Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 67: C67: Chương 67

5:14 sáng – 28/05/2024

Ngâm mình dưới nước trong tiết trời lạnh lẽo quá lâu, không ngoài dự đoán, ngày thứ hai sau khi kết án, Thi Đại chậm chạp tỉnh dậy, cảm giác trong đầu mình có vô số người tí hon đang đánh nhau.

Mắt nàng trống rỗng nhìn đỉnh giường suốt một lúc mới muộn màng nhận ra, mình đang sốt.

Bơi mùa đông hại người quá mà.

À đúng rồi, sau khi nàng ra khỏi mặt nước còn đuổi theo Ngu Tri Họa khắp mấy ngọn núi, có thể sánh ngang với ba môn phối hợp marathon.

Khi biết Thi Đại bị cảm, cả nhà đều đến thăm, may mà phòng ngủ rộng rãi, không đến mức chen chúc.

“Cũng may không nóng quá.”

Đặt tay lên trán con gái, Mạnh Kha thử thêm lần nữa:

“Trừ sốt ra, con còn thấy chỗ nào khó chịu nữa?”

Thi Đại ngồi trên giường, thẳng người lắc đầu:

“Không sao ạ, con vẫn khỏe. Mọi người đừng lo.”

Nếu là nàng của ngày trước, đây chỉ là cảm vặt, uống hai cử thuốc ngủ một giấc, hôm sau vẫn tràn trề sức sống.

Bị nhiều người vây quanh thế này, Thi Đại bỗng thấy ngại ngùng.

“Bệnh nhẹ không để ý, sau này sẽ thành bệnh nặng.”

Thi Kính Thừa nói:

“Hôm nay trời lạnh, con ở trong phòng nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng lo những chuyện khác.”

Ông vừa nói, vừa nhấc tay duỗi ngón trỏ, phác họa gì đó trên không.

Thi Đại nhận ra, đây là hình dạng của một lá bùa.

Thi Kính Thừa luyện đao, nhưng cũng có nghiên cứu về phù pháp và pháp trận.

Nhân vật đứng ở hàng ngũ chiến lực đỉnh cao như ông, dẫu không dùng giấy vẽ bùa cùng chu sa, vẫn có thể điều khiển linh khí, sử dụng phù thuật giữa hư không.

Thi Đại cảm thấy đả kích.

Vài đốm sáng mơ hồ hiện hình, thoáng chốc tan biến mất dạng.

Đầu óc mơ màng của Thi Đại lập tức tỉnh táo, luồng nhiệt khó chịu quanh người cũng giảm bớt rất nhiều.

Đây là thanh thân phù.

“Đa tạ cha nương.”

Thi Đại xoa gò má hơi nóng, mỉm cười:

“Giang công tử thì sao? Vẫn ổn chứ?”

Sau khi rơi xuống nước, Giang Bạch Nghiễn và nàng luôn ở cùng nhau.

Giang Bạch Nghiễn ít nói, đứng ở cuối giường, vẫn khoác bạch y như cũ, cao ráo thẳng thớm, như một hình bóng xinh đẹp.

Chàng nghe thấy gật đầu:

“Không có gì khó chịu cả, đa tạ Thi tiểu thư.”

Có lẽ giao nhân không sợ lạnh.

Thi Đại ngẫm nghĩ, nàng cũng chưa từng thấy con cá nào bơi trong nước mùa đông mà bị cảm hết.

“Được rồi.”

Thẩm Lưu Sương bưng chén thuốc, nhướng mày nói:

“Uống thuốc thôi.”

Thi Vân Thanh đứng cạnh nàng ta chẳng nói tiếng nào, tròng mắt khẽ đảo.

Quả nhiên giống hệt tưởng tượng, nghe thấy hai chữ “uống thuốc”, sắc mặt tỷ tỷ cậu cứng đờ, khóe môi run rẩy, nụ cười tắt hẳn.

Mạnh Kha cũng thấy biểu cảm của Thi Đại, nhẫn nhịn không cong môi, dịu dàng dỗ dành:

“Ngoan, thuốc này không đắng lắm đâu.”

Thi Kính Thừa cũng cười:

“Biết con không thích uống thuốc, Vân Thanh, Lưu Sương và Bạch Nghiễn cố ý đến Phương Vị Trai, chọn cho con rất nhiều bánh trái.”

Cậu không cố ý đâu, tiện tay thôi.

Thi Vân Thanh ôm chặt hộp đồ ăn trong lòng, muốn phản bác theo thói quen, lời đến bên môi lại nuốt xuống, lặng lẽ mở nắp hộp.

Các loại điểm tâm đa dạng vẫn còn nóng hổi, mở nắp gỗ, khói trắng toát ra.

Thơm quá, là bánh ngọt.

Thi Đại cúi đầu, trông thấy cả một hộp đủ màu sắc.

“Bánh hoa quế là Lưu Sương tỷ chọn phải không?”

Thi Đại híp mắt:

“Vân Thanh…”

Thẩm Lưu Sương hiểu rõ sở thích của nàng, biết nàng thích vị hoa quế.

