Lau sạch vết máu trên chân Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn rút tay về.
Mép váy tung bay, lướt qua mắt cá chân, mang theo làn gió nhẹ.
Thi Đại mỉm cười với chàng, nhớ đến vụ án, nghiêng đầu nhìn sang Diệp Vãn Hành bên kia.
Thanh Nhi đang bôi thuốc cho bà ta, nhóm nam tử cố ý tránh mặt.
Quản gia Tạ Ngũ Lang đứng thẳng một bên, thấp thỏm nhìn ngó xung quanh, chạm vào tầm mắt Thi Đại, nở nụ cười lo lắng không yên.
Thi Đại chú ý, tay phải hắn ta không ngừng run rẩy.
Thẩm Lưu Sương cũng phát giác, dịu giọng hỏi:
“Vẫn ổn chứ?”
“Không sao.”
Tạ Ngũ Lang miễn cưỡng nở nụ cười, nhấc cánh tay phải lên:
“Lúc cứu phu nhân, tay ta dính chút máu.”
Thi Đại tập trung nhìn kỹ lại, lòng bàn tay hắn ta bị ăn mòn, be bét máu thịt.
Bách Lý Thanh Chi giật mình:
“Ôi! Sao lại không nói sớm? Phải đau biết mấy.”
“Không sao, chúng ta là hạ nhân, da dày thịt béo.”
Tạ Ngũ Lang ngại ngùng cười nói:
“Vẫn nên chữa thương cho phu nhân trước.”
“Ta có nhiều thuốc chữa thương.”
Thẩm Lưu Sương di chuyển cổ tay, xòe lòng bàn tay ra, là một bình sứ trắng nhỏ:
“Ngươi dùng cái này đi.”
Tạ Ngũ Lang biết nghe lời phải, vội vàng nhận lấy, không quên gật đầu khom người:
“Đa tạ Tương tiểu thư!”
Lần đầu vị Tạ Ngũ Lang này xuất hiện, Thi Đại không hiểu gì về hắn ta, khó tránh tò mò:
“Tạ quản gia và Diệp phu nhân gặp nhau khi nào?”
“Thi tiểu thư.”
Tạ Ngũ Lang nhớ thân phận của nàng, cung kính đáp:
“Sau khi địa ngục thay đổi, chưa được bao lâu ta đã chạm mặt phu nhân.”
Hắn ta có chút buồn phiền:
“Đều tại ta, không bảo vệ được phu nhân.”
Nói xong câu này, Tạ Ngũ Lang rùng mình, cuối cùng không nhịn được lẩm bẩm:
“Nơi quỷ quái này, khi nào chúng ta mới ra khỏi?”
Thi Đại liếc nhìn hắn ta đơn giản một lượt.
Ngũ quan bình thường, mày kiếm mắt dài, khoảng trên dưới ba mươi.
Trong ảo cảnh, mỗi một người đều có thể là hung thủ, Thi Đại mỉm cười lịch sự, như thể vô ý hỏi:
“Năm nay Tạ quản gia bao nhiêu tuổi?”
Tạ Ngũ Lang thành thật đáp:
“Ba mươi.”
Ba mươi tuổi.
Nếu trở về mười tám năm trước, cũng chỉ độ mười hai.
Thế thì…không thể làm Trảm Tâm Đao được nhỉ?
Thẩm Lưu Sương tiếp lời:
“Tạ quản giả vẫn luôn làm việc trong phủ Bách Lý?”
“Chỉ mới làm được hai năm.”
Tạ Ngũ Lang bôi thuốc vào lòng bàn tay, đau đến nghiến răng nghiến lợi, cố gắng trả lời:
“Ta có quan hệ thân thích với quản gia ngày trước, nương của ông ấy bệnh nặng, giới thiệu ta đến đây.”
Bách Lý Thanh Chi thấy hắn ta đau đến toát mồ hôi, nói tiếp thay hắn ta:
“Trước giờ Tạ quản gia làm việc không khiến người ta nhọc lòng, hai năm nay, xử lý chuyện nhà cửa gọn gàng trật tự.”
Nàng ta khựng lại, cong mắt trêu ghẹo:
“Cũng vì vậy, ngay cả chuyện hôn sự cũng không có thời gian bàn tính.”
Tạ Ngũ Lang nghe vậy xấu hổ đỏ mặt:
“Thanh Chi tiểu thư, đừng đùa ta nữa.”
Thi Đại vỡ lẽ:
“Thanh Nhi thì sao?”
“Thanh Nhi đến đây vào nửa năm trước.”
Bách Lý Thanh Chi cười:
“Là ta chọn giúp nhị tẩu. Trong một nhóm nha hoàn, nàng ta thông minh lanh lợi nhất, rất giỏi.”
