Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Theo Đuổi Lại Vợ Chương 32: Sao Con Gầy Thế Này?​

Chương 32: Sao Con Gầy Thế Này?​

10:38 sáng – 30/05/2024

Nhà cũ của nhà họ Hoàng nằm trong một trang viên kề sông cạnh núi ở vùng ngoại ô.

Trang viên này vốn được dùng để tiếp đón khách du lịch, nhưng từ ba năm trước, sau khi chính thức lui khỏi vị trí phía sau tập đoàn Augustus, bà Băng Tâm đã đến sống ở đây. Bà nói nơi này rất yên tĩnh, sẽ không bị người khác quấy rầy.

Xe tiến vào trang viên, xuyên qua con đường đầy cây hòe xanh um, rẽ ba bốn lượt rồi mới đến trước tòa nhà ba tầng.

Trước nhà có một đài phun nước, giữa đài là tượng nàng tiên cá và các chị em của cô.

Khi thiết kế lại trang viên, những thứ này gần như đều đến từ ý kiến của mẹ Trương Uyển Giao. Bà Băng Tâm làm theo hết nên có thể nói nơi đây cũng là tâm huyết của bà Giản Trân.

Khi xe dừng, có người giúp việc chạy ra mở cửa.

Trương Uyển Giao xách túi bước vào, Hoàng Lập Thành theo sát phía sau.

Họ còn chưa bước vào trong thì đã nghe thấy tiếng cười sang sảng.

“Chồng à, anh không thấy ông Donal thế nào khi bắt gặp nụ cười của Băng Tâm rồi, chết mê chết mệt ấy. Để khiến bà ấy mỉm cười, ông ấy sẵn sàng bỏ sáu trăm tám mươi tỷ để mua món đồ được trưng bày trong bữa tiệc từ thiện đấy.”

“Nào có, đừng nói linh tinh. Ông ấy làm thế chỉ để mua danh chuộc tiếng cho chính mình mà thôi.”

“Ôi Băng Tâm, bà cũng đừng như thế. Ông Donal rất tốt đấy chứ, bà nói xem, bà xinh đẹp như vậy, sao cứ phải ở một mình chứ?”

“Tôi ở một mình khi nào, chẳng phải vẫn còn Lập Thành và Uyển Giao ư? Đến khi Uyển Giao sinh con, tôi sẽ trông con cho chúng nó.”

“Tôi cũng không tin…”

Trong lúc bọn họ cười nói, người giúp việc bên ngoài đến báo: “Bà chủ, ông bà thông gia, cậu chủ và cô chủ về rồi ạ.”

“Thế à?” Vũ Băng Tâm lập tức đứng dậy rồi bước lên đón. Bà nắm tay Trương Uyển Giao: “Uyển Giao, sao con gầy thế này? Có phải Lập Thành không chăm sóc con cẩn thận hay không?”

Trương Uyển Giao mỉm cười: “Không phải đâu ạ, đợt trước con bị cảm, ăn ít đi nên mới gầy thế đó.”

“Cảm cúm không phải chuyện nhỏ đâu.” Vũ Băng Tâm kéo Trương Uyển Giao ngồi xuống ghế sa lông, hoàn toàn không quan tâm đến con trai mình.

Còn bố mẹ Trương Uyển Giao thì lại gọi Hoàng Lập Thành sang đó ngồi, ân cần hỏi han một lúc lâu, tựa như hai nhà này vừa đổi con trai con gái vậy.

Bà Băng Tâm nói: “Đúng rồi, lần này quay về, chúng ta mang quà cho hai đứa đấy.”

Bà Giản Trân cũng gật đầu phụ họa: “Mẹ và Băng Tâm đã chọn rất lâu ở Ý, còn tốn rất nhiều công sức để gửi vận chuyển đó, chắc chắn hai đứa sẽ thích đấy.”

Khóe miệng Trương Uyển Giao giật giật, cố tỏ ra vui vẻ.

Bà Băng Tâm cũng không nhận ra sự khác thường, kéo tay Trương Uyển Giao với vẻ hết sức thân mật, vừa kể về cái hay của món quà, vừa bảo người giúp việc mang nó tới đây.

Hộp quà hình vuông màu xanh ngọc cao khoảng hai mét, vừa được đẩy tới đã che mất ánh sáng từ cửa, bên trên còn đính nơ bướm rất to.

“Đây là gì thế ạ?” Trương Uyển Giao kinh ngạc hỏi.

Thứ này lớn như thế, khó trách mẹ cô bảo phải tốn rất nhiều công sức để gửi vận chuyển. Trong tình huống bình thường, công ty hàng không nào chịu vận chuyển thứ lớn như thế chứ?

Bà Băng Tâm và Bà Giản Trân nhìn nhau, nở nụ cười hiểu ý, đẩy Trương Uyển Giao và Hoàng Lập Thành đến mở quà.

“Đây là quà cho hai đứa, các con tự mở đi.”

Trương Uyển Giao bị đẩy vào lòng Hoàng Lập Thành, khẽ kêu một tiếng.

“Không sao chứ?” Hoàng Lập Thành biết cơ thể cô không tốt, vội đỡ lấy cô: “Mẹ, đừng đẩy cô ấy mạnh như thế, Uyển Giao vừa…”

“Em không sao.” Trương Uyển Giao vội vàng cắt ngang, sợ Hoàng Lập Thành lỡ lời: “Do em không đứng vững thôi.”

