Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Tim Đập Cực Độ Chương 33: 33: Quy Tắc

Chương 33: 33: Quy Tắc

5:13 chiều – 27/05/2024


Edit: Shye
Beta: Tuyết Dao
***
Rất nhanh Đường Thu đã xong, Quan Yếm cũng nhanh chóng chuẩn bị đi rửa mặt qua loa.
Nhưng cô vừa mới từ mép giường đứng lên, phát hiện sau quần dính thứ gì đó.
Quay đầu nhìn lại, cô phát hiện chỗ mép giường sơn xanh có một bãi gì đó dính nhớp không rõ.
Nhìn chỗ giường của Đường Thu cũng có.

Quả nhiên cái thứ hồi nãy đã đi tới chỗ mép giường các cô.
Quan Yếm không nhìn nữa, tính toán thời gian đi rửa mặt, vài phút sau lập tức trở lại giường.
Sau đó tất cả đều bình an, hai người tắt đèn rồi im lặng bắt đầu ngủ.
Chỉ là tiếng khóc lạnh lẽo ngoài hành lang vẫn không ngừng lại, làm người ta nghe thấy mà khó chịu.
Dần dần trong âm thanh quấy phá ấy, rốt cuộc Quan Yếm cũng ngủ mất.
Lại là một giấc mơ kỳ quái.
Một khối thây khô đen đúa ngồi xếp bằng với hai mắt phồng lên tà ác, bỗng nhiên nó mở miệng, không biết đang nói gì với cô.
“Reng reng reng ——”
Một tiếng chuông dồn dập khác thường vang lên, đánh thức mỗi người đang chìm trong giấc ngủ.
Quan Yếm chợt ngồi dậy, phát hiện đèn trong phòng đã sáng lên.

Cô cau mày vài giây, cái thây khô trong giấc mơ kia…!Đó chính là cái thứ xém được tế bái trong nhiệm vụ đầu tiên ư?
Đầu tiên là mơ thấy Thời Nguy trong nhiệm vụ đó, bây giờ lại mơ thấy thây khô ma quái, rốt cuộc tình huống này là sao đây?
Chẳng qua cô không suy nghĩ sâu xa, có nghĩ cũng không nghĩ ra được gì.

Bên ngoài đã có vài tia sáng, đã đến lúc rời giường.

Dường như tiếng khóc ngoài hành lang đã biến mất từ lâu, không biết Mã Hiểu thế nào rồi?
Cô không dám tự ý ra ngoài, rời khỏi giường đi rửa mặt, chờ đến khi nghe thấy tiếng các học sinh khác nói chuyện ngoài hành lang, cô mới mở cửa.
Thì ra Mã Hiểu vẫn luôn ở sát tường ngoài cửa phòng 302.
Cả cơ thể cô ta hoàn toàn bị bao phủ bởi chất lỏng nhớp nháp từ cổ xuống chân, cô ta bị dính chặt lên tường ở độ cao khoảng 50cm so với mặt đất.


Đồng thời miệng cô ta cũng bị một lớp chất nhầy che lại, cho nên trước đó vẫn chỉ phát ra tiếng khóc mà không có cách nào hô một câu cứu mạng.
Lúc này cô ta mở đôi mắt sưng đỏ, mặt mũi đầy nước mắt nhìn mỗi người đi ngang qua.

Khi cô ta cảm nhận cửa phòng bên cạnh mở ra, lập tức quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Quan Yếm.
Quan Yếm nhìn thấy trong ánh mắt của cô ta là sự van xin và hy vọng, trong lòng mới dám xác định Mã Hiểu chưa chết.
Cô đang muốn đi tới giúp cô ta xuống, nhưng còn chưa tới gần, đống chất nhầy bao quanh người đối phương tựa như có sự sống, nó nhanh chóng cử động rồi co rút lại, vài giây sau phóng lên trần nhà, biến mất nhanh chóng không thấy tăm hơi.
Vì vậy Mã Hiểu ngã mạnh một tiếng “bịch” xuống đất.
Quan Yếm vội vàng đi qua dìu cô ta lên, hỏi: “Ổn không?”
Mã Hiểu chỉ lườm cô một cái, mím môi đẩy tay cô ra, vì cô ta giãy giụa nên không đứng được, cả người tựa vào tường ngồi xuống đất.