Nhìn chung trong số tất cả mọi người ở đây, vị đại tiểu thư Bách Lý Thanh Chi sống an nhàn sung sướng này, lại là người bình tĩnh nhất.
Ngay cả Tạ Ngũ Lang cao to cường tráng, mà sắc mặt cũng không còn chút máu, nàng ta lại cười nói như thường, mang chút trêu ghẹo hờ hững.
Một lúc sau, Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
“Thím à.”
Nàng ta không ngốc, nghi ngờ Thi Đại nhìn ra, tất nhiên Thẩm Lưu Sương cũng ý thức được.
Làm việc ở Trấn Ách Ti nhiều năm, Thẩm Lưu Sương đã quen thẳng thắn.
Giờ đây người nhà Bách Lý đã chết thảm hơn phân nửa, nàng ta không thèm vòng vo, nói thẳng với Diệp Vãn Hành:
“Có phải thím biết chuyện gì không?”
Không hổ là Thẩm Lưu Sương, gan dạ tự tin.
Thi Đại giơ ngón cái cho nàng ta trong lòng.
Diệp Vãn Hành run lên.
Bị giày vò cả hai tầng thể xác lẫn tinh thần, đã không còn nhìn thấy chút thành thạo trải đời nào trên người bà ta như ban đầu nữa.
Dường như đã đến bến bờ sụp đổ, bờ môi Diệp Vãn Hành run rẩy, đáy mắt đỏ bừng.
“Cứu với…”
Rất lâu sau, bà ta khép mắt lại, một giọt lệ trượt xuống bên má:
“Cứu ta.”
Thanh Nhi bên cạnh bà ta sửng sốt:
“Phu nhân?”
“A Tương, xin lỗi.”
Diệp Vãn Hành đột nhiên mở mắt, tơ máu trong mắt như mạng nhện.
Bà ta cắn răng nói:
“Chuyện cha nương con, là bọn họ…”
Xung quanh yên tĩnh.
Không ai lên tiếng, chỉ có Thẩm Lưu Sương sắc mặt bình tĩnh, mi dài phủ xuống một lớp bóng râm đen tối:
“Họ ư?”
Diệp Vãn Hành nói:
“Cha con chính trực nghiêm khắc, bọn họ…bọn họ không chiếm được lợi ích gì, nên muốn thay thế.”
Thi Đại ngừng thở, nhìn về phía Thẩm Lưu Sương.
Nàng ta không biến sắc, mắt phượng hẹp dài như đao.
“A Tiêu và A Cẩn chỉ thích ăn chơi, thường xuyên bị cha con trách phạt. A Lương xuất thân nhánh lẻ, nhưng dã tâm cực lớn, quyết ý muốn trèo lên trên.”
Diệp Vãn Hành nhắm mắt:
“Chuyện thuyền gặp nạn, là kế hoạch do một tay bọn họ tạo ra.”
Thẩm Lưu Sương:
“Chỉ có họ à?”
Ẩn ý đã quá rõ ràng.
Diệp Vãn Hành tránh ánh mắt của nàng ta:
“Ta…ta chỉ biết một chút chân tướng trong chuyện này.”
Thi Đại rũ mắt:
“Chỉ là biết thôi sao?”
Phản ứng của Diệp Vãn Hành, nào phải không thẹn với lòng.
“Ta và A Hoằng, cũng…”
Diệp Vãn Hành bỗng nhiên ngẩng đầu, như đang nói với Thẩm Lưu Sương, lại như sám hối thổ lộ với người nào đó:
“Ta chỉ nghe vài câu lúc họ bàn bạc mà thôi.”
Cổ họng bà ta khàn khàn, gần như cuồng loạn:
“Ta đã nói hết rồi! Lẽ nào ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt?”
Thanh Nhi bị bà ta dọa, muốn đỡ bà ta, lại thấp thỏm rụt tay về.
Thi Đại lập tức vỡ lẽ, câu này bà ta đang nói với hung thủ phía sau.
Nói không chừng người kia đang ẩn nấp ở góc nào đó nhìn sang nơi này, hoặc giả đang lẫn trong nhóm họ.
Thẩm Lưu Sương ngẫm nghĩ:
“Chuyện này có liên quan gì đến Trảm Tâm Đao?”
Sống lưng Diệp Vãn Hành sụp xuống.
Yên lặng rất lâu, bà ta khẽ nói:
“Thôi Ngôn Minh, là Trảm Tâm Đao.”
Thôi Ngôn Minh, là thứ sử đã rơi xuống hồ mất mạng mười mấy năm trước.
Lòng Thi Đại khẽ động.
“Ơ?”