Tỉ mỉ đánh giá các loại bánh trong hộp một lượt, Thi Đại thử suy đoán bằng đầu óc chẳng mấy nhanh nhẹn sau cơn sốt của mình:

“Vân Thanh chọn mấy món này?”

Nàng chỉ mấy loại điểm tâm vô cùng xinh xắn, được nặn thành hình dáng động vật.

“Đoán đúng rồi.”

Thẩm Lưu Sương không hề nương tình vạch trần đệ đệ:

“Lúc đến Phương Vị Trai, Vân Thanh chỉ ước gì nhét hết cho muội tất cả điểm tâm. Nghe nói muội ăn không hết, đệ ấy mới bất đắc dĩ từ bỏ bánh mè đen hình thú thực thiết, đau lòng lâu ơi là lâu.”

Thi Đại kéo dài âm cuối:

“Ồ…?”

Mạnh Kha nhanh chóng tiếp lời:

“Cuối cùng thằng bé tự ăn hết.”

Thi Kính Thừa khẽ mỉm cười:

“Dù gì cũng là thú thực thiết mà.”

Đâu có đứa trẻ nào từ chối được.

Thú thực thiết mà Đại Chiêu gọi, chính là gấu trúc.

Thi Đại rất thấu hiểu:

“Con hiểu mà.”

Người lớn và trẻ nhỏ đều không thể từ chối!

Bị ánh mắt mọi người nhìn chăm chú, vành tai Thi Vân Thanh ửng đỏ, mài răng:

“Không phải đâu…tỷ mau ăn đi.”

Thi Đại nhìn hộp đồ ăn:

“Bánh ngọc lộ còn lại, là Giang công tử chọn?”

Bánh ngọc lộ là điểm tâm đặc sản của Đại Chiêu, bánh phô mai xốp.

Bánh bơ được xếp thành từng lớp, như hình dáng cánh hoa, hòa quyện cùng phô mai, cắn vào xốp ngọt mềm mịn, mùi vị rất ngon.

Nàng nói xong ngước mắt, đuôi mắt khẽ cong.

Mạnh Kha là người nhanh nhẹn, quyết định muốn Giang Bạch Nghiễn hòa nhập vào không khí gia đình, bất kể làm việc gì, cũng sẽ rủ chàng theo.

Hẳn là chuyện chọn điểm tâm cho Thi Đại đang bệnh cũng vậy.

Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi:

“Ừm.”

“Mấy món này để ăn sau.”


Mạnh Kha nhéo má nàng:

“Nếu ăn điểm tâm trước, chờ con uống thuốc…”

Thi Đại lập tức rùng mình, nhớ lại mỗi lần mình ăn quýt sau khi uống sữa, chua đến mức ê răng.

Thẩm Lưu Sương cong môi, lấy muỗi múc thuốc:

“Có sức không? Ta đút muội nhé?”

Thi Đại lắc đầu, nhận chén sứ từ tay nàng ta:

“Không cần, để muội uống một hơi cho hết.”

Đau dài chẳng bằng đau ngắn, so với giày vò từng muỗng chậm chạp, chi bằng dứt khoát một lần, nếu không sẽ sức cùng lực kiệt mất thôi.

Nàng chẳng chút do dự, quyết tâm liều mạng.

Nước thuốc chảy hết vào miệng, đầu óc Thi Đại cũng như nổi bọt, khó khăn lắm mới uống hết, đã được Thẩm Lưu Sương nhanh chóng nhét cho miếng bánh.

Mạnh Kha cẩn thận:

“Cảm thấy thế nào?”

Thi Đại cau mày không nói nên lời, cúi đầu giơ ngón cái.

Thẩm Lưu Sương lại lấy thêm bánh xốp cho nàng.

“Nói ra thì.”

Dịu lại một lúc, Thi Đại hoàn hồn, ngước đôi mắt ngập nước:

“Vụ án họa trung tiên sao rồi ạ? Phán Vệ Tiêu thế nào?”

“Thuận lợi kết án.”

Thẩm Lưu Sương đáp:

“Ngu Tri Họa thẳng thắn nhận tội, Vệ Tiêu cũng đã khai. Dù hắn ta muốn chối bỏ thế nào, Ngu Tri Họa ở khách điếm chứng minh không có mặt tại hiện trường, Cẩm Nương chắc chắn do hắn ta giết. Dính đến mạng người, Vệ Tiêu chỉ có kết cục xử trảm.”

Người này thực sự chẳng phải thứ tốt lành gì, lúc bị thẩm vấn khóc lóc thảm thiết, ý đồ đẩy tội lên người Ngu Tri Họa.

Liễu Như Thường ở hiện trường, nghe vậy lập tức cười lạnh:

“Thế ư? Ta chỉ giết một con mèo? Tri Họa giúp ta với? Đừng nói cho người khác biết? Mấy câu này là ai nói ấy nhỉ? Lẽ nào là con chó nhà ngươi nuôi?”

Biết họ thật sự đã xem qua ký ức của Ngu Tri Họa, bấy giờ sắc mặt Vệ Tiêu tái nhợt, lúng túng không nói nổi câu nào.

