Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Tôi Coi Các Người Như Anh Em Chương 140: (Toàn Văn Hoàn)

Chương 140: (Toàn Văn Hoàn)

1:18 sáng – 26/05/2024

Đỗ Cửu nghĩ một lát bèn đồng ý, hơn nữa y và Tần Cửu Chiêu chưa từng chính thức ở cùng nhau, trước đó Tiểu Tần không có ký ức làm y khó tránh có hơi bó chân bó tay không tiện làm tới, hiện giờ Đại Tần đã về không cần để ý dè chừng gì nhiều nữa, suy cho cùng Tần Cửu Chiêu y thích chính là kẻ vì y mà trả giá tất cả kia.

Xác định xong hành trình hai người lập tức dẫn theo Đàm Song lên đường, còn về vợ chồng Tạ Sùng lúc vừa rời khỏi trận truyền tống đã thức thời rời đi ngay.

Lần này không khẩn trương nguy hiểm như lần trước mà càng giống như đang du sơn ngoạn thủy, đa phần Bắc Vực là thảo nguyên mênh mông không bờ và núi cao hiểm trở, linh khí nơi này tuy nhiều hơn Tây Mãng một ít nhưng vẫn thua xa Đông Hoa và Trung Châu. Bọn họ lên tàu bay nhìn ngắm thảo nguyên bốn mùa cùng núi cao nguy nga, cuối cùng đáp xuống ở đỉnh núi cao nhất dừng chân tại băng cốc tuyết trắng bao phủ.

“Còn nhớ nơi này chứ?” Đỗ Cửu khoát tay thu lại tàu bay.

“Đương nhiên nhớ rõ.” Tần Cửu Chiêu khẽ bấm tay, hàn đàm chính giữa sơn cốc thoáng chốc sôi trào, sau đó hào quang chợt lóe, sương mù lượn lờ biến mất để lộ ra mặt nước trong suốt.

Lúc này hai người mới bước tới.

Đàm Song ôm hệ thống tò mò nhìn lại.

Sương mù trên mặt hồ biến mất, mặt nước nhanh chóng kết một lớp băng mỏng, Đỗ Cửu dặn dò hệ thống một tiếng rồi nắm tay Tần Cửu Chiêu cùng nhau nhảy vào hồ.

Trong hồ này có một cơ duyên lớn cuối cùng của bọn họ, có thứ đó sau này Tần Cửu Chiêu mới thành công trở thành thần vương, lần này không có Tần Cửu Chiêu cản trở Đỗ Cửu cũng có thể mượn thứ này trở thành thần vương, so với những cơ duyên phía sau thì vật này mới là quan trọng nhất.

Lần trước vì bị đuổi giết hai người không còn cách nào mới nhảy vào hàn đàm giữ mạng, ai ngờ bên dưới lại có xoáy nước, đợi tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở một nơi dường như là bí cảnh, trải qua một hồi hiểm nguy cuối cùng lấy được bảo vật lớn nhất của bí cảnh, ba giọt máu thần vương.

Trước lạ sau quen, lúc này hai người không chỉ suông sẻ lấy được máu thần vương mà còn đồng thời giành được một ít linh vật lúc trước chưa kịp lấy.

Sau đó bí cảnh sụp đổ, hai người xuất hiện trở lại trong hàn đàm.

Đỗ Cửu đang muốn trồi lên lại bị Tần Cửu Chiêu kéo lại, hắn đè y vào tảng đá lớn dưới đáy hồ mỉm cười hôn lấy môi y, giọng điệu cực kỳ dịu dàng lưu luyến: “A Cửu…”

Cuối cùng hai người ở ngay dưới đáy hồ làm một phát.

Đàm Song bên ngoài trơ mắt nhìn trời sáng rồi lại tối, sương mù trên hồ nổi lên thêm lần nữa, hai kẻ đã bảo đi một chút là về mà tới giờ vẫn chưa thấy đâu.