Nhiếp Trảm không bình tĩnh nổi:
“Thứ sử đã chết rồi mà? Hôm nay kẻ giết người là ai?”
Ngay cả Tần Tửu Tửu trước giờ kiệm lời, cũng cau mày lên tiếng:
“Sao bà biết ông ấy là Trảm Tâm Đao? Chẳng phải không ai hay biết về thân phận của Trảm Tâm Đao ư?”
Diệp Vãn Hành gục cổ, bóng đen phủ xuống mặt như mây mù, không thể nhìn rõ.
Bà ta uể oải đáp lời:
“Thôi Ngôn Minh uống rượu rơi xuống hồ, là bị A Cẩn đẩy.”
Thôi Ngôn Minh chết chìm, tương ứng, Bách Lý Cẩn phải vào địa ngục ao máu.
Ánh mắt lướt qua hồ máu sâu không thấy đáy, Thi Đại mím môi.
Nhân quả báo ứng, không gì hơn thế này.
“Từ sau khi đại ca đại tẩu qua đời, từ đầu đến cuối Thôi Ngôn Minh nắm chặt chuyện này không buông, điều tra đến nhà Bách Lý.”
Diệp Vãn Hành lên tiếng:
“Sao bọn họ có thể để ông ấy điều tra tiếp được?”
Bắp chân truyền đến cơn đau nhức, bà ta khẽ rên, siết chặt tay áo:
“Sau khi đẩy Thôi Ngôn Minh xuống hồ, bọn họ đã lục tìm trong ngoài Thôi phủ hết một lượt.”
“Trực tiếp lục soát?”
Thi Đại hỏi:
“Không sợ kinh động những người khác trong phủ ư?”
“Trong phủ của Thôi Ngôn Minh không có tôi tớ, chỉ có vài đứa nhỏ được ông ấy nhận nuôi, khi đó đã ngủ say.”
Diệp Vãn Hành đáp:
“Trong thư phòng, bọn họ…bọn họ tìm được một căn phòng bí mật, cất giấu rất nhiều hồ sơ vụ án chưa được giải quyết cùng một thanh đao.”
Nội dung trên hồ sơ, trùng khớp với người mà Trảm Tâm Đao đã giết.
Bọn họ lục soát cẩn thận, tìm được mục tiêu kế tiếp mà Thôi Ngôn Minh sắp ra tay.
“Trảm Tâm Đao năm đó là Thôi Ngôn Minh.”
Nhiếp Trảm xoa cằm:
“Người bây giờ là ai?”
“Người thân của Thôi đại nhân, hoặc là…”
Diêm Thanh Hoan theo mạch suy nghĩ:
“Mấy đứa nhỏ được ông ấy nhận nuôi? Ta nghe nói Thôi đại nhân tốt bụng, giữ lại mấy đứa bé mồ côi lang thang ở nhà mình.”
Suy nghĩ trong đầu như một sợi dây mảnh, nhẹ đung đưa, lộ ra một đầu mối không dễ phát giác.
Thi Đại hỏi:
“Sau khi Thôi Ngôn Minh qua đời, mấy đứa nhỏ kia thế nào?”
“Ta không rõ.”
Diệp Vãn Hành khàn giọng:
“Thôi Ngôn Minh một mình nhậm chức, không có thân thích ở Việt Châu. Sau khi ông ấy chết, đám nhỏ kia không có chỗ ở cố định, e là…”
Bà ta im lặng, lẩm bẩm:
“Đúng rồi…chắc chắn là một đứa nào đó trong số bọn trẻ kia! Ta từng thấy Thôi Ngôn Minh mua đao, ông ấy nói có đứa nhỏ muốn học đao pháp!”
Cụ thể là đứa nào, mấy tuổi, là nam hay nữ, bà ta không biết gì cả.
“Ta đã nói hết rồi!”
Diệp Vãn Hành nhìn đùi phải loang lổ vết máu với vẻ hung hăng, bà ta nghẹn ngào:
“Cầu xin ngươi, ta đã biết sai rồi, tha cho ta một mạng đi!”
Bách Lý Tiêu, Bách Lý Lương, Bách Lý Cẩn.
Từng tham dự chuyện năm đó, chỉ còn lại bà ta và Bách Lý Hoằng.
Không hề nghi ngờ, bà ta là đối tượng tiếp theo bị tàn sát.
Chẳng biết hung thủ có nghe thấy lời bà ta nói hay không.
Tâm trạng Thi Đại phức tạp, ngước mắt, lặng lẽ quan sát sắc mặt của những người khác.
Thanh Nhi liên tục lùi về sau vài bước, ngơ ngác nhìn Diệp Vãn Hành, không thốt nên lời.
