Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 53

7:28 sáng – 24/05/2024

Thực tế thì Chương Cảnh trả lời còn sớm hơn ảnh đế Đàm dự đoán, không cần tới cuối tháng, ngay ngày hôm sau Bạch Nhất Thanh và Bùi Tùng Minh gặp lại đã thấy anh ấy xuất hiện tại phòng làm việc Đỗ Cửu.

“Anh xác định mình nghĩ kỹ rồi chứ?” Khóe mắt đuôi mày Đỗ Cửu lúc này đã không kìm chế nổi đắc ý, không có Chương Cảnh, y chờ xem Kiều Hòa sứt đầu mẻ trán thế nào.

Chương Cảnh là nam phụ nên vẻ ngoài dĩ nhiên kém hơn vai chính Bạch Nhất Thanh, nhưng cũng coi như tuấn tú, thoạt nhìn đã biết là một người cực kỳ vững chãi đáng tin. Tuy rằng ăn mặc chỉn chu, cũng chải chuốt bản thân thật gọn gàng nhưng lại không giấu nổi tơ máu giăng đầy hốc mắt và quầng thâm bên dưới, có thể đoán được e là đêm qua anh đã thức trắng.

Anh gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi, chỉ cần cậu Kiều nói một tiếng thì lúc nào tôi cũng có thể bắt đầu làm việc.”

Trái tim hóng hớt của Đỗ Cửu nổi lên, dò hỏi: “Không cần bàn giao việc gì đó ở Kiều thị sao…” Chương Cảnh cũng không phải nhân viên quèn có thể vỗ mông nói đi là đi, hiện giờ y tự mình mở công ty nên trên mặt này cũng biết được chút ít, nói thế nào cũng phải đợi tới lúc tìm được người thay thế chứ.

Chương Cảnh cười khổ, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Không cần đâu, ngay tối qua chính Kiều tổng đã ra lệnh, từ hôm nay trở đi tôi không cần xuất hiện trước mặt anh ta nữa.”

Anh mấy câu tóm tắt lại mọi chuyện một lần.

Này cũng là nồi của Đỗ Cửu, nhận được video y gửi xong, Kiều Hòa lập tức bỏ hết việc chạy qua bên đó, nhưng Bạch Nhất Thanh đã bị Bùi Tùng Minh dẫn đi ăn cơm ôn chuyện nên chuyến này của anh ta thành công cốc.

Cuối cùng đợi dưới lầu chung cư Bạch Nhất Thanh thấy Bùi Tùng Minh đưa cậu ta trở về, Kiều Hòa trong cơn giận dữ cãi nhau một trận, cãi tới cãi lui lại dính tới Chương Cảnh, đây cũng là nồi của Đỗ Cửu nốt, bởi vì lần trước y nhắc tới Chương Cảnh nên bị Bạch Nhất Thanh để bụng.

Bạch Nhất Thanh nhất quyết nói rằng mình và Bùi Tùng Minh chỉ là bạn lúc nhỏ, cho rằng Kiều Hòa và Chương Cảnh mới là mờ ám, Kiều Hòa vì chứng minh sự “trong sạch”, chứng minh mình không ngoại tình mà gọi Chương Cảnh tới ba mặt một lời.

Chương Cảnh đột ngột bị buộc phơi bày chuyện giấu kín trong lòng phút chốc ngây ra, không kịp điều chỉnh nét mặt, đáp án rõ như ban ngày. Bạch Nhất Thanh lập tức lật ngược tình hình quay lại đòi Kiều Hòa giải thích, Kiều Hòa dưới sự xúc động đuổi việc Chương Cảnh, tuy rằng đoạn này Chương Cảnh nói rất qua loa nhưng nhìn nét mặt anh thì chắc chắn Kiều Hòa đã nặng lời với anh.

Kết quả Chương Cảnh cứ thế bị đuổi.

Đau lòng ghê.

Đỗ Cửu tức thì cảm thấy hối hận vì bản thân lắm lời, vội nói sang chuyện chức vị đãi ngộ vân vân.

Chương Cảnh thấy vậy bèn an ủi ngược lại y: “Cậu hai không cần phải như vậy, thật ra tôi đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi, cứ coi như nhân chuyện này thay đổi hoàn cảnh đổi gió đi.”

