Edit + beta: IrisĐi hết con phố, hai bên là những sàn nhà thạch cao, hai bên giàn hoa bạch mộc trắng muốt, hai bên đường người ta rảnh rỗi ngồi uống cà phê.Mặt trời mùa đông ấm áp vào buổi chiều chiếu vào người họ, thỉnh thoảng có người tò mò nhìn Từ Kiêu và Trang Dục, VJ khiêng máy quay, thỉnh thoảng bưng cà phê lên, mỉm cười đầy ẩn ý với họ.“Cái này… Con chim này cũng lớn quá đi.” Từ Kiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn con chim màu trắng bên cạnh cái ao hoa.Chim trắng cao khoảng nửa bắp chân anh, mỏ đen nhọn, gầy và cao, đậu gần ao hoa, cúi đầu xuống mổ đá ven đường.… Ừm… Nhìn sơ qua có hơi đáng sợ.Từ Kiêu mạnh dạn đến gần, cầm camera chuẩn bị chụp một tấm.Nhưng con chim kia rất thông minh, Từ Kiêu vừa cử động, cổ nó cũng động đậy, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh, ngay sau đó, con chim liền vỗ cánh bay tới trước mặt Từ Kiêu, Từ Kiêu giật mình suýt ngã.Trang Dục đứng phía sau đỡ được anh: “Chim mà anh cũng sợ?”Từ Kiêu được Trang Dục đỡ lấy, hơi ngại ngùng đứng vững lại, nhịn không được lẩm bẩm: “Con chim này dài gần bằng cánh tay tôi, có thể không sợ được sao.”Trang Dục cười nhạo: “Đồ nhát gan.”Từ Kiêu: “……” Rốt cuộc ai là người nhát gan, hồi tập một là ai sợ quỷ không dám đi WC?Tuy nhiên, mặc dù hôm nay Trang Dục miệng lưỡi hơi cay nghiệt, nhưng trong lòng anh vẫn có thể cho y 98 điểm, vì vậy Từ Kiêu không định vạch trần y trước ống kính.“Thôi được rồi, tôi chính là đồ nhát gan.” Từ Kiêu ngoài miệng hừ hừ, chân cũng đi nhanh hơn, “Đi thôi, chúng ta còn mười bốn con nữa.”Trang Dục liếc nhìn anh một cái, vươn tay giữ chặt cổ tay của anh: “Đi nhanh như vậy làm gì.”“Chỉ có hai tiếng thôi mà, bộ định để biên kịch Trịnh phạt à.”“Ừ thì cái đó,” Trang Dục đút tay vào túi, ra yêu cầu, “Hiếm khi tới đây, đương nhiên phải đi dạo cho đã rồi.”Từ Kiêu há hốc mồm: “…… Chim thì sao?”“Kệ nó.”“……”Được rồi.Dù sao Từ Kiêu cũng không lay chuyển được Trang Dục, đương nhiên anh cũng không muốn uốn nắn lại y, nếu Trang Dục đã muốn chơi, vậy anh tất nhiên sẽ chơi cùng.Vì thế hai người đi ăn kem ốc quế.“Cậu cư nhiên giấu tiền.” Từ Kiêu buồn cười, “Cậu xem VJ bối rối sắp chết rồi kìa.”VJ là một người mới, đã đi theo chương trình được một thời gian, nhưng đây là lần đầu hắn quay phim, lúc này mặt hắn xoắn xuýt thành bánh quai chèo, căn bản không biết mình rốt cuộc nên đi lên ngăn lại, hay là thành thành thật thật quay tư liệu sống.Trang Dục quay đầu nhìn về phía hắn: “Không thể sao?”Rõ ràng là một câu vô cùng đơn giản, nhưng khi bị con ngươi hổ phách của Trang Dục nhìn qua, VJ người mới vốn không có nhiều khí chất, lại càng rụt lại vài phần.VJ không dám nhìn Trang Dục.“Ách…… Ách… Hẳn là cũng có thể……”Từ Kiêu buồn cười: “Cậu đừng hù người ta.”“…… Em nào có hù hắn.”“Hắn không dám nhìn cậu, cậu còn nói không hù hắn,” Từ Kiêu làm mặt quỷ, “Hơn nữa cậu chính là Thần Mặt Trời, ai mà không sợ chứ?”“Em thấy lá gan anh rất lớn,” Trang Dục nói, khẽ cười một tiếng, “Lần đầu tiên gặp em liền nhìn chằm chằm không dứt.”Từ Kiêu: “…… Cái đó cũng không thể trách tôi a!”Trang Dục: “?”Từ Kiêu lý trí dũng cảm nói: “Còn không phải tại cậu khi đó quá đẹp trai sao.” Anh còn bổ sung một câu, “Thực sắc tính dã, yêu cái đẹp không phải là chuyện thường tình sao, sao có thể trách tôi.”Trang Dục: “……”Trang Dục khụ một tiếng, mất tự nhiên quay đầu đi: “Được rồi, nhanh đi mua đi, đến lượt anh rồi.”“Ồ!” Từ Kiêu lên tiếng, vội vàng chạy tới.Từ Kiêu tuy rằng tiếng Anh không tốt, nhưng vận dụng chữ “this” rất linh hoạt, đại khái là sau khi biết được vị vanilla chính là hương thảo*, chocolate là xảo khắc lực* thì liền this cái này, this cái kia.