Ngay lúc Quan Yếm tự hỏi có nên nhân cơ hội cầm liềm chém một nhát sau lưng hắn thì bên ngoài nhà xưởng truyền đến vài tiếng bước chân lộn xộn.
Đột nhiên âm thanh tìm kiếm đồ vật im bặt, người đàn ông nhẹ nhàng đóng nắp rương lại, xoay người định bỏ đi.
Trong bóng đêm, Quan Yếm duỗi tay qua sờ được một mảnh vải, ngón tay níu chặt lấy, hạ giọng nói: “Đừng định chạy một mình, anh còn chưa nói trong rương có gì đâu.”
Lúc đang nói chuyện, cửa lớn phía sau nhà xưởng đã xuất hiện ánh đèn pin.
Cô cảm giác cơ thể hắn cứng lại, nhưng không tránh cô, người chuyển hướng qua bên phải.
Vì thế cô cũng đi theo, dù sao không thể nào buông hắn đi được.
Mới vừa rồi Quan Yếm còn bị hố, đối phương không phải người, mà là đồ chó chết. Nếu cô thả hắn đi, việc đêm nay coi như làm không công.
Bên trái giảng đài là cái rương gỗ và thùng nước, phía bên phải có cái thùng để chén ly với một vài dụng cụ linh tinh.
Quan Yếm đi theo sau người đàn ông, vòng qua giảng đài đi về phía tay phải, sau đó mò tới cái thùng rồi núp phía sau.
Lúc này chủ nhân của mấy ánh đèn pin đã đi vào nhà xưởng, từng đợt ánh sáng quét vào bên trong, nhưng bởi vì chỗ này quá lớn nên không đủ sáng để chiếu xa tới vậy. Cho nên hai người có có đủ thời gian để trốn đi.
Quan Yếm ngồi xuống bên trái thùng gỗ không hề nhúc nhích, trong tay vẫn đang nắm chặt quần áo của người đàn ông.
Đối phương cũng ngồi sau thùng gỗ bất động, rõ ràng hai người ngồi sát bên nhau thế nhưng không hề nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần.
Chốc lát, tiếng bước chân dừng ở chỗ cách bên này chỉ tầm 7 mét. Một tia sáng dẫn đầu chiếu tới, từ trái qua phải, quét ngang qua khu vực gần giảng đài.
Có khoảng năm ánh đèn pin liên tiếp chiếu tới chiếu lui.
Ánh sáng xuyên qua khe hở giữa hai thùng rơi xuống cánh tay của hai người rồi nhanh chóng lia qua chỗ khác.
Khe hở không lớn, tính khoảng cách giữa hai bên, bọn họ nhất định không nhìn thấy phía sau cái thùng này có người.
Quan Yếm suy nghĩ, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn qua khe hở để thăm dò bên ngoài.
“Được rồi, đi thôi.”
Có một người bên ngoài ngáp dài nói: “Tôi phải nói cái tên họ Bào đúng là lẽ sự, nửa đêm rồi mà còn bắt chúng ta ra ngoài tuần tra.”
“Tại vì tên tội phạm giết người kia còn chưa bị bắt đó? Nhỡ như nửa đêm hắn đi giết người thì làm sao bây giờ?” Một người khác nói: “Chỉ là đêm nay thôi, ngày mai mà bắt được người thì tốt rồi.”
“Vấn đề là có thể bắt được người thật sao?”
“Hehe, yên tâm đi, cách này tuyệt đối không có một chút sai sót nào đâu.”
Tên đàn ông đi phía trước mỉm cười đầy ý sâu xa, hình như tâm trạng đang rất vui, lúc nói chuyện còn đong đưa cái đèn pin.
“Hầy, đừng có nói chắc chắn như vậy, nếu mà không bắt được thì…”
Âm thanh đi theo đám người kia đi xa dần, mấy lời còn lại cũng không nghe rõ nữa.
Có cách nào hoàn hảo tới vậy sao?
Bên trong nhà xưởng lại chìm vào màn đêm dày đặc, Quan Yếm nhíu mi suy nghĩ vài giây, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.
Như vậy quả thật có thể nói là một cách hoàn hảo không để lọt một tí sơ hở nào.
“Còn không mau buông ra?”
Giọng của người đàn ông vang bên tai.
Cô lấy lại tinh thần, buông tay ra, đứng lên đi về cái rương gỗ bên kia.
Vừa rồi giữ chặt hắn là vì cô lo lắng mình không còn cơ hội lại gần cái rương, nhưng hiện tại đã có cơ hội, cô đương nhiên ưu tiên để mình tự tay kiểm tra thử.
Dù sao hắn đã chạm qua rồi, nhìn thì có vẻ bên trong không có cạm bẫy hay là mấy thứ ghê tởm gì.
Quan Yếm tìm được rương gỗ rồi chậm rãi mở ra, duỗi tay vào bên trong tìm tòi kỹ càng.
Tay cô chạm trúng một cái cưa điện thì nghe người đàn ông ở phía sau hỏi: “Cô biết bọn họ định làm gì sao?”
