Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 75: Yêu Đương

12:19 sáng – 27/05/2024

Hạ Lãng không dấu vết rút tay khỏi eo Dương Quyển, lướt qua cậu điều chỉnh nước về nhiệt độ ấm trở lại. Mặc dù bây giờ là mùa vẫn có thể xuống nước bơi lội nhưng Hạ Lãng không hề nghi ngờ khả năng miễn dịch của cơ thể Dương Quyển không bằng mình.

Dương Quyển không đụng vào van điều chỉnh nước nữa, cậu quay đầu qua nhìn Hạ Lãng với vẻ thắc mắc: “Hả?”

Hạ Lãng im lặng hai giây rồi mới nói tiếp với giọng điệu kỳ lạ: “Lão Tứ còn đang chờ ở bên ngoài đó, hai người tắm chung quá lâu, chúng ta vẫn nên tách nhau ra từng người tắm đi”.

Dương Quyển không nghi ngờ gì hắn gật đầu, đang muốn xoay người lại đối diện với Hạ Lãng chợt cậu sững sờ tại chỗ.

Người sững sờ tại chỗ còn có cả Hạ Lãng, hai người đồng thời cảm nhận được sự khác lạ.

“Thứ” nóng hầm hập chưa hoàn toàn hạ xuống trên người hắn lúc này theo sự biến đổi của nhiệt độ cơ thể lại có xu hướng nóng lên lại, vô tư trùng hợp để ở bên eo Dương Quyển.

Cảm giác này hoàn toàn khác lúc bị Hạ Lãng chặn lại trong bể bơi. Mặc dù cách một lớp quần bơi nhưng Dương Quyển vẫn có thể cảm nhận được hết sức rõ rệt hơi nóng cuồn cuộn không ngừng vọt tới trên eo mình cùng với thứ cứng cứng cộm cộm kia.

Trong đầu Dương Quyển hiện lên suy đoán to lớn có khả thi nhất, trong nháy mắt cậu trở nên đỏ bừng cả mặt. Chần chừ một lát, Dương Quyển mới không dám chắc chắn mà cúi đầu nhìn lại xác nhận. Chỉ liếc mắt một cái đã hoang mang vội vã đánh mắt đi, ánh mắt cậu di chuyển lập lòe nhìn về phía Hạ Lãng, đôi môi giật nhẹ với biên độ cực nhỏ.

Người sau trong một khoảng thời gian rất ngắn đã trấn tĩnh lại, đồng thời nghĩ ra vô số phương án giải thích hoàn hảo trong bụng, chỉ chờ Dương Quyển chủ động mở miệng hỏi nữa thôi.

Trong lòng hắn nghĩ vậy lại trơ mắt nhìn Dương Quyển giãy giụa nhiều lần, cuối cùng vẫn ngậm chặt miệng với vẻ muốn nói lại thôi.

Hạ Lãng không còn nhẫn nại để chờ đợi thêm nữa, hắn chủ động giải thích: “Dạo này lâu rồi không giải quyết, bị nghẹn hơi lâu”.

Dương Quyển mở miệng cùng lúc với hắn, giọng điệu rõ ràng đã ngượng ngùng đến mức khó có thể mở miệng nhưng lại vẫn lộ ra sự quan tâm: “Quần bơi chặt như thế có phải bị bó lại khó chịu lắm không?”

Hạ Lãng lâm vào trạng thái thật lâu cũng không biết nói gì.

Dương Quyển chậm chạp ý thức được có lẽ mình đã động chạm đến vấn đề riêng tư của hắn rồi, cậu có chút không biết làm sao để chuyển đề tài, rõ ràng đã căng thẳng đến mức trở nên lắp bắp, nhưng vẫn cố gắng thể hiện ra mình rất thấu hiểu cho đối phương: “Tôi, tôi có thể hiểu mà, con, con trai bình thường đều sẽ có lúc thế này, chuyện này rất bình thường”.

Hạ Lãng nghe vậy, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần*, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng tắp về phía Dương Quyển, nỗ lực tìm hiểu từ trên mặt cậu xem rốt cuộc đối phương đang giả ngốc để cho mình một cái bậc thang hay là ngốc thật.

