Thật ra, trước mặt Quan Yếm chỉ có đặt một con đường.
Cô có thể tiếp tục giả bộ mù, lấy lý do “Không cẩn thận làm đổ nước thánh” để giải thích vì sao cô không uống.
Nhưng đối phương đã bị bại lộ ý đồ, mặc kệ cô tỏ ra yếu kém thế nào thì gã cũng sẽ tiến tới thực hiện mưu đồ. Nếu cô phản kháng thì cũng sẽ bị lộ tẩy.
Cho nên điều duy nhất cô có thể làm để tự bảo vệ mình, chính là ở đây, giờ phút này, nghĩ cách giải quyết gã triệt để.
Cả ngày hôm nay, tuy rằng Quan Yếm gặp phải khá nhiều chuyện quái dị, nhưng hầu như không lấy được bất cứ tin tức nào có ích.
Nếu có thể chế ngự gã, ít nhất có thể hỏi được một chút tin tức.
Vấn đề là thân hình đối phương cao lớn, sức lực cũng cực kỳ mạnh hơn so với phái nữ suốt ngày ở trong nhà gõ bàn phím.
Có khả năng chế ngự gã không?
Trong đầu Quan Yếm nhanh chóng điểm qua một lần mấy đồ vật trong ký túc xá, không có dụng cụ cắt gọt linh tinh hay vũ khí sắc bén.
Nếu tính hết thì, trên bàn chỉ có một xâu chìa khóa rỉ sét loang lổ.
Cửa ký túc xá cũng không khóa nên chìa khóa trở nên vô dụng, vẫn luôn được đặt trên mặt bàn không ai động tới.
Trong vòng vài giây ngắn ngủi, trong lòng Quan Yếm đã ra quyết định.
Cô vẫn làm bộ không nhìn thấy như cũ, cả người co lại thànhmột cục nho nhỏ dựa vào góc giường, dùng giọng nói khẩn trương hơi run nói: “Tôi, tôi đi nhận nước thánh, sau đó không cẩn thận đụng phải người khác, bị đổ mất rồi, cho nên không uống… Anh nói vậy có nghĩa là trong nước thánh có thuốc mê?! Anh cho rằng tôi vẫn chưa tỉnh lại, nên muốn… Anh là đồ súc sinh! Tôi nhất định phải nói chuyện này với anh Bào Lập và giáo chủ!”
Cô nói xong vội vùng vẫy xuống giường, lảo đảo chạy ra cửa.
Trong dự liệu, tên đàn ông đẩy cô lui về sau vài bước.
Phần eo Quan Yếm đụng vào góc bàn rất mạnh, đến nỗi làm xê dịch cái bàn phát ra một âm thanh nhỏ.
Sắc mặt gã đàn ông tàn ác, cười khẩy nói: “Tao thấy mày không chỉ bị mù mà đầu óc còn có vấn đề. Cái thuốc trong nước thánh là bọn nó cho mày uống, chẳng lẽ mày cho rằng bọn nó là người tốt sao? Còn muốn đi tìm bọn nó tố cáo?…”
“Bây giờ mày đã biết bí mật của nước thánh, bố mày mặc kệ mày bị mù thật hay giả mù, ngươi đã biết nước thánh bí mật, đều đừng nghĩ còn sống đến ngày mai. Hừ, dù sao cũng phải chết, thôi thì để cho bố mày chơi một hồi đi, làm lão tử hảo hảo chơi chơi, tao sẽ làm mày sung sướng!”
Gã vừa nói vừa toang bước về phía cô. Thân hình cao to trong bóng tối giống như một con gấu đen nguy hiểm.
Đôi tay Quan Yếm dùng sức chống lên mặt bàn, sắc mặt hoảng sợ nhìn về phía gã, nhưng cố ý không nhìn đối diện: “Đừng…… Đừng tới đây, anh không được lại đây!”
Cùng lúc đó, tay phải cô đã nắm chặt chìa khóa trên bàn.
Tên đàn ông gia tăng tốc độ, lập tức nhào tới.
Quan Yếm kinh hoảng hét to một tiếng, nhưng hoàn toàn không tránh đi nên bị gã đè ở dưới người.
Đối phương hoàn toàn không đặt loại phái nữ mù lòa yếu ớt vào mắt, ôm eo cô quăng lên giường!