Bách Lý Thanh Chi mặt mày u ám, chẳng nói tiếng nào.
Có mấy lần Tạ Ngũ Lang muốn nói lại thôi, Nhiếp Trảm như có điều suy nghĩ, dáng vẻ Tần Tửu Tửu là chuyện chẳng liên quan đến mình, đùa giỡn kéo nhỏ trong tay.
Nỗi sợ hãi sắp chết đè nặng như núi Thái Sơn, Diệp Vãn Hành giơ hai tay che mặt, không ngừng nức nở.
Một vở kịch thôi, trò hay khác sẽ xuất hiện ngay.
Sau một khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi, trong địa ngục trống trải, vang vọng tiếng chuông ngân yếu ớt.
Chẳng khác gì hai lần trước, đám quỷ và xe tù chậm rãi đi qua, thi thể Bách Lý Cẩn quỳ giữa xe tù.
Nhìn rõ tướng mạo ông ta, lòng Thi Đại run lên.
Nàng chưa từng thấy cách chết như vậy bao giờ.
Thảm hại cùng cực.
Toàn thân trên dưới chẳng có chỗ nào lành lặn, tròng mắt bị ăn mòn gần như không còn, để lại hai hang trống đen ngòm.
Bị ngâm trong ao máu quá lâu, máu thịt của ông ta gần như mục nát, như khoác lên người huyết y đỏ ngầu.
Thanh Nhi hét chói tai, Bách Lý Thanh Chi nghiêng người nôn khan.
“Phạm nhân…”
Lần này là Bạch Vô Thường lên tiếng, âm thanh sắc bén đượm ý cười:
“Bách Lý Cẩn.”
“Lòng dạ bất chính, nối giáo cho giặc. Phán vào địa ngục tầng thứ mười ba, chịu hình phạt ao máu đốt người trăm năm.”
Dự cảm vận mệnh đến gần, Diệp Vãn Hành run như cầy sấy, mí mắt như muốn nứt ra:
“Không, đừng mà! Cầu xin ngươi…đừng!”
“Địa ngục tầng mười ba, khách đã đủ đầy.”
Giọng nói quái dị vang lên, cười khẽ:
“Chào mừng khách mới, đến với địa ngục tầng thứ tư.”
Tiếng chuông ngân vang, nối tiếp nhau, kéo dài không ngớt.
“Khách mới tên.”
Âm thanh quái dị khàn khàn, cười như thanh đao sắc lạnh:
“Diệp Vãn Hành.”
Địa ngục tầng thứ tư.
“Ngục nghiệt kính.”
Ảo cảnh lập tức thay đổi, Thẩm Lưu Sương siết chặt trường đao, bảo vệ Thi Đại sau lưng.
Tên như ý nghĩa, trong tầng địa ngục này, khắp nơi đều là gương đồng khổng lồ cao cỡ hai người.
Gương đồng chót vót, san sát nối tiếp, như rừng cây kín kẽ chẳng lọt gió.
Khi Thi Đại di chuyển tầm mắt, toàn bộ là hình ảnh phản chiếu của chính mình, chồng chất lên nhau.
Lần này, đa số mọi người đều ở cùng một chỗ, chỉ không thấy bóng dáng của Thanh Nhi, Diệp Vãn Hành, Diêm Thanh Hoan và Bách Lý Thanh Chi đâu cả.
So với những địa ngục rộng rãi vô tận khác, ngục nghiệt kính chỉ có một con đường.
Những tấm gương tròn được xếp thành hàng, bao bọc một con đường không thấy lối ra.
“Còn có thể làm gì nữa.”
Nhiếp Trảm đau đầu, vò mẻ chẳng sợ nứt:
“Đi theo con đường này thôi.”
Đứng giữa những chiếc gương đồng, Thẩm Lưu Sương giải thích:
“Sau khi người có tội chết đi, gương ở đây sẽ soi chiếu rõ ràng những gì người đó đã làm lúc còn sống.”
Đây là địa ngục hung thủ chuẩn bị cho Diệp Vãn Hành?
Không có vẻ gì là nguy hiểm, chẳng giống lửa thiêu và rút lưỡi khi trước.
“Đã là địa ngục thứ tư rồi.’
Nhiếp Trảm nghĩ ngợi:
“Cứ lặp lại mãi như vậy, hung thủ càng giết nhiều người, càng dễ lộ thân phận nhỉ?”
Thi Vân Thanh tò mò nhìn y.
“Mọi người xem.”
Nhiếp Trảm bẻ đầu ngón tay:
“Mỗi lần ảo cảnh thay đổi, chúng ta đều bị ép phải tách ra, gặp gỡ những người khác nhau.”
“Hung thủ giết người, chắc chắn phải hành động một mình.”