Hệ thống ngửa đầu lườm lên trời, khỏi cần nghĩ nó cũng biết hiện giờ hai người đang làm gì, xem như nó đã hiểu được, chắc chắn thằng nhãi Tần Cửu Chiêu kia muốn làm một phát ở mỗi chỗ từng đi qua, quá trời luôn, chậc chậc.

Hệ thống đoán không sai, ý định trong đầu Tần Cửu Chiêu quả là vậy, sau khi rời khỏi hàn đàm chuyến du lịch của bọn họ lại tiếp tục, dọc theo đường đi đều dừng lại ở những chỗ đã từng đi qua rồi kéo Đỗ Cửu vào thay đổi tư thế làm một phát.

Đợi tới khi đi xong sắp bế quan Đỗ Cửu còn có hơi chưa đã ghiền, không thể không nói vụng trộm thật là kích thích á!

Khụ khụ, đương nhiên làm một tu sĩ có lý tưởng vẫn nên đặt tu vi lên hàng đầu, nên bế quan thì vẫn phải bế quan.

Hai người đều được coi là làm lại lần nữa, trên hết một thánh thể một thần thể, cộng thêm vô số linh thạch linh sa nên tu viên tiến triển cực nhanh, đến khi rời khỏi Bắc Vực đã cùng nhau lên tiên nhân, nhưng với thủ đoạn và thực lực của cả hai đã có thể so với thần vương, cấp bậc tăng lên chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Bế quan trở ra đương nhiên cả hai lại lăn lộn với nhau, bây giờ còn chơi tới mây lắc, trên bầu trời trong xanh không ai biết được đám mây trắng kia đang che giấu hai người.

“Giờ không đi Trung Châu nữa, về thẳng Tây Mãng nhé.” Tần Cửu Chiêu ôm Đỗ Cửu từ phía sau thì thầm tình tứ với y, 50 năm nay là 50 năm vui sướng nhất cuộc đời hắn, đi Trung Châu lại phải gặp đám người Nhan Lăng Nhi nữa, tuy biết A Cửu không liên quan gì tới nàng nhưng hắn cứ thấy khó chịu, chi bằng dứt khoát không gặp đi, về chút cơ duyên kia có hay không cũng vậy.

Đỗ Cửu đang bóp bóp đám mây, điều này là chuyện không thể tưởng tượng ở thế giới hiện đại nhưng ở thế giới tiên hiệp lại không thành vấn đề, ý thức y có hơi mơ màng, nghe vậy đáp: “Được, về Tây Mãng.”

Tuy rằng Khúc Tòng Dung do Tạ Sùng giết nhưng là y mở lời, sư phụ Khúc Tòng Dung chắc chắn muốn trả thù y, với tu vi hiện giờ của y và Tần Cửu Chiêu ngược lại cũng không sợ gì nhưng lại không thể hoàn toàn không nể mặt toàn bộ phái Bình Chân, dù sao cũng là một trong mười phái lớn chính đạo, lỡ đâu thỉnh một thánh nhân tới thì không ổn, không bằng bỏ qua về Tây Mãng trước rồi tính tiếp.

Còn bọn họ có điều tra rồi tới Tây Mãng trả thù hay không y lại không sợ, chuyện của Khúc Tòng Dung vốn là nàng có lỗi trước, bọn họ chỉ đánh trả mà thôi, chính đạo quan tâm tới mặt mũi chắc chắn sẽ không làm ra chuyện liên lụy trong nhà, cho dù không biết trước Đỗ Cửu cũng có thể cảm giác được rõ ràng những thuộc hạ bị y gieo huyết thệ đều còn sống.

Tần Cửu Chiêu bao lấy tay y, cùng y đan mười ngón tay lại với nhau sau đó lại đè lên thêm lần nữa.

Từ Bắc Vực tới Tây Mãng không xa, đến Tây Mãng La Nhất La Nhị đã nhận tin đợi sẵn.

Tuy ngoài mặt phái Bình Chân không ra tay trả thù nhưng lại ngầm nâng đỡ vài thế lực tới đối đầu với thế lực của Đỗ Cửu, Đỗ Cửu rời đi hơn 50 năm, cung Vô Cực đã xảy ra mấy trận bạo loạn, may là có hai vị anh họ của Tần Cửu Chiêu trấn áp.

Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu vừa về đã thẳng tay quét sạch hết những phản đồ kia, lần nữa thống nhất Tây Mãng, Đỗ Cửu giữ lại danh hiệu Thích Thiên đế của mình, lại cho Tần Cửu Chiêu thêm một cái tên Nhược Phù đế.

Từ đây Tây Mãng bước vào thời đại song đế trị vì.

Bởi vì Tiểu Tần nhạy cảm là hắc hóa nên Đỗ Cửu nớm nớp lo sợ không dám rời khỏi hắn, trừ dạy dỗ đệ tử ra gần như không nhiều lời với ai khác, cứ thế 200 năm trôi qua ý thức của Đại Tần càng ngày càng nhiều, cái loại cố chấp đáng sợ kia cuối cùng cũng giảm bớt, tới lúc này Đỗ Cửu mới dám thở phào một hơi.

Tựa như lại có chút cảm giác diệu kỳ, lần trước Tần Cửu Chiêu ép buộc y bên cạnh hắn 300 năm, lần này lại là y tình nguyện ở bên hắn 200 năm.

Duyên phận quả thật là thứ kỳ diệu.

Mà qua 200 năm tu vi hai người cũng đã tới đỉnh thánh nhân, chỉ kém một bước là có thể phong thần, đến lúc chặt đứt nhân quả trần thế.

Tốc độ tăng tu vi này với người ngoài thật sự là khủng bố, những thánh nhân kia đều là đã sống mấy ngàn năm lại không địch nổi cái gọi là hào quang nhân vật chính.

“Đi thôi.” Hai người bế quan trở ra dắt tay nhau đi kết thúc nhân quả.

Nhân quả của Tần Cửu Chiêu đương nhiên là thù hận lưu lại với Khúc Tòng Dung lúc trước, dưới sức mạnh tuyệt đối phái Bình Chân không thể không cúi đầu, bày tỏ xí xóa mọi ân oán, cũng không hề che chở cho nhà họ Khúc nữa. Lão tổ trước kia cầm đầu đuổi giết Tần Cửu Chiêu đã qua đời, chỉ có cha Khúc còn sống đương nhiên không thoát khỏi một đòn.

Mà nhân quả của Đỗ Cửu muốn chấm dứt đương nhiên là nhà họ Diệp và nhà họ Tống, mấy năm nay y một lòng chăm lo cho Tần Cửu Chiêu, không dám rời khỏi hắn nửa bước nên tạm gác chuyện này sang một bên, để bọn họ sống được thêm ít lâu. Y cũng không lạm sát người vô tội mà chỉ giết chết những kẻ tham gia vào âm mưu lúc trước, hơn nữa còn phơi bày sự thật ra với thiên hạ, còn sau đó hai nhà ra sao đã không còn liên quan tới y.

Giây phút giải quyết xong nhân quả kia trời đất chợt đổi, hào quang phủ xuống tiên nhạc vang lên, toàn bộ trời đất đều rền vang, tất cả tu sĩ trong thiên hạ cho dù là thuộc phái lớn hay tán tu tà ma, cho dù là đang bế quan hay đánh nhau đều dừng tay dõi mắt nhìn lại.

Đây không phải là lần đầu tiên Đỗ Cửu thấy người khác thành thần nhưng lại là lần đầu tiên tự mình cảm nhận.

Tần Cửu Chiêu có kinh nghiệm lúc trước thuận lợi bước qua ngạch cửa phi thăng thành thần, Đỗ Cửu giãy giụa một lát cuối cùng xé tan giam cầm bước lên thành công.

Y vừa mở mắt ra liền rơi vào cái nhìn thâm thúy mà dịu dàng của Tần Cửu Chiêu, hắn bước ra từ hào quang vạn trượng vươn tay với y: “A Cửu, lại đây…”

Đỗ Cửu vui mừng, đây chắc chắn là Đại Tần!

Y nắm lấy tay hắn: “Ngươi nhớ lại hết rồi?”