“Tóm lại, so với Ngu Tri Họa, hắn ta bại lộ mất hết thể diện.”

Thẩm Lưu Sương nhún vai:

“Trấn Ách Ti mặc kệ vết thương của hắn ta, đẩy thẳng vào đại lao, chờ ngày xử trảm.”

Một người một yêu này sát hại mấy mạng người, theo Thẩm Lưu Sương thấy chẳng đáng đồng tình.

Mạnh Kha nắm bắt thời cơ:

“Nếu sau này Đại Đại gặp người mình thích, nhất định phải thật sáng mắt, nhìn xem hắn là loại người gì. Nếu không ổn, chúng ta cứ vứt đi.”

Thi Kính Thừa cười đến dịu dàng:

“Để chúng ta dạy dỗ hắn một trận…mời hắn uống ly trà, nói chuyện đàng hoàng cũng được.”

Thẩm Lưu Sương không lên tiếng, vô cảm nhếch môi.

Thi Đại dở khóc dở cười:

“Bát tự còn chưa xem, sao lại nói chuyện này rồi ạ?”

Đầu óc Thi Đại nhanh chóng xoay chuyển, nhẹ nhàng đổi chủ đề:

“So với chuyện đó, chi bằng nói về học đường của Vân Thanh. Thư viện có nhiều bạn nhỏ như vậy, Vân Thanh phải học cách kết bạn, đừng suốt ngày buồn bực.”

Thi Vân Thanh: “?”

Thi Vân Thanh nhìn chằm chằm tỷ tỷ cậu.

Tỷ bệnh nhưng miệng chẳng bệnh chút nào, nó còn biết cách chuyển dời mối họa, đáng sợ quá thay.

“Ta đã hỏi phu tử.”

Nhắc đến chuyện này, Mạnh Kha mỉm cười:

“Vân Thanh rất được đám nhỏ yêu thích.”

Thi Kính Thừa bắt chước giọng điệu phu tử, vuốt chòm râu dài vốn không tồn tại:

“Vân Thanh ư? Rất tốt, tốt lắm. Mấy đứa nhỏ đều nói trò ấy xinh đẹp, lại tốt tính, bình dị dễ gần, vừa gặp mặt đã chia đồ ăn cho mấy đứa nó.”

Là đầu sỏ nhét đồ ăn vặt vào rương sách của Thi Vân Thanh, Thi Đại cong môi mỉm cười, nhìn đứa nhỏ mặt mày đỏ bừng trước mặt:

“Ôi…”

Thi Vân Thanh vừa sốt ruột lại xấu hổ, ánh mắt lấp lóe, phùng má.

Bỏ đi, hôm nay nàng bệnh, không gọi nàng là nữ nhân xấu xa.

Thi Đại bị sốt uống thuốc, trò chuyện với người nhà một lúc, không lâu sau cơn buồn ngủ kéo tới.

Sốt cao thích ngủ là hiện tượng bình thường. Nhóm người Mạnh Kha không tiện quấy rầy, rời khỏi phòng nàng, để lại hai thị nữ yên tĩnh đợi ngoài cửa.

Đầu óc như nhét đầy bột nhão, mí mắt không ngừng đánh nhau. Thi Đại không nghĩ nhiều mơ màng thiếp đi, lúc tỉnh dậy, phát hiện ngoài cửa sổ đã tối mịt.

Mùa đông trời tối rất sớm, nàng không rõ thời gian cụ thể, nhìn quanh phòng, chẳng thấy hai thị nữ đâu cả.

Hai người cùng lúc rời khỏi, chắc đi dùng bữa tối.

Cho nên lúc này…hẳn vào khoảng giờ dậu.

“Thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Một cục lông xù trắng nhào lên giường, khẽ lắc đuôi:

“Ngươi đã ngủ hai canh giờ rồi đấy.”

Trong phòng không đốt nến, nương theo ánh trăng, đôi mắt hồ ly của A Ly như bảo thạch.

Nàng vẫn còn choáng váng, cả người nóng rực.

Thi Đại xoa đầu, mỉm cười với nó:

“Cũng ổn, không có gì nghiêm trọng, đừng lo.”

Tối qua vừa về nhà, nàng đã thấy mệt mỏi rã rời tắm rửa lên giường, thuận tiện kể lại đầu đuôi vụ án cho A Ly nghe.

Có điều so với vụ án, dường như nó càng hứng thú với Giang Bạch Nghiễn hơn, thường nhấn mạnh dò hỏi vài việc liên quan đến chàng.

“May mà dưới nước không xảy ra chuyện gì lớn.”

Lấy móng vuốt sờ trán Thi Đại, A Ly thở dài:

“Giang Bạch Nghiễn có thể cứu ngươi, cũng là…”

Nó bỗng khựng lại một thoáng, nhớ đến gì đó:

“Không đúng, hai người bị huyết cổ trói buộc mà.”

Một khi Thi Đại mất mạng, Giang Bạch Nghiễn không lấy được máu của nàng, cũng sẽ xong đời.

