Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 49: Thẳng Thắn

11:53 chiều – 26/05/2024

Mấy phút sau, Trác Lan khoan thai đến chậm, bưng khay đồ ăn ngồi xuống đối diện Dương Quyển.

Chắc là tại đồ ăn không hợp khẩu vị nên từ lúc ăn cơm đến giờ cậu ta vẫn luôn lải nhải phàn nàn. Nửa chừng thì Trác Lan phát hiện ra Dương Quyển đang thất thần trước bàn ăn, thức ăn trong khay đồ ăn cũng chưa hề đông qua miếng nào. Lúc này cậu ta mới thu cơn bực mình lại, giơ tay quơ quơ trước mặt Dương Quyển. “Sao không ăn cơm đi? Cậu còn đang nghĩ xem tối nay nên mở miệng thế nào hả?”

Dương Quyển ngẩng khuôn mặt đầy vẻ chán nản: “Không phải”.

Trác Lan đưa tay chống cằm. “Vậy thì là làm thí nghiệm thất bại hả?”

Dương Quyển lắc đầu một cái: “Cũng không phải”.

Cậu cầm đôi đũa chọc chọc lung tung trong khay cơm, một lần nữa lại gục đầu chìm đắm vào suy tư.

Sự kinh ngạc và sợ hãi khi bất ngờ gặp phải Hạ Lãng đã qua đi, giờ trong lòng Dương Quyển chỉ còn lại sự dày vò và do dự không biết nên làm thế nào. Cậu yên lặng nghĩ xem có nên gặp thẳng mặt nói rõ ràng mọi chuyện với đối phương không.

Vốn đã định thẳng thắn vào tối qua rồi nhưng lại vì một chuyện bất ngờ làm cho phải dời lại. Kế hoạch thường thường vẫn luôn không theo kịp biến đổi của trời đất, chẳng biết tối hôm nay trong game có xảy ra chuyện gì mới không, còn quyết tâm của cậu lại chẳng thể nào vẫn mãi kiên định không hề lung lay.

Dương Quyển không muốn đến cuối cùng chuyện muốn nói lại ma xui quỷ khiến biến thành kéo dài mãi mãi vô thời hạn.

Càng kéo dài cũng là mang ý nghĩa muốn lừa dối. Lời nói dối lúc nào cũng có ngày sẽ bị vạch trần. Tựa như Dương Quyển hiện tại, cậu thậm chí không thể nào biết được có phải Hạ Lãng đã nhận ra cậu hay không. Mà cho dù đối phương đã nhận ra cậu hay chưa thì cậu cũng không thể nào tiếp tục lừa dối hắn thêm nữa.

Dương Quyển bỏ đũa xuống đứng bật dậy mà không hề báo trước.

Trác Lan ngồi đối diện đang cúi đầu nhặt miếng ớt bị cậu làm cho kinh ngạc ngẩng đầu: “Làm sao thế -”

Ánh mắt Dương Quyển đảo nhẹ qua khuôn mặt, nhìn thẳng về phía sau lưng cậu ta. Hai giây sau cậu kiên định bước tới khu vực ăn uống sâu trong nhà ăn.

Trác Lan bị hành động bất ngờ của cậu làm cho sửng sốt nhưng cũng không kịp lên tiếng gọi cậu lại.

Dương Quyển dừng lại trước bàn ăn của Hạ Lãng

Bọn họ đã kết thúc cuộc thảo luận về chiều cao của Dương Quyển, giờ đang nói về chủ đề khác. Cả đám người đều không quen Dương Quyển nên cũng không để ý tới chiều cao của cậu, chỉ nhớ hình như cậu không cao lắm. Thảo luận một lúc cuối cùng cả đám đều không đưa ra được một kết luận nào tương đối chính xác cả.

Hạ Lãng còn đang âm thầm tính toán xem có nên tìm lý do quay lại xác nhận với Dương Quyển không, không nghĩ tới người trong cuộc đã tự đưa mình tới tận cửa.

Chuyện này cũng không thể trách Hạ Lãng mẫn cảm, chủ yếu là do gương mặt kia của Dương Quyển và nơi gặp cậu quá mức trùng hợp. Ở nhà ăn số 3 của cơ sở cũ đại học A, còn có khuôn mặt với đường nét khá giống Dương Mao Quyển.

Hắn vốn đã biết Dương Mao Quyển thường hay ăn cơm ở nhà ăn số ba, cũng biết một người sẽ có sự khác biệt nhất định giữa trước và sau khi trang điểm. Hơn nữa, Hạ Lãng không biết vấn đề tối qua Dương Mao Quyển nhắc đến lúc ở trong game rốt cuộc là một câu chuyện tình cờ hay là đang có ý thăm dò hắn.