Tần Cửu Chiêu lại cười đáp: “Đúng, ta đã nhớ lại hết.” Hắn nắm chặt tay Đỗ Cửu, tựa như muốn hòa làm một với y, “Ta rất vui, A Cửu, cảm ơn ngươi đã tới tìm ta, cho dù ta có phải chết đi ngay ta cũng cam lòng.”

Đấy, khỏi cần hỏi nữa, ngoài Đại Tần ra không ai nói năng kiểu này hết.

Đỗ Cửu ngại giùm: “Nói chuyện đàng hoàng.”

Tần Cửu Chiêu nghe lời im miệng, chỉ mỉm cười nhìn y chăm chú, tựa như có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

“Khụ khụ.” Thấy khoảng cách của hai người ngày càng gần, hệ thống thình lình nhảy ra, “Ùm mà, không phải ta muốn phá hỏng bầu không khí nhưng mà các ngươi nhìn trước ngó sau cái đi, còn có, đừng quên lời hứa sẽ cho ta thân thể.”

Đỗ Cửu bỗng chốc hoàn hồn lại, nhận ra cả thế giới dường như bị ấn nút tạm dừng, tất cả mọi thứ đều ở trạng thái bất động.

“Đây…” Y nhìn Tần Cửu Chiêu, tình hình này chắc chắn là có liên quan tới hắn.

Quả nhiên Tần Cửu Chiêu biết, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung: “Đi, ta dẫn ngươi đi gặp một người.”

Nói xong không gian bốn phía chợt thay đổi, biến thành khung cảnh rất quen thuộc với Đỗ Cửu, vậy mà là văn phòng lão đại!

Lần này không phải là đại điện vàng son rực rỡ mà biến thành tầng hầm âm u ma quái, bên trong đặt một cái quan tài, mà lão đại đang cosplay quỷ hút máu ngồi trên quan tài rượu vang đỏ giả làm máu, nhìn thấy hai người bèn khom lưng: “Ồ, bạn ta, rất vui được gặp lại các ngươi.”

Đỗ Cửu: “… Nói tiếng người đi.”

Lão đại vung tay lên, trên mặt đất xuất hiện hai cái ghế ý bảo hai người ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên người Tần Cửu Chiêu toát ra vẻ vui mừng: “Không tồi không tồi, quả nhiên ta không nhìn lầm người!”

Tần Cửu Chiêu đáp: “Không cần, ta chỉ vì A Cửu cũng như vì chính mình thôi.”

Đỗ Cửu giơ tay: “Có ai giải thích cho ta trước chuyện này là sao không?”

Lại đại tươi cười, không chờ Tần Cửu Chiêu mở miệng đã vung tay lên, một đốm sáng bay vào giữa mày Đỗ Cửu: “May là lúc đó ta giành được ngươi từ tay lão tam, thứ không thể thiếu nhất trên đời này là gì chứ, là nhân tài đó! Haha, lần này ta thắng rồi! Lão nhị lão tam sắp tức chết cho coi! Haha!”

Đỗ Cửu hấp thụ xong đốm sáng lập tức hiểu rõ ngọn nguồn.

Hóa ra lúc trước giao dịch của Tần Cửu Chiêu và lão đại là đợi sau khi hắn sống lại sẽ gia nhập tổ chức, kể từ đó làm việc cho tổ chức, lại còn không phải người nhập vai như Đỗ Cửu mà là thành lập tổ 9, ngang nhiên thành tổ trưởng!

Đỗ Cửu xem tới đây sợ ngây người, y tỉ mẩn mấy trăm năm, đi qua nhiều thế giới như vậy mà chỉ bò được từ tốt thí lên vai phụ, cùng lắm là một nhân viên cỏn con, Tần Cửu Chiêu vậy mà nhảy thẳng lên làm tổ trưởng một tổ!

Y rất chi là ai oán lườm Tần Cửu Chiêu một cái.