Đây là nguyên nhân lớn mà nguyên chủ đồng ý ký kết huyết cổ với chàng, làm việc cho Trấn Ách Ti nguy hiểm muôn phần, nếu được Giang Bạch Nghiễn bảo vệ, lúc nàng bắt yêu có thể yên tâm hơn nhiều.

Bảo tiêu kiêm tay đấm có sẵn, không dùng cũng uổng.

Dù gì Giang Bạch Nghiễn cũng rất mạnh.

Thi Đại thoáng mờ mịt, nhỏ tiếng đáp.

Có lẽ sốt cao khiến tư duy hỗn loạn, nghe A Ly nói xong câu đó, nàng không khỏi nghĩ:

Nếu không có huyết cổ, liệu Giang Bạch Nghiễn có đến cứu nàng ngay lập tức hay không?

…Sẽ thôi nhỉ.

Dù sao họ cũng có tình cảm chiến hữu sống chết có nhau mà. Nếu Giang Bạch Nghiễn gặp nạn, Thi Đại chắc chắn sẽ cứu chàng chẳng chút do dự.


Còn Giang Bạch Nghiễn, lòng chàng nghĩ thế nào…

“Có huyết cổ là chuyện tốt.”

A Ly lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của nàng:

“Giờ ngươi và Giang Bạch Nghiễn chung đội, hắn không thể bỏ mặc ngươi không lo.”

Trong lời kể của Thi Đại, nó không nhìn ra Giang Bạch Nghiễn có sát tâm với nàng.

Thậm chí người kia còn che giấu u ám nơi đáy lòng một cách triệt để, trước mặt Thi Đại luôn nho nhã lễ độ, phong độ dịu dàng của chính nhân quân tử.

A Ly cảm thấy lạ lùng quá đỗi.

Màn đêm tối mịt, Thi Đại lười biếng nhấc tay, đốt ngọn nến nhỏ ở đầu giường.

Ánh nến mờ ảo, soi tỏ khắp phòng.

Nàng vuốt đầu hồ ly nhỏ:

“Họa diệt thế mà ngươi nói, đã có manh mối chưa?”

Đây là chuyện quan trọng, Thi Đại chưa bao giờ quên.

“Xem thời gian, cũng sắp có đầu mối rồi.”

A Ly nghiêm túc:

“Chờ ngươi khỏi bệnh, đến hỏi Thi Kính Thừa xem. Mấy ngày nay, hẳn yêu tà đang tăng dần.”

Đây là ấn tượng ít ỏi của nó liên quan đến họa diệt thế.

Tai ương bắt đầu, Đại Chiêu xuất hiện vô vàn yêu ma quỷ quái, chẳng ai đoán được nguồn gốc.

Ký ức tiếp theo, chính là cảnh tượng Giang Bạch Nghiễn cầm kiếm Đoạn Thủy, toàn thân đầy sát khí.

Nhưng dẫu Giang Bạch Nghiễn giỏi giang đến mấy, cuối cùng cũng chỉ là thiếu niên, sao lại gây ra họa lớn như vậy được?

A Ly nghĩ mãi không có kết quả, khẽ than:

“Nếu quan hệ với Giang Bạch Nghiễn không tệ, ngươi có thể qua lại với hắn nhiều hơn, tạo quan hệ tốt. Sau này giải quyết họa diệt thế, có thể mượn sức của hắn.”

Điều quan trọng nhất là, bất kỳ lúc nào cũng phải chú ý hành động của Giang Bạch Nghiễn, thăm dò manh mối từ chàng.

Một câu nói vòng vo thế này, A Ly thấy chỉ số cảm xúc của mình rõ là cao.

Tất nhiên Thi Đại chỉ hiểu ý nghĩa bề ngoài, đảm bảo nói:

“Được!”

A Ly thương tiếc xoa mu bàn tay nóng rực của nàng.

Cùng lúc này, nghe thấy tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.

Sau tiếng vang khẽ, là giọng nói thiếu niên mà nó hết sức quen thuộc:

“Thi tiểu thư.”

Giang Bạch Nghiễn? Chàng đến đây làm gì?

Cả người hồ ly trắng run nhẹ, đột ngột quay đầu.

Cửa phòng không khóa, Thi Đại ngồi dậy:

“Mời vào.”

Cửa gỗ bị đẩy ra, Giang Bạch Nghiễn khoác ánh trăng bước vào.

Ánh nến trong phòng là sắc vàng cam, soi rọi gương mặt chàng, tựa đá lạnh tỏa sáng.

Bị bệnh có người đến thăm là chuyện tốt, Thi Đại tươi cười vẫy tay với chàng:

“Giang công tử.”

Vẫy xong mới chợt nhận ra gì đó, đầu ngón tay vội vã gõ đầu mình.

Chết rồi!

Trước khi gặp người ta, nàng lại quên chải tóc.

Trước đó lăn qua lăn lại trên giường chẳng kiêng nể gì, Thi Đại tưởng tượng đỉnh đầu mình, chắc như tổ quạ mất thôi.