Người chơi nam giả làm con gái trong game quá nhiều, hạt giống hoài nghi một khi đã được gieo xuống dĩ nhiên sẽ kéo theo một vài chi tiết nhỏ mà lúc bình thường hắn đã vô tình bỏ qua.

Tại sao gửi tin nhắn thoại, lên yy và gọi video thì được nhưng lại không được gọi điện thoại? Tiếng con trai vang lên trong ký túc xá hôm đó có đúng thật là anh trai của Dương Mao Quyển không? Cuộc gặp mặt offline bang hội tổ chức Dương Mao Quyển không tham gia được thật sự là vì có việc bận sao?

Hạ Lãng ngừng việc suy nghĩ lan man không mục đích.

Tiếng cười đùa ríu ra ríu rít của mấy cô gái bỗng chốc dừng lại. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Dương Quyển, người kia lại chỉ chú ý đến Hạ Lãng. Dưới tầm mắt sáng quắc của tất cả mọi người, Dương Quyển mở miệng một cách cực kỳ căng thẳng: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu”.

Hạ Lãng vẫn ngồi yên không nhúc nhích: “Cậu nói đi”.

Dương Quyển không tự chủ được mà siết chặt mấy đầu ngón tay rồi lại xoa xoa một cách bất an. “Cậu có thể qua bên kia với tôi một lát được không?”

Lúc hỏi vấn đề này hai tai cậu đều hơi đỏ lên.

Những người khác lại vô cùng bình thường hiểu nhầm rằng hành động của cậu là vì bị trúng tiếng sét ái tình với Hạ Lãng nên muốn bày tỏ với hắn. Nghĩ đến đây thì họ không khỏi lộ ra nụ cười hóng hớt xem chuyện vui. Chỉ có Thiệu Diệp để ý đến khuôn mặt của Dương Quyển thì hơi nhíu mày, cậu ta cảm thấy có vẻ chuyện lần này không đơn giản như vậy.

Hạ Lãng dường như không hề thấy đôi tai đỏ hồng của cậu, vẻ mặt hắn vẫn bình thường, bỏ đũa đứng dậy hỏi thẳng cậu: “Đi đâu?”

Dương Quyển dẫn hắn ngoài từ cửa bên hông nhà ăn.

Từ nhà ăn số ba đi về phía bên trái khoảng mấy trăm mét có một nơi, chỗ này là nhà tắm công cộng cũ đã bỏ đi. Dương Quyển dẫn Hạ Lãng tới con đường nhỏ không người phía sau lưng nhà tắm cũ.

Hạ Lãng dừng bước, khoanh tay đứng cạnh bức tường dưới tàng cây rồi nhíu mày đánh giá cậu: “Cậu định nói gì với tôi?”

Dương Quyển xoắn xuýt bất an cúi gằm xuống rồi trầm mặc nhìn chằm chằm bóng cây chập chờn dưới mặt đất.

Gió nóng của tiết trời mùa hạ thổi qua mặt đất, không biết làm sao đột nhiên trong lòng Hạ Lãng cũng trở nên nóng nảy mất kiên nhẫn. Rõ ràng lúc ngồi trong nhà ăn ăn cơm hắn còn đang băn khoăn muốn biết chiều cao của Dương Quyển nhưng đến khi đi tới chỗ vắng vẻ này, trong tiềm thức hắn lại trở nên hơi muốn né tránh đối mặt với chuyện sắp xảy ra.

Nhận ra điều này Hạ Lãng càng trở nên phiền não, thậm chí hắn còn định quay đầu đi ngay lập tức để không phải nghe những lời người kia chuẩn bị nói. Cho dù bản thân hắn cũng không biết đối phương định nói gì với mình.

Hạ Lãng bước mấy bước ra khỏi khoảng đất trống.

Bước đi này của hắn dường như không chỉ là đang bước trên đất mà còn như đang dẫm nát cơn sốt ruột bồn chồn trong lòng Dương Quyển. Cậu như chim sợ cành cong hoảng hốt hổ thẹn ngẩng khuôn mặt đã đỏ bừng lên, dùng giọng lí nhí nói: “Xin lỗi”.

Vẻ mặt Hạ Lãng hơi cứng lại.

