Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 45: 45: Cháu Của Cô

11:48 sáng – 01/06/2024


Nhìn cảnh Lệ Thảo Chi bị người ta ức hiếp mà cô muốn ứa máu, không thể chịu được nữa nên cô đi vào một góc khuất nói chuyện với anh.
“Anh nhìn xem kìa, sau công ty của anh lại để một lũ sâu bọ ức hiếp một cô gái hiền lành xinh đẹp vậy”
“Tôi cũng đã nói với cô chỉ có những kẻ mạnh và quyền lực mới được tôn trọng.”
“Nhưng nhìn cảnh này tôi lại chịu không nỗi”
“Chịu không nỗi thì cô có thể làm gì được”
“Đợi sau khi kế hoạch thành công thì người mà tôi xử lí đầu tiên sẽ là cái cô gái chanh chua kia”
Nói chuyện xong thì cô lại lao đầu vào quet dọn, đến giờ trưa thì Lệ Thảo Chi đi đến chổ của cô:
“Bà ơi”
“Có chuyện gì vậy”
“Đến giờ trưa rồi bà có thể cùng con đi ăn trưa được không ạh”
“Được con mời ăn trưa ta vui còn không hết nữa mà”

Sau đó hai người xuống khu vực ăn trưa của công nhân, nhận được phần cơm của mình.
“Bà biết không nhìn bà con lại nhớ đến bà ngoại đã mất của con”
Diệp Viên Hy thấy vậy thì cũng lên tiếng:
Bà chỉ là một bà lão sống một mình và kiếm ăn bằng nghề làm con nhân vệ sinh.

Khi gặp con thì ta có cảm giác rất thích và mến con đấy”
“Dạ”
“Hiện giờ con đang sống với ai vậy”
“Lúc trước con sống với chị của mình nhưng chị ấy cũng đã mất cách đây hai năm rồi ạh”
Nói đến đây thì đôi mắt của Lệ Thảo Chi lại ánh lên sự buồn bã.
“Hay là bây giờ ta nhận con là cháu của mình được không.

Ta vốn là một bà lão quanh năm sống một mình cô đơn nên rất buồn vì vậy ta rất muốn có một đứa cháp gái như con đấy”
Bà nói thật sau”
“Ta chỉ sợ con kinh thường bà lão này nghèo hèn không xứng đáng được con gọi là bà đâu”
“Dạ không có đâu, được nhưu vậy con vui còn không hết”
Hàn Chiêu Dạ ở một bên nhìn chảnh này mà mặt anh chảy đầy hắc tuyến:
“Cô lớn hơn người ta chỉ có mấy tuổi thôi mà lại dám nhận người ta là cháu”
Nghe anh nói thì cô chỉ lờm anh một cái vì bây giờ đang ở nhà ăn nên cô không tiện nói chuyện với anh.
Chỉ gần một tuần làm công nhân vệ sinh thôi mà cô đã nắm bắt được chính xác được tình hình ở công ty.


Mấy ngày này cô cũng đã thành lập danh sách những người cần bị đuổi việc.
Vì có những thành phần này ở trong cô ty thì bao giờ công ty mới phát triển được.
Ban ngày thì cô đi quét dọn còn ban đêm thì về luyện tập võ nghệ rồi giúp anh giải quyết một số công việc quan trọng ở tổ chức.
Hôm nay là ngày đầu tuần đi làm việc, mai mắn là người bình thường làm công việc quét dọn cho phòng làm việc của Hàn Vân Nam bị bệnh mà trùng hợp cô và bà ấy khá thân với nhau nên bà ấy nhờ cô làm giúp.
“Trời ơi thời tới thời tới rồi.”
Vốn dĩ cô còn tìm cách lẻn vào phòng của Hàn Vân Nam nhưng không cần nữa rồi.

Thế là cô xem thời gian của người lao công kia nhắn cô rồi sau đó cô đi lấy dụng cụ rồi lên thẳng phòng tổng giám đốc.
Trong công ty có hai thang máy một là dành cho những người có địa vị cao còn một là dành cho nhân viên mà bây giờ cô lại nằm trong top thứ hai nên cô đi thang máy thường.
Đứng trước cửa phòng giám đốc cô vui mừng đưa tay lên gõ cửa:
Cốc cốc”
“Vào đi”
Cánh cửa vừa mở ra thì cô đã thấy Hàn Vân Nam với một vẽ đẹp của cáo già à lộn rồi là yêu mị đang ngồi trên bàn làm việc còn bộ phía dưới bàn tiếp khác h kia thì có một cô gái đang ngồi.
Phải nói nhìn Hàn Vân Nam đang làm việc cũng rất đẹp trai a, tuy cô biết anh ta không tốt lành gì nhưng cô cũng chỉ nhìn vào hiện thực mà đánh giá thôi.
Còn cô gái đang ngồi trên sofa kia cũng thuộc loại đẹp nghiên nước nghiên thành.


Nhưng cách ăn mặc thì có hơi hở hở nhỉ.
Bổng nhiên bây giờ Diệp Viên Hy mới nhận ra một đều là từ khi đi theo Hàn Chiêu Dạ thì những người cô tiếp xúc đều có vẽ ngoài lạnh lùng nè, yêu mị nè, đẹp trai xinh gái và vô cùng bí hiểm nữa.
“Bà là ai”
Nghe Hàn Vân Nam hỏi thì cô cũng nhanh chống trả lời:
“Tôi là nhân viên vệ sinh”
“Bình thường tôi nhớ người làm vệ sinh đâu phải là bà đâu”
“Người làm vệ sinh hằng ngày ở đây đã bị bệnh nên nhờ tôi làm giúp hôm nay”
Thấy anh ta không còn nói nữa thì cô bắt đầu cầm chổi và mo hốt rác vào để bắt đầu làm vệ sinh nhưng trong đầu cô lại thầm nghĩ:
Hai con người này cứ ở đây mãi thì làm sau mà mình làm ăn gì được trời”.