Giang Bạch Nghiễn đứng bên cửa, nhìn nàng mở to hai mắt với vẻ buồn cười.

Vì sốt mà gò má Thi Đại ửng hồng, đáy mắt hiếm khi đượm vẻ lười nhác, như chưa tỉnh ngủ.

Tóc đen xõa tung nơi đầu vai, như thác nước đổ, bị nàng vuốt lung tung, lại không an phận vểnh lên.

Chừng như ngại ngùng, vệt đỏ nơi đáy mắt nàng càng đậm, tựa sắc hoa đào đầu xuân.

“Huynh vào đây ngồi đi.”

Vùng vẫy không có kết quả, Thi Đại cam chịu túm tóc.

Giang Bạch Nghiễn khép cửa lại:

“Ta thấy trong phòng Thi tiểu thư sáng đèn nên đến thăm.”

A Ly: “?”

Vừa mới thắp nến đã gõ cửa, chẳng lẽ tiểu tử này đứng canh suốt bên ngoài?

“Trùng hợp vậy.”

Thi Đại mừng rỡ:

“Ta vừa tỉnh dậy không lâu.”

A Ly: “…”

Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi:

“Ừm, bệnh của Thi tiểu thư sao rồi?”

“Đỡ hơn buổi trưa nhiều lắm, chỉ hơi nóng thôi.”

Thi Đại sờ thử trán mình, vẫn nóng:

“Ta có lây bệnh cho huynh không?”

Giang Bạch Nghiễn:

“Không đâu.”

Chàng nói xong rũ mắt, chuyển động cổ tay phải, lấy một vật ra khỏi tay áo:

“Lần này đến thăm, là muốn tặng quà cho Thi tiểu thư.”

Thi Đại:

“Tặng cho ta?”

Giang Bạch Nghiễn tiến lên vài bước đến gần giường nàng, xòe tay ra.

Một viên đá tròn, tương tự hổ phách, màu sắc sáng trong, có vệt lam nhạt mỏng manh như hơi nước.

Vài vệt màu lam, như vẽ rồng điểm mắt, nhẹ nhàng bay bổng.

Thi Đại khen ngợi từ tận đáy lòng:

“Đẹp quá.”

Giang Bạch Nghiễn:

“Thi tiểu thư thử cầm nó xem.”

Thi Đại cảm thấy mới lạ, nhận lấy hổ phách từ tay chàng.

Đầu ngón tay sơ ý chạm vào làn da Giang Bạch Nghiễn, nàng không nhận ra, sống lưng đối phương thoáng cứng đờ.


Là cảm giác mát lạnh.

Cầm bạch hổ trong lòng bàn tay, Thi Đại không giấu nổi ngạc nhiên.

Mát lạnh tựa tuyết, không phải rét mướt thấu xương làm người ta khó chịu, là vẻ dịu mát như được tắm mình trong gió xuân.

Cơ thể nóng rực như lửa đốt, chạm vào viên hổ phách này, chẳng khác nào mưa rào tưới mát tâm can.

“Ta tình cờ có được vật này.”

Giang Bạch Nghiễn:

“Cơ thể cô khó chịu, dùng nó có thể giảm bớt cơn nóng.”

“Thoải mái thật đó.”

Thi Đại tò mò:

“Đây là gì thế?”

Giang Bạch Nghiễn lặng thinh một lúc, thản nhiên mỉm cười:

“Không rõ, hẳn là hổ phách ở núi tuyết nơi cực bắc, thấm nhuần hơi lạnh, mát hơn ngọc thạch bình thường.”

A Ly: “?”

Ơ kìa, sao nó chưa từng nghe, hổ phách trong núi tuyết lại lạnh đến mức đó nhỉ?

Vả lại…ánh mắt lướt qua sắc lam nhạt trong hổ phách, nó vô cớ thấy quen mắt.

Từ từ, không phải chứ.

Sống lưng như bị điện giật, da đầu A Ly tê dại, trợn trừng sắp lồi cả mắt ra.

Màu sắc này, hiệu quả này, lam nhạt, mát lạnh quanh năm, kia kia kia chẳng phải là vảy của giao nhân đấy ư?!

Trong tay Thi Đại, quả thật là hổ phách.

Cái đuôi đột nhiên run lên, hồ ly trắng rùng mình.

Giang Bạch Nghiễn…dung hòa lớp vảy ở hình thái giao nhân của mình vào hổ phách, tặng cho Thi Đại, giúp nàng giải nhiệt?!

Tâm trạng A Ly hết sức phức tạp.

A Ly sốc nặng.

Khoét vài miếng vảy cá chẳng khác nào khoét thịt chảy máu, vậy mà chàng lại nói nhẹ bẫng, tùy ý tìm lý do che giấu cho qua.

Không hổ là Giang Bạch Nghiễn, hết sức bất thường.

Nó có nên nói chuyện này cho Thi Đại biết không?

“Chắc là vật này hiếm lắm hả?”

Thi Đại chọt vào lớp màu lam trên hổ phách:

“Tặng ta uổng lắm, chờ ta khỏi bệnh sẽ trả cho huynh.”