Rõ ràng lời của người này không hề có đầu có đuôi, rõ ràng cậu và Dương Mao Quyển khác biệt, rõ ràng mọi chuyện vẫn chỉ đang là nghi vấn trong lòng, cũng chưa có đủ chứng cứ để xác nhận. Nhưng cố tình, khi nghe thấy câu xin lỗi mang hàm ý giải thích kia, gần như trong nháy mắt Hạ Lãng vừa nghe đã hiểu.

Chàng trai có vẻ ngoài tương tự với Dương Mao Quyển này đang nói xin lỗi với hắn. Rõ ràng đây là đâu tiên hắn gặp đối phương nhưng người kia trông lại như quen biết hắn.

Trong tiềm thức Hạ Lãng vẫn cứ không muốn tin chuyện hoang đường này, giọng trầm xuống không chút đắn đo: “Cậu có ý gì?”

“Xin lỗi…” Dương Quyển thử ngẩng mặt lên nhìn Hạ Lãng. Khoảnh khắc chạm đến ánh mắt ảm đạm kia của hắn theo bản năng cậu vội vàng né tránh như thể đang lẩn tránh nguy hiểm.

Cậu cố ép bản thân nói to hơn, nỗ lực tỏ ra bản thân đang trấn định: “Xin lỗi…” Dương Quyển lặp lại lần thứ ba: “Tôi đã lừa cậu”.

Vẻ mặt Hạ Lãng trở nên âm trầm, những suy đoán vớ vẩn không hề có căn cứ trong lòng hắn đã được chứng minh toàn bộ vào khoảnh khắc này. Nhưng Hạ Lãng lại như không hề muốn đối mặt, hắn kìm lại cơn giận trong lòng, tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú khuôn mặt của Dương Quyển sau đó gằn từng chữ chất vấn: “Cậu gạt tôi cái gì?”

“Tôi lừa cậu Dương Mao Quyển là con gái”. Đầu óc Dương Quyển trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy miệng mình đóng mở nói ra những lời nói đã chuẩn bị sẵn hàng nghìn lần trong đầu mình một cách máy móc. “Tôi lừa gạt cậu yêu đương qua mạng với tôi, tôi dùng máy biến đổi giọng nói để lừa cậu, còn gửi ảnh và video để lừa cậu nữa”.

Thấy sắc mặt của đối phương càng ngày càng kém, thậm chí trong mắt hắn đã nổi lên giận giữ rõ ràng, đôi môi Dương Quyển hơi run nhẹ. Sắc mặt cậu cũng không đỏ lên vì xấu hổ như lúc trước mà dần có xu thế trắng bệch.

Nhưng Dương Quyển vẫn đón lấy lửa giận của đối phương, tiếp tục nói: “Váy và tai nghe cậu đã mua cho tôi chiều nay tôi sẽ gửi trả lại. Nếu như váy không thể trả về cửa hàng được nữa thì tôi sẽ trả lại tổng chi phí tất cả. Nhưng có lẽ cần thêm một chút thời gian bởi vì hiện tại tôi không có nhiều tiền đến vậy. Những đồ cậu đã cho tôi trong game nếu như cậu không ngại tôi cũng sẽ quy đổi thành tiền mặt để trả cho cậu. Thật sự rất xin lỗi, nhưng tôi không phải cố ý muốn l…”

Còn chưa kịp nói dứt lời, lưng Dương Quyển đã chịu ngoại lực tác động mà đập mạnh vào bức tường phía sau. Quần áo mùa hè khá mỏng, vách tường lại không hề nhẵn mịn. Sống lưng cậu cách một lớp quần áo ma sát với mặt tường gồ ghề trở nên đau đớn rõ ràng.

Hai tay Hạ Lãng vẫn đặt trên bả vai cậu chưa buông ra, hắn đặt cậu lên tường không thể động đậy, con ngươi lập lòe cơn giận giữ dâng cao ngút ngàn, hắn cắn răng nghiến lợi mở miệng: “Mẹ nó chứ cậu đang đùa với tôi sao?!”

Dương Quyển kinh ngạc lấy lại tinh thần, cậu nhẹ giọng ngập ngừng: “Tôi không cố ý muốn làm vậy”.

Hạ Lãng nào có quan tâm cậu vô tình hay là cố ý, hắn chỉ biết hành vi của cậu đã tạo thành tổn thương sâu sắc với hắn. Đến tận giờ phút này, ánh mắt Dương Quyển vẫn luôn né tránh, từ đầu đến cuối đều không hề nhìn thẳng vào hắn.

