấp tìm hắn.”

Trang Dục suy nghĩ, nói: “Bản thân hắn và toàn bộ nhân vật ở thời niên thiếu đã nâng đỡ hắn khi hắn còn nhỏ, hơn nữa Tần Lệ trời sinh có trí nhớ tốt, nên cảm tình giữa anh và hắn càng thêm khắc sâu, với lại bản thân hắn thiếu trụ cột tinh thần, nên đoạn hồi ức này đối với hắn là một trụ cột tinh thần rất quan trọng.”

“Huyết Thất Tử cũng vậy, nửa đời sau của hắn u ám, chỉ có thời thơ ấu là có chút ánh sáng.”

Từ Kiêu gật đầu, “Nhân vật này rất nhạy bén, lúc trước giết bé gái kia, hắn chỉ liếc một cái đã nhìn ra, đây là con của chủ nhân ngôi nhà đã đổi con với gia nô, nên hắn mới chém tận giết tuyệt.”

“Biên kịch để hắn gặp lại người trong đoạn thời gian này, hơn nữa còn cho rằng đây là bước ngoặt lớn nhất của hắn – -” Từ Kiêu bỗng nhiên trầm ngâm, “Không phải chỉ là cửu biệt gặp lại.” Ánh mắt anh sáng rực vì linh cảm ập đến.

“Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bạn tốt thời niên thiếu sau nhiều năm như vậy, cũng giống như hắn lại đối mặt với chính mình một lần nữa…”

Từ Kiêu bỗng nhiên nói: “Như vậy đúng không?”

Người đối diện nhìn về phía này không chớp mắt.

“Ngươi nhận lầm người.”

Lúc Từ Kiêu nói lời này, tầm mắt anh chưa từng rời khỏi người y.

Đôi mắt linh động mà y vẫn luôn thích đang nhìn y, nhìn thẳng vào y, vẻ mặt bình đạm như đang nhìn y, nhưng lại không giống nhìn y.

Giây tiếp theo, Từ Kiêu bỗng bật cười, Trang Dục ngẩn ra.

Từ Kiêu cười: “Tôi biết rồi.”

“Lúc hắn nhìn cậu – – thật ra không chỉ vì cậu là người vô cùng quan trọng, không chỉ là cửu biệt gặp lại.” Mắt Từ Kiêu sáng ngời, nói nhanh hơn, “đạo diễn Ninh chọn thời gian là giữa trưa, là thời điểm mặt trời lên cao nhất, ánh nắng chói chang, hắn nhớ lại quá khứ của bản thân từ trên người cậu… Nên ở chỗ này, hắn không nên quá xúc động mà là nên kiềm chế hơn.”

Trang Dục nhìn Từ Kiêu nói chuyện không ngừng, người này rốt cuộc không còn như lúc trước, luôn mất tự nhiên né tránh y – – đôi mắt linh động như đang phát sáng.

Ham muốn chinh phục?

Trang Dục đột nhiên nhớ tới ba chữ kia của Ngụy Cảnh Thăng.

Quản y ham muốn chinh phục cái gì chứ.

Trang Dục nghiến răng – – y hiện tại, rất muốn…

Từ Kiêu nói được một nửa bỗng dừng lại.

Bởi vì Trang Dục đột ngột vươn tay, nắm lấy cằm anh.

Ngay sau đó, Trang Dục nghiêng người.

Từ Kiêu vẻ mặt ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng thì vành tai đau xót. (Tưởng hôn:))))

Từ Kiêu đỏ mặt, nói lắp.

“…… Cậu, cậu làm gì vậy hả?”

Trang Dục: “Cắn anh.”

Từ Kiêu: “…………”

Tôi biết.

Nhưng mà, cậu cắn tôi làm gì.

Sắc mặt Từ Kiêu thay đổi, chỉ cảm thấy toàn bộ sức nóng vừa áp xuống lại dũng mãnh dâng lên lần nữa.

Chỉ là anh lắp bắp, chi chi ô ô nửa ngày trời cũng không biết nên nói cái gì.

Vào ban đêm, Từ Kiêu nằm trên giường, anh lướt điện thoại, nhưng không có nội dung nào vào được đầu anh.

Tâm tình anh có hơi phức tạp.

Trang Dục… Trạng thái tiến công của Trang Dục ngày càng mãnh liệt, anh có chút chống đỡ không nổi.

Điện thoại bỗng rung lên vài cái, bấm mở thì thấy, ngoại trừ nhóm sáu người kia thì còn có thể là ai.

【Tôi và năm lão minh tinh trung niên】

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: @Từ Kiêu, anh cư nhiên cả ngày đi quậy với Trang Dục, chậc chậc chậc.