Quan Yếm nhướng mày, trong lòng lập tức hiểu ra, đối phương đang trách cô cả đêm không ra cứu người.
Cô cũng không có đam mê bị dội gáo nước lạnh vào mặt, nhún vai trở về ký túc xá, lấy hộp cơm với hai tờ quy tắc rồi đi.
Lúc xuống lầu, cô nhìn thấy Thích Vọng Uyên đang dựa vào vách tường chờ cô.
Tuy rằng anh bị biến thành một đứa trẻ, nhưng khí chất lạnh lẽo nguy hiểm ấy vẫn không yếu đi, anh đứng dựa người ở đó như thể sẽ lên cơn giết người bất cứ lúc nào.
Chỉ là nhìn kỹ hai gò má phúng phính trên mặt…!thì sẽ thấy vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Tâm trạng của Quan Yếm rất tốt, cô giống như một đứa trẻ thực thụ chạy như bay xuống lầu, vỗ vai anh một cái: “Bạn học Thiết Ngưu, cậu đang đợi tớ sao?”
Bạn học Thiết Ngưu không muốn đùa với cô, nói thẳng: “Hồ Chí xảy ra chuyện rồi.”
Mặt Quan Yếm nghiêm túc: “Sao vậy? Trên lầu chúng tôi cũng có người xảy ra chuyện.”
Thích Vọng Uyên híp mắt lại, hình như hơi khó hiểu: “Tối hôm qua tất cả đều bình thường, nhưng vừa nãy chúng tôi tỉnh dậy, phát hiện anh ta thiếu mất một bên tai.”
“Một bên tai à?”
Quan Yếm ngẩn ngơ: “Thiếu một bên tai mà không có cảm giác sao?”
Anh nói: “Miệng vết thương đã kết vảy, anh ta nói không thấy đau tí nào.

Hơn nữa, trên giường cũng không có vết máu.”
“Anh ta đâu rồi?”
“Xuống dưới ăn cơm rồi.”
Quan Yếm kinh ngạc: “Tâm lý cũng mạnh mẽ đấy chứ.”
Khi nói chuyện Đường Hạ đã đi tới, cầm hộp cơm không đứng bên cạnh chờ em gái anh ta, Đường Thu.
Quan Yếm và Thích Vọng Uyên đi trước, trên đường đi, cô kể lại chuyện xảy ra vào tối qua.

Phòng ngủ nam ở tầng hai thật ra cũng gặp phải giáo viên quản lý giả, chỉ là lúc tắt đèn ba người không lên tiếng nên không có người nào xảy ra chuyện cả.

Trên bồn hoa cách nhà ăn không xa, Hồ Chí bưng một hộp cháo, trên nắp hộp cơm bên cạnh còn để hai cái bánh bao, ngồi ở đó ăn say sưa.
Từ xa, Quan Yếm nhìn thấy anh ta không có tai phải, chỉ có một dấu vảy dài màu đỏ nhạt.

Sau khi ăn cơm xong, cô bảo hai người kể lại cẩn thận chuyện xảy ra vào tối hôm qua, vì thế nhanh chóng nghe được việc lạ liên quan tới “trên mặt trăng có người”.
Nói mới nhớ, hồi cô còn nhỏ, có rất nhiều trẻ em tin rằng trên mặt trăng có Hằng Nga và chú Cuội.

Quan Yếm nhớ tới Tết Trung thu lúc cô còn nhỏ, ông bà nội luôn để một đ ĩa bánh trung thu ngoài sân, thắp hai nén nhang bái trăng tròn.

Ở nông thôn, có nhiều truyền thuyết về mặt trăng…
Cô suy nghĩ, nhớ tới nghi vấn vẫn luẩn quẩn trong đầu ngày hôm qua, những cái quy tắc đó thật ra vẫn sử dụng được cho bậc cấp 2, không nhất thiết chỉ đặt ra cho bậc tiểu học, thế thì vì sao được thiết lập ở trường tiểu học?
Chủ đề “Thời thơ ấu” của nhiệm vụ có ý nghĩa gì?
Giờ phút này, dường như cái nghi vấn này đã có đáp án.
Quan Yếm quay đầu hỏi: “Hồ Chí, có phải tối qua anh chỉ tay lên mặt trăng phải không?”
Hồ Chí sửng sốt, nhớ lại một lát mới nhớ lúc ấy có tiện tay làm một động tác: “Đúng vậy, tôi có gọi bọn họ lại xem người ở trên mặt trăng nên có chỉ lên.”
Quan Yếm cảm thấy rất thú vị: “Hồi hai người còn nhỏ có từng bị người lớn lừa gạt, nói không được dùng ngón tay chỉ trăng, nếu không bà lão ánh trăng sẽ cắt mất lỗ tai?”
Hình như còn nhiều dị bản khác, có khi cắt lỗ tai, có khi ngón tay sẽ bị cụt.

