Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 24

6:59 sáng – 24/05/2024

Quỷ Vương biến mất để mình Đỗ Cửu thu dọn tàn cục đầy đất, trước hết y trói gô Giang Ngạo lại, sau đó đỡ Kiều Niên Niên và Lâm Thiên qua một bên rồi đánh thức hai người thông khẩu cung.

Kiều Niên Niên không cần phải nói, Quỷ Vương vốn do cô đánh thức, Lâm Thiên hiển nhiên tam quan bị lật đổ, nửa ngày mới chấp nhận sự thật mình đang sống trong thế giới thần quái.

Cuối cùng mọi người thống nhất lời nói, là Đỗ Cửu tìm được bọn họ sau đó cứu người, hoàn toàn lược bỏ phần của Quỷ Vương, còn về phần Giang Ngạo cứ coi như là gã đang nói sảng đi, huống hồ vốn dĩ kẻ này tinh thần đã có vấn đề.

“Chuyện kia…” Kiều Niên Niên chần chừ một chốc, “Anh đồng ý với hắn… thật sự không sao chứ?”

Đương nhiên là có vấn đề rồi! Đỗ Cửu thầm nghĩ, nhưng y không thể nói trước mặt Kiều Niên Niên nên đành an ủi: “Không sao hết, anh sẽ tìm cách giải quyết, em không cần lo đâu.”

Kiều Niên Niên lại không yên tâm, Quỷ Vương có ý đồ gì không phải cô không biết, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là thế này, em sẽ cố hết sức giữ hắn ở bên người mình để hắn không đi tìm anh.”

Nhưng hiển nhiên bản thân cô cũng cảm thấy không thể được, dù nói lại không dám tin tưởng.

Đỗ Cửu vỗ vỗ vai cô: “Thật sự không cần lo, anh tự hiểu được, hắn sẽ không làm gì anh đâu.”

Câu này thật sự không phải do y thuận miệng an ủi Kiều Niên Niên, Quỷ Vương đúng là sẽ không làm gì y, trước đó đã từng nói Nghiêm Cửu thể chất đặc thù, trên người tràn ngập dương khí, trời sinh tương khắc với Quỷ Vương như nước với lửa, vốn định sẵn không thể hòa hợp cùng nhau, đây cũng là nguyên nhân lúc đó y đồng ý với bất cứ yêu cầu gì, y không tin Quỷ Vương sẽ vì một chút vui thích mà không màng tới mạng sống bản thân.

Kiều Niên Niên vẫn không yên lòng nổi, chỉ là cô cũng không tìm được cách gì, tuy rằng cô thả Quỷ Vương ra nhưng lại không có khả năng để giam đối phương trở lại, tính cách của Quỷ Vương chắc chắn sẽ không nghe lệnh cô.

Viết báo cáo xong, Đỗ Cửu tự mình đưa Kiều Niên Niên về nhà, lần này Kiều Niên Niên bị y liên lụy khiến lòng y cực kỳ băn khoăn, dọc đường vẫn luôn nói xin lỗi cô.

Có lẽ là do cũng không phải chịu tổn thương gì nhiều, Kiều Niên Niên chẳng những không giận cá chém thớt mà còn an ủi ngược lại y, chờ tới cửa nhà mới bắt đâu thấy sợ hãi, vỗ vỗ ngực chưa bớt sợ: “Mặc kệ thế nào thì vẫn phải cảm ơn anh đã tới cứu em.”

Đỗ Cửu lắc đầu: “Thật ra là phải cảm ơn Quỷ Vương, nếu không phải hắn tới báo tin lại ra tay giúp thì chỉ e là…”

Kiều Niên Niên vội lắc đầu: “Hắn là hắn, anh là anh, nên cảm ơn hắn thì em sẽ cảm ơn.” Cô nhìn quanh, “Hơn nữa không biết vì sao mà cả buổi rồi cũng không nhìn thấy hắn, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Suy cho cùng cũng đã ở cạnh nhau một thời gian, vẫn có chút tình cảm.