(*) ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

Dương Quyển bị hắn nhìn chằm chắm đến mức không dám thở mạnh, vẻ mặt căng thẳng trên mặt không hề thua kém ai, như thể người bị bắt quả tang ngay tại trận không phải là Hạ Lãng mà là chính cậu vậy.

Xem ra là ngốc thật, đáy lòng Hạ Lãng cho ra kết luận này. Nhưng ít nhất thì đối phương cũng không hề bài xích phản ứng sinh lý của hắn. Điều này làm cho kỳ vọng tràn đầy bị nước lạnh dội tắt trong lòng hắn lại rục rịch lơ lửng trồi lên.

Hạ Lãng cô ý bày ra vẻ không vui, giọng nói tỏ ra nguy hiểm: “Ý của anh là khi tôi tắm cùng anh mà có phản ứng thì cũng chỉ là tình huống bình thường của đàn ông thôi?”

Dương Quyển trở nên bối rối trong nháy mắt. Rõ ràng cách biểu đạt của cậu không hề có vấn đề, nhưng không biết tại sao đến trong miệng của Hạ Lãng lại dần dần trở nên không đúng như vậy.

Thật ra cậu chỉ muốn thể hiện một điều, đối với một cậu trai thẳng như Hạ Lãng thì chuyện này là một tình huống không thể bình thường hơn. Hơn nữa trước kia cậu đã từng nghe nói, có vài người có quan hệ tốt với bạn cùng phòng trong ký túc xá, thậm chí có thể cùng nhau xem phim heo, hoặc là cùng giúp nhau giải quyết nữa.

Mặc dù đây chỉ là lời truyền miệng nhưng trong lòng Dương Quyển nghĩ vậy nên cũng buột miệng nói ra luôn.

Trong không khí bị múi ghen tuông lấp đầy, Hạ Lãng không nói lời nào xoay người Dương Quyển lại, tùy ý để cái thứ đang giương cờ thẳng tắp cứng rắn đụng vào trước người Dương Quyển. Hắn cúi đầu nhả từng chữ, tốc độ nói chậm rãi: “Anh và bạn cùng phòng đại học cũng từng làm vậy ư? Là người bạn cùng phòng nào?” Hắn dừng một chút, trong lòng tràn ngập chua xót như thể dời sông lấp bể. “Là cái người khiến anh cho tôi leo cây để đi ăn cơm cùng hay là cái người tới đây chung với anh?”

Dương Quyển hoàn toàn không có cách nào quên đi được cảm giác lạ thường trước bụng để nghiêm túc trả lời vấn đề của hắn. Da mặt cậu nóng lên rồi lại không dám cúi đầu nhìn. Dương Quyển định bước lùi lại trốn đi nhưng lại bị đối phương phát hiện ra, hắn đưa tay kéo cậu lại.

“Anh trốn đi đâu?” Trong lòng Hạ Lãng dâng lên một linh cảm không lành, còn chưa hỏi xong mặt đã đen xì lại trước, thái dương hắn phảng phất nổi lên gân xanh. Hắn gằn từng chữ, từng chữ nghiến răng nghiến lợi. “Lẽ nào là cả hai luôn sao?”

Dương Quyển sợ đến mức hoảng loạn, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, tôi chưa hề làm những chuyện như vậy với bất cứ người nào cả”.

“Thật sao?” Hạ Lãng truy hỏi.

“Thật mà, tôi có thể bảo đảm”. Dương Quyển thành thành thật thật đáp.

Sắc mặt Hạ Lãng thoáng hòa hoãn lại, hắn không nói tiếng nào quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cậu. Sau khi xác định được vẻ mặt cậu vô cùng tự nhiên, không có bất cứ dấu vết nói dối nào hắn mới yên lòng, tiếp đó hắn hỏi một câu không rõ có ý gì: “Anh đã từng tắm chung với bọn họ chưa?”

Dương Quyển nói: “Chưa từng”.

“Nếu chưa từng tắm chung” Hạ Lãng lộ ra biểu cảm muốn cười nhưng không cười. “Bây giờ anh vẫn cảm thấy trạng thái của tôi hiện tại rất bình thường sao?”