Y nhướng mày:
“Đến cuối cùng, chỉ cần xem ai mà lần nào cũng ở riêng, tám phần kẻ đó là hung thủ.”
Hiềm nghi của y gần như bằng không, cho nên rất tự tin lên tiếng.
Dù sao bắt đầu từ địa ngục cột đồng, Nhiếp Trảm đã gặp Thi Đại.
“Ít nhất.”
Nhiếp Trảm nói:
“Ở địa ngục rút lưỡi, chẳng phải chúng ta tận mắt trông thấy kẻ mặc áo choàng đen ư? Người có mặt khi đó, đâu thể là hung thủ được.”
Thi Đại “ừm” một tiếng.
Theo lập luận này, tất cả mọi người nàng từng gặp, gần như đều chứng minh mình không ở hiện trường.
Địa ngục nghiệt kính yên tĩnh đến đáng sợ, đỉnh đầu là màn trời vẩn đục u ám, vô số hình ảnh phản chiếu khiến người ta hoa mắt.
Từng bóng ma như ẩn như hiện lướt ngang, bỗng dưng Tạ Ngũ Lang ngạc nhiên thốt lên.
Thi Đại cũng giật mình.
Trong gương đồng ở hai bên, dần dần hiện ra hình ảnh mơ hồ.
Người trong gương là Bách Lý Tiêu, nhìn tướng mạo, trẻ hơn rất nhiều so với khi Thi Đại gặp ông ta.
Đây là…ông ta của mười mấy năm về trước?
“Mấy thứ này, đây nữa, toàn bộ đều là chứng cứ Thôi Ngôn Minh thu được.”
Thanh niên mở một xấp giấy tuyên thành ra, vẻ mặt nham hiểm, nghiến răng nghiến lợi:
“Vậy mà điều tra đến chỗ chúng ta, mau đốt sạch đi!”
Sau khi ông ta dứt lời, một mồi lửa như xé rách màn đêm, giấy trắng mực đen hóa thành bột mịn.
Địa ngục tầng sáu, ngục cột đồng.
Kẻ hủy diệt chứng cứ phạm tội, phóng hỏa hành hung, phải bị lửa thiêu chết.
Mặt gương thay đổi, hiện ra khuôn mặt của Bách Lý Lương.
“Hắn thanh cao, hắn thì giỏi lắm!”
Nuốt một ly rượu xuống bụng, Bách Lý Lương híp mắt, không che giấu tham lam:
“Bách Lý Sách là cái thá gì? Nhị ca, chỉ cần huynh đồng ý cho ta lợi ích, ta sẽ giới thiệu cho huynh một vị đại năng, thế nào?”
Đối diện truyền đến giọng nam Thi Đại chưa từng nghe qua, giọng điệu chậm rãi mà nặng nề:
“Đại năng?”
“Ta đã gặp người tài giỏi nhất.”
Bách Lý Lương làm động tác cắt cổ, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy:
“Mạnh hơn cả Bách Lý Sách.”
Hình ảnh mơ hồ, khi ngưng tụ lại, bên trong vẫn là Bách Lý Lương.
Đã thay y phục, hẳn là một ngày nào đó về sau.
“Thôi Ngôn Minh đang điều tra chúng ta.”
Gương mặt nho nhã trắng nõn có chút vặn vẹo, ông ta khẽ nói:
“Người này không thể sống.”
Địa ngục tầng thứ nhất, ngục rút lưỡi.
Mặt gương lại tối đi.
Không ngoài dự đoán, Thi Đại trông thấy bóng dáng của Bách Lý Cẩn.
Sắc đêm u ám, Bách Lý Cẩn đưa ly rượu cho một nam nhân.
Rượu hoa đào vào miệng, nam tử ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Bách Lý Cẩn lôi ông ấy lên, từng bước từng bước đến gần bờ hồ.
“Mọi chuyện ổn thỏa.”
Bách Lý Cẩn cười như trút được gánh nặng, nói với người bên cạnh:
“Yên tâm, đã bỏ thuốc vào rượu, hắn không tỉnh lại đâu.”
Báo ứng tương đương, ông ta phải vào ngục ao máu.
Sương mù mỏng manh lượn lờ trong mặt gương, khi tội nghiệt của ba người kia dần dần tan biến, khuôn mặt cuối cùng xuất hiện là Diệp Vãn Hành.
Nhiều năm trước, Diệp Vãn Hành vẫn còn trẻ.
“Thôi Ngôn Minh?”
Nữ tử ăn mặc sang trọng mỉm cười dịu dàng, mặt tự phù dung, nhưng lời thốt ra lại lạnh lùng độc ác:
“Giế t chết là xong, như Bách Lý Sách và Thẩm Vọng Thư, cùng vào đó, thanh tịnh biết mấy.”