Vốn dĩ thích một người thì phải chủ động tiến lên, cái gì cũng không nói thì người ta làm sao mà biết được, cho nên anh không trách Kiều tổng. Bởi vì đủ thứ đắn đo anh chỉ dám dừng bước ở thầm yêu, cho dù là do bất cứ ai hay bất cứ thứ gì thì đoạn tình cảm này chỉ đến từ phía anh, là chuyện của mỗi mình anh, dù cho thầm yêu nghe qua có vĩ đại có khó khăn tới nhường nào đi nữa, thì Kiều tổng không đáng vì anh tình yêu của anh mà phải chịu chỉ trích.

Thật ra anh còn muốn cảm ơn Bạch Nhất Thanh, chuyện vừa được phanh phui anh ngược lại thở phào một hơi, có cảm giác được cởi bỏ gông xiềng, đúng là tỏ rõ tình yêu so với yêu thầm nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Anh thản nhiên như vậy khiến Đỗ Cửu không biết nói gì thêm nữa.

Như y đoán trước, Chương Cảnh vừa đi thì Kiều Hòa lập tực luống cuống tay chân, đợi tới khi biết được Chương Cảnh sang công ty của y xong lại càng giận dữ, trực tiếp chạy thẳng đến bên này tìm người.

Dĩ nhiên Đỗ Cửu sao có thể bỏ qua cơ hội này châm chọc mỉa mai một trận, cuối cùng là Chương Cảnh đứng ra nói chuyện với Kiều Hòa một lúc, cũng không biết hai người nói gì nhưng lúc Kiều Hòa trở ra lại có hơi buồn bực mờ mịt, còn Chương Cảnh lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Ba tháng sau, bộ phim truyền hình Đỗ Cửu đầu tư nổi tới không thể nổi hơn, mà bộ phim Bạch Nhất Thanh đóng vai chính kia nửa chút bọt sóng cũng không bắn lên nổi. Ngày phát tập cuối Đỗ Cửu cố ý bao trọn một sơn trang nghỉ dưỡng mời diễn viên, đạo diễn, biên kịch cùng nhân viên đoàn phim tới ăn mừng thật to.

Cả tình yêu và sự nghiệp của Đỗ Cửu đều vẹn toàn, mỗi ngày sáng trưa chiều đều phát cơm chó, ba ngày có hai lần dắt tay ảnh đế Đàm lên hot search, chọc tới quần chúng trên mạng rần rần kêu than muốn unfollow.

Vì có Bùi Tùng Minh nên y cũng không chủ động đi chọc Bạch Nhất Thanh, suy cho cùng hiện giờ cậu ta cũng không chỉ có một mình, Bùi Tùng Minh kia chính là con chó điên, y không muốn ảnh đế Đàm bị dây vào.

Nhưng Kiều Hòa thì xui xẻo rồi, không có nam thần ảnh đế Đàm được Bạch Nhất Thanh đặt trong lòng chia bớt thù hận lập tức bị các loại chiêu trò của Bùi Tùng Minh quậy tới sứt đầu mẻ trán, Kiều thị xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, không phải tai tiếng của ảnh hậu này thì là thịt tươi khác bị đào ra phốt, quần chúng vây xem drama đông như ăn tết.

Cọng rơm cuối cùng đạp đổ Kiểu thị chính là Bạch Nhất Thanh công khai thừa nhận yêu đương với Bùi Tùng Minh, Bùi Tùng Minh mua chuộc không ít cổ đông chung tay kéo Kiều Hòa khỏi ghế chủ tịch, chút cổ phần trong tay Đỗ Cửu so ra không đáng là bao, thậm chỉ Bùi Tùng Minh còn tìm người tới muốn thử lôi kéo y, bị y giả câm giả điếc lảng tránh.

Cuối cùng vẫn là cha Kiều ra mặt, dựa vào sự đa mưu túc trí tìm người đứng giữa hòa giải với Bùi Tùng Minh, còn hai bên bàn bạc gì thì Đỗ Cửu không rõ, dù sao cuối cùng Kiều Hòa lấy lại được ghế còn Bạch Nhất Thanh hòa bình chấm dứt hợp đồng với Kiều thị tự thành lập phòng làm việc riêng.