Dương Quyển không đoán được những lời hắn vừa nói có ý gì, chỉ đành lí nhí kiên trì giải thích theo cách của mình: “Bình thường”.

Vẻ mặt Hạ Lãng hơi cứng lại, hắn nhịn xuống một bụng hờn dỗi, mất hứng lôi nợ cũ vừa nãy ra: “Không phải anh hỏi tôi là quần bơi có chặt không sao?” Hắn nâng hai tay, chống lên vách tường phía sau Dương Quyển, bao vây cả người cậu trước mặt mình. “Tôi cảm thấy nó bó chặt đến mức khó chịu,…” giọng Hạ Lãng dần chuyển thành khàn khàn, mang chút ý xấu, lại có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cúi đầu nhìn cậu. “Nếu không thì anh cởi ra giúp tôi đi?”

Hơi nóng trên mặt Dương Quyển bắt đầu bốc lên, chạy dọc từ cổ lên đến đỉnh đầu, thậm chị còn có xu hướng tràn ra trước ngực. Đầu ngón tay cậu như thể bị kinh hoàng mà giật nhẹ mấy cái, hoảng đến mức không còn sự lựa chọn khẩy khẩy đường may trên quần bơi của mình, xoắn xuýt gắng sức cuộn mình đứng lên.

Trầm mặc trong chốc lát sau đó Dương Quyển mím chặt môi, đỏ mặt không nói một lời đưa tay ra, túm nhẹ lấy quần bơi của Hạ Lãng.

Hạ Lãng sững sờ đứng ngay đơ.

Hắn đã biết trước là Dương Quyển nhẹ dạ, rất dễ dụ nhưng không nghĩ tới đối phương lại có thể nhẹ dạ đến mức độ này. Từ lúc bắt đầu đến giờ, tất cả mọi chuyện hắn làm không chỉ đơn thuần là trêu chọc Dương Quyển để thỏa mãn cái đầu nóng đến mụ mị của mình, hắn còn muốn thăm dò tâm tư tình cảm sâu trong lòng cậu nữa.

Một khi Dương Quyển thể hiện ra bất cứ sự chống cự hoặc vẻ khó chịu nào hắn sẽ dừng lại ngay lập tức. Nhưng Dương Quyển lại không hề như vậy, thoạt nhìn chỉ cần hắn đưa ra bất cứ yêu cầu nào đối phương cùng đều có thể đáp ứng, cho dù vấn đề hắn đưa ra có vô lý hoang đường đến mức nào.

“Đối với người khác anh cũng gọi dạ bảo vâng thế này sao?” Trong lòng Hạ Lãng muốn bùng cháy, hắn cầm lấy tay cậu, thấp giọng cau mày hỏi.

Dương Quyển dừng một lát, giống như thể hơi xấu hổ để mở miệng để trả lời câu hỏi này.

Hạ Lãng đợi lâu mất hết cả kiên nhẫn bèn thay đổi cách hỏi: “Nếu như bây giờ người yêu cầu anh làm chuyện này là lão Tứ anh cũng sẽ đồng ý sao?”

Dương Quyển bỗng nhiên mở to hai mắt, vệt hồng trên mặt dù chưa biến mất nhưng cậu vẫn vội vã ngẩng đầu lên lắc lắc.

Trong lòng Hạ Lãng hơi mừng thầm, ánh mắt bình tĩnh khóa lại trên mặt cậu, cuối cùng trầm giọng hỏi: “Anh làm như vậy là vì muốn bồi thường cho tôi sao?”

Lần này Dương Quyển không lắc đầu nữa nhưng cũng không gật, cậu lựa chọn im lặng và trốn tránh để đối phó với hắn. Dương Quyển thậm chí tránh ánh nhìn chăm chú của Hạ Lãng theo bản năng, di chuyển tầm mắt xuống dòng nước đang chảy liên tục trên mặt đất.