“Ám sát sẽ khiến người ta nghi ngờ.”
Vân vê vòng ngọc ở cổ tay, bà ta chậm rãi lên tiếng:
“Ngụy tạo thành tai nạn ngoài ý muốn, thế nào?”
Vừa dứt lời, cảnh tượng trong gương lại thay đổi.
Thi Đại nghe thấy Tạ Ngũ Lang hít khí lạnh.
Hình ảnh lúc này càng rõ ràng, càng chân thực hơn, nghiễm nhiên là Diệp Vãn Hành bị trói quỳ dưới đất, mặt mày đẫm nước mắt.
Hai chân Tạ Ngũ Lang nhất thời mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững:
“Phu, phu nhân!”
Đáng tiếc trong nghiệt kính chỉ là hình chiếu, Diệp Vãn Hành đang ở đâu, trừ hung thủ ra, không ai hay biết.
Nhiếp Trảm trợn mắt há miệng:
“Đây…hung thủ muốn làm gì vậy?”
Đáp lại y, là lời thì thầm run rẩy của Diệp Vãn Hành.
“Là ta…là ta và Bách Lý Hoằng.”
Hai hàng nước mắt chảy dài, toàn thân bà ta run lẩy bẩy:
“Cái chết của đại ca đại tẩu, là do hai chúng ta lên kế hoạch. A Lương mời một vị cao nhân, giúp chúng ta giết đại ca.”
Không phải ảo giác.
Thi Đại trông thấy gò má bà ta lóe lên ánh sáng.
Dường như là…bóng đao.
“Thôi Ngôn Minh, cũng do chúng ta giết.”
Diệp Vãn Hành lên tiếng:
“Khi đó A Hoằng đã trở thành gia chủ, trong thời điểm mấu chốt, chúng ta không thể xảy ra sơ xuất gì.”
Bà ta bỗng run lên, ngửa đầu nói:
“Ta đã kể hết rồi! Cầu xin ngươi, tha cho ta!”
Nhiếp Trảm nhỏ giọng:
“Hung thủ ở cạnh bà ta?”
Thi Đại gật đầu:
“Ừm.”
Lại là bóng đao xẹt qua, Diệp Vãn Hành còn chưa kịp thốt lên lời cầu xin còn lại, sắc mặt đã thay đổi.
“Ngươi đã nói, sẽ tha mạng cho ta.”
Đồng tử phản chiếu bóng người đến gần, sắc đỏ trong mắt bà ta càng đậm, gần như gào thét:
“Ngươi…!”
Chẳng chờ Diệp Vãn Hành nói thêm, bóng đao hóa thành mũi đao thực chất.
Đao cắm thẳng vào tim bà ta, chẳng hề chần chừ, nhanh gọn sạch sẽ.
Rút mũi đao ra, để lại vết thương dữ tợn, một đường dọc xuống, thành thạo lưu loát.
Ngay sau đó, máu tuôn như suối.
Hình ảnh phản chiếu trong gương bị máu che khuất, đỏ đến chói mắt.
Áo choàng đen chậm rãi tiến lên, tư thế ung dung, để lộ một góc áo nhuốm máu.
Dưới mặt nạ đen ngòm, đôi mắt yên tĩnh rũ xuống, đưa đến ánh nhìn lười biếng rời rạc, lại như hứng thú dạt dào.
Ngay sau đó, người khoác áo choàng đen nâng tay phải lên, búng tay.
Tách.
Vạn vật bỗng dưng sụp đổ.
Cảm giác hoảng hốt quen thuộc kéo đến, Thi Đại siết chặt bùa trừ tà trong tay.
Không ngờ vừa mở mắt, xung quanh lại sáng rỡ.
Ảo cảnh địa ngục dường như chỉ là giấc mộng, nàng đã trở lại sảnh tiệc hoa lệ nhà Bách Lý.
Ánh nến chập chờn, hương rượu nồng nàn, món ngon xa hoa tinh xảo trên bàn, giờ đây chỉ còn là cơm thừa canh cặn.
Họ đã…rời khỏi ảo cảnh?
Nhận ra điểm này, sảnh tiệc bùng nổ tiếng gào thét.
Trừ những người Thi Đại đã gặp, còn có không ít trưởng bối nhánh lẻ và nhóm nha hoàn gã sai vặt khác cũng bị cuốn vào ảo cảnh.
Vô cớ đi dạo một vòng quanh địa ngục, ai nấy đều sợ mất mật, lúc này bình an trở về, vui đến bật khóc.
“Trở về rồi.”