Chờ trận rung chuyển này dần ổn lại thì đã tới cuối năm, Đỗ Cửu đếm đếm tay tính nhẩm, cách ngày cậu hai Kiều lãnh cơm hộp chỉ còn nửa tháng.

Nếu kết cục của cậu hai Kiều giống Hoắc Cửu là đi xa tha hương còn hay, chỉ cần đợi tới lúc sẽ tự động rời khỏi, nhưng giả thiết ở đây là cuối cùng y chết vậy thì nhất định phải chết, chuyện này không thể nào tránh được, cùng lắm là đổi cách chết cho y thôi, suy cho cùng thì hiện giờ y không có khả năng uống rượu quá nhiều được.

Nửa tháng thôi à…

Trong lòng Đỗ Cửu cực kỳ không nỡ, nếu nói thế giới trước hai phần thì thế thế giới này có đến bảy phần, ba phần còn lại là bởi vì sau này còn có thể gặp nhau.

Nửa tháng thì có thể làm gì đây?

Y mở tài khoản mạng xã hội lên, lướt xem từng bài đăng khoe tình yêu của hai người nửa năm qua, càng xem lại càng thấy không nỡ.

Hệ thống lên tiếng an ủi: “Thật ra cũng đâu mất bao lâu đâu, ngươi nhắm mắt một cái rồi mở mắt ra sẽ tới ngay thế giới kế tiếp, rất nhanh lại có thể gặp hắn.”

“Ta biết.” Đỗ Cửu rầu rĩ đáp, nhưng biết thì biết mà khó chịu thì vẫn khó chịu.

Dù lòng y khổ sở nhưng vẫn phải diễn tròn vai cậu hai Kiều, không thể bày ra ngoài mặt được, mỗi ngày vẫn vui vẻ chạy ra chạy vào như cũ, trước mặt ảnh đế Đàm không để lộ ra tí nào.

Y chỉ là một vai phụ, sau khi y chết cốt truyện vẫn sẽ tiếp tục, mãi cho tới kết thúc thì thế giới mới bắt đầu lại lần nữa, trừ khi vai chính Bạch Nhất Thanh đột ngột chết đi, mà còn phải hai năm nữa mới xong cốt truyện.

Đỗ Cửu không biết sau khi mình chết ảnh đế Đàm sẽ ra sao, sẽ ở lại sống tiếp hai năm hay bởi vì hắn là Tần Cửu Chiêu nên cũng sẽ rời đi theo y, cho nên nửa tháng cuối cùng này y cố gắng để lại cho ảnh đế Đàm một chút hồi ức tươi đẹp, mong hai năm kia của y có thể trôi qua không quá mức đau khổ.

Vừa đúng lúc ăn tết, khắp nơi đều náo nhiệt vui vẻ, Đỗ Cửu cùng ảnh đế Đàm chúc mừng qua một năm, hai người cùng nhau tự tổng vệ sinh biệt thự sau đó cùng đặt mua hàng tết, cùng dán câu đối xuân, cùng qua đêm trừ tịch cùng đón giao thừa bên nhau.

Cho dù là Kiều Cửu hay Đỗ Cửu đều thấy thật vui vẻ, tiếng chuông giao thừa vừa điểm hai người cùng nhau đứng trong sân đốt pháo hoa châm pháo trúc.

Đỗ Cửu nhìn pháo hoa lộng lẫy, cảm thấy dù cho đi qua bao nhiêu thế giới thì y cũng sẽ nhớ mãi hôm nay.

Năm mới vừa hay trùng với lễ tình nhân, cũng vừa vặn là ngày cốt truyện của y kết thúc, Đỗ Cửu và ảnh đế Đàm đã đặt bàn trước ở nhà hàng chuẩn bị cùng nhau tận hưởng lễ tình nhân.

Trong lòng Đỗ Cửu vẫn luôn đoán y sẽ chết như thế nào, nếu giống thế giới trước y có thể biết được còn đỡ một chút, cái loại mờ mịt này khiến y hết sức thấp thỏm.

