Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Tuổi Chú Có Hơi Lớn Chương 4: Chỉ Có Tống Thạch, Thật Sự Nhìn Cô Trưởng Thành

Chương 4: Chỉ Có Tống Thạch, Thật Sự Nhìn Cô Trưởng Thành

8:36 chiều – 27/05/2024

Hôm sau là cuối tuần, Tống Hi mở app Thiểm Động lên, xóa những phần việc ngày thường rồi đăng nhập vào tài khoản mới.

Vô số thông báo nhảy ra.

Ba trăm ngàn lượt truy cập và hơn một trăm ngàn lượt bình luận.

Tống Hi lướt lướt.

【Bình thường đến khóc】: Chị bé ơi chừng nào mới ra video mới vậy! Ba con gà này em ăn cả tuần rồi!

【Người dùng không tồn tại】: Chị bé mau ra video nha!

【Nhà quê là tui】: Đói chảy dãi luôn….nữ thần cưới em đi! Vậy thì em sẽ có đồ ngon mỗi ngày!

【Dân mạng nhiệt tình số 88】 trả lời 【Nhà quê là tui】: Mơ đi! Có cưới thì cũng phải cưới tôi!

Sau đó hầu như là spam ‘cưới em đi’.

【Người dùng số 2948662】 trả lời: Ha ha, đừng có nữ thần nữ thần cả ngày nữa, có nhìn thấy mặt mũi bao giờ đâu, nói không chừng là xấu xí quá

Rất nhiều người trả lời 【Người dùng số 2948662】—–

Antifan cút! Nữ thần ngọt ngào thánh thiện, dịu dàng của chị bé có thể cảm nhận được từ tận giọng nói, nhất định chị bé là tiên nữ đó!

Bớt lấy giá trị nhan sắc ra nói chuyện được không, đây là weibo mỹ thực đó, thích thì xem, không thì cút!

Bớt lấy giá trị nhan sắc ra nói chuyện +1, đề nghị xem video thôi.

Nhiều bình luận tương tự spam rất nhiều, cô bình tĩnh lướt một vòng rồi rời khỏi phần bình luận, suy nghĩ xem hôm nay mình sẽ làm gì.

Ngoại trừ công việc hiện tại thì Tống Hi còn là một Blogger Ẩm thực trên app Thiểm Động Video.

Tên tài khoản là ‘Chị bé học nấu ăn’, cô mở đã được hai năm rồi.

Lúc ấy còn đang học thạc sĩ, vì thiếu tiền, mà vừa lúc Thiểm Động Video đang dần đẩy mạnh nội dung sinh thái, bồi dưỡng ra rất nhiều các tài khoản lớn nhỏ trên nhiều lĩnh vực, cô nhạy bén mở một tài khoản, đăng kí hạng mục Ẩm thực.

Blogger về ẩm thực hai năm trước không giống như bây giờ, đủ các thể loại từ quê mùa, hài hước, đến cổ xưa. Thời điểm đó các blogger ẩm thực đều sử dụng con đường giống nhau, chủ yếu dùng nguyên liệu cao cấp và tươi ngon, đồ dùng làm bếp, đĩa muỗng cho đến thành phẩm đều là kiểu nhà tư sản nhỏ vậy.

Tống Hi quay lại quá trình từ tay mơ đến quen tay

Bắt đầu từ chọn nguyên liệu—

Cô làm xong thì đi ra ngoài mời người lạ ăn thử, nếu người lạ đánh giá khó ăn thì cô tuyên bố thất bại, về nhà làm lại.

Rồi mang lại cho người lạ nếm tiếp, nếu nói ngon thì mới tính là hoàn thành.

Cô quay lại quá trình chọn nguyên liệu từ vụng về cho đến thuần thục, quay biểu cảm và những lời bình luận của người lạ khi thử thức ăn, từ khó nuốt đến khen không dứt miệng, cuối cùng cô còn quay lại cả những lúc cô tặng đồ ăn cho các chú bác bảo vệ, các cô chú lao công và những bác gái ngoài chợ nữa.