Đột nhiên cậu cảm thấy mình thật hèn nhát và đáng khinh. Cho đến bây giờ cậu đều ra vẻ đường hoàng, dùng cái cớ muốn bù đắp cho đối phương để xuất hiện trước mặt Hạ Lãng. Điều này chính là lừa gạt Hạ Lãng cũng là đang lừa gạt chính cậu.

Tuy rằng trong lòng cậu sẽ không dám có thêm những suy nghĩ không thiết thực, cũng không dám hi vọng đối phương sẽ đáp lại tình cảm của chính mình, thậm chí cậu còn lo lắng, sau khi suy nghĩ thật sự trong lòng mình bị người khác phát giác, có người sẽ mang đi quẫy nhiễu Hạ Lãng. Nhưng cậu vẫn không thể khống chế nổi bản thân mà muốn tới gần đối phương hơn.

Giờ phút này, khi bị Hạ Lãng nhìn thấu lời nói dối, cậu chỉ biết xấu hổ cúi gằm chứ không hề lên tiếng giải thích một lời cho những hành vi của mình.

Hạ Lãng không có được câu trả lời của cậu thì tâm trạng dần tụt xuống. Hắn đỡ lấy cằm Dương Quyển, cưỡng chế nâng mặt cậu ngẩng lên, mang theo chút không cam lòng, không chấp nhận nổi cuối cùng trong trong trái tim để hỏi cậu: “Có phải không?”

Mặc dù cảm xúc đã tụt xuống rất kém nhưng Dương Quyển vẫn lựa chọn thẳng thắn lòng mình với hắn: “Không phải”.

Bàn tay đang túm lấy cổ tay cậu đột nhiên nắm thật chặt, vui sướng tràn ngập trào dâng từ đáy lòng. Sau khi hô hấp trở nên dồn dập lên, sự khó chịu dưới hạ thân gần như đã đạt đến cực hạn, sự nhẫn nại của Hạ Lãng cũng đạt đến cực hạn.

Mặc dù đã nghe được câu trả lời mà bản thân muốn, nhưng rõ ràng lúc này, dù là địa điểm hay là thời cơ cũng không hề thích hợp để Hạ Lãng nói những lời kia với Dương Quyển. Hắn với lấy túi đồ trên giá để đồ nhét vào lòng Dương Quyển, không nói lời nào mở cửa đẩy người ra ngoài. “Anh qua cách vách tắm đi”.

Một giây sau, cửa phòng riêng trước mặt Dương Quyển bị đóng sầm lại, bên trong truyền đến tiếng Hạ Lãng cởi quần bơi.

Dương Quyển cũng đoán được đại khái đối phương phải làm gì, cậu nóng mặt đi sang phòng riêng bên cạnh, lúc này Dương Quyển mới kinh ngạc phát hiện ra không biết người tắm rửa trong phòng tắm đã đi hết từ lúc nào. Trong khu tắm rửa này chỉ còn mỗi hai người bọn họ.

Dương Quyển nhanh chóng tìm một phòng trống đi vào, tắm xong thay quần áo rồi đi ra. Hạ Lãng ở trong phòng riêng phía cuối, tiếng nước chảy cuồn cuộn vang lên còn kèm theo cả tiếng thở dốc hỗn loạn của hắn.

Bước chân đang tiến tới của Dương Quyển đột nhiên dừng lại, trong lòng cậu biết rõ loại chuyện thế này quá mức riêng tư, cậu quay đầu định nhẹ nhàng rời khỏi.

Người bên trong có vẻ đã nghe thấy tiếng động, giọng hắn trầm thấp, đè nén vang lên cách cảnh cửa: “Tiểu Dương?”

Bước chân Dương Quyển dừng lại, nhẹ giọng mở miệng đáp: “Là tôi”.

Hạ Lãng im lặng một lát rồi lên tiếng hỏi: “Bên ngoài còn có ai khác nữa không?”

“Không còn”. Dương Quyển đáp đúng như sự thật, giọng cậu vừa mất tự nhiên vừa thẹn thùng. “Tôi đến khu nghỉ ngơi chờ cậu”.

“Chờ một lát”. Hạ Lãng bất thình lình gọi cậu lại, tiếng hít thở nghe rất nặng. “Anh đứng ở ngoài cửa đi”.