Sở Nhiên: [Đánh heo.gif]

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Anh dám gửi meme bạo lực như vậy đánh tôi! [Miêu quyền xuất kích.jpg]

XSD- Hà Tử Chiêu: Ha ha, anh là heo sao?

Sở Nhiên: +1

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn:…… Tôi mới không phải heo!

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: @ Sở Nhiên, anh là cái máy đọc lại sao, ngày nào cũng +1, tôi nói anh là đại ngốc, anh cộng thử xem.

Sở Nhiên: Anh là đại ngốc.

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn:…..

XSD- Hà Tử Chiêu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha

Làm sao Hạ Minh Viễn biết anh và Trang Dục ở cùng nhau, Từ Kiêu không hiểu, gửi một tin:?

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Các anh lên hot search kìa.

Từ Kiêu sửng sốt, vội đi xem hot search, phát hiện hóa ra là ảnh chụp hôm nay của anh và Trang Dục.

Official weibo đoàn phim Nhiếp Chính Vương đăng một bài, đoàn phim có một khách mời vừa có nhan sắc vừa có thực lực, @anh, rồi đăng bức ảnh tuyên truyền của hai người bọn họ.

So với bức đầu, độ sắc nét của anh và Trang Dục trong bức ảnh được tăng mạnh, sau khi hoàn thiện phông nền, bức ảnh càng thêm sống động.

Bình luận bên dưới bùng nổ.

“Trời ạ, Từ Kiêu cũng than gia Nhiếp Chính Vương sao, vai gì vậy!!”

“Lưu lại, tôi muốn làm bình bảo*.”

*Bình bảo: trình bảo vệ màn hình.

“Mẹ tôi ơi… Hai người họ tới thật sao…”

“Thời của Thái Dương Điểu tới rồi! Ô ô y y y!”

“Thái Dương Điểu là gì?”

Không ngờ ảnh chụp hôm nay được chỉnh lại đẹp như vậy, hiệu suất nhanh như vậy.

Từ Kiêu mỉm cười, quay lại WeChat.

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Hai người các anh suốt ngày đi chung với nhau, bỏ rơi bốn tụi này ra rìa, còn ra thể thống gì nữa.

Sở Nhiên: +1

Từ Kiêu buồn cười, gõ mấy chữ qua.

Từ Kiêu: Tôi chỉ là khách mời một tuần, @Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn, suốt ngày đi chung là thế nào.

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Chính là suốt ngày cứ đi chung đó.

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: @Trang Dục, người đại diện của tôi nói trước kia cậu rất ghét khách mời nha, phân biệt đối xử có cần phải rõ ràng thế không chậc chậc chậc.

Từ Kiêu sửng sốt. Tay gõ gõ trên bàn phím, một lát sau lại xóa hết những lời trong khung chat.

Anh biết Hạ Minh Viễn chỉ nói đùa, người này vốn rất tùy tiện.

Nhưng anh muốn phủ nhận gì đây.

Chính anh biết rất rõ, cực kỳ rõ, chuyện Trang Dục đối xử khác biệt với anh.

Làm đà điểu không thấy gì lâu như vậy, có phải khiến người rất tổn thương hay không.

Trang Dục cầm điện thoại, lẳng lặng chờ hai giây.

Từ Kiêu: Ừm, hắn quả thật thiên vị tôi [A tông lắc đầu.gif]

Từ Kiêu: Hết cách rồi, ai biểu tôi người gặp người thích làm chi [váy vàng nhạt móc mũi.gif]

XSD – Hà Tử Chiêu: Ô oa, giải tán đi, ghét quá à.

Mà bên kia, Trang Dục thấy Từ Kiêu trả lời, khóe miệng cong lên.

Trang Dục chat riêng với Hạ Minh Viễn.

Trang Dục: Làm không tồi, tôi đồng ý với anh.

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: fuck fuck fuck fuck fuck, quá xấu hổ a, quá giả tạo a!

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Tôi thường không để ý mấy tin bát quái đó chút nào, tự dưng nói như vậy, Từ Kiêu sẽ không nhận ra chứ.

Trang Dục: Không đâu.

Trang Dục: Không nói nữa. 8.

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Đệt, tôi chúc cậu…

Trang Dục:?

Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Tôi chúc cậu bách niên hảo hợp [Bồ Tát phù hộ.gif]

Trang Dục: Ừm.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Trang · tâm cơ ·boy· Dục

Không được học theo tôi cắn người.

Bảo bối phải đi khai giải kkk hẹn cuối tuần gặp lại.