Diêm Thanh Hoan không có cảm giác chân thực, nhéo má mình:
“Ảo cảnh…kết thúc rồi?”
Hắn vừa nói xong, liếc mắt nhìn qua, sợ đến nhảy dựng…
Sảnh tiệc rộng lớn, cửa chính mở toang.
Nơi nửa mờ nửa tỏ liên kết với hành lang dài, là bốn thi thể với tình trạng cái chết khác nhau, quỳ rạp dưới đất.
Bách Lý Tiêu, Bách Lý Lương, Bách Lý Cẩn, và Diệp Vãn Hành bị một đao xuyên tim.
Không chút ngoại lệ đều chết không nhắm mắt, mặt mày méo mó.
Những gì trông thấy nghe được tối nay quá mức khiếp người, tiếng khóc tiếng la liên tục vang lên trong sảnh tiệc.
Có người hoảng hốt muốn bỏ chạy, đụng phải bốn thi thể, sợ đến mềm nhũn dưới đất.
Thẩm Lưu Sương thành thạo lấy lệnh bài Trấn Ách Ti ra:
“Chư vị đừng sợ, chuyện này đã xong, không còn nguy hiểm nữa.”
Dáng người nàng ta cao gầy thẳng tắp, tay áo phất phơ, tự mang khí chất trầm tĩnh.
Cộng thêm giọng nói ôn hòa, không mất nghiêm nghị, rất dễ khiến người ta tin phục.
“Mong các vị hãy chờ ở đây thêm một lúc.”
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
“Ta sẽ đến mời Trấn Ách Ti Việt Châu.”
“A Tương tiểu thư có biết vị trí của Trấn Ách Ti không?”
Tạ Ngũ Lang lau mồ hôi lạnh trên trán:
“Ta dẫn cô đi.”
Hắn ta vừa định đi, khi dịch bước chân, đã bị người ta kéo nhẹ ống tay áo.
Tạ Ngũ Lang quay đầu, thấy Thi Đại đang mỉm cười.
Đôi mắt nàng phản chiếu dưới ánh nến, bừng sáng như ngọn lửa.
“Tạ quản gia không cần đi. Vị trí của Trấn Ách Ti, Lưu Sương tỷ sẽ hỏi nha hoàn gã sai vặt bên ngoài.”
Thi Đại lên tiếng:
“Đa số những người trong bữa tiệc ta đều không biết, phải phiền ngài an ủi một phen.”
Tạ Ngũ Lang không từ chối, mỉm cười đồng ý:
“Được.”
Thẩm Lưu Sương gật đầu rời đi, Tạ Ngũ Lang nghe lời an ủi nam nữ đang khóc lóc nức nở.
Thi Đại mệt đến độ hai chân mềm nhũn, kiệt sức rã rời ngồi trên ghế gỗ tử đàn, nghe Nhiếp Trảm đến gần khẽ hỏi:
“Cô nghi ngờ hắn ta?”
“Quản gia?”
Diêm Thanh Hoan thò đầu ra:
“Trong địa ngục nghiệt kính, chẳng phải quản gia luôn ở cạnh chúng ta ư?”
Thậm chí họ còn tận mắt nhìn thấy Diệp Vãn Hành bị gi ết chết.
Thi Vân Thanh chen đầu nhỏ vào.
Giang Bạch Nghiễn ôm kiếm ngồi một bên, yên tĩnh không nói gì.
“Mọi người tính thử đi.”
Thi Đại cất lời:
“Bách Lý Thanh Chi, Thanh Nhi, Tống Đình, Tần Tửu Tửu…tất cả những người chúng ta từng gặp, ít nhất đều có một lượt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi phải không?”
“Ừm.”
Diêm Thanh Hoan ngoan ngoãn gật đầu.
Theo suy luận thông thường, có thể loại bỏ nghi ngờ của những người này.
Việc cần làm tiếp theo, là hỏi nha hoàn gã sai vặt còn lạ xem họ đã từng gặp qua những ai.
“Mọi người không thấy lạ sao?”
Thi Đại lên tiếng:
“Mỗi một lần, đều có những người khác nhau bị đưa đến một chỗ.”
Diêm Thanh Hoan không hiểu:
“Sao cơ?”
Thi Đại gãi đầu:
“Cũng không phải không được…”
Chỉ là không cần thiết thôi.
Vả lại, như Nhiếp Trảm đã nói, hung thủ nhất định phải là người có thời gian gây án đơn độc.
Khi tất cả mọi người đều chứng minh được mình không ở hiện trường, nhẹ nhàng làm phép loại trừ, chẳng phải sẽ tìm được hung thủ sao?
Làm như vậy, tổn thương địch bằng không lại hại mình tám ngàn, không nghi ngờ gì hung thủ đang tự gây phiền phức cho bản thân.