Mà càng khiến y ngạc nhiên là ngoài lão đại, lão nhị và lão tam ra thì bốn tổ trưởng khác đều tuyển bằng cách này, hơn nữa mỗi lần 3 người đều chia ra đặt cược vào một người xem cuối cùng người ai chọn sẽ thành công, nghe giọng điệu của lão đại hiển nhiên lần trước anh đã thua.

Lão đại nói: “Trong tên hai người đều có số chín nên xem ra số phận đã sắp đặt sẵn rồi, tổ chín này để các ngươi quản lý vậy, chín, số này không tồi, đây là tổ cuối cùng, từ đây vòng luân hồi của chúng ta đã hoàn toàn hoàn thiện.”

Đây là lần đầu Đỗ Cửu tiếp xúc với trung tâm tổ chức, tầm mắt giờ này thật sự được mở rộng, tò mò hỏi: “Chúng ta phải làm gì?”

Tổ một là tổ nhập vai bảo vệ, tổ hai phụ trách huấn luyện người nhập vai, tổ ba cũng là tổ nhập vai nhưng tính chất công việc lại không giống tổ một của y, tổ năm và tổ sáu rất bí ẩn nên y cũng không rõ, tổ bảy là tổ se duyên, tổ tám là tổ kiểm tra, nhân vật trong thế giới nào xảy ra vấn đề đều là do bọn họ phát hiện sau đó báo cáo lên.

Lão đại nhìn Tần Cửu Chiêu: “Chuyện này thì nên hỏi tổ trưởng mới của chúng ta, thần chức do trời định, hắn đương nhiên sẽ biết hắn phải làm gì.”

Tần Cửu Chiêu gật đầu đáp: “Là tổ đặc biệt, vấn đề mà 8 tổ trước không giải quyết được sau này toàn bộ đều sẽ do tổ chín xử lý.” Nói đoạn quay sang Đỗ Cửu, “Sau này A Cửu sẽ cùng trở thành tổ trưởng tổ chín với ta.”

“Thật sao?” Mắt Đỗ Cửu sáng lên, hai từ “thăng chức” thật to nện cái ầm xuống đầu.

“Tất nhiên.” Tần Cửu Chiêu nắm lấy tay y, “Thứ của ta đều là của ngươi.”

Đỗ Cửu cười, y vốn tưởng rằng sẽ ở lại thế giới của Tần Cửu Chiêu mãi mãi nhưng không ngờ rằng vòng đi vòng lại vẫn về tới đây, nhưng mà ngẫm lại chỉ cần có thể ở bên Tần Cửu Chiêu thì dù cho ở lại hay trở về làm việc y đều thấy không hề gì.

Trong lòng y cảm thán không thôi, nắm lại tay Tần Cửu Chiêu: “Chỉ cần có ngươi là được rồi.”

“Đủ rồi đủ rồi!” Lão đại nhấp một ngụm rượu vang, khó chịu nói, “Nếu nói xong hết rồi thì các ngươi cũng đi đi!” Nếu không đi anh sẽ không nhịn nổi muốn đốt nhà mất.

Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu bật cười, nắm tay rời đi.

Bọn họ có rất nhiều chuyện phải làm, ví dụ như tìm thân thể cho hệ thống, ví dụ như giúp Đàm Song dẫn lối chuyển thế, còn có tuyển tổ viên nữa.

Nhưng cho dù khó khăn hay gian khổ tới đâu, chỉ cần hai người ở bên nhau đều không hề gì.

“Khoan đã, cho nên thật ra dù ta có không tới tìm ngươi đi nữa thì ngươi vẫn sẽ sống lại, sẽ trở thành tổ trưởng tổ chín nhở?”

“Chắc là vậy, sao thế?”

“Cho nên mấy lời không oán không hối hận gì gì đó trước kia đều là nói láo chứ gì, ngươi dám nói sau khi trở thành tổ trưởng xong sẽ không tới tìm ta không?”

“…”

“Im lặng là có ý gì hả, ta biết ngay mà, ta biết ngay mà! Ta ưm…@#$%…”

– —

Editor: Vailonluon không ngờ lại edit xong được một bộ nữa!!!