Động tác của Quan Yếm hơi dừng, chuyển hướng sang bên cạnh thì chạm trúng một túi nilon lớn đựng gì đó, từ xúc cảm cho thấy có vẻ giống bột mì.
Ngay lập tức cô nghĩ đến thuốc mê được bỏ vào “Nước thánh”
Cô tìm được miệng túi, nắm một mớ bên trong nhét vào túi quần của mình, đồng thời đáp lại vấn đề của đối phương: “Đoán được đại khái.”
Trong bóng đêm, hắn ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Là cách gì?”
Đuôi lông mày Quan Yếm giương lên, vui vẻ: “Anh không biết ư?”
“Không biết.”
Ha ha.
Cô đặt túi nilon về chỗ cũ, hừ một tiếng cao ngạo:: “Đây thật là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.”
Đối phương trầm mặc khá lâu, nói: “Tôi sai rồi, lần sau sẽ không bịp cô nữa.”
Quan Yếm tiếp tục hừ lạnh: “Gọi một tiếng chị Quan xem?”
Trong bóng đêm, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói lành lạnh nham hiểm: “Nếu ngày mai tôi bị bắt thì sẽ khai cô ra.”
“…” Quan Yếm nghiến răng, lát sau mới thốt ra một câu: “Tại sao anh, anh có thể vô liêm sỉ đến vậy?”
Hắn: “Cuộc sống ép buộc.”
Quan Yếm trợn mắt, đáng tiếc người ta không nhìn thấy.
Nhưng loại tin tức liên quan đến mạng người này, cho dù hắn không uy hiếp thì cô không thể giấu giếm không nói.
Dẫu sao đây là một con người chân chính, không phải là mấy thứ NPC.
Cô thở dài, cam chịu nói: “Vừa rồi lúc người kia nói chuyện có đung đưa cái đèn pin mấy lần, tôi đoán ngày mai bọn họ sẽ thay phiên thí nghiệm nhóm người mù, dùng ánh sáng chiếu vào mắt mọi người, miễn là người giả mù thì không thể thoát được.”
Người có ngụy trang đến mấy đi nữa thì đôi mắt cũng không thể không phản ứng trước ánh sáng mạnh.
Người đàn ông ừ một tiếng, nói: “Tôi biết rồi, vậy đêm nay đến đây chấm dứt, giải tán thôi.”
Dứt lời, Quan Yếm lại kéo quần áo hắn: “Đi cái gì mà đi, sửa cái ổ khóa lại như cũ đi chứ.”
“Được.”
Quan Yếm nghe tiếng hắn ngồi xuống sờ s0ạng cái ổ khóa thì không để ý tới nữa, cô dẫn đầu rời khỏi nhà xưởng.
Trước tiên, cô trả liềm lại kho hàng, lúc đi ra thì phát hiện phía xa chỗ nhà ăn có ánh đèn quét tới quét lui, chắc là mấy người đi tuần tra.
Có lẽ bọn họ sẽ còn đến từng ký túc xá xem xét, cô không dám ở lại lâu, vội vàng chạy về ký túc xá.
Tiếp theo, tuy rằng bây giờ họ đã biết kế hoạch thử nghiệm người mù ra sao, nhưng muốn thuận lợi thông qua thì phải làm thế nào đây?
Rất nhanh Quan Yếm đã nghĩ ra biện pháp.
Cô đi tới cửa sổ, chỉ lộ một con mắt nhìn về phía nhà ăn bên kia, không bao lâu sau, thấy mấy người đó từ bên trong đi ra, lập tức đi tới ký túc xá.
Đợi trong chốc lát, cô lên giường nằm xuống bắt đầu giả bộ ngủ.
Nằm đến lúc sắp ngủ thật, bọn họ mới lên tới tầng ba.
Ngay sau đó, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên rất nhỏ, có người đẩy cửa ra, theo sau là vài ánh đèn pin.
“Phòng này chỉ một người ư?” Giọng nói cũng không thèm hạ âm lượng.
“Hình như người này ở chung với cái cô kia.”
“Là ai cơ… À, cái bữa mới tới hôm đầu, sau khi đại hội cầu nguyện thì không tìm thấy đường về ký túc xá, đi lung tung mới nghe thấy đám anh Bào Lập nói chuyện kia sao?”
“Đúng vậy, ầy, nói tới thì thấy cũng thảm, mới ngày đầu tiên đã gặp phải chuyện như vậy. Nhưng mà mày khoan nói gì, cô ả đó vẫn còn non, chơi cũng sướng lắm!”
Vừa nói chuyện, đám người đã đi tới phòng kế tiếp.
Quan Yếm chậm rãi mở mắt, có một hòn đá đè nặng trong lòng.
Thì ra Phó Tri đã chết như vậy.
Cho dù biết cô ấy là NPC, Quan Yếm cũng không khỏi cảm thấy áy náy. Nếu đêm đó cô gọi đối phương cùng về thì sẽ không phát sinh những chuyện đó.