Quan Yếm không phản kháng chút nào, bị ngã trên giường phát ra một tiếng “đùng”.
Cô giãy giụa bò dậy chạy trốn, trong miệng không ngừng cầu xin: “Buông tha cho tôi đi, cầu xin anh thả ta đi! Tôi không thấy cái gì hết, cũng nhất định không nói chuyện đêm nay cho bất cứ ai! Cầu xin anh, tha cho tôi đi!”
Đối với đàn ông bộc phát thú tính thì cô càng khóc thút thít trông yếu thế thì ngược lại càng làm gã hưng phấn.
Gã cười d@m đãng, nghiêng đầu phun một bãi nước bọt, dễ dàng đè vai cô xuống giường.
Miệng gã mọc đầy râu, trong miệng tỏa ra mùi hôi thối, gấp gáp chịu không được nữa chuẩn bị gặm lên mặt Quan Yếm.
Hơi nóng hôi thối vừa định chạm lên gò má Quan Yếm, trong bóng tối cô đã thấy rõ cặp mắt của gã.
Trong tay nắm chặt chìa khóa, dùng hết toàn lực đâm lên phía mắt phải.
Chìa khóa không phải là vũ khí sắc bén gì cho cam, nhưng mũi nhọn cứng rắn đâm vào con ngươi yếu ớt trong tình huống đối phương không hề phòng bị cũng không phải việc gì khó.
Chỉ nghe “phập” một tiếng, tên đàn ông lập tức ngừng động tác lại.
Qua hai giây sau, chất lỏng dính nhớp chảy theo chìa khóa nhỏ xuống mặt Quan Yếm.
Tim cô chợt nảy lên, nhanh chóng rút chìa khóa ra, dùng hết toàn lực đẩy gã ra, xoay người đè đầu gối lên cổ họng gã, nhắm mũi nhọn vào con mắt bên kia.
Đến lúc này, cảm giác đau đớn mới bộc phát làm cho gã đàn ông thét thảm thiết.
Âm thanh vang lên giữa khu ký túc xá yên tĩnh không tiếng động nghe có vẻ cực kỳ thê thảm.
Quan Yếm tiện tay kéo cái chăn bẩn bên cạnh nhét vào miệng gã, tiếng kêu thảm thiết ngừng lại, hung ác nói: “Đừng nhúc nhích, cũng không cho phát ra tiếng động! Nếu mày dám có bất kỳ động tác nào thì tao sẽ đâm thủng con mắt còn lại!”
Miệng gã bị nhét lại, nhưng mắt vẫn đau đớn thấu tim gan, đâu có nhịn được dễ dàng như vậy?
Gã nghẹn ngào ư ư kêu một hồi, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Quan Yếm sợ gã mất máu quá nhiều sẽ chết, vì vậy kéo chăn xuống mạnh bạo đè lên mắt gã: “Tao hỏi cái gì mày nói cái đó, ngon mà nói nhảm đi tao sẽ đâm chết mày! Biết chưa!”
Gã đàn ông bị cô nhấn một cái nên đau đớn đến mức run cả người, như quả bóng bị người ta xì hết hơi ra, vội gật đật đầu.
Quan Yếm không dám buông lỏng cảnh giác, chiếc chìa khóa nhọn để cách con ngươi gã chưa đầy một centimet, lúc nào cũng có thể chuẩn bị đâm xuống.
Thấy đối phương tạm thời không có ý phản kháng, mới mở miệng hỏi: “Vì sao phải cho mọi người uống thuốc mê?”
“Tôi, tôi… Không biết… Tôi vừa mới tới một tuần mà thôi…” Giọng gã run rẩy, giống như bị đông lạnh cả ngày trên núi tuyết.
“Không biết sao?” Tay trái Quan Yếm tăng thêm sức lực, nhấn một cái lên mắt gã.
Gã kêu thảm thiết một tiếng, tiếng uy hiếp của cô vang lên, âm thanh đột nhiên im bặt, thở hổn hển nói: “Thật sự, thật sự không biết… Cô hỏi cái khác đi, nếu tôi biết tôi nhất định sẽ nói cho cô!”
Gã đau đến phát khóc rồi.