Vì trong Video bao quát từ cố gắng, hài hước, và cảm động, nên cô nhanh chóng nổi tiếng.

Đến hiện tại thì tài khoản này đã có gần mười triệu fans, trên Thiểm Động Video xứng đáng là một blogger siêu nổi.

Thật ra lấy tay nghề bây giờ thì rất hiếm khi Tống Hi làm thất bại, video cũng không còn hài hước như trước nữa, nhưng mà những đoạn cut cô cho người lạ nếm thử vẫn được duy trì rất tốt, làm cho nhiều người ấm lòng và xúc động nên lượng fan vẫn hùng hậu lắm.

Cô quay video không bao giờ lộ mặt, lúc mới đầu fan tăng chậm, bạn cùng phòng đợt thi lên nghiên cứu sinh có khuyên cô:

“Chỉ dựa vào khuôn mặt của cậu, còn xinh hơn rất là nhiều so với mấy sao nữ mặt gầy ọp nổi tiếng kia ấy, cậu mà lộ mặt thì đúng là Tây Thi xứ ẩm thực luôn, fan chắc chắn sẽ đạt một trăm ngàn!”

Tống Hi không nghe.

Vốn dĩ cô cũng không tính làm người nổi tiếng cả đời, chỉ cần duy trì lượng fan chừng mấy trăm nghìn, kiếm chút tiền quảng cáo để giải quyết tiền thuê nhà và sinh hoạt phí là được, còn bản thân vẫn mong có thể tốt nghiệp thạc sĩ thuận lợi, tìm một công việc ổn định là đủ rồi.

Sau này cô dần có đường nổi tiếng, rất nhiều công ty giải trí liên hệ muốn kí hợp đồng với cô, cô không kí, lại bị bạn cùng phòng chê ngốc: “Cậu ký công ty quản lý, họ giúp cậu tìm tài nguyên, một năm thu nhập một triệu lận đấy, sao không kí?”

Tống Hi nói: “Rất nhiều người đã lật mặt với công ty quản lý đó thôi, tớ cũng không làm công việc này mãi, chỉ kiếm ít tiền quảng cáo, kiếm lời chút đỉnh là được.”

Lúc ấy cô cũng không ngờ fan lại nhiều thế này, đến hôm nay, những nơi liên hệ báo giá nhờ cô quảng cáo, đủ để khiến những người trong ngành phải tặc lưỡi.

Nếu không, thì sau khi kết thúc kỳ thực tập, chỉ dựa vào chút lương thực tập ít ỏi thật sự thuê không nổi trọ rồi.

Giá nhà của thành phố A rất cao, một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ giá phải vài triệu, tiền nhận quảng cáo tích cóp đến bây giờ có thể trả trước được 50%. Đợt trước Tống Hi từng động lòng, nghĩ đến giá nhà dạo này hợp nhất(*), có nên mua vào tay một căn không, tiền lương ở Thiểm Động Video có thể dùng để trả nợ.

(*) biến động nhẹ, trong một khoảng thời gian không có xu hướng tăng giảm rõ ràng.

Nhưng hôm qua gặp Nhiếp Dịch về xong, cô đã đánh bay ý niệm này đi.

Thật sự cô không hề nghĩ đến chuyện Nhiếp Dịch sẽ tiếp nhận vị trí CEO của Tưởng Lỗi, sau này mỗi lần báo cáo không phải sẽ gặp mặt anh à?

Tống Hi vốn rất thích công việc này, cơ hội thăng tiến từ Quản lý tập sự cũng rất rõ ràng, không đến nhiều năm là có thể yên ổn rồi, chẳng lẽ từ chức sớm vậy sao?

Nhưng nghĩ lại, có khi Nhiếp Dịch cũng không để ý, dù sao cô cũng đã trưởng thành rồi, công việc cũng cách nhà họ Tống ngày một xa, hai người họ sao có thể chung đụng được nữa?

Tống Hi ra chợ mua ít sườn dê tươi, củ cải và rau dưa, về rửa sạch sườn dê rồi cho vào nồi áp suất ninh nhừ, rồi làm hai bánh bột lọc và mì.