A Ly: Không, hắn còn nguyên cái đuôi kia kìa, vảy nhiều vô kể!

“Vật này không có tác dụng gì với ta.”

Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:

“Giao nhân hiếm khi cảm lạnh.”

Chàng cười khẽ, dùng giọng điệu nửa đùa giỡn:

“Ngược lại là Thi tiểu thư, nó có lai lịch bất minh, cô cứ nhận lấy như vậy, không sợ ta có ý đồ xấu xa, động tay động chân với nó ư?”

A Ly: Ngươi cũng tự biết mình ghê nhỉ.

Đại Chiêu có vu thuật lưu truyền đã lâu, tên “yếm thắng thuật”.

Yếm thắng thuật dùng ngoại vật làm vật dẫn, có thể nguyền rủa người khác, ví dụ như đâm tiểu nhân, giấu vật phá hoại phong thủy trong phòng, nhỏ vài giọt máu tươi vào trang sức hay mang theo bên người…

Không thể nhận đồ chẳng rõ nguồn gốc, đây là thường thức mà ai cũng biết.

Nếu là nguyên chủ vô cùng kiêng kỵ Giang Bạch Nghiễn, chắc chắn sẽ từ chối không chút do dự.

“Hả?”

Thi Đại hỏi:

“Ý đồ xấu xa? Huynh có ý đồ xấu gì với ta? Cũng đâu thể độc chết ta nhỉ?”

Nàng khựng lại, dùng giọng điệu tùy ý:

“Chúng ta còn có huyết cổ mà.”

Huyết cổ.

Hai chữ này đảo quanh đầu lưỡi một vòng, rơi xuống đáy lòng.

Ánh mắt Giang Bạch Nghiễn đen nhánh, nhìn nàng chăm chú một thoáng:

“Nếu ngày nào đó giải huyết cổ, Thi tiểu thư sẽ thế nào?”

Chàng biết Thi Đại không sợ mình.

Dẫu đã thấy sát ý khi chàng vung kiếm, biết sở thích đau đớn bệnh hoạn của chàng, Thi Đại vẫn chẳng sợ chàng chút nào.

Giang Bạch Nghiễn không hề chán ghét thái độ đó.

Do nhắc đến huyết cổ, khiến chàng không khỏi hoang mang, rốt cuộc Thi Đại thản nhiên chấp nhận chính bản thân chàng, hay theo lẽ đương nhiên vì được huyết cổ bảo vệ.

Chờ ngày giải huyết cổ, chàng và nàng sẽ chặt đứt mối ràng buộc, liệu Thi Đại có kiêng kỵ, chán ghét chàng, sợ hãi chàng ngày nào đó nổi điên sẽ giết chết nàng như đã từng không?

“Sau khi giải cổ hả?”

Thi Đại gãi đầu:

“Nếu huynh muốn…ta sẽ mời huynh một bữa hoành tráng để chúc mừng nha, kéo thêm một tấm biểu ngữ nữa, viết vài chữ lớn Chúc mừng Giang Bạch Nghiễn thoát khỏi huyết cổ?”

Giang Bạch Nghiễn: “…”

Nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, chàng bất thình lình nghẹn lời:

“Không cần.”

Thi Đại rất thích biểu cảm này của chàng, nhìn kỹ một lúc, bật cười thành tiếng:

“Đây là quà huynh tặng ta kia mà, nếu cứ nghi ngờ cái này cái nọ, chẳng phải ta là kẻ xấu không biết điều ư.”

Thi Đại nghiêm túc nói:

“Huynh cố ý đến tặng quà, là quan tâm ta. Ta biết mà, cám ơn huynh nha.”

Giang Bạch Nghiễn mím môi.

Cảm giác bực bội vừa dâng lên trong lòng ngay lập tức tan biến, thay vào đó là một loại xao động khác hẳn, mịt mờ hơn thế.

Như dùng sức gãi vào lồng ngực, khiến chàng lại thêm một lần không nói được đáp án.

“Đúng rồi! Còn lúc trong tranh bổn mệnh nữa.”

Mắt hạnh Thi Đại khẽ chớp, ngước mặt nhìn chàng:

“Cũng may huynh đã cứu ta một mạng. Lúc ấy rơi xuống nước, ta sợ lắm đó.”

Khi đuổi bắt họa trung tiên, Thi Đại vẫn luôn giữ sĩ khí, từ đầu đến cuối không lộ vẻ sợ hãi.

Kết thúc vụ án về nhà, đối diện với Giang Bạch Nghiễn, nàng mới có thể nói ra lời trong lòng.

“Ta không biết bơi, sợ nước cực kỳ luôn.”

Nhớ đến cảnh tượng rớt xuống nước, Thi Đại xoa lồng ngực:

“Bên trong còn nhiều quái vật như vậy, chúng muốn ăn ta đấy.”

Nàng khẽ cau mày khi nói câu này, dường như hãy còn hoảng sợ, lộ vẻ hoảng hốt hiếm thấy.