Quan Yếm nghĩ nghĩ, hỏi: “Giáo chủ đời trước đâu? Vì sao đổi thành Hồ Doanh?”
Nếu gã nói gã tới đây được một tuần, mà giáo chủ hôm nay chỉ mới nhậm chức, vậy gã chắc chắn biết sự việc đời trước.
“Anh ta, anh ta đã chết rồi.” Gã đàn ông thút tha thút thít nói, “Giáo chủ chỉ là một công cụ dùng để lừa gạt mấy người mà thôi, anh ta không nghe lời nên chúng tôi gi ết chết anh ta. Bỗng nhiên lương tâm Thái Phát trỗi dậy, không muốn lừa mấy người nữa nên lén lút tìm một số người mù nói chân tướng chi bọn họ biết, kết quả có người không chịu tin anh ta, còn nói việc này cho Bào Lập, cho nên… Cho nên anh ta đã bị giết.”
Quan Yếm hỏi: “Mấy người mù tin tưởng anh ta đâu? Cũng bị giết luôn rồi?”
“Ừm…… Cái người mới bị giết hồi chiều chính là Tiểu Dương.”
Tên đàn ông đau đến nỗi phải hít mấy hơi, mới nói tiếp: “Thái Phát đến chết cũng không khai, nên chúng tôi không biết rốt cuộc anh ta đã nói với ai. Tiểu Dương tự nói ra chân tướng nên bị phát hiện, cho nên Bào Lập mới dẫn người gi ết chết cậu ta… Cô, có phải cô cùng được Thái Phát tìm tới hay không? Nếu không làm sao cô có thể nhìn thấy được chứ?”
Quan Yếm biết được, đây là một tin tức quan trọng.
Cô hỏi: “Theo lời nói của mày thì người mù mà biết được chân tướng thì có thể khôi phục thị lực sao?”
“Có, có thể nói là vậy…” Bờ môi của gã khô khốc, li3m vài lần mới nói: “Biết xong chân tướng, nội tâm còn phải tin tưởng nó, mới, mới có thể nhìn thấy……”
Còn có cái vụ này?
Quan Yếm cụp mi, nói tiếp: “Vấn đề tiếp theo, tại sao chỗ này nhiều người mù vậy? Bọn họ tại sao bị mù?”
Gã sửng sốt, âm thanh bắt đầu yếu ớt: “Chuyện này, tôi cũng không biết…”
Quan Yếm nhíu mày, tay trái dùng sức ấn một cái: “Tại sao cái gì mày cũng không biết vậy?”
Gã khóc lớn tiếng hơn: “Tôi cũng muốn biết chứ! Hu hu hu……”
“Bọn Bào Lập đó đang ở chỗ nào? Tại sao không ở ký túc xá?”
“Không ở đây đâu, bọn họ ở một căn nhà bên cạnh nhà xưởng.”
Trong lòng Quan Yếm hơi yên tâm, lại hỏi: “Vì sao bọn họ cho mọi người ăn thịt người? Bọn họ lừa gạt người mù để làm gì? Cái thứ gọi là thánh giáo chủ là thế nào? Vì sao mấy người mù đều tin tưởng không nghi ngờ?”
“…”
Gã im lặng một lúc, căng da đầu nói: “Tôi chỉ biết vụ ăn thịt người bởi vì virus Prion gì đó, nghe nói ăn nhiều sẽ biến người thành kẻ ngu thì sẽ dễ dàng khống chế.”
Trong đầu Quan Yếm hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Tại sao trong một câu chuyện phi khoa học đột nhiên nhảy ra một thứ khoa học thế nhỉ, đúng là làm người ta không kịp thích ứng.
Ngay sau đó, cô hỏi tới một vấn đề quan trọng nhất: “Sáu ngày sau ở đây sẽ xảy ra chuyện lớn gì đúng không?”
Gã đàn ông “a” một tiếng, trong đó tràn đầy sự kinh ngạc.
Quan Yếm thấy gã không nói chuyện, tay trái lại dùnglực.
Gã kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng trả lời: “Sáu, sáu ngày nữa chính là buổi lễ hiến tế cuối cùng! Làm sao cô biết sáu ngày sau sẽ xảy ra chuyện chứ? Những việc này…… Rõ ràng chỉ có chúng tôi mới biết được!”