Thi Đại không nghĩ đối phương sẽ ngu ngốc nhường ấy.
Vậy thì, lý do để mọi người gặp nhau là gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một cách giải thích là chứng minh mình không ở hiện trường.
Lần thứ ba và lần thứ tư, họ thật sự đã gặp người khoác áo choàng đen.
Trong tình huống đó, hung thủ phải làm sao để tạo ra bằng chứng bản thân không có mặt ở hiện trường?
“Từ đầu đến cuối ở cạnh chúng ta, chắc chắn không phải hung thủ.”
Thi Đại ngẫm nghĩ:
“Nói không chừng, hung thủ cũng đang lợi dụng mạch suy nghĩ đó…”
Thử tư duy ngược lại xem.
Nhiếp Trảm hứng thú, thuận theo nàng hỏi:
“Ồ? Vậy là sao?”
“Trong cảnh thứ hai, vừa mở màn Diệp phu nhân và Thanh Nhi, Lưu Sương tỷ và Tống Đình đả ở cùng một chỗ.”
Thi Đại lên tiếng:
“Trong cảnh thứ ba, Tống Đình bị chuyển đi. Lấy ví dụ…”
“Chỉ là ví dụ thôi nhé.”
Nàng nghĩ ngợi, giọng nói nhỏ hơn:
“Tống Đình chứng minh được cảnh thứ hai mình không ở hiện trường, sau đó giết người ở cảnh thứ ba, chẳng phải không ai nghi ngờ hắn nữa ư?”
Bên cạnh im lặng một chốc.
Diêm Thanh Hoan hơi chết máy:
“Nhưng quả thật Bách Lý Lương đã chết ngay cảnh thứ hai mà. Khi ấy Tống Đình và Lưu Sương ở cạnh nhau, ai có thể giết Bách Lý Lương được?”
Giang Bạch Nghiễn đoán được ý của Thi Đại, cười khẽ đáp:
“Là một người khác.”
Thi Vân Thanh ngơ ngác:
“Người khác?”
“Nếu Diệp Vãn Hành đã xác định Thôi Ngôn Minh là Trảm Tâm Đao, mà lần này hung thủ đã kế thừa thân phận Trảm Tâm Đao.”
Thi Đại lên tiếng:
“Ta nghiêng về phía, hung thủ là đứa trẻ mà Thôi Ngôn Minh nhận nuôi.”
Nàng sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhìn sang Diêm Thanh Hoan:
“Chẳng phải huynh từng nói, Trảm Tâm Đao thường xuất hiện khắp các nơi ở Giang Nam, hành tung bất định sao?”
Diêm Thanh Hoan gật đầu:
“Đúng vậy.”
Hắn loáng thoáng hiểu ra gì đó, đôi mắt bừng sáng, nhanh chóng bổ sung:
“Từng có chuyện Trảm Tâm Đao giết ba người liên tục từ Việt Châu đến Dương Châu chỉ trong một đêm.”
“Dẫu có thể giải thích, người này đi lại muôn nơi, nhưng…”
Thi Đại cau mày:
“Nếu Trảm Tâm Đao không chỉ có một người thì sao?”
Mười tám năm trước, Thôi Ngôn Minh từng nhận nuôi một số trẻ em mồ côi không nơi nương tựa.
Thôi Ngôn Minh qua đời, mấy đứa bé kia kế thừa đao pháp và khát vọng của ông ấy.
Chẳng phải một ai đó, mà là mỗi một người.
“Sau khi Thôi Ngôn Minh qua đời, mấy đứa bé mất đi sự bảo vệ, rất có thể dần dần phân tán khắp nơi.”
Thi Đại khẽ nói:
“Cho nên, Giang Nam nơi nào cũng có Trảm Tâm Đao.”
Hôm nay cũng thế.
Tính cả Bách Lý Hoằng, tổng cộng có năm kẻ thù.
Những đứa trẻ năm ấy, rốt cuộc đã đến đây mấy người?
Hai người, ba người, hoặc là nhiều hơn.
Hệt như thói quen trừ gian diệt ác bao năm qua, họ thay phiên nhau rút đao trong từng cảnh địa ngục, c ắm vào lồ ng ngực của kẻ thù khác nhau.
Trong vụ hung án này, hung thủ định sẵn sẽ trở thành ảo ảnh khó nắm bắt.
Giữ lấy bằng chứng không ở hiện trường hoàn hảo, mỗi một người trong số họ đều vô tội, chẳng tìm ra chút sơ suất nào…
Vì là đồng mưu cùng chia sẻ gánh vác trách nhiệm.
Vì họ đều là Trảm Tâm Đao.