Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Theo Đuổi Lại Vợ Chương 40: Tan Làm

Chương 40: Tan Làm

10:46 sáng – 30/05/2024

“Mẹ, anh Kiến Đông ngày thường rất bận, mẹ nhờ người ta bậy bạ cái gì vậy?”

Trương Uyển Giao xấu hổ gần chết, không ngừng nháy mắt với mẹ mình.

Không biết mẹ Trương Uyển Giao không hiểu hay cố tình lờ đi, chớp mắt mấy cái rồi hỏi: “Kiến Đông, bình thường cháu bận rất nhiều việc sao? Không có thời gian dạy bơi cho Uyển Giao?”

Lâm Kiến Đông lập tức tỉnh táo lại, nói: “Thứ bảy, chủ nhật cháu không đi làm.”

“Thấy chưa, không phải là mẹ yêu cầu bậy bạ. Rõ ràng Kiến Đông có rảnh mà.” Mẹ Trương Uyển Giao liếc mắt nhìn con gái: “Con đó, đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc. Cuối tuần không nên cứ ru rú trong nhà, ra ngoài đi chơi với Kiến Đông nhiều một chút.”

Bố Trương Uyển Giao ở bên cạnh dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Lâm Kiến Đông: “Tiện thể, trước đây có nghe chú cháu nói, cháu thích lướt sóng phải không?”

Lâm Kiến Đông gật đầu: “Vâng ạ, cháu rất thích mấy môn thể thao dưới nước.”

Đôi mắt của bố Trương Uyển Giao sáng lên: “Chú cũng rất thích lướt sóng, đến lúc đó, chúng ta có thể bàn luận một chút. Cô chú có một căn nhà nghỉ dưỡng cạnh bờ biển ở nước M, đến lúc đó cháu cứ đến chơi.”

“Nhất định rồi ạ.”

Nhìn thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ, Trương Uyển Giao không còn chen vào được câu nào, đành phải bất lực ngồi đó, chống cằm nhấp một ngụm nước trái cây.

Lâm Kiến Đông xin nghỉ nửa buổi chiều, cùng bố mẹ Trương Uyển Giao đi dạo ở trung tâm mua sắm gần đó, mẹ Trương Uyển Giao rất hài lòng với mắt chọn khăn lụa của Lâm Kiến Đông.

Lúc thanh toán, Trương Uyển Giao vốn định thanh toán hóa đơn, nhưng đã bị Lâm Kiến Đông cướp trước, lý do đưa cũng rất được lòng người: “Nếu anh nhớ không lầm, hai ngày nữa là sinh nhật của cô, cái này coi như là quà sinh nhật sớm của anh.”

Trương Uyển Giao đâu phải người không biết xấu hổ: “Cái này không được đâu, để em.”

Mẹ Trương Uyển Giao là nhà thiết kế, có ánh mắt tinh tường, chọn một chiếc khăn lụa, giá cả cũng phải tính bằng chục triệu. Để người khác mua cho mình món đồ vài chục triệu, thật sự không thích hợp. Gia giáo của Trương Uyển Giao không cho phép cô làm chuyện như vậy.

Lâm Kiến Đông đương nhiên không chịu, nói: “Khăn lụa là do anh chọn, em đừng có ý định cướp quà sinh nhật của anh nha. Em muốn mua cho cô thì tự đi mà chọn.”

“Ý em không phải vậy…” Lợi dụng lúc Trương Uyển Giao đang nghẹn lời, Lâm Kiến Đông dứt khoát tính tiền, đi tới nói chuyện thân mật với cha mẹ Trương Uyển Giao.

Trương Uyển Giao thầm thở dài, chỉ có thể nghĩ đến ngày nào đó sẽ tặng Lâm Kiến Đông một ít quà.

Dạo xong trung tâm thương mại đã là bốn giờ chiều. Bố của Trương Uyển Giao hẹn bạn cũ ở Nhật Minh tổ chức tiệc, mẹ cô cũng muốn đi gặp hội chị em, họ tách nhau ra ở cổng trung tâm thương mại.

Bố của Trương Uyển Giao chở vợ đến gặp hội chị em trước. Công ty của Trương Uyển Giao ở gần đây nên cô không lái xe.

Sau khi nhìn thấy xe của cô chú rời đi, Lâm Kiến Đông liếc nhìn đồng hồ: “Giờ này lưng chừng quá, bây giờ mà ăn tối có phải sớm quá rồi không?”

Trương Uyển Giao mỉm cười: “Được rồi, lãng phí cả buổi chiều của anh, ăn cái gì nữa. Em về công ty đây, nếu anh có việc gì thì đi nhanh lên đi, điện thoại đã rung không bao nhiêu lần rồi.”

Lâm Kiến Đông làm việc trong viện kiểm sát, nếu không có vụ gì thì anh rất nhàn rỗi. Nhưng một khi có vụ án, bất kể thứ bảy, chủ nhật, nghỉ phép, anh đều phải tức tốc chạy đến hiện trường.

Lâm Kiến Đông không vội: “Không sao, anh đưa em về công ty trước. Anh đang rảnh, không gấp lắm.”

“Anh có chắc không?”

“Tất nhiên, anh không tùy tiện đem bát cơm của mình ra giỡn đâu. Một người đàn ông cần sự nghiệp mới có thể bảo vệ gia đình đó nha.”

“Đúng vậy, cho nên anh Kiến Đông mau tìm chị dâu về cho em đi.”