Nhưng có nhiều người khi còn nhỏ đều đã nghe qua mấy chuyện tương tự, đặc biệt là trẻ nông thôn.
Thậm chí có một số người lên mạng nói truyền thuyết đó có thật, khi họ còn nhỏ bị cắt mất lỗ tai.

Tất nhiên Hồ Chí cũng đã nghe qua, ngơ ngác nói: “Mẹ nó, hồi nhỏ tôi không có tin mấy chuyện chỉ tay lên mặt trăng, cũng không xảy ra việc gì, ai mà ngờ ba mươi năm sau nó đã xảy ra!”
Anh ta sờ bên tai phải đã biến mất, sau đó tay trái đánh cái “chát” một tiếng lên tay phải, hung dữ nói: “Cho cái tội mày chỉ tầm bậy! Cho cái tội mày chỉ tầm bạ!”
Có thể thấy, tuy rằng thiếu đi một bên tai, nhưng tâm trạng anh ta không kém lắm.

Dù sao loại vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng, chờ tới khi về hiện thực rồi tự nhiên sẽ ổn thôi.


Quan Yếm cúi đầu húp vài ngụm cháo rồi nói: “Chỉ là vụ tay chỉ trăng này không nằm trong quy tắc sân trường, ngoài ra thì có vẻ cắt lỗ tai không gây ra nguy hiểm gì lớn lắm, tôi khá nghiêng theo khuynh hướng nó là một kiểu nhắc nhở chúng ta.

Vừa khéo, nó còn ứng với chủ đề của nhiệm vụ lần này – Thời thơ ấu.”
Nói cách khác, có khả năng sẽ có nguy hiểm xuất hiện ngoài bộ quy tắc.
Nhưng trước khi gặp phải thì chẳng ai biết đó là gì.
Sau tiết học thứ hai vào buổi sáng, có một khoảng thời gian nghỉ giữa giờ tương đối dài.

Quan Yếm và Thích Vọng Uyên nhân cơ hội này đi cướp cờ đỏ thi đua của lớp 3 năm 2.
Mặc kệ có bao nhiêu quy tắc rối loạn và nguy hiểm, mục đích của người cầu sinh là phải lấy được cờ đỏ thi đua.
Nhưng mà có điều, sau khi hai người ở ngoài phòng học quan sát một hồi…!Họ cảm thấy không có cách nào cướp được cờ đỏ thi đua.

Tất cả học sinh đều giống y như “con nhà người ta” trong miệng giáo viên và phụ huynh, mặc dù đang nghỉ giữa giờ mà tất cả vẫn ở lại phòng học, hoặc là nghiêm túc đọc sách làm bài, hoặc là quét dọn vệ sinh, ngoại trừ một vài người ra ngoài đi WC thì không có bất cứ ai ra ngoài.

Hơn nữa không chỉ có lớp này, tuy tình hình các lớp khác không đến mức như vậy, nhưng rõ ràng tốt hơn so với lớp Quan Yếm.

Loại “tốt” này là sự đối lập giữa các lớp.

Ở lớp 2 năm 2, ngoại trừ đám sáu người cầu sinh Quan Yếm, sau tiết học, mấy học sinh khác đều tự do hoạt động bình thường, rác dưới đất cũng do học sinh trực nhật quét dọn sau giờ học.

Nếu cái lớp này vẫn luôn nghiêm túc làm học sinh ngoan, theo tình huống này thì không có cách nào giành được cờ đỏ thi đua.

Không lấy được thì sao? Tuần sau tiếp tục cố gắng, hay là giáo viên sẽ nổi giận gi ết chết đám học sinh đây?
Chắc hẳn là vế sau…!bởi vì Quan Yếm đã phát hiện, ở khu dạy học bốn tầng này thì năm 1 có nhiều học sinh nhất, chia làm bốn lớp nhỏ, càng học lên số người càng ít, ba năm 4 5 6 đều chỉ có một lớp, phòng học năm thứ 6 còn chưa được phân nửa.