Đỗ Cửu không hề lo lắng, nam chính sao có thể chết được chứ, trừ khi giả thiết của cốt truyện là bi kịch, còn nếu không thì cho dù tất cả mọi người chết hết hắn cũng không có vấn đề gì.

“Yên tâm, chắc chắn hắn không sao đâu.”

Sự thật chứng minh hắn thật sự không sao cả.

Đỗ Cửu đưa Kiều Niên Niên về nhà xong mở cửa ra lập tức nhìn thấy Quỷ Vương nằm thẳng trên không trung, âm khí đen như mực quay cuồng xung quanh.

“Đệch!”

Chân Đỗ Cửu vấp một cái, xém chút nữa chửi ra tiếng.

Bất chợt mở cửa nhìn thấy trong nhà có một con quỷ đang bay, cho dù là ai cũng sợ thôi.

“Anh… không sao chứ?” Y tiến lên hai bước, hỏi dò.

Quỷ Vương thoạt nhìn không khác gì trước kia, không có kiểu trong suốt gì gì đấy như Đỗ Cửu tưởng tượng, làn da trên tay và mặt lộ bên ngoài của hắn vốn đã cực kỳ tái nhợt nên không thể nhìn ra được sự thay đổi.

Nhưng chờ tới lúc hắn đáp xuống y mới nhận ra sự thay đổi nằm trên quần áo, hoa văn vốn phức tạp hoa lệ lúc này rõ ràng ảm đạm hơn rất nhiều, có vài chỗ thậm chí nhạt màu đi thấy rõ, gợn sóng sống động cũng đã ngừng lại.

Hay quần áo mới là bản thể của hắn?

Đỗ Cửu trầm tư một giây.

Quỷ Vương bay về sau hai bước: “Ta chỉ tới nói với ngươi một tiếng, ta sắp bế quan ngủ say một thời gian, khoảng chừng một tháng, một tháng sau ta sẽ tới tìm ngươi, ngươi phải nhớ kỹ lời đã hứa với ta.”

Cho nên trước đó là giả ngầu xong chạy ngay à?

“Tôi biết rồi.” Đỗ Cửu nhàn nhạt đáp lại, vừa cởi áo khoác vừa đi vào phòng khách.

Nào biết y vừa bước tới một bước Quỷ Vương lại lùi về sau một bước, y híp mắt đột nhiên đi nhanh về phía hắn, Quỷ Vương mau chóng ngả ra phía sau.

“Anh sợ tôi?” Đỗ Cửu ôm áo khoác nghi ngờ không dám chắc.

Quỷ Vương bay xa dừng cách y 3 bước, vẻ mặt bình tĩnh hất cằm đáp: “Sợ ngươi? Sao có thể chứ?! Ta đường đường là Quỷ Vương sao lại sợ ngươi được! Haha, buồn cười!”

“Thật chứ?” Đỗ Cửu bước về trước một bước.

Quỷ Vương theo phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước.

Đỗ Cửu lại tiến lên một bước, hắn lại lùi ra sau một bước.

Đỗ Cửu: “…”

Quỷ Vương: “…”

“Sao ngươi lại trưng ra vẻ mặt đó?!” Quỷ Vương run run tay chỉ vào y, rõ ràng có mấy phần thẹn quá hóa giận.

Đỗ Cửu rủ mắt, tháo cà vạt ra bước vào phòng: “Tôi không hề có ý gì cả.” Tuy nói vậy nhưng khóe miệng lại không kìm được nhếch lên.

Quỷ Vương đi theo cách y 3 bước, cả giận nói: “Rõ ràng là ngươi có!”

Đỗ Cửu treo áo khoác lên: “Không có.”

“Có!”

“Không có.”

“Có!”

Đỗ Cửu: “…” Đm y ấu trĩ tới cỡ nào mới đi đáp lại mấy câu này của hắn vậy!

“Không phải anh muốn bế quan sao, sao còn chưa đi? Hay là muốn lấy cái hôn kia?”