Nhưng mà chờ tới lúc đến nhà hàng nhìn thấy Bạch Nhất Thanh xông vào phòng riêng và Bùi Tùng Minh đuổi theo sau, y cũng có thể đoán được mình sẽ chết thế nào rồi.

“Hai vị có việc gì?” ảnh đế Đàm buông dao nĩa, nhíu mày.

Bạch Nhất Thanh cười khẽ một tiếng: “Nghe nói ảnh đế Đàm đang ở đây, lâu rồi không gặp nên em muốn tới chào một tiếng.” Vừa nói vừa đi về phía ảnh đế Đàm.

Đỗ Cửu lắp bắp sợ hãi, Bạch Nhất Thanh trước mặt này thật sự khác xa lúc trước, cho dù vẫn là khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đó nhưng đã hoàn toàn mất đi loại khí chất hồn nhiên mâu thuẫn kia, khóe mắt đuôi mày đều toát ra vẻ quyến rũ không nói nên lời, nếu trước kia là nữ phụ yêu diễm đê tiện mang mặt nạ đơn thuần của nữ chính thì hiện giờ thật sự đã trở thành nữ phụ độc ác từ trong ra ngoài.

Từ sau khi sóng gió Kiều thị qua đi thì y cũng không quá chú ý tới Bạch Nhất Thanh nữa, hơn nữa vừa đúng lúc ăn tết, bận rộn trong ngoài nên cũng không rảnh đi lo tới, mới hai tháng ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Y nhìn ảnh đế Đàm, hiển nhiên hắn cũng không rõ lắm.

“Em đừng quậy nữa được không?” Bùi Tùng Minh bước tới giữ chặt Bạch Nhất Thanh, thoạt nhìn gã dường như rất mệt mỏi, trên mặt còn mang theo một chút không kiên nhẫn.

“Tôi quậy?” Bạch Nhất Thanh có vẻ thấy rất buồn cười, hất tay Bùi Tùng Minh ra, “Tôi chỉ tới chào hỏi ảnh đế Đàm một tiếng thôi, chẳng lẽ tới chào hỏi người quen tôi cũng không có quyền à?” Ánh mắt rơi xuống người Đỗ Cửu, tựa như giờ này mới nhận ra sự có mặt của y, cười cười, “Ồ, xém chút nữa thì quên mất, còn có cậu Kiều của chúng ta nữa, à, không đúng, là giám đốc Kiều.”

Rõ ràng là đang cười nhưng Đỗ Cửu lại cảm nhận được oán hận và ác ý sâu đậm, y vốn định mắng lại, nhưng liếc mắt nhìn thấy Bùi Tùng Minh trong lòng lại kiên dè, chỉ xụ mặt: “Cậu muốn gì?”

“Không muốn gì cả.” Bạch Nhất Thanh ra vẻ ngây thơ, “Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi chỉ tới chào hai người một tiếng thôi.” Nói rồi đưa tay lên vẫy vẫy cười như một kẻ điên, “Năm mới vui vẻ, còn có lễ tình nhân vui vẻ nữa!”

Đỗ Cửu nổi hết da gà, đm, ai đó nói cho y biết cuối cùng đã có chuyện gì đi? Đây là vai chính đã hắc hóa à?

Ảnh đế Đàm chau mày, mau chóng quyết định đứng dậy: “Nếu đã chào hỏi xong thì có thể mời hai vị rời khỏi đây được không?”

Bùi Tùng Minh lại kéo Bạch Nhất Thanh đi lần nữa, sự phiền lòng trong mắt dường như sắp lao ra ngoài: “Được rồi, ồn ào đủ rồi, đừng quá quắt.”

Bạch Nhất Thanh giống như bị chọc trúng nỗi đau, nét mặt thay đổi, giọng nói cũng the thé chói tai: “Tôi quá mức?! Bùi Tùng Minh, quả nhiên anh cảm thấy tôi phiền chứ gì? Tôi biết ngay mà, thật ra anh đã cảm thấy tôi phiền phức từ lâu rồi đúng không? Tôi biến thành như bây giờ là lỗi của ai, đều tại anh! Nếu không phải tại anh thì làm sao tôi sẽ bị Đào Nhạc bắt cóc chứ, là sao sẽ…”

Tiếng nói đột nhiên im bặt, cậu ta thở hổn hển đỏ mắt trừng Bùi Tùng Minh.

