Tôn Vĩnh Thành đau đầu nhìn dãy danh sách dài ghi tên những người phụ nữ có địa vị cao quý trong xã hội, ngoài xinh đẹp hiền lương ra thì bọn họ đều có rất nhiều tài lẻ khác, đấy là do mẹ hắn kể chứ hắn cũng không biết. Tất cả đều do chính tay đại tướng phu nhân – Hoa Hạnh Dung biên soạn…Hoa Hạnh Dung lo lắng con trai bà đã gần ba mươi hai tuổi rồi vẫn chưa kết hôn, thậm chí còn không chịu hẹn hò mà suốt ngày cắm đầu vô tấm bản đồ cũ kĩ cùng cái quả địa cầu nhàm chán. Có đôi lúc cả năm trời bà không hề thấy mặt hắn, chỉ nghe phía hải quân báo cáo lại rằng hắn đang ở lênh đênh trên vùng biển nào đó làm nhiệm vụ cho chính phủ…Hoa Hạnh Dung cũng tức tối trong lòng nên lần này bà hạ quyết tâm không hỏi ý hắn, tự mình lập ra một danh sách con dâu thuộc tầng lớp trung lưu lẫn thượng lưu để cho hắn xem…“Con có hai sự lựa chọn, một là tự chọn ai đó hợp mắt, hai là ta chọn giúp con…đừng hòng trốn tránh…!”Tôn Vĩnh Thành hơi nhướng mày không đáp, thật ra trong lòng hắn không mấy khó chịu, dù sao cũng bị mẹ hối liên tục từ ngày này qua tháng nọ nên quen rồi. Hay hắn chọn đại một cô vợ hờ nào đó về bầu bạn với mẹ hắn, còn hắn vẫn cứ ngao du trên biển hoàn thành nhiệm vụ của chính phủ cũng không phải quá tệ. Dù sao mục đích mà hắn nhắm tới vẫn là vị trí ngũ đại đô đốc hải quân kia…Tôn Vĩnh Thành dựa lưng vào ghế, hắn giả vờ cầm tờ giấy lên lật đại vài trang xem cho có liền ném xuống bàn. Tuy nói là chọn đại nhưng vấn đề là hắn nên chọn ai bây giờ, nhìn đám phụ nữ tẻ nhạt này mới chính là thứ khiến hắn mệt mỏi hơn bao giờ hết…“Mẹ à…đại tướng phu nhân thì nên ở gần đại tướng quân…mẹ cứ đến hải cảng bắt con tìm vợ thế này thật sự không hay đâu…!”Hạnh Dung nhíu mày liếc nhìn Tôn Vĩnh Thành vẫn giữ thái độ hờ hững, nếu hắn tự giác lấy vợ sinh con thì bà cũng đâu có hối làm gì. Nhưng bà sinh ra được tên nhóc ngoan cố này được thì đương nhiên cũng sẽ trị hắn được…“Ta nghe nói Nhan tiểu thư có tình cảm sâu đậm với con, cô ấy chân thành theo đuổi con rõng rã suốt hai năm cũng xem như là yêu thật lòng đi, nếu con không chọn…thì cứ chọn cô ấy tạm vậy…”Tôn Vĩnh Thành nghe thấy cái tên Nhan Ánh liền ngồi thẳng dậy, hắn bày ra bộ dạng nghiêm túc bắt đầu xem từng đối tượng trong danh sách trước nụ cười mỉm của Hoa Hạnh Dung…“Haha…nãy giờ con chỉ nghỉ một chút thôi, bây giờ con chọn cho mẹ một người là được chứ gì…đừng nhắc đến tên cô ta nữa…!”Tôn Vĩnh Thành không phải sợ Nhan Ánh, nhưng cô ta phiền phức đến độ khiến hắn phải ban lệnh cấm biệt đối với một người phụ nữ khi cô ta đặt chân đến hải cảng. Ngoài theo đuổi hắn nhiệt tình như những người phụ nữ khác ra, cô ta còn dùng vài mối quan hệ chết tiệt để lén vào phòng hắn mà mà thay tấm bản đồ bằng lá thư tình kèm theo nụ hôn đỏ chót của cô ta in trên đó…Tôn Vĩnh Thành nghĩ đến bây giờ vẫn còn sởn gai óc, nhờ ơn đức của cô ta mà hắn bị đô đốc hải quân giao huấn một phen…may mắn không bị hạ quân hàm thượng tướng. Bằng không hắn sẽ cho người hạ sát cả Nhan gia mất…“Nhị tiểu thư Lục gia…Lục Đông Anh…tên hay nhất trong đám người này, chọn cô ấy đi…”Hoa Hạnh Dung không hiểu con trai bà chọn vợ kiểu gì, người khác thì nhìn mặt, nhìn gia thế còn hắn thì nhìn tên. Bà nhanh chóng cầm lại tờ giấy để xem lí lịch của nhị tiểu thư Lục gia, con gái thứ hai của thiếu tướng không quân Lục Thái. Vẻ ngoài Lục Đông Anh mang nét đẹp hiền hòa có chút nhu mềm, càng nhìn lâu càng khiến người khác có cảm giác vô cùng yên tâm xen lẫn thoái mái. Mặc dù so với Lục Hà Anh thì tính cách có vẻ trầm hơn rất nhiều, nhưng như vậy không khiến Tôn Vĩnh Thành khó chịu…Hoa Hạnh Dung gật đầu tỏ ý cũng khá ổn, bà liền cầm tờ giấy bỏ lại vào túi xách, trước khi đi cũng không quên dặn dò vị thượng tướng trẻ tuổi kia…“Sắp xếp thời gian…đến gặp nhị tiểu tư Lục gia một chút…dù gì sau này người ta cũng là thượng tướng phu nhân của con đấy…!”Tôn Vĩnh Thành gật đầu lấy lệ, sắp tới hắn nhận được lệnh thị sát cảng biển ở Thái Bình Dương, phải hơn sáu tháng mới có thể về…có vẻ phải để vị ‘thượng tướng phu nhân’ cô đơn một thời gian rồi…Vốn tưởng Hoa Hạnh Dung đã rời khỏi đây rồi nên Tôn Vĩnh Thành định chợp mắt một chút, nào ngờ bà lại lật đật quay lại gào lên với hắn…“Này…Lục Đông Anh chỉ mới hai mươi tuổi thôi đấy, lỡ con chôn cùng biển cả thì cô ấy thành góa phụ trẻ à…?” Tôn Vĩnh Thành còn chưa xem tuổi của Lục Đông Anh nên cũng chẳng biết, nhưng hai mươi tuổi chẳng phải rất trẻ sao…chắc chắn so với những người trong danh sách kia thì sẽ xinh đẹp hơn gấp mấy lần. Tuy hắn không quan tâm cô vợ hờ này cho lắm, nhưng trên đất liền cũng có vài bữa tiệc thượng lưu cần cô tham gia thay hắn…vậy nên việc chọn vợ trẻ không phải chứng tỏ hắn có vợ đẹp sao…?“Cô ấy còn trẻ nên chắc chắn rất đẹp, để cô ấy tham dự mấy bữa tiệc nhàm chán không phải rất tốt sao…? Mẹ có con dâu xinh đẹp phải vui lên chứ…!”Hoa Hạnh Dung nghĩ cũng đúng, tuy khả năng hẹo của Tôn Vĩnh Thành có vẻ khá cao…nhưng sau đó bà chỉ cần cho cô hết tài sản của hắn để đền bù là được thôi…