*Cấp tiểu học ở Trung Quốc có 6 năm.
Theo lý thuyết, mỗi năm, học sinh lớp dưới thường sẽ học lên lớp, không thể có sự thay đổi lớn về số lượng học sinh như vậy.

.

Cho nên số học sinh giảm đi rất có thể là bị nguyên nhân nào đó diệt trừ.
“Anh thấy sao?” Trên đường về phòng học, Quan Yếm hỏi Thích Vọng Uyên.
Anh suy nghĩ, nhìn về phía cô: “Cô nói đi.”
Trong ánh mắt anh cất giấu một loại cảm xúc kỳ quái, như đang có ý tưởng gì đó mà không muốn nói ra trước.
Quan Yếm nhìn xung quanh, nhẹ giọng: “Quy tắc là để phá vỡ, người thành thật làm theo quy tắc đều là kẻ ngu ngốc.”

Giọng nói vừa vang lên, Thích Vọng Uyên khẽ cười một tiếng.
Anh nhìn về phía trước: “Tôi còn tưởng người bình thường như các người sẽ không nghĩ như vậy.”
Quan Yếm cười hi hi, nghĩ kỹ mới phản ứng lại: “Có phải anh đang nói móc tôi không?”
Anh cười lớn hơn, nhanh chân bước vào phòng học, chỉ để lại hai từ bay phất phới trong không khí: “Đúng vậy.”
Quan Yếm: “…”
Đáng tiếc không thể rượt đuổi đùa giỡn, nếu không cô phải đạp anh một cước.

Vì tránh cho dây thêm chuyện, bọn họ không hề bàn bạc cùng với mấy người cầu sinh khác, sau tiết thứ ba ở lại thảo luận một lát, đợi hết giờ cơm trưa sẽ phân công hành động.
Chuyện thứ nhất.
Một giờ rưỡi chiều là lúc bọn học sinh ngủ trưa tại phòng học, trước giờ này, họ sẽ đến tòa dạy học trước.
Quan Yếm chậm rãi đi dạo trên hành lang, tay cầm tờ quy tắc, nghiên cứu còn cẩn thận hơn so với thi đại học.
Dần dần, bọn học sinh lần lượt tiến vào khu dạy học, đa số người đều về thẳng phòng học chờ chuông buổi trưa reo lên, nhưng cũng có vài người cần đi làm công tác chuẩn bị.
Ví dụ như đi WC trước.
Tốp năm tốp ba đám nhỏ ra vào nhà vệ sinh, Quan Yếm đi tới đi lui vài vòng, cuối cùng mới bắt được đúng thời cơ.

Những người trong WC nam đều đã đi rồi, chỉ có một người vẫn chưa ra.
Lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra, nhất định không phải đi tiểu tiện.

Cô giống như tên trộm nhìn ngó xung quanh, thấy không ai chú ý, lách người vào WC nam.
Mấy cửa phòng đều khép hờ, chỉ có một phòng đóng cửa.

Quan Yếm nhanh chóng tìm thấy cây lau nhà được đặt ở một bên, nhanh chóng đi qua lấy nó chèn vào chỗ tay cầm.
Trong nội quy trường học có viết, không được ở lại trong nhà vệ sinh quá năm phút.
Người này đã vào được ba phút.
Cậu bé bên trong nghe thấy tiếng động còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, còn nhắc nhở: “Có người.”
Cô không lên tiếng, xoay người đi ra ngoài hành lang, đi vào WC nữ, dùng cách y hệt nhốt hai bạn học nữ đáng thương.
Lúc Quan Yếm đi ra nhà vệ sinh, cô có thể nghe thấy tiếng cậu bé hoảng sợ cầu cứu bên WC nam cách vách.
Cô làm như không có việc gì trở lại phòng học, vài phút sau, chuông ngủ trưa vang lên.
Trong tiếng chuông, Quan Yếm nghiêng người về sau liếc nhìn Thích Vọng Uyên, đối phương khẽ gật đầu.
Thế là gục xuống bàn đợi tầm năm phút.

Trong lớp 3 năm 2 ở lầu trên chợt vang lên những tiếng la hét kinh hoàng liên tiếp.
Sự im lặng của dãy phòng học bỗng chốc bị phá vỡ hoàn toàn..