Dương Quyển mặt đỏ tới mang tai ngậm miệng lại nhưng không đi ra ngoài nữa. Bên tai tràn ngập tiếng hô hấp gấp gáp dồn dập của Hạ Lãng làm mặt Dương Quyển càng cháy đến lợi hại. Cậu cố gắng không để mình làm ra bất cứ tiếng động nào, tránh để đỡ quấy nhiễu chuyện đối phương đang làm bên trong phòng tắm.

Cũng không biết Dương Quyển đứng đó bao lâu nhưng mãi mà Hạ Lãng bên trong vẫn chưa kết thúc. Cậu lặng lẽ giơ chân lên, muốn cử động tại chỗ một chút cho đỡ mỏi. Không ngờ chân nâng lên lại đụng phải đáy túi, phát ra tiếng vang không lớn không nhỏ.

Tiếng hít thở của người bên trong phòng riêng dừng lại, Dương Quyển cũng đứng thẳng bất động tại chỗ, không tự chủ được mà ngừng cả thở.

Giọng Hạ Lãng truyền tới từ bên trong, mang theo chút nóng này và ấm ức khó nhịn: “Tiểu Dương, anh nói vài lời đi”.

Trong đầu Dương Quyển trống rỗng, cậu hơi hé miệng nhưng lại không thể phát ra được âm thanh nào. Cậu có chút không biết phải làm sao, hỏi hắn: “Nói gì được?”

“Cái gì cũng được”. Hạ Lãng trả lời với tốc độ rất nhanh, cuối cùng lại như thể đợi không nổi nữa, vội vàng bổ sung: “Thôi khỏi, em hỏi anh đáp đi”.

Dương Quyển miệng khô lưỡi khô đáp: “Được nha”.

Hạ Lãng bên trong phòng riêng hơi cứng người lại, trên tay bỗng nhiên trào dâng cảm giác, hắn thở gấp mở miệng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Dương Quyển báo đúng giờ hiện tại cho hắn.

Hạ Lãng lại hỏi: “Tóc của anh là xoăn tự nhiên sao?”

Dương Quyển nói: “Đúng thế”.

Hạ Lãng hỏi tiếp: “Anh thích chó hơn hay mèo hơn?”

Dương Quyển nói: “Đều thích”.

Hạ Lãng bên trong phòng riêng vẫn cảm thấy không được thỏa mãn, vẻ mặt hắn khó chịu, cau mày lại thay đổi cách hỏi: “Tiểu Dương, lần sau em dạy anh bơi có được không?”

Dương Quyển ngoan ngoãn thật thà đáp: “Được nha”.

Hạ Lãng chống lấy vách tường, từ từ ngẩng khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi lên. “Để trao đổi, anh mua bữa sáng cho em có được không?”

Dương Quyển nói: “Được nha”.

Trái cổ của Hạ Lãng lăn lên lăn xuống, con ngươi đen kịt như thủy triều dâng hơi nheo lại. “Mang tới ký túc xá của em có được không?”

Dương Quyển nói: “Được nha”.

Tần suất trong tay Hạ Lãng nhanh hơn, sống lưng căng thẳng không tự chủ được mà cong lên. “Sáng mai gọi em dậy có được không?”

Dương Quyển nói: “Được nha”.

Đầu óc Hạ Lãng bắt đầu trống rỗng, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, hắn nhắm mắt lại thở dốc hỗn loạn. “Tiểu Dương, làm người yêu của em có được không?”

Dương Quyển đáp theo phản xạ có điều kiện: “Được nha”.

Hạ Lãng trầm giọng rên lên thành tiếng, bả vai căng chặt bỗng nhiên thả lỏng.

Dương Quyển hồi thần, cậu kinh ngạc đứng ngoài cửa không biết nói gì.

Một lát sau, giọng Hạ Lãng mang theo một chút lười biếng, sung sướng vang lên từ sau cánh cửa: “Vợ ơi”.

Dương Quyển vẫn không hề lên tiếng, nửa ngày sau khuôn mặt đỏ bừng, chớp mắt một cái.