Bà Băng Tâm cũng không tức giận, nụ cười càng thêm hiền từ, nói với Bà Giản Trân: “Ban đầu tôi còn lo Lập Thành có tính cách lạnh lùng, không biết chăm sóc người khác, bây giờ xem ra nó cũng rất thương Uyển Giao đấy. Hai người yên tâm rồi chứ?”

Bố mẹ Trương Uyển Giao cười tủm tỉm, Bà Giản Trân nói: “Tôi vẫn luôn yên tâm về Lập Thành. Nó rất chu đáo mà.”

Bọn họ nói chuyện với nhau, còn Hoàng Lập Thành và Trương Uyển Giao thì đứng trước hộp quà với vẻ lúng túng. Mỗi người kéo một góc của nơ bướm, nhẹ nhàng kéo sợi dây lụa ấy ra.

Thiết kế của hộp quà rất tinh vi, sau khi kéo dây lụa thì bốn góc được mở ra. Thứ bên trong xuất hiện trước mặt mọi người.

Là một cái nôi.

Chiếc nôi này màu hồng, có treo chuông nhỏ, khi gió thổi qua sẽ phát ra tiếng leng keng.

Tiếng thảo luận sôi nổi của hai gia đình truyền đến từ sau lưng bọn họ.

“Kết hôn mấy năm rồi, cũng nên có con thôi.”

“Uyển Giao, mẹ không giục con đâu, con và Lập Thành muốn có con lúc nào cũng được. Khi đi dạo phố, mẹ và mẹ con thấy cái nôi này đáng yêu quá nên mới mua về, dù sao sau này cũng sẽ dùng đến.”

“Chắc chắn sẽ dùng đến, Uyển Giao cũng thích trẻ con mà.”

“Đúng vậy, sinh con gái là tốt nhất, năm đó tôi rất muốn có đứa con gái.”

“…”

Trương Uyển Giao vẫn không quay đầu. Khi nhìn thấy cái nôi, sắc mặt cô thoáng trắng bệch, thầm siết chặt nắm tay.

Hoàng Lập Thành ở gần Trương Uyển Giao nhất, vẫn luôn nhìn cô. Anh đã thấy hết dáng vẻ mất tự nhiên của Trương Uyển Giao.

“Uyển Giao…” Anh tưởng cô không thoải mái, định kéo tay cô.

Nhưng còn chưa chạm đến, Trương Uyển Giao bỗng quay người sang hướng khác: “Con không định có con.”

Phụ huynh hai nhà đều sửng sốt, tiếng nói chuyện sôi nổi cũng ngừng lại, bầu không khí lập tức đông cứng.

Sau khi giằng co một lúc lâu, bà Băng Tâm ho một tiếng rồi mỉm cười: “Vậy cũng không sao, Uyển Giao, chẳng phải mẹ đã nói rồi còn gì? Chúng ta không vội, cũng không giục con, con không định có con cũng không sao.”

“Con…”

“Chúng con ly hôn rồi.”

Trương Uyển Giao kinh ngạc quay đầu, nhìn Hoàng Lập Thành.

Cô định nói lời này, nhưng không hiểu sao Hoàng Lập Thành lại tranh nói trước.

Chẳng phải anh… không muốn nói ư?

Vào giờ phút này, Hoàng Lập Thành trông rất bình thản, như thể anh đang nói về một chuyện không liên quan đến mình: “Chúng con đã thỏa thuận ly hôn từ ba tháng trước nhưng vẫn chưa nói với ba người, chúng con xin lỗi.”

Bầu không khí đang đông cứng gần như tiến vào trạng thái căng thẳng.

Ba người ngồi trên ghế sa lông đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi.

“Chuyện này xảy ra từ khi nào? Không đúng, con nói là ba tháng trước…” Bà Giản Trân hơi lắp bắp: “Tại sao?”

Hoàng Lập Thành đang định lên tiếng, bỗng bị bà Băng Tâm quát.

“Lập Thành!” Ánh mắt bà Băng Tâm lạnh như băng: “Con nói linh tinh gì thế? Ly hôn gì chứ, có thể tùy tiện đùa như thế à?”

Hoàng Lập Thành nhíu mày, cũng không đáp lời.

Tuy bà Băng Tâm nuôi nấng anh một mình nhưng vô cùng nghiêm khắc, anh gần như chưa bao giờ cãi mẹ, lần này cũng không ngoại lệ.

Mãi đến khi Trương Uyển Giao lên tiếng: “Mẹ, là thật đấy ạ.”

Bà Băng Tâm nhíu mày: “Uyển Giao, đây không phải chuyện nhỏ, không thể mang hôn nhân đại sự ra đùa được đâu. Nếu Lập Thành có chỗ nào không tốt thì con cứ nói với mẹ.”

“Không có đâu ạ, bọn con chia tay trong hòa bình.”

“Uyển Giao, con… thế này đi, con sang đây với mẹ một lúc, mẹ muốn nói cho con biết chuyện này.”

Trương Uyển Giao nhìn mẹ mình đang ngồi ở đầu khác của ghế sa lông. Có vẻ bà Giản Trân đã bình tĩnh lại, bà gật đầu với cô, ra hiệu cho cô đi theo mẹ chồng.

Vừa hay vợ chồng bọn họ cũng muốn hỏi Hoàng Lập Thành mấy câu.