Làm bánh xong, canh củ cải ninh sườn dê cũng chín tới, vớt ra, trụng ít mộc nhĩ và và mì, vớt ra, cuối cùng rắc ít hành lá và rau mùi được thái nhỏ vào bát đang nóng hôi hổi.

Món mì thịt dê kèm bánh bột lọc làm xong.

Tống Hi không tìm ra người thử, chỉ có thể hạ thấp giọng nói: “Anh bảo vệ ở cổng Tây là một quân nhân đã xuất ngũ, chúng ta đem cho anh ấy một bát, để ảnh nếm thử hương vị thế nào nhé ~”

Anh quân nhân xuất ngũ kia đã ly dị, dẫn con mình ra ở riêng, hai người ở một căn chung cư gần đấy không có quán bán bánh bao hay thịt dê nào ngon, hôm nọ cô đi ngang qua nghe cậu bé con nói muốn ăn thịt dê, nên hôm nay nhớ ra, mới làm món này.

Đưa canh xong, cô về nhà ăn hết rồi bắt đầu cắt ghép chỉnh lại video.

Tính cách của Tống Hi hướng nội, ít bạn bè, sau khi cô ra ở một mình thì càng thích ở nhà, nếu không chỉnh video thì cũng sẽ trang trí lại phòng ốc.

Trước khi vào đại học thì cô ở nhà họ Tống, làm gì cũng không tiện nên không làm, tất cả chỉ nghe trong nhà sắp xếp, sau này đi học rồi mới dọn ra ngoài, lúc đầu không có tiền, mỗi ngày bận rộn làm thêm chứ không có thú vui gì, về sau có tiết kiệm, công việc lại ổn định mới bắt đầu tận hưởng cuộc sống.

Làm đến bốn giờ chiều, video mới chỉnh ghép cắt nối xong, vừa upload lên Thiểm Động Video thì nhận được tin nhắn của Tống Tòng An.

Tống Tòng An gửi wechat cho cô, bảo cô đến bệnh viện một chuyến.

Trong lòng Tống Hi run lên, trả lời lại ngay: “Thân thể ông nội không tốt à?”

“Con đến đây đã.” Tống Tòng An không nhiều lời, gửi định vị bệnh viện cho cô.

Mấy năm này Tống Hi càng ít lui tới với người nhà họ Tống, chỉ có mỗi mình ông nội Tống Thạch là khiến cô không yên tâm.

Mẹ cô, Trần Cẩn Du trước khi qua đời đã kéo tay Tống Tòng An, người đàn ông mà cô chưa bao giờ gặp mặt, nói với cô: “Đây là ba con, sau này ông ấy sẽ quan tâm và chăm sóc cho con.”

Lúc ấy Tống Hi biết Trần Cẩn Du không còn sống được bao lâu, người mẹ chăm cô từ nhỏ đã sắp bỏ cô mà đi, đối với cô tựa như trời sụp xuống vậy.

Thậm chí cô còn chẳng thèm liếc nhìn Tống Tòng An, chỉ khóc nức nở rồi lắc đầu, không muốn tiếp nhận những gì đang xảy ra.

Nhưng rồi Trần Cẩn Du vẫn buông tay, vĩnh viễn nhắm mắt.

Tống Tòng An dẫn cô về nhà họ Tống.

Nhà Tống có một nữ chủ nhân rất lãnh cảm và nghiêm khắc, còn có một người chị lớn hơn cô hai tuổi cũng lãnh cảm không kém, lúc nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt đầy phòng bị.

Lúc đầu khi đến nhà họ Tống ở cô còn không hiểu, Trần Cẩn Du chưa từng nhắc đến ba với cô, bây giờ đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tự xưng là ba cô, nhưng mà người ba này đã có gia đình của mình rồi, sao cô có thể gọi ông là ba được nữa chứ.

Lúc ấy cô còn đang đắm chìm trong nổi đau mất mẹ, không thừa tâm tư nghĩ đến những điều này.

Sau này, vào nhà họ Tống không được bao lâu, cô lại nghe được Tống Tòng An và vợ ông cãi vã.

