Tôn Vĩnh Hiên lúc này mới để ý người đang ngồi dưới đất, anh bày ra bộ dạng không mấy để tâm liền nói với cô ta… “Được rồi, tôi không còn nhớ chuyện quá khứ đâu, cô về đi…tránh làm kinh động đến vợ tôi, cô ấy đang mang thai…” Hạnh Dung như không tin vào tai mình, cô ta gào lên với Lâm An vẫn đang đứng cản trở ở đó… “Con khốn…mày…sao mày dám cướp anh ấy khỏi tao hả…?” Người hầu bên cạnh cư nhiên không thể chịu được loại tiện nhân bị ổi như vậy được nữa, bà liền lên tiếng đáp lại… “Cô nên biết thân biết phận, Lâm An tiểu thư không phải là người cô có thể xúc phạm đến được, hậu quả ngày hôm nay chính là do cô tự chuốc lấy, chính cô không biết thân biết phận…!” Lâm An là tiểu thư út của Lâm gia – cháu gái bảo bối của thủ tướng Lâm Thành Nam đã về hưu được vài năm trước, người đàn ông mà đến cả Tôn Vĩnh Thành cũng phải kính nể vài phần. Gia sản nhà họ Lâm nhiều vô số kể, trước Lâm An còn tận bốn người anh trai, cô là con gái duy nhất. Nên từ khi sinh ra tính cách Lâm An đã rụt rè, được các anh trai và ông nội bao bọc nên lại càng thêm nhút nhát. Lâm Thành Nam sợ cháu gái bảo bối gả đi nơi khác bị bắt nạt, nên mới chọn tiểu Hiên nhà họ Tôn để gả con bé sang đó, hai đứa hiền lành ở cùng một chỗ cũng khiến ông yên tâm… Nào ngờ đâu mới lấy nhau được nửa năm, thằng nhóc thối mà ông nghĩ là hiền lành đã làm cháu gái của ông có thai được ba tháng, chắc chắn đây là một âm mưu mà thằng nhóc đó bày ra. Nhưng quan trọng nhất chính là cháu gái ông cảm thấy vui vẻ là được… Bây giờ người yêu cũ tìm đến tận nhà, mà Lâm An lần đầu tiên gặp trường hợp này vẫn không biết nên giải quyết sao cho thỏa đáng. Cô nhớ lại lời ông nội từng dặn, nếu có khó khăn gì thì cứ gọi ông nội đến giải quyết cho. Nhưng ông nội cô lại đang đi du lịch, chẳng biết bao giờ mới về… “Chúng ta vào nhà thôi, em đừng để ý đến cô ta…” Tôn Vĩnh Hiên đỡ Lâm An vào trong nhà khiến Hạnh Dung như vụt mất tia hi vọng, cô nhanh chóng đứng lên chạy theo nhưng bị bảo vệ chặn lại… “Các người dám chặn tôi à, tôi từng là người phụ nữ của Tôn Vĩnh Hiên đấy, tôi sẽ đuổi hết tất cả các người…!”Người hầu thân cận của Lâm An ra lệnh cho bảo vệ chặn cô ta, bà nhanh chóng liên hệ với bên nhà Milan đưa cô ta trở về. Khoảng 15p sau, vệ sĩ nhà Milan cũng mang cái phiền phức kia biến đi trước khi Tôn Vĩnh Hiên nổi giận. Tuy Lâm An không có biểu hiện gì gọi là tức giận khi anh giấu cô việc mình có người thích trong quá khứ, nhưng anh biết tính cách của Lâm An chắc chắn sẽ buồn, chỉ là cô không muốn trách móc anh…“Vợ à…anh thề là hiện tại anh chỉ yêu một mình em thôi, anh và cô ta chấm dứt từ lâu rồi…!”Lâm An mỉm cười gật đầu, cô tuy hiền lành nhưng cũng không phải kiểu người ngu ngốc, nếu Tôn Vĩnh Hiên mà còn tình cảm với cô ta thật thì đã đón người ta về nhà từ lâu rồi…“Em biết rồi mà, hiện tại em là vợ anh, đương nhiên phải khác so với những người phụ nữ kia chứ…huống chi anh còn là baba của con em…!”Lâm An vừa nói vừa xoa bụng nhỏ khiến Tôn Vĩnh Hiên động lòng, anh liền cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái, ánh mắt không mấy đứng đắn nhìn chằm chằm vào mặt cô…“Trời lạnh dạo này lạnh rồi, hay mình làm ấm người một lúc nha vợ…!”Lâm An xấu hổ đánh Tôn Vĩnh Hiên một cái liền đi nhanh lên lầu, còn anh vẫn lặng lẽ theo sau cô chuẩn bị kế hoạch tác chiến.Một thời gian sau Tôn gia lại có thêm thành viên mới, những tưởng vợ chồng họ Tôn có tuổi rồi sẽ nhàn rỗi đi chơi, nào ngờ đâu phải trông cháu cho hai vợ chồng trẻ kia đi chơi, nhưng ít ra cháu gái vô cùng đáng yêu, ngoan ngoãn nên bọn họ cũng không mấy vất vả…