Y ra vẻ không quan tâm: “Làm liền bây giờ à? Anh qua hay tôi tới?”

“Ta… ngươi…” Quỷ Vương há miệng thở dốc, nhìn Đỗ Cửu chăm chú, hai vệt đỏ thắm trên đuôi mắt thoắt ẩn thoắt hiện: “Ngươi phải nhớ kỹ lời hứa của mình đấy, tới lúc đó ta sẽ tìm ngươi thực hiện, còn cả cái hôn kia nữa!”

Đỗ Cửu đóng cửa tủ quần áo lại, xoay người bước tới phía trước một bước, sau đó vừa lòng nhìn Quỷ Vương hoảng hốt lùi về sau.

“Anh yên tâm, tôi đã nói thì sẽ không nuốt lời.”

“Vậy thì tốt.” Quỷ Vương dường như nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng trước khi biến mất vẫn không nhịn được giải thích cho chính mình, “Ta thật sự không sợ ngươi!”

Rốt cuộc Đỗ Cửu không nhịn được câu môi lên.

Mãi tới lúc vào phòng tắm rửa mặt nụ cười kia vẫn không tắt, y nhìn mình đang tươi cười trong gương, lòng nao nao kinh hoảng.

Vì Nghiêm Cửu cũng là vì chính bản thân y.

Nghiêm Cửu kinh ngạc là vì nhiều năm như vậy lần đầu tiên y thấy bản thân cười vui vẻ tới vậy, mà Đỗ Cửu kinh ngạc là vì y thật sự đang vui vẻ, không phải bởi vì đóng vai Nghiêm Cửu mà diễn ra vẻ vui cười, mà là thật sự chính y cảm thấy vui.

Loại cảm giác ăn khớp trăm phần trăm với nhân vật đóng vai này lần đầu tiên y được trải nghiệm, khiến y cảm thấy mới lạ.

Nhưng mà phản ứng mới nãy của Quỷ Vương thật sự quá thú vị làm y không nhịn được muốn ức hiếp hắn.

“Mi nói xem ta phản công một trận được không?” Y vuốt cằm hỏi hệ thống.

Khó mà nhìn thấy được một mặt bối rối thậm chí là đáng yêu như vậy của Tần Cửu Chiêu, không thừa lúc này phản công một trận thì thật sự đáng tiếc, ai biết được thế giới tiếp theo hắn có thiết lập thế nào chứ, cơ hội trôi qua rồi không tới nữa đâu đấy!

Hệ thống: “… Chẳng ra làm sao cả.” Không được! CP không thể nghịch!

Quỷ Vương quả nhiên theo đúng lời hắn nói, một tháng kế tiếp không thấy xuất hiện nữa, mỗi ngày Đỗ Cửu đều bận rộn tới lui, bôn ba khắp nơi phá án bắt tội phạm.

Trong lúc ấy còn bớt chút thời gian về quê thăm người nhà một chuyến. Cha mẹ Nghiêm Cửu vẫn còn, y còn có một người chị gái, sau này y vì cứu Kiều Niên Niên mà chết, Kiều Niên Niên nhận cha Nghiêm mẹ Nghiêm làm cha mẹ nuôi, cùng chị Nghiêm Cửu phụng dưỡng hai người.

Bản thân công việc của Nghiêm Cửu vốn đã nguy hiểm, cha mẹ y hiểu rõ trong lòng nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện xấu nhất, huống hồ gì Nghiêm Cửu vì cứu người mà chết, đối với bọn họ cũng còn chút an ủi.

Cốt truyện đã định sẵn Nghiêm Cửu sẽ chết nên Đỗ Cửu cũng hết cách, từ lúc bắt đầu đã được viết sẵn kết thúc, y không dễ gì thay đổi được.

Bởi vì Quỷ Vương, y và Kiều Niên Niên thi thoảng vẫn liên lạc với nhau, Kiều Niên Niên cùng Quỷ Vương có huyết khế gắn kết nên cô cảm nhận được Quỷ Vương tỉnh lại, nhắc nhở y cẩn thận hắn sẽ tới tìm y.