*Vanilla bên Trung tên là hương thảo (香草 xiāngcǎo), chocolate bên Trung là xảo khắc lực (巧克力 qiǎokèlì).Trang Dục đứng tại chỗ, khoanh tay trước ngực nhìn bóng lưng người nào đó đang đứng ở tủ thủy tinh, bỗng nhiên bật cười.VJ quay được cảnh này.Hắn nhìn Trang Dục trong khung hình, cũng không khỏi ngẩn ngơ.Từ lão sư nói không sai…… Trang Dục thật sự quá đẹp trai a.Lúc Từ Kiêu trở về, trên tay anh cầm ba cây kem ốc quế.“Tiểu Lương, cho cậu vị hương thảo nhé? Cậu lấy không?”VJ hơi sửng sốt, mới vươn tay nhận lấy: “Cảm, cảm ơn Từ lão sư.”Từ Kiêu xua tay: “Không có gì.”VJ ngơ ngác nhìn kem ốc quế trong tay — hắn không ngờ Từ Kiêu sẽ nhớ tên hắn, một tháng nay, người khác đều gọi hắn là “Này người mới, cậu lại đây một chút.”Không nghĩ tới Từ Kiêu lại nhớ rõ hắn họ Lương.Trang Dục: “Đây là tiền của tôi, muốn cảm ơn cũng phải cảm ơn tôi.”VJ: “A! Cảm ơn Trang lão sư!”Từ Kiêu thọt khuỷu tay Trang Dục, cười híp mắt: “Cậu lại cố ý chọc người ta.”Tất nhiên là y sẽ không nói ra, Trang Dục hừ một tiếng, một tay cầm kem ốc quế, tay khác thì nắm lấy cánh tay đang chỉ loạn bên cạnh: “Đi thôi.”Y mới không phải chọc VJ, chỉ muốn chọc Từ Kiêu thôi.Suốt quãng đường về, hai người đi dạo lang thang trên phố Úc, trên đường đi còn sóng vai với những người khác màu da.Đi ngang qua điểm quà lưu niệm, liền đi vào mua chuột túi và Koala, mỗi người ôm một con.Đi ngang qua quảng trường nơi có bức tượng đồng, bọn họ nhờ Tiểu Lương chụp ảnh bọn họ bằng điện thoại của hắn.Cho dù hoàn toàn không biết gì về Thái Dương Điểu, nhưng Tiểu Lương vẫn chợt cảm thấy mình biến thành công cụ hình người: “…”Đây…… Là tour du lịch tập thể sao?Nhưng có lẽ là có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh*. Chim ở Úc không sợ người, bọn họ càng đi nhiều nơi, ngược lại càng thấy đủ mọi loài chim màu sắc hình dáng khác nhau.*Đây là một phép ẩn dụ rằng những gì bạn muốn có được lại không được lấy, nhưng bạn có được thứ khác một cách tình cờ.Chúng mổ một ít rau thừa trên đĩa ăn còn dư lại, quây quần quanh chân người ta và đợi người ta cho ăn.Bên cạnh thùng rác trên phố.“??? Ở đây cũng có gà tây!!”Gần trung tâm đài phun nước.“Oa, bồ câu ở đây nhiều quá… Vãi, cẩn thận dẫm trúng phân!”Từ Kiêu và Trang Dục cứ như vậy vừa đi dạo vừa ngắm phong cảnh, vô tình gom đủ mười lăm loài chim.Từ Kiêu nhìn camera ảnh chụp, đếm từ đầu đến đuôi.“Một, hai, ba…… Mười bốn, mười lăm.” Từ Kiêu lẩm bẩm nói, “Nơi này thế mà thật sự có nhiều loài chim như vậy.”Từ Kiêu nhìn thời gian, hiện giờ là buổi chiều 3 giờ 54, chỉ còn lại hơn hai mươi phút.Từ Kiêu quơ quơ camera trong tay, hỏi: “Chúng ta gom đủ rồi, Tiểu Lương, địa điểm tập hợp ở đâu a?”Tiểu lương đưa cho anh một tờ giấy.Trên tờ giấy trắng là một hình tam giác cân màu đen, sau đó trên đỉnh nhọn hình tam giác cắm một hình tròn lớn.Từ Kiêu cầm tờ giấy lật tới lật lui: “Cái này phải nhìn kiểu nào a, đâu là đầu, đâu là đuôi?”Nhân viên công tác lại thành thật lắc đầu: “Em cũng không biết, đạo diễn Lưu nói cái này các anh phải tự suy nghĩ, không thể tiết lộ thiên cơ.”“Cậu nghĩ thế nào? Đây là logo hả?” Từ Kiêu tò mò nói.“Nếu là nơi tập hợp, vậy cái này hẳn là điểm mốc.” Trang Dục suy nghĩ, bỗng nhiên cười.“Nhìn thế này nè.” Y chỉnh lại hướng tờ giấy, hình tam giác dựng thẳng lên.Từ Kiêu nhìn thoáng qua, chợt bừng tỉnh.Hai người liếc nhau, Từ Kiêu cười lộ ra hàm răng trắng, hai người ăn ý đập tay nhau.“Đây chẳng phải là cầu vượt đối diện bánh xe quay đó sao?” Từ Kiêu cười ha ha, “Đạo diễn Lưu chắc không ngờ chúng ta lại đi xa như vậy.”“Tiến lên –” Từ Kiêu vung tay hô to, hào hứng ôm vai Trang Dục, “Let’s go –!”Trang Dục nghiêng đầu, nhìn đôi mắt tròn vo linh động gần ngay trước mắt — tựa như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.Khóe miệng Trang Dục hơi cong lên, đặt tay lên vai Từ Kiêu.“Đi thôi.”