Những lời nói ấy rất chói tai, với một cô bé lên mười như cô thì gần như có thể hiểu hết.

Đại khái thì Tống Tòng An ngoại tình đã làm bà kinh tởm lắm rồi, nay lại còn quang minh chính đại mang theo đứa con của kẻ thứ ba về nhà, khiến bà không thể nào chấp nhận nổi, càng không thể thừa nhận ánh mắt của những bà vợ nhà giàu khác nhìn chòng chọc như đang cười trên nổi đau của bà ta.

Một người phụ nữ hơn ba mươi, sống sung túc và sõi đời, thì từ ngữ để hình dung một người phụ nữ tệ hại phải khó nghe đến độ nào.

Tống Hi không muốn để cho bọn họ đánh giá về người mẹ vừa mới rời đi của mình như thế, rồi nghe được từ miệng người khác nói, ngoài ý muốn biết được người mẹ mà mình yêu thương lại là tình nhân, là hồ ly tinh.

Cô cảm thấy chột dạ không hiểu, không biết mình nên nói lời ngăn cản ra sao, đó là những lời thiên vị phạm nhân dù biết rõ phạm nhân là kẻ sai trái, cảm giác bất lực, cả người nhũn nhão đỡ thành lan can, ngơ ngác nhìn phòng khách dưới lầu, nhìn hai kẻ không ngừng khắc khẩu nhau.

Sau đó Tống Thạch ra phòng sách nhìn thấy cô, tự nhiên cũng nghe được hai người dưới lầu đang cãi vả.

Tống Thạch nhanh chân đi qua nâng Tống Hi đang ngã quỵ dưới đất lên, uy nghiêm quát Tống Tòng An và Tưởng Mạn dưới lầu một tiếng.

Tống Thạch là người duy nhất ở nhà họ Tống thật lòng yêu thương cô.

Tưởng Mạn thì khỏi phải nói, có thể để cho Tống Hi sống an ổn dưới ánh mắt của bà ta đã xem như là một sự nhân từ rất lớn rồi. Con gái bà ta là Tống Tĩnh Viện vẫn luôn gai mắt Tống Tòng An bên ngoài ra vẻ ta đây, lại gây ảnh hưởng đến Tưởng Mạn, vậy nên như một lẽ đương nhiên, rất hiếm khi nói chuyện với Tống Hi.

Tống Tòng An thân là ba nhưng chẳng mấy khi quan tâm tới cuộc sống của con gái, có điều lâu lâu vẫn hỏi cô có đủ tiền tiêu không, có chuyện gì thì cứ nói, ông ta sẽ giải quyết thay cô.

Mà trên thực tế, nếu Tống Hi nhỡ mà có yêu cầu gì, chỉ cần Tưởng Mạn biết thì trong nhà sẽ xảy ra bão tố ngay. Vậy nên mỗi lần Tống Tòng An hỏi cô có chỗ nào không hài lòng không, cô đều lắc đầu, cố gắng hết sức giảm bớt chuyện gây mâu thuẫn trong cái gia đình này xuống.

Thật ra Tống Đông Nguyên đối xử với cô cũng tốt lắm, trước kia cũng hay dẫn cô đi chơi, chỉ là sau này trưởng thành rồi, Tống Đông Nguyên cũng có lý tưởng riêng của mình, sớm rời khỏi biệt thự của họ Tống, sau khi cô lên đại học cũng rời khỏi đây, vậy nên dần dà cũng xa lạ.

Chỉ có Tống Thạch, thật sự nhìn cô trưởng thành.

Bà nội Tống Hi đi sớm, Tống Thạch tuổi trẻ một tay gầy dựng sự nghiệp, thân thể đến bây giờ cũng dần đi xuống, vậy nên sớm ngày giao quyền quản lý về cho Tống Tòng An, lui về nhà dưỡng bệnh.

Trong ấn tượng của Tống Hi, mỗi năm sẽ có một khoảng thời gian Tống Thạch phải vào bệnh viện, nhưng mà cụ thương cụ nhớ Tống Hi đang đi học lắm, mọi lần Tống Hi đến bệnh viện thăm cụ, cụ lại bảo Tống Hi đọc thơ ngâm ca cho cụ nghe.