So với sự bình tĩnh gắng gượng, nàng thế này càng sinh động chân thực hơn, giữa hàng mày toát lên thần thái như vừa thoát ra khỏi bức tranh, sức sống mãnh liệt ập đến trước mặt.

Thế nên Giang Bạch Nghiễn nghĩ, hóa ra nàng cũng biết sợ.

Chàng ngồi xuống ghế gỗ cạnh giường:

“Thi tiểu thư sợ nước?”

“Vì ta là vịt cạn mà.”

Thi Đại không thấy xấu hổ, thoải mái thừa nhận:

“Giao nhân các huynh từ khi sinh ra, đều biết bơi rồi hả?”

Giang Bạch Nghiễn nhướng mày:

“Chẳng lẽ Thi tiểu thư từng gặp con cá nào chết đuối?”

Thi Đại giãn mày, bật cười.

“Cá có đuôi kia mà.”

Nàng lên tiếng:

“Sau khi vào nước, ta còn tưởng huynh sẽ biến thành hình dáng giao nhân. Chẳng phải tiểu thuyết hay viết thế ư? Giao nhân xuống nước, lập tức hóa đuôi.”

Kết quả không nhìn thấy gì cả.


Quen biết Giang Bạch Nghiễn lâu như thế, mà nàng chưa từng thấy lần nào.

Thi Đại đang sốt, nghĩ ngợi lung tung, vì Giang Bạch Nghiễn không muốn người ngoài nhìn thấy? Đây là chuyện riêng tư của giao nhân? Chàng từng nói đuôi mình màu lam, chắc là xinh đẹp lắm thay.

Đáng tiếc không thấy được.

Nàng tự mình suy nghĩ, thất thần trong một thoáng ngắn ngủi, chẳng kịp đề phòng, đã nghe Giang Bạch Nghiễn “ừm” một tiếng.

Thi Đại nhìn qua, đối diện với cặp mắt hoa đào của chàng.

“Thi tiểu thư.”

Giang Bạch Nghiễn không rời mắt, mỉm cười rất khẽ:

“Muốn xem?”

Thi Đại ngẩn ngơ:

“Gì cơ?”

Thi Đại giật mình, vội vàng lấp liếm cho mình:

“Không có không có, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

Dù thực sự có suy nghĩ đó, nhưng bị chàng nói thẳng trước mặt như vậy, Thi Đại vẫn thấy chột dạ như phường trộm cướp.

“Ta hiếm khi hóa thành hình giao nhân, không quen thôi.”

Giang Bạch Nghiễn nói:

“Nếu Thi tiểu thư bằng lòng, ta có thể hóa hình.”

Thi Đại: “…”

Đầu óc nóng hổi lại bắt đầu nổi bong bóng.

Chàng nói nàng bằng lòng, nghĩa là gì?

Loại chuyện này chẳng phải nên do chính bản thân Giang Bạch Nghiễn có muốn hay không ư?

Biểu cảm của Giang Bạch Nghiễn vô cùng nghiêm túc.

Giống như bình thường, mày mắt lạnh nhạt, mang theo ý cười nhẹ nhàng.

Thi Đại lại cảm giác xương cụt tê dại âm ỷ.

Nàng như cắn trúng miếng mồi đang đung đưa rũ xuống, lòng dạ nhảy nhót, khẽ hỏi:

“Có được không?”

Giang Bạch Nghiễn không nhanh không chậm đáp:

“Ừm.”

Hai người này người tới kẻ đi, chỉ mỗi A Ly bên cạnh Thi Đại là trợn to mắt.

Giang Bạch Nghiễn thế thế thế này là muốn làm gì?

Chim công xòe đuôi…à không, giao nhân lòi đuôi?

Nó chỉ là hồ ly yếu đuối mong manh, sau khi tận mắt thấy hết quá trình, liệu có bị Giang Bạch Nghiễn diệt khẩu không đây?

“Nhưng mà, nếu hóa hình giao nhân.”

Giang Bạch Nghiễn thoáng khựng lại, bớt chút ý cười.

Hiếm khi nào chàng lại chần chừ, đắn đo tìm từ như vậy:

“Thi tiểu thư phải tránh đi một lúc.”

Thi Đại sửng sốt, hỏi thẳng:

“Tại sao?”

Giang Bạch Nghiễn không đáp, nhẹ vén mép áo, để lộ một góc quần.

Thi Đại hiểu rồi.

Đuôi và chân là cấu tạo hoàn toàn khác nhau, Giang Bạch Nghiễn mặc quần, không chứa nổi cái đuôi kia.

Cũng tức là, chàng phải cởi thắt lưng.

Biên giới cấm kỵ mờ mịt như vậy, bị chàng dùng động tác khéo léo phù hợp tỏ rõ, chẳng cần ngôn ngữ, cũng đủ mập mờ.

Vành tai như bị bỏng lửa, đầu óc tỉnh táo hơn phân nửa, Thi Đại nhanh nhẹn xuống giường:

“Ta đi chải đầu.”

Gương chỉ cách giường vài bước, trước khi đi nàng không quên đem theo A Ly, ôm hồ ly trắng vào lòng.

