Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Tác Giả: Điềm Thố Ngư

Trụy Lạc

Văn án:

Chu Vãn x Lục Tây Kiêu

Mọi người ở trường trung học Dương Minh đều biết, Chu Vãn hướng nội yên lặng, Lục Tây Kiêu đường hoàng khó thuần.

Hai người khác nhau một trời một vực, đánh tám cái gậy tre đến cũng không ở cạnh nhau.

Ai cũng không nghĩ tới, có một ngày, hai người họ lại ở bên nhau.

Tiếp đó, lời đồn lại thay đổi một loạt.

Người như Lục Tây Kiêu, thay bạn gái như thay áo, Chu Vãn kia chỉ có tí khuôn mặt của mối tình đầu, chẳng qua nhất thời mới lạ, không được bao lâu sẽ làm Lục Tây Kiêu chán ghét.

Quả nhiên sau này, Chu Vãn chuyển trường, Lục Tây Kiêu vẫn chơi đùa bình thường như trước.

Tất cả giống như chưa từng xảy ra.

Mãi đến tận đêm say rượu đó, anh điên rồi mới gọi điện thoại cho Chu Vãn, cứ hết cúp máy lại gọi lại, cuối cùng Chu Vãn cũng nghe.

Cô không nói chuyện, Lục Tây Kiêu cũng im lặng.

Hai người phân cao thấp.

Đến tận khi Lục Tây Kiêu cúi đầu xuống, cố chấp bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng: “Chu Vãn, chỉ cần em nói một câu yêu anh, anh sẽ tha thứ cho em.”

Giọng nói của người con gái trong trẻo nhưng lạnh lùng, gọi tên anh: “Lục Tây Kiêu.”

Chỉ cần ba chữ kia, hốc mắt Lục Tây Kiêu đỏ lên.

Cô cực kỳ bình tĩnh nói: “Em không yêu anh, là em vẫn luôn lừa anh.”

Trong đoạn tình cảm này, Lục Tây Kiêu chưa bao giờ chiếm thế chủ động.

Anh chính là người bị chơi đùa.

Cú điện thoại cuối cùng kia, hai người ầm ĩ rất lớn.

Lục Tây Kiêu nói, Chu Vãn, đừng để cho anh gặp lại em, nếu không, anh nhất định khiến em phải khóc lóc cầu xin.

Sau này, lần nữa gặp lại là ở trên đường quán bar xa hoa truỵ lạc.

Lục Tây Kiêu lại trở nên bất cần đời, nổi loạn, đứng bên cạnh là một cô gái xinh đẹp đang hút thuốc.

Trong nháy mắt, anh nhìn sang Chu Vãn, vẻ mặt bình tĩnh, dời ánh mắt đi, tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất với người bên cạnh.

Như là sớm đã quên.

Chu Vãn chỉ nói ba chữ, liền làm cho tất cả vẻ ngụy trang sụp đổ.

“Lục Tây Kiêu.” Cô vẫn như cũ, là giọng nói bình tĩnh đến lạnh lùng.

Lục Tây Kiêu ném điếu thuốc, bước nhanh đến phía trước, tóm lấy cổ áo Chu Vãn, đẩy người con gái dịu dàng điềm đạm lên tường, anh nổi giận đến nỗi trán nổi đầy gân xanh.

“Chu Vãn, em còn dám trở về, em còn dám trở về.”

Trên người anh pha lẫn mùi rượu cồn cùng mùi thuốc lá, nghiến răng từng chữ một, hỏi: “Có phải em muốn chết không?”

Luôn có người muốn em sắc màu rực rỡ, cũng muốn em nước bùn đầy mình.

Mặt ngoài: Người con gái ngoan ngoãn x Lãng tử

Thực tế: Người con gái phụ lòng x Lãng tử quay đầu

Tag: Yêu sâu sắc, Thiên chi kiêu tử

Căn Bệnh Mang Tên Em – Điềm Thố Ngư

Độ dài: 88 chương 

Thể loại: Vườn trường, Ngọt sủng, HE.

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Nhân vật chính: Giang Vọng, Thời Niệm Niệm

Cre: La Stella

Edit: Tròn

Beta: Cải Trắng

Couple: Thiếu nữ bên ngoài mềm mại bên trong tàn bạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng X Đại ma vương có bệnh về thính giác

Thời Niệm Niệm lần đầu gặp Giang Vọng là ở ngay cửa trại tạm giam. Thiếu niên lạnh lùng, vẻ mặt vô cảm, nhìn không ra tâm tình.

Sau lại nghe được chuyện xảy ra với Giang Vọng vào năm ngoái, đó là việc tai anh mất đi khả năng nghe. Vì chuyện này mà mọi người trong trường đều xôn xao một thời gian.

Thời Niệm Niệm cho rằng, người không thể trêu chọc nhất trong trường này là Giang Vọng.

Thời Niệm Niệm cho rằng, nét mặt Giang Vọng sẽ mãi mãi không biểu lộ ra sự háo hức.

Cho đến khi cô nhìn thấy Giang Vọng đau buồn.

Mùi rượu và mùi xà phòng giặt đồ trên người thiếu niên quyện vào nhau, tạo thành mùi hương đặc biệt mát lạnh mập mờ.

Hàm dưới anh căng chặt, ánh mắt nặng nề, kiềm chế, ẩn nhẫn thấp giọng nói bên tai cô:

“Cô nhóc hay nói lắp, bây giờ tôi rất muốn hôn em, có được không?”

**

Sau khi trưởng thành.

Trên thương trường Giang Vọng hô mưa gọi gió, thủ đoạn tàn nhẫn, là thương nhân số một, máu lạnh vô tình, còn không gần nữ sắc, tất cả mọi người nói chọc Giang tổng chính là tự tìm đường chết.

Cho đến khi buổi từ thiện ngày hôm đó kết thúc, người đàn ông này đi ra ngoài dưới vòng vây của mọi người, ánh mắt dừng lại.

Bước chân anh vội vàng, nhanh chóng đi qua mọi người, bước tới ven đường, đứng trước mặt người nọ, một tay ôm eo cô, khom lưng, đầu chôn sâu vào cổ cô.

Họ đã quen nhìn thấy dáng vẻ hô hoán của anh trên thương trường, nên rất ngạc nhiên khi giờ thấy anh dùng dáng vẻ hèn mọn hung hăng ôm lấy đối phương.

Cô gái giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu anh: “Giang Vọng.”

Anh thấp giọng mắng, nhịn không được nghẹn ngào: “Em còn biết trở về.”

Giây tiếp theo, bả vai anh run rẩy, như là khóc thút thít.

Trên đời này chỉ có một linh hồn sạch sẽ tinh khiết, cho dù cô có dần nhuộm tội ác hay không, đều là thuộc về anh.

Em là vọng tưởng của anh, anh nhớ mãi không quên.

Mọi người phán anh xuống địa ngục.

Nhưng em tuyên án anh vô tội.

P/S: Nam chính chỉ là tạm thời mất thính lực, sau này sẽ hồi phục.