Đương nhiên Quan Yếm sẽ không trả lời gã, lạnh lùng nói: “Nói rõ thêm đi.”
Gã hơi sợ hãi: “Tôi, tôi cũng không rõ chuyện sẽ xảy ra như thế nào, chỉ là nghe nói, đến lúc đó tất cả người mù đều sẽ bị giết hết… Đừng ấn nữa! Tôi thật sự chỉ biết có nhiêu đó thôi! Cô có giết tôi thì tôi cũng không biết nói gì nữa đâu!”
“Được rồi, nếu mày đã nói vậy thì…”
Trong lòng Quan Yếm hiện lên sự tàn nhẫn, đầu chìa khóa đang để trên mắt trái của gã đột nhiên đâm vào.
Một lát sau, đối phương mới phát ra âm thanh kh ủng bố kêu gào thảm thiết.
Cùng lúc đó, tên đàn ông biết mình sắp phải đối diện với chuyện gì nên dùng hết sức lực giãy giụa kịch liệt.
Cho dù toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên người gã, thế nhưng Quan Yếm cũng không thể chế trụ gã.
Cô chỉ có thể thừa dịp còn có cơ hội, đè mấy cái lên chìa khóa cắm trên hốc mắt của gã.
Tên đàn ông điên rồ gào thé tránh khỏi, bò dậy xoay người định chạy đi.
Gã đụng vào góc bàn, rồi đụng trúng tường, sờ s0ạng khắp nơi tìm cửa ra.
Tim Quan Yếm đập bịch bịch bịch, thật ra cô đang rất sợ hãi, nhưng trong đầu chưa từng bình tĩnh như lúc này.
Cô liếc mắt thấy cây dậy dò đường để nép bên giường, ánh mắt lạnh lùng.
Tên đàn ông lảo đảo tìm được cửa ký túc xá, đang vui sướng định vặn cửa chạy trốn thì cây gậy mỏng nhẹ kia đâm một cái “phập” vào trong hốc mắt gã.
Thứ này mạnh hơn chiếc chìa khóa nhỏ kia nhiều.
Trong nháy mắt gã ngừng động tác tại chỗ, đầy mặt máu tươi, cứng đờ xoay người lại. Ngay sau đó, thẳng đơ ngã xuống mặt đất.
Quan Yếm đứng trước mặt gã sửng sốt một hồi, mới hít thở hồng hộc.
Không phải cô không sợ hãi, ngược lại, cô sợ đến nỗi tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
May mà ngưởi ở ký túc xá đều hôn mê, đám Bào Lập không ở ký túc xá, nếu không mấy tiếng động vừa rồi sẽ gọi cả tòa này dậy mất.
Kế tiếp…… Xử lý thi thể.
Lúc kéo thi thể dài tới cầu thang để đẩy xuống, cô không nhịn được khiếp sợ với sự bình tĩnh của chính mình.
Lúc này, cô quả thực giống như một tên ác ma giết người không chớp mắt.
Nhìn chung là vì cô biết thế giới này là giả dối, người này đối với cô chẳng qua chỉ là NPC trong trò chơi, một số liệu giả tưởng.
G iết chết một NPC không giống như giết một người thật sự.
Huống hồ cô không có tư cách để buông tha cho gã, nếu gã còn sống thì cô phải chết.
Xử lý thi thể xong xuôi, Quan Yếm lấy nước lau sạch vết máu ở hành lang và trong ký túc xá, sau đó lên giường ngủ.
Bởi vì mất nhiều thời gian mới giải quyết xong hậu quả, cô mới ngủ chưa tới hai giờ thì trời bắt đầu sáng.
Ngay lúc này, cửa mở vang lên một tiếng nhỏ.
Quan Yếm lập tức bừng tỉnh, lén mở mắt nhìn trộm, chỉ thấy một người phụ nữ đang cẩn thận chống gậy dò đường đi vào.
Một người xa lạ, cô chưa từng gặp người phụ nữ này.
Cô sửng sốt, làm bộ bị đánh thức hỏi: “Ai đấy?”
Người đàn bà dừng bước, hắng giọng, cười nói: “Là tôi Phó Tri đây.”
Quan Yếm: “…”
Khỉ gió, mày chắc là quỷ Phó Tri, tưởng tao bị mù sao?
Hết chương 4