Đứng trước gương, Thi Đại tiện tay chải vuốt mái tóc dài bồng bềnh hơi rối, cách một khoảng, vẫn nghe thấy tiếng y phục ma sát loạt xoạt.

Rất nhẹ nhàng, khi không ai nói chuyện, quá mức rõ ràng.

Đến độ động tác nàng vụng về, hơi thở hỗn loạn.

Tròng mắt A Ly dại ra.

Một lúc sau, trong phòng vang lên giọng nói Giang Bạch Nghiễn:

“Thi tiểu thư.”

Thấy nàng đứng yên không nhúc nhích, chàng mỉm cười:

“Xong rồi.”

Thi Đại quay đầu, Giang Bạch Nghiễn vẫn ngồi trên ghế gỗ cạnh giường, từ góc độ của nàng, chỉ có thể trông thấy nửa gương mặt trắng nõn của chàng và bạch y tỉ mỉ trên người.

Cả một vệt màu lam như sắc biển bên dưới.

Giang Bạch Nghiễn chống tay phải lên ghế, quay đầu nhìn nàng, là vẻ dẫu bận vẫn cứ ung dung, thoáng chút lười nhác.

Lòng tò mò áp đảo tất cả, Thi Đại cất bước về trước, ngồi ở mép giường.

Chẳng rõ có phải ảo giác hay chăng, màu da của Giang Bạch Nghiễn dường như trắng hơn đôi chút, như gốm sứ lạnh lẽo không mang hơi ấm.

Đôi mắt đen nhánh cũng vì thế mà càng lộ rõ sâu sắc, gần như chất lạnh vô cơ, vì đượm ý cười, điểm thêm chút dịu dàng mâu thuẫn.

Dưới bạch y, là một góc đuôi nhỏ trắng bạc.

Giang Bạch Nghiễn không lên tiếng, rũ mắt duỗi tay phải.

Đầu ngón tay với khớp xương rõ ràng khẽ cuộn lại, hơi dùng sức, chậm rãi vén góc áo.

Vải vóc cuốn lên, dần dần hiện ra nhiều sắc lam hơn, nhịp tim Thi Đại bất giác tăng tốc.

Quá đỗi xinh đẹp.

Đuôi cá mỏng nhẹ như lụa, bên trên phủ lớp vảy lấp lánh, dưới ánh nến toát ra sắc thái sáng nhẹ mềm mại tựa trân châu.

Hệt như một giấc mộng

Thi Đại rất thành thật nhéo má mình, xác nhận đây không phải mơ sau khi nóng sốt mơ màng.

Nhìn thấy động tác của nàng, Giang Bạch Nghiễn khẽ cười.

Thi Đại không biết, tộc giao nhân nào phải tạo vật mềm yếu vô hại, mà là hung thú danh xứng với thực, yêu quái sát ý dạt dào.

Sau khi hóa thành giao nhân, miệng chàng mọc răng bén nhọn, còn sắc bén hơn cả mũi dao, có thể cắn đứt cổ họng bất kỳ sinh vật nào.

Đuôi cá cũng là vũ khí, hất mạnh dưới nước, dễ dàng phá hủy thuyền bè.

Thiên tính của giao nhân là tàn nhẫn săn giết tất cả con mồi, chẳng mang lòng tiếc thương.

Lúc này, vì tầm mắt của nàng, cái đuôi trắng bạc cuộn lại thành một độ cong nho nhỏ.

Ánh mắt nào phải thực thể, ấy mà chàng cứ như bị chạm trúng.

Thi Đại thỉnh thoảng lại rũ mắt, mỉm cười khen ngợi:

“Nó đẹp thật đấy.”

Còn tuyệt hơn tưởng tượng của nàng, làm người ta chẳng nỡ rời mắt.

Ngoài tầm nhìn của nàng, hàng mi dài Giang Bạch Nghiễn run nhẹ.

Chàng bỗng cất lời:

“Thi tiểu thư.”

Thi Đại ngẩng đầu:

“Sao vậy?”

Trong phòng yên tĩnh, bên tai nàng vang tiếng y phục cọ xát rất khẽ.

Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn quá trắng, Thi Đại vừa nhìn qua, đã thấy đôi môi đậm sắc đỏ của chàng.

Hơi cong lên, màu sắc rực rỡ, lúc hé môi nói những lời chu đáo ôn hòa, giọng điệu nhẹ nhàng lại như dụ dỗ:

“Có thể sờ thử.”

Ngón tay cong nhẹ, vén y phục lên thêm vài phần, đuôi cá lộ ra hơn phân nửa trước mặt nàng.

“Chẳng phải Thi tiểu thư đang sốt ư?”

Giang Bạch Nghiễn nhìn vào mắt nàng, lặng lẽ mỉm cười:

“Nó còn mát hơn cả hổ phách.”

P/S: Đây có được coi là tự hiến thân không ạ? Tự dưng mời mọc người ta sờ sờ hà, màn sờ đuôi mọi người mong chờ sắp tới rồi đâyyy