Lúc mà Tống Thạch còn khỏe mạnh thường dẫn cô đi câu cá, trong lúc chờ cá mắc câu sẽ giảng cho cô nghe về nhân sinh, phải bình tâm, không thể vì cá chưa mắc câu mà sốt ruột, tâm thái không tốt rất dễ chệch đường ray.

Cụ nói, con nít là vô tội, con là một cá thể độc lập, người lớn sai lầm là vấn đề của bọn họ, không thể sống mãi trong bóng dáng của người khác, con có con đường riêng của mình, con đường của con, rộng lớn và rực rỡ.

*

Trong phòng bệnh của Tống Thạch, người nhà Tống đều ở đó hết, Tống Tòng An, Tưởng Mạn, Tống Tĩnh Viện. Và cả em trai của Tống Thạch, cụ hai Tống Hi và vài người ngoài đến thăm Tống Thạch, cụ đang ở sô pha phòng khách tiếp khách.

Mấy năm này thân thể Tống Thạch càng thêm tệ đi, chức năng tim và phổi của cụ suy nhược, vào thu năm nay gió lạnh thổi vào càng khiến cho chức năng hô hấp suy kiệt, nửa tháng đấy phải điều trị ICU, nào ngờ vừa về được chưa đến hai tháng lại vào bệnh viện.

(*) ICU hay còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp.

Tống Hi vào phòng khách gọi người, khó nén nôn nóng đi vào trong, thấy tinh thần cụ minh mẫn, không giống với trạng thái người bệnh nặng.

“Ông nội ạ?” Nếu không có chuyện gì thì sao lại vào bệnh viện.

Tống Thạch thấy cô đến liền vẫy tay với cô: “Hôm nay là cuối tuần hả?”

Tống Hi gật đầu, khó hiểu hỏi: “Nội bị bệnh ạ?”

“Bệnh vặt.” Tống Thạch qua loa cười nói, “Tối mấy ngày trước thở không nổi, nên mới bảo ba con đưa ông đến bệnh viện cấp ô xi.”

Trong nhà có sẵn bình ô xi, nếu chỉ là bệnh vặt thôi thì hà cớ gì phải đến bệnh viện chứ?

Nhưng Tống Hi cũng không nói toạc ra, chỉ cười cười: “Vậy mà nội cũng không nói cho con biết một tiếng, nếu không phải hôm nay ba gọi con thì con cũng không biết gì.”

“Bọn nó nói con bận làm việc, nội không cho nó gọi cho con.” Tống Thạch nhớ đến, đặng hỏi han quan tâm, “Làm ở công ty mạng nhỉ, có vất vả không con?”

Tống Hi nghe xong liền biến sắc, ý của Tống Thạch nghĩa là có nói Tống Tòng An gọi cho cô, nhưng Tống Tòng An lại từ chối.

Tống Hi dịu giọng kể: “Con không vất vả, sau này nếu nội không thoải mái thì nhất định phải nói ba con gọi cho con biết nhé, con sẽ đến ngay.”

Tống Thạch nói: “Có gì đâu, cuối tuần con đến cũng vậy mà, nội đoán hôm nay con nghỉ ngơi nên mới gọi con đến đó, cũng báo với bọn con một chuyện…”

Tống Hi nghe không lọt tai, chặn ngang lời cụ: “Nội đừng nói thế.”

Tống Thạch đã hơn bảy mươi, còn chưa thọ lắm, lại thêm mấy năm này bệnh ngày một nặng, mặt càng già nua, cụ phất tay bảo: “Sống chết có số, không có gì mà kiêng kị cả, ra ngoài xem chú nhỏ con đã đến chưa.”

Tống Đông Nguyên còn chưa đến.

Cụ hai ra cửa tiễn khách, trong phòng chỉ còn lại gia đình Tống Tòng An.

Tống Hi nhịn không được hỏi: “Ba, ông nội bị bệnh, sao ba không nói cho con biết?”