Cô suy nghĩ rồi chợt ngừng lại: Bà nó, rõ ràng là cái đám kia sai, vì sao cô lại cảm thấy mình có vấn đề?
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, dựa vào vách tường cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đợi chừng mười phút, nghe thấy đoàn người đã kiểm tra xong tầng bốn đang nhanh chóng đi xuống tầng, chuẩn bị về ngủ.
Sau đó cô đi tới trước cửa sổ, nhìn bọn họ đi tới dãy nhà phía sau nhà xưởng, mới lặng lẽ ra khỏi ký túc xá, dọc theo bóng của toà nhà chạy tới nhà ăn.
Có vài người ở trên tầng hai của nhà ăn, mấy người tuần tra trước đó không đi lên.
Đương nhiên Quan Yếm cũng không lên, cô chỉ lặng lẽ lẻn vào tầng một, nương nhờ ánh trăng chiếu vào cửa sổ, rón rén đi tới phòng bếp.
Ở trong ánh sáng ảm đạm, mấy thi thể treo trong phòng giống y như mấy cục thịt muối.
Quan Yếm đi đến cửa kính phòng bếp, phát hiện không thể mở ra, mặt trên không chỉ có ổ khóa mà còn có chống trộm làm người ta bất lực.
Cô suy nghĩ, quay lại đi xem chỗ cửa sổ nhận cơm.
Nhà ăn này khá giống trường học, nửa trên cửa sổ là thủy tinh còn nửa dưới trống không, rộng cỡ 60 centimet, cao cũng chỉ 40 centimet.
…… Cho nên cái ổ khóa kia để làm gì?
Quan Yếm leo lên, dễ dàng leo từ cửa sổ vào phòng bếp.
Bữa sáng hôm nay là cháo và màn thầu, hơn nữa Phó Tri giả cũng ăn chung, có thể thấy bữa sáng không có vấn đề. Mấy người đám Bào Lập sẽ không chia mức ăn tiểu táo* riêng lẻ .
*Chế độ ăn chia theo thứ bậc: Mức thấp là đại táo, mức vừa là trung táo, mức cao là tiểu táo.
Nói như vậy…
Cô nhìn tủ lạnh, không kịp đề phòng bất ngờ thấy một cái đầu người và hai cái đùi, trái lại ở tầng dưới có một ít thịt heo bình thường.
Sau đó nhìn khắp nơi, nhanh chóng phát hiện rất nhiều cục bột lên men bị che lại.
Quan Yếm lấy thuốc bột trong túi ra, hòa chút nước vào, chia ra trộn vào mấy cục bột.
Cỡ hai mươi phút, có người lặng lẽ đi vào nhà ăn không một tiếng động.
Quan Yếm biết có người tới từ lâu nên vội trốn dưới gầm bàn, người đó trèo qua cửa sổ, thì phát hiện là người đàn ông kia.
Hắn thấy cô, cụp mi: “Khéo quá.”
Cô đáp: “Oan gia ngõ hẹp.”
Sau đó một người hạ độc biến thành hai đồng lõa hạ độc.
Người đàn ông lấy thuốc bột còn nhiều hơn Quan Yếm, trộn vào mấy cục bột mì xong còn dư không ít.
Hai người dứt khoát rải vào mấy thứ thịt bình thường. Khoảng chừng hai giờ sau, hai người mới rời khỏi nhà ăn trở về ký túc xá ngủ bù.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm người mù lục tục tỉnh dậy, đi tới nhà ăn nhận bữa sáng.
Lúc Quan Yếm đến đã có vài người đang ăn, cô tìm một vị trí khuất người, thấy Hồ Doanh với một người đàn ông đầu hói đi tới cửa sổ nhận bánh bao và cháo.
Thật ra, dù mấy người quản lý này không bị hôn mê thì chỉ cần tất cả người mù ngất xỉu, bọn họ cũng không có cách nào tiến hành cuộc thử nghiệm kia.
Nhưng dĩ nhiên, kết quả tốt nhất là đám người ở bên trong gồm cả đám Bào Lập ngất xỉu hết.
Chỉ cần bọn họ đều hôn mê, Quan Yếm sẽ có rất nhiều thời gian tự do hành động. Như việc tùy tiện vào phòng của bọn họ lục soát thoải mái.
Sau bữa sáng, cô cứ theo lẽ thường trở về ký túc xá, không bao lâu sau nghe thấy mấy người mù khác đã lục tục trở lại, vừa đi vừa nghị luận: Tại sao hôm nay mệt mỏi vậy ta? Giống như chưa tỉnh ngủ vậy.
Hơn nửa giờ sau, ký túc xá ồn ào trở nên yên tĩnh.
Quan Yếm đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy không còn người nào hoạt động mới cầm gậy đi xuống tầng, chậm rãi đi về phía dãy nhà hai bên cách nhà xưởng tầm 50 mét.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay nhất định sẽ tìm được manh mối vô cùng giá trị.
Hết chương 8