Hạ Lãng đưa tay nắm chặt cằm cậu, ngón tay dùng sức đến mức làm thịt hai má cậu hơi lõm vào. Dương Quyển bị đau tới mức nhíu mày nhưng từ đầu đến cuối không rên một tiếng tùy hắn xử lý.

Thấy dáng vẻ ấy của cậu cơn giận trong lòng Hạ Lãng chỉ có tăng lên chứ không giảm. Ánh mắt hắn âm trầm như nước, ngón tay dùng thêm lực: “Nhìn tôi này, tại sao cậu không dám nhìn tôi? Đã có gan làm loại chuyện này mà lại hèn nhát không dám đối diện với tôi sao?”

Dương Quyển rụt rè ngước mắt lên, cậu cố gắng đè nỗi kinh hoàng trong mắt lại, ép bản thân nhìn vào mặt Hạ Lãng.

Con ngươi Hạ Lãng đã tối đen như Biển đen luôn không thể thấy ánh mặt trời. Hắn hờ hững bóc ra từng mảng đáy lòng bị làm cho tê liệt đến mất cả cảm giác đau, từng chữ từng chữ nhả ra đều như một lưỡi dao cứa vào lòng Dương Quyển. “Tôi muốn cậu nhìn thẳng vào tôi, chính miệng nói ra cậu là ai?”

Đồng tử Dương Quyển co rút.

Cậu nghe được hơi thở gấp gáp bên lề bờ vực nổi giận của đối phương, cũng nhìn thấy sự âm trầm lạnh lùng bò lên đuôi mày khóe mắt hắn. Hạ Lãng quay lưng về phía ánh mặt trời đứng đối diện cậu, dùng bóng dáng cao to gió thổi không lọt bao phủ cậu. Cảm giác sợ hãi như dòng nước sông vào mùa đông rét lạnh bất ngờ ập tới cắn nuốt hô hấp và tất cả các giác quan của cậu, khiến cậu không kịp trở mình.

Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch. Giờ phút này Dương Quyển không hề nghi ngờ rằng Hạ Lãng muốn ra tay đánh cậu một trận.

Nhưng cậu lại không tránh được.

Lừa dối không phải là không tạo thành thương tổn. Cậu lừa Hạ Lãng, cho nên cũng phải nhận được hậu quả và trừng phạt mà cậu đáng phải chịu. Trong chuyện này cậu không phải người bị hại, cậu không có quyền khiếu nại hay biện bạch vì bản thân. Hạ Lãng mới thật sự là người bị hại.

Lông mi Dương Quyển run lên, giọng cũng trầm xuống nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng: “Tôi là Dương Mao Quyển, tôi đã lừa cậu”.

Biển đen trong con ngươi Hạ Lãng như thể đang tập hợp gió lốc, khuôn mặt hắn phẫn nộ căng cứng lại, nắm tay đang nắm hờ càng thêm siết chặt, mơ hồ có thể thấy mu bàn tay nổi lên đầy gân xanh.

Một giây sau, đột nhiên Hạ Lãng đưa tay ra nắm chặt cổ áo Dương Quyển. Hắn nhấc cậu lên tới trước mặt mình.

Dương Quyển mím chặt đôi môi, khuôn mặt hơi hơi tái nhợt, con ngươi rũ thấp xuống chờ đợi một nắm đấm đập xuống mặt mình.

Trong mấy giây ngắn ngủi, hai tai Dương Quyển đã bị nhồi đầy tiếng hít thở mang theo sự phẫn nộ của Hạ Lãng. Tầm nhìn của cậu bị giọt mồ hôi từ trán nhỏ rơi xuống làm hoa mắt. Mọi giác quan của Dương Quyển đều bị bế tắc, cậu bị Hạ Lãng kéo cổ áo, nếm trải hương vị trước nay chưa từng có của việc hồn bay phách lạc và sống một ngày bằng một năm.

Nắm đấm trong dự đoán không rơi xuống đầu, Hạ Lãng buông tay bỏ qua cho cậu.

Dương Quyển lảo đảo đỡ lấy vách tường cố đứng vững lại. Cậu nhìn thấy Hạ Lãng đứng giữa những bóng cây, lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt tựa như đang cưỡng ép bản thân kiềm chế lại.

Dương Quyển đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Hạ Lãng ngẩng mặt lên: “Cút đi”. Giọng hắn vửa lạnh giá vừa khàn khàn. “Đừng có để cho tôi gặp lại cậu thêm lần nào nữa”.

Tác giả có lời muốn nói:

Động lòng là thật, chỉ là trước mắt không thể nào chấp nhận được chuyện bị lừa dối về giới tính.