“Hả? Có sao.” Tống Tòng An không hiểu sao, quay đầu nhìn Tưởng Mạn, “Dì con nói con….”

Ông nói được một nửa chợt hiểu ra, nhíu mày hỏi Tưởng Mạn: “Tôi bảo mình gọi cho Hi Hi, mình không gọi?”

Tưởng Mạn mang một bộ váy lông cừu rất tinh xảo, gương mặt được trang điểm kỹ càng ngồi trên sô pha, bâng quơ đáp: “Quên rồi.”

“Mình!” Tống Tòng An cao giọng, “Chuyện này mà mình cũng quên?!”

Tưởng Mạn cười lạnh một tiếng: “Sao lại không, không phải ông thường xuyên về muộn sao? Trông còn mắc bệnh quên nặng hơn tôi mà.”

Tống Tòng An có làn da đẹp từ thuở mới sinh, năm mươi tuổi rồi không những chẳng già đi mà còn tăng thêm vẻ tuấn tú nho nhã, ông nắm trong tay chuyện làm ăn của nhà Tống, có tiền có mạo, trên bàn trà thể nào cũng có thể nắm được biết bao trái tim phụ nữ.

Ông ta cũng phóng khoáng, lớn nhỏ ăn tất, chỉ là không như Trần Cẩn Du năm xưa, có thêm một người em trai em gái nào của tình nhân nữa.

Tuổi trẻ Tưởng Mạn bị vẻ bề ngoài áo mũ chỉnh tề của ông ta hấp dẫn, sau khi kết hôn đột nhiên nhảy ra một đứa con gái ngoài giá thú, rồi sau đó còn thêm mấy cái tin tức vụng trộm của ông ta, nhiều năm qua đi, Tưởng Mạn cũng đã hết hy vọng từ lâu.

Hai người có thể diễn trò trước mặt mọi người, chỉ là sau lưng thì thân ai nấy lo.

Tống Tòng An phiền nhất là bà ta bóc lột bộ mặt ông trước hai đứa con, mất kiên nhẫn nói: “Đang nói về chuyện trẻ con với ông cụ, mình đừng có lấn sang tôi.”

“Con cũng không phải con tôi, ông cụ cũng không về phe con tôi, tại sao tôi phải làm ra chuyện để bị khinh khi?” Tưởng Mạn châm chọc, “Năm đó tôi quang minh chính đại đi vào cửa nhà họ Tống, vì họ Tống vất vả nhiều năm như vậy, kết quả ông cụ vừa nhắm một mắt đã muốn mang toàn bộ tài sản trao hết cho một đứa con hoang không biết từ đâu chui ra, còn bắt tôi giật dây bắt cầu cho hai ông cháu? Mắc cái gì?”

Tống Tòng An thấy sắc mặt của Tống Hi dần khó coi, nói chen vào: “Nói chuyện chú ý một tí! Đừng quên trước kia mình đã hứa với tôi cái gì!”

Tưởng Mạn cũng không có ý định buông tha: “Vậy ông nên nhớ cho kỹ, tôi không gọi điện thoại thì ông cũng không có tư cách nói tôi!”

Bàn tay Tống Hi siết thành quyền, những ngón tay mạnh mẽ đâm vào da thịt của cô, muốn nhắc cô rằng dù Tưởng Mạn có nói khó nghe đến đâu thì cô cũng không có lập trường cãi lại.

“Ồn ào đủ chưa?” Vẫn là Tống Tĩnh Viện lên tiếng, cô ấy ngồi ở một góc không xem ai ra gì lướt điện thoại, bị ồn quá mà phiền lòng, “Chú nhỏ ở cửa cả buổi trời, mấy người không thấy mất mặt à.”

Lúc này mọi người mới chú ý đến cửa có người.

Tống Hi quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tống Đông Nguyên, cùng Nhiếp Dịch đứng ở sau anh ta.

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện không ngược, ấm áp chữa lành, sau này sẽ rất đáng yêu ha ha.

Về phần thân phận của nữ chính, có thể đến giữa truyện sẽ nói rõ ràng.