Nụ cười trên mặt Lâm Kiến Đông hơi cứng lại, nhìn về phía Trương Uyển Giao, muốn nói gì đó, nhưng anh vẫn cố kìm lại.

Anh ta có thể cảm giác được Trương Uyển Giao nói như vậy là có chủ ý.

Trương Uyển Giao trở lại công ty, đã gần đến giờ tan ca.

Hầu hết nhân viên của Augustus đều tan tầm trong khoảng thời gian từ 5 giờ đến 5 giờ 30 phút. Bộ phận kỹ thuật cần luân phiên nhau vào ban đêm để ngăn chặn mọi sự cố trên trang web. Thời gian còn lại, nếu không phải là thời điểm đặc biệt thì chủ yếu là đi làm bình thường. Vào lúc này, không khí làm việc trong công ty đã thoải mái hơn.

Trương Uyển Giao nói cô quay lại công ty có chuyện, thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là cô không muốn ăn tối một mình với Lâm Kiến Đông, dù sao thì hành động của bố mẹ cô trưa nay rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Cô chắc chắn rằng tình cảm của mình dành cho Lâm Kiến Đông chỉ là tình cảm gia đình mà thôi.

Trên đường trở lại văn phòng, Trương Uyển Giao nhìn thấy Fiona, trực tiếp gọi cô ấy lại: “Fiona, không phải cô nói có văn kiện cần ký tên sao? Tại sao lại không đến?”

Nhắc đến điều này, Fiona cảm thấy có chút áy náy: “Chuyện là… phó giám đốc Lâm, lúc sau tôi mới biết rằng tài liệu đó không cần phải ký tên. Tôi không làm phiền bữa trưa của cô chứ?”

“Không có.” Trương Uyển Giao không nghi ngờ gì.

“Vậy thì cô ăn trưa với ba mẹ thôi hả? Còn ai nữa không?”

“Sao vậy?” Trương Uyển Giao cau mày: “Có ai nói gì sao?

Vậy có nghĩa là còn có người khác? Đôi mắt của Fiona sáng lên một chút.

“Tôi chưa nghe ai nói, nhưng nếu ở gần công ty thì có lẽ sẽ có người nhìn thấy. Có thể cùng đi ăn cũng tốt cho công ty.”

“Tốt cho công ty?” Trương Uyển Giao lộ ra vẻ nghi hoặc: “Tại sao bữa cơm của tôi với Lâm Kiến Đông lại tốt cho công ty?”

“Lâm Kiến Đông?”

Mặt Fiona đột nhiên thay đổi.

Trước đây, khi Trương Uyển Giao làm việc ở nhà, cô thường chạy qua chạy lại, gặp Lâm Kiến Đông rất nhiều lần.

Trương Uyển Giao không ăn cơm với Hoàng Lập Thành mà là Lâm Kiến Đông?

Trương Uyển Giao nhíu mày chặt hơn: “Fiona, sao tôi lại cảm thấy cô có chuyện giấu gì tôi? Nói thật đi, buổi trưa hôm nay cô thật sự định đi gửi tài liệu cho tôi sao?”

“Cái đó… tất nhiên rồi.” Fiona căng thẳng, khẳng định bản thân vừa nãy đúng là muốn đi gửi tài liệu.

“Tài liệu gì, đưa tôi xem.”

“Hả?” Fiona cũng đã đi theo Trương Uyển Giao mấy năm rồi, chút tâm tư kín đáo này vẫn phải có: “Ồ, là tài liệu lưu trữ, tôi sẽ đến phòng lưu trữ lấy.”

“Được rồi, lát nữa mang đến phòng làm việc của tôi.”

Nói xong, Trương Uyển Giao đi thẳng vào trong phòng.

Đã đến giờ tan sở nhưng tất cả các nhân viên trong bộ phận vẫn ngồi nghiêm chỉnh, chưa có ý định thu dọn đồ đạc ra về.

Trương Uyển Giao liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Sao hôm nay không chủ động tan làm? Định ở đây làm thêm giờ sao?”

Nữ nhân viên cách Trương Uyển Giao gần nhất lúc này mới phản ứng lại: “Hả? Tan làm sao?”

“Năm giờ năm rồi.” Trương Uyển Giao đưa cổ tay cho cô ấy xem, buồn cười nói: “Tôi nói rồi, tôi chỉ nhìn vào kết quả làm việc của mọi người. Chuyện đi làm, tan sở không cần phải làm cho ai xem, tan làm cả đi.”

Sau khi Trương Uyển Giao lên tiếng, mọi người đều xúm lại thu dọn đồ đạc.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện có chút không tình nguyện, có vài người còn liếc mắt nhìn theo bóng lưng Trương Uyển Giao đi vào văn phòng.

Ngay khi Trương Uyển Giao mở cửa đi vào, cánh tay của cô đột nhiên chùng xuống.

“Á…”

Tiếng hét vẫn chưa kịp thốt ra hết, phần âm tiết còn lại đã phong ấn trong miệng cô. Lưng cô đập mạnh vào tường, sau ót cũng bị đập một cái, như bị chấn động não vậy, mất hết sức vùng vẫy.

Cô chưa kịp hoàn hồn thì tên “côn đồ” hung bạo đã cúi gằm mặt xuống, những đường nét trên gương mặt ngày càng mờ đi dưới ánh đèn của buổi chiều tà.

“Á…” Trương Uyển Giao đột nhiên bừng tỉnh.