Đỗ Cửu đang muốn trả lời thì sống lưng chợt lạnh, hơi thở lạnh lẽo quen thuộc vây lấy y, còn có sợi tóc màu xám buông xuống từ hai bên, một đôi tay nhợt nhạt phủ lên mu bàn tay y, hơi thở u lãnh phả vào tai mang theo chút tức giận: “Vì sao ngươi vẫn còn qua lại với Kiều Vịt?!”

Đỗ Cửu tránh ngay ngay tức thì, nhíu mày: “Anh tới khi nào?”

Đcm cái loại thiết lập xuất quỷ nhập thần này đủ rồi nhá, nếu không phải biết hắn là Tần Cửu Chiêu thì chắc chắn y sẽ không nhịn được la thật to.

Quỷ Vương bám riết không tha bay theo sát, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa lên người y: “Mới tới thôi.” Năng lực khôi phục thì tính tình cũng theo đó trở về, đỉnh đầu giăng kín mây đen: “Ta ngủ say một tháng các người cả gan dám lén qua lại sau lưng ta, không thể tha thứ!” Dứt lời điện thoại Đỗ Cửu chớp tắt mấy cái rồi tối đen.

Trong lòng Đỗ Cửu cạn lời nhưng trên mặt lại lạnh tanh: “Khôi phục điện thoại tôi lại, ngay lập tức! Lập tức!” Nhận được tin tức là một chuyện cực kỳ quan trọng với y, chuyện lớn nhỏ gì cũng liên lạc qua điện thoại, tuyệt đối không thể sập nguồn được.

Quỷ Vương liếc nhìn vẻ mặt y, thấy y thật sự nổi giận mới không cam lòng giúp y khôi phục lại điện thoại, còn mạnh miệng: “Là lỗi của ngươi, sao ngươi có thể lén qua lại với kẻ khác sau lưng ta.”

Đỗ Cửu mở điện thoại lên lần nữa, không thèm để ý tới hắn, đi sang nhà bếp tự rót cho mình một ly cà phê.

Quỷ Vương nhắm mắt bám sát theo cạnh y, quen tay quen chân giúp y làm nguội cà phê, đôi mắt đen nhánh không giống người bình thường chăm chú nhìn y không chớp, lại lộ ra một chút khoe khoang.

Đỗ Cửu thở dài bưng cà phê dựa lên bệ bếp, bình tĩnh hỏi: “Nói đi, anh muốn gì đây?”

Quỷ Vương sửng sốt, dường như không kịp phản ứng lại.

“Tôi thực hiện lời hứa, anh muốn gì?” Nét mặt Đỗ Cửu tự nhiên nhưng thật ra có hơi thấp thỏm, tuy rằng y cho là Quỷ Vương sẽ không vì niềm vui phút chốc mà mặc kệ tính mạng nhưng biết đâu chừng, lỡ như hắn thật sự muốn thì phải làm sao bây giờ?

Dựa vào thiết lập nói lời giữ lời của Nghiêm Cửu, đã đồng ý rồi thì sẽ không đổi ý, nhưng muốn y á hự á hự với một con quỷ, cho dù biết rõ hắn là Tần Cửu Chiêu thì Đỗ Cửu cũng lên không nổi.

Hệ thống: “Ngươi không cứng được thì liên quan gì, chỉ cần hắn cứng là được.” Mềm tốt mềm đẹp mềm kêu méo méo! Xem y còn muốn nghịch CP kiểu gì!

Đỗ Cửu: “Lượn đi cho ta!”

Hai mắt Quỷ Vương sáng lên sấn lại, ngón tay lạnh băng sờ sờ mặt y: “Ta muốn ngươi…”

Trong lòng Đỗ Cửu ơ một tiếng, trên mặt lại nhíu mày.

“…linh hồn ngươi.”

Đỗ Cửu: “…” Quần tôi cũng cởi rồi mà anh lại nói với tôi cái này à?!!