Đm! Hóa ra là do cái này, Đỗ Cửu hiểu ra, Đào Nhạc kia y biết, chính là bạn từ nhỏ của Bùi Tùng Minh, sau này bắt cóc Bạch Nhất Thanh trùng hợp bị Kiều Hòa nghe được qua điện thoại chạy tới cứu Bạch Nhất Thanh đang sắp sửa bị hấp diêm tập thể, khiến Bùi Tùng Minh đuối lý không thể không thỏa hiệp với chuyện 4 người.

Hiện giờ xem ra vì Bùi Tùng Minh xuất hiện sớm nên vị Đào Nhạc này cũng ra sớm theo, lần này không có Kiều Hòa chạy tới kịp nên Bạch Nhất Thanh thật sự đã bị hiếp.

Khó trách cậu ta sẽ biến thành dáng vẻ hiện tại.

Tính tình Bùi Tùng Minh cũng không tốt lành gì, sự điên khùng mỗi ngày của Bạch Nhất Thanh liên tục mài mòn chút kiên nhẫn cuối cùng của gã, gã đá một cái vào ghế, nén giận nói: “Sao nào? Cậu còn muốn thế nào nữa? Người nên xử đã xử hết rồi, chỉ cần cậu không đi nói lung tung ra ngoài thì ai sẽ biết được chứ!”

“Còn Đào Nhạc thì sao?” Bạch Nhất Thanh cười mỉa, “Chuyện này rõ ràng là do Đào Nhạc sai khiến tại sao nó lại không sao hết, vì sao lại tha cho nó chứ? Dựa vào cái gì nó vẫn sống tốt như vậy! Không phải anh yêu tôi sao? Vì sao lại không trả thù giúp tôi!”

Bùi Tùng Minh hoàn toàn không nhịn nổi nữa: “Tôi đã giải thích với cậu rồi, không phải tôi không muốn ra tay mà là nhà Đào Nhạc không đơn giản như cậu tưởng, được rồi, cậu thích thế nào thì tùy, tôi đi trước!”

Nói rồi lập tức xoay lưng rời đi.

Thần kinh Bạch Nhất Thanh vốn đã sắp không xong, đầu tiên là bị Đỗ Cửu và ảnh đế Đàm ngọt ngào bên cạnh kích thích lại thấy sự hèn hạ của Bùi Tùng Minh, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, rút con dao từ trên bàn ra đâm về phía Bùi Tung Minh.

Bùi Tùng Minh phản ứng rất nhanh nhạy, theo bản năng quay người đưa tay sang bên cạnh muốn tìm cái gì đó kéo sang đỡ, vừa hay chộp trúng Đỗ Cửu.

Đỗ Cửu thầm mắng xui chết đi được, cách chết này thiệt sự tức cái lồng ngực, khiến y chặn dao cho Bùi Tùng Minh thì thà y tự sát cho rồi!

Y theo bản năng phản kháng nhưng mà tiềm lực của con người trước sống chết rất lớn, lúc này lực tay của Bùi Tùng Minh cực kỳ lớn, trong chớp mắt trước khi y kịp hoàn hồn thì trên người đã bị cắm một dao, không lệch lấy một li trúng ngay tim.

Đỗ Cửu: “…”

Cốt truyện thật sự vắt hết óc để giết y, có thể đâm trúng thì thôi đi, còn vừa hay đâm ngay tim, Bạch Nhất Thanh từng đi học đấu kiếm chuyên nghiệp à?

Chán chả buồn nói.

Nhưng mà trước khi chết có thể biết được kết cục của Bạch Nhất Thanh cũng đáng, tốt xấu gì thì y cũng là người có tiếng tăm, Bạch Nhất Thanh giết y một mạng đền một mạng, cậu ta chết rồi thì cốt truyện có thể kết thúc sớm, ảnh đế Đàm không cần đau khổ chờ hết hai năm.

Y không nỡ nhìn hắn đau khổ.

Y nhìn thật sâu vào ảnh đế Đàm đang lao tới, trước